🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Annabelle Người phụ nữ tuyệt vời Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn https://thuviensach.vn Thông tin sách Tên sách: Annabelle Người phụ nữ tuyệt vời Nguyên tác: A Good Woman Tác giả: Danielle Steel Người dịch: Kim Thùy, Văn Hòa Nhà phát hành: Văn Lang Nhà xuất bản: NXB Văn học Khối lượng: 330g Kích thước: 13 x 19 cm Ngày phát hành: 03/2010 Số trang: 384 Giá bìa: 52.000đ Thể loại: Tiểu thuyết Lãng mạn Thông tin ebook Nguồn: http://diendanlequydon.com Type+Làm ebook: thanhbt Ngày hoàn thành: 23/07/2015 Dự án ebook #155 thuộc Tủ sách BOOKBT Ebook này được thực hiện nhằm chia sẻ cho những bạn không có điều kiện mua sách! Còn nếu bạn có khả năng hãy mua sách ủng hộ nha! https://thuviensach.vn Giới thiệu Đối với Annabelle, mối tình đầu và cuộc hôn nhân của nàng có vẻ như vô cùng hạnh phúc, nhưng chẳng bao lâu nó đã mang lại cho nàng quá nhiều đau khổ. Bị phản bội và chịu nhiều tai tiếng từ một xì căng đan mà nàng là nạn nhân, Annabelle đã quyết định sang Pháp với hy vọng lấy công việc từ thiện để quên đi nỗi sầu khổ của mình. Tại một bệnh viện ở tuyến đầu của cuộc chiến tranh Pháp - Đức, Annabelle làm tất cả mọi việc được giao và tỏ ra rất có năng khiếu về y khoa, nên đã được gửi đi học tại trường y để trở thành bác sĩ. Khi chiến tranh chấm dứt, Annabelle bắt đầu cuộc sống ở Paris với tư cách là một bác sĩ, một người mẹ; và đời nàng đã mở sang một trang mới. https://thuviensach.vn Mụclục Chương1 Chương2 Chương3 Chương4 Chương5 Chương6 Chương7 Chương8 Chương9 Chương10 Chương11 Chương12 Chương13 Chương14 Chương15 Chương16 Chương17 Chương18 Chương19 Chương20 Chương21 Chương22 Chương23 Chương24 Chương25 Chương26 https://thuviensach.vn Chương 27 https://thuviensach.vn Chương 1 Sáng ngày 14 tháng 4 năm 1912, Annabelle Worthington ngồi lặng lẽ đọc sách trong thư viện tại ngôi nhà của bố mẹ, thư viện nhìn ra khu vườn rộng có tường bao bọc. Mùa xuân đã bắt đầu báo hiệu khắp nơi, thợ làm vườn đã trồng hoa, mọi thứ đều có vẻ đẹp đẽ để chờ đợi ngày về của bố mẹ nàng trong vài hôm nữa. Ngôi nhà nàng ở với bố mẹ và anh trai Robert rộng lớn, uy nghiêm, nằm ở đoạn đường phía bắc của Đại lộ 5 ở New York. Gia đình Worthington và gia đình Sinclair có bà con thân thuộc với dòng họ Vaderbilt và Astor, gián tiếp có quan hệ với tất cả những gia đình nổi tiếng nhất ở New York. Bố nàng, Arthur, chủ một ngân hàng có uy tín nhất trong thành phố và hiện đang điều hành ngân hàng này. Gia đình ông làm ngân hàng từ nhiều thế hệ nay, cũng như gia đình của mẹ nàng đã làm ngân hàng tại Boston. Anh Robert của nàng 24 tuổi, làm việc cho bố nàng đã ba năm rồi. Và dĩ nhiên khi nào Arthur về hưu, Robert sẽ thay ông điều khiển ngân hàng của gia đình; tương lai của họ rất tươi sáng, bảo đảm và bình an. Annabelle sẽ được sống một cuộc sống thoải mái dưới sự che chở của gia đình. Bố mẹ nàng yêu nhau, nàng và Robert luôn luôn gần bên nhau, đi đâu đều có nhau. Không có gì có thể làm cho họ buồn rầu, bối rối. Nếu có chuyện gì rắc rối nho nhỏ xảy ra, họ sẽ tìm cách giải quyết ngay. Annabelle lớn lên trong thế giới vàng son, thiêng liêng, có thời thơ ấu hạnh phúc, sống giữa những con người tốt bụng đáng yêu. Mấy tháng vừa qua, cuộc sống của nàng rất sôi động, mặc dù có vài chuyện buồn bực xen vào. Trong tháng mười hai, trước lễ Giáng sinh, nàng được bố mẹ tổ chức một buổi dạ vũ sang trọng để giới thiệu nàng với xã hội thượng lưu. Đấy là lễ ra mắt của nàng, mọi người đều cho rằng đây là buổi dạ vũ tuyệt vời nhất, sang trọng nhất ở New York từ nhiều năm nay. Mẹ nàng thích tổ chức những buổi tiệc lớn. Phòng khiêu vũ trong nhà tuyệt đẹp có ban nhạc hay nhất trong thành phố được mọi người hâm mộ. Bốn trăm người đến dự, và cái áo dạ hội làm cho Annabelle giống như nàng công chúa trong chuyện thần tiên. https://thuviensach.vn Annabelle nhỏ nhắn, xinh đẹp, mảnh mai, nhỏ hơn cả mẹ. Tóc nàng vàng, mái tóc mịn như nhung và hai mắt to, xanh biếc. Tay chân nàng nhỏ và dáng người cân đối, hoàn hảo. Hồi còn ấu thơ, bố nàng thường nói nàng như con búp bê bằng sứ. Đến năm mười tám, thân hình nàng phát triển đều đặn, xinh đẹp, duyên dáng. Cái gì nơi nàng cũng toát ra vẻ quí phái, yếu tố mà nàng thừa hưởng được của tổ tiên. Tiếp theo buổi dạ vũ, gia đình cùng vui hưởng lễ Giáng sinh, và sau những buổi tiệc tưng bừng, sau những đêm đi chơi với anh trai và bố mẹ trong chiếc áo dài dạ hội mỏng manh trong thời tiết mùa đông, vào tuần đầu của tháng giêng, Annabelle đã bị cảm cúm nặng. Rồi bệnh cảm cúm vừa khỏi, nàng lại bị viêm phế quản và sau đó gần chuyển sang viêm phổi, khiến cho bố mẹ nàng hết sức lo lắng. May thay, nhờ tuổi trẻ và có sức khỏe tốt, nàng đã vượt qua cơn bệnh, nhanh chóng bình phục. Nhưng nàng vẫn còn sốt về lúc chiều tối gần suốt một tháng. Bác sĩ gia đình quyết định rằng nàng không nên đi chơi xa trong tình trạng sức khỏe còn yếu như vậy. Bố mẹ nàng và Robert có kế hoạch đi du lịch sang châu Âu để thăm bạn bè hàng tháng trời. Vào giữa tháng hai, khi họ đáp tàu thủy Mauretania để đi thì Annabelle đang trong thời gian dưỡng bệnh. Trước kia nàng đã cùng đi với họ trên chiếc tàu này nhiều lần rồi và lần này mẹ nàng muốn ở nhà với nàng, nhưng đến khi sắp khởi hành, Annabelle đã khỏe nhiều, nên họ yên tâm để nàng ở nhà một mình. Nàng nhất quyết nói rằng mẹ không nên bỏ chuyến đi mà bà đã mong đợi từ lâu. Họ rất buồn khi để nàng ở nhà một mình và Annabelle rất thất vọng vì không thể đi với gia đình. Tuy nàng thừa nhận khi gia đình ra đi nàng đã cảm thấy khỏe nhiều, nhưng nàng vẫn nghĩ rằng mình không đủ sức để đi du lịch ra nước ngoài lâu đến vậy. Nàng cam đoan với bà Consuelo, mẹ nàng, rằng nàng sẽ coi sóc nhà cửa trong khi họ đi vắng. Họ hoàn toàn tin tưởng vào nàng. Annabelle không phải kiểu con gái mà bố mẹ phải bỏ công lo lắng, hoặc lợi dụng bố mẹ đi vắng để rong chơi thỏa thích. Bố mẹ nàng rất buồn vì nàng không cùng đi với họ, cũng như Annabelle buồn vì không đi được với gia đình. Khi nàng nhìn họ lên đường ở bến tàu Cunard vào tháng hai, nàng rất vui vẻ, nhưng khi về nhà nàng cảm thấy hơi lạc lỏng. Nàng bèn chúi mũi https://thuviensach.vn vào việc đọc sách và làm việc nhà để vui lòng mẹ, vì mẹ nàng có kế hoạch làm nhiều việc trong nhà. Nàng rất thích công việc thêu thùa, thường bỏ ra hàng giờ để khâu những tấm khăn bàn và vải trải giường rất đẹp. Nàng không thích giao tiếp với nhiều người trong xã hội, nhưng cô bạn thân Hortense (tên gọi thân mật là Hortie) của nàng cứ đến thăm luôn. Hortense cũng bước đầu ra mắt xã hội thượng lưu trong năm đó, hai cô là bạn thân với nhau từ hồi còn nhỏ. Hortie đã có người yêu, Annabelle cá với bạn rằng thế nào James cũng cầu hôn với cô vào lễ Phục sinh. Nàng đã nói đúng, hóa ra hai người ấy đã công bố việc đính hôn của họ vào tuần trước. Annabelle nôn nóng muốn báo cho mẹ biết tin này và bà cũng sắp về nhà. Họ đã đáp chuyến tàu thủy mới để về từ Southampton bốn ngày rồi và theo lịch trình, họ sẽ đến nơi vào ngày mười bảy tháng tư. Vắng bố mẹ và anh trai suốt hai tháng trời nên Annabelle rất nhớ họ. Nhưng việc họ đi vắng giúp nàng có cơ hội lấy lại sức khỏe và có thì giờ để đọc rất nhiều sách. Sau khi đã làm xong những công việc lặt vặt trong nhà, nàng dành cả buổi chiều và buổi tối để ngồi đọc sách trong thư viện của bố và suy ngẫm những điều trong sách. Sách nàng thích đọc nhất là những cuốn viết về các danh nhân và về khoa học. Nàng không quan tâm nhiều đến các tiểu thuyết mẹ thường đọc và lại càng ít quan tâm hơn những loại sách mà Hortense cho nàng mượn, vì nàng nghĩ loại sách ấy đề cập đến những vấn đề nhảm nhí. Annabelle là một thiếu nữ thông minh. Nhờ đọc sách nhiều nên nàng có nhiều chuyện để bàn bạc với anh trai và anh phải tự nhủ rằng nàng có kiến thức rộng khiến anh phải hổ thẹn với chính mình. Anh nàng tuy có đầu óc kinh doanh tài tình và có tinh thần trách nhiệm cao, nhưng vẫn thích những buổi tiệc tùng, thích vui chơi với bạn bè. Còn Annabelle tuy ngoài mặt cũng tỏ ra thích gặp mọi người, nhưng trong lòng nàng thích những việc nghiêm túc, thích đọc sách, nhất là sách viết về khoa học và thích được học hỏi. Trong nhà, nàng thích nhất là thư viện của bố, nàng có thể ngồi đọc sách ở đây nhiều giờ trong ngày. Vào tôi ngày mười bốn, Annabelle đọc sách rất khuya, nên sáng mai ngủ dậy trưa, đây là việc bất thường đôi với nàng. Khi dậy, nàng đánh răng chải tóc, mặc áo dài rồi chậm rãi bước xuống lầu để ăn sáng. Khi xuống đến dưới, nàng ngạc nhiên thấy ngôi nhà yên lặng khác thường và nàng không https://thuviensach.vn thấy có gia nhân nào hết. Nàng bèn vào phòng để thức ăn, thấy nhiều người đang chúi mũi vào tờ báo. Thấy nàng, họ bèn vội xếp tờ báo lại. Nàng thấy bà Blanche, người quản gia trung thành của gia đình đang khóc. Bà ta rất nhạy cảm, chỉ nghe nói về con vật nào hay em bé nào gặp chuyện đau khổ là bà đã rơi nước mắt. Annabelle nghĩ chắc báo đăng một chuyện như thế, nên nàng cười và chào mọi người, nhưng William, cậu gia nhân trẻ bật khóc và bước ra khỏi phòng. - Lạy Chúa, chuyện gì thế này? - Annabelle ngạc nhiên nhìn Blanche và hai cô giúp việc dưới quyền bà. Nàng thấy tất cả đang khóc và không biết tại sao, lòng nàng hồi hộp lo sợ. - Có chuyện gì thế? - Annabelle hỏi và tự nhiên đưa tay lấy tờ báo. Blanche ngần ngừ một lát rồi đưa cho nàng. Annabelle mở ra xem, hàng tít lớn trên trang đầu đập vào mắt nàng. Chiếc Titanic đã bị chìm trong đêm. Đây là tên chiếc tàu thủy mới ra lò mà bố mẹ và anh nàng đã đi từ Anh về. Mắt nàng mở to khi đọc nội dung ở dưới. Nội dung viết rất ít, chỉ nói rằng chiếc Titanic bị chìm, hành khách được đưa lên thuyền cứu hộ và chiếc Carpathia của hãng hàng hải White Star Line đã được phái đến hiện trường ngay. Bài báo không nói gì đến số thương vong hay số được cứu sống, mà chỉ nói rằng người ta tin với chiếc tàu lớn và mới như thế, hành khách sẽ được cứu sống kịp thời, hoàn toàn nhanh chóng. Bài báo cho biết chiếc tàu đã va phải một tảng băng lớn, và mặc dù người ta không tin chiếc tàu khổng lồ sẽ chìm, nhưng thực tế là nó đã chìm trong mấy giờ sau đó. Điều không nghĩ đến đã xảy ra. Annabelle liền hành động ngay tức khắc, nàng bảo bà Blanche gọi tài xế đưa xe hơi đến ngay. Nàng vội chạy lên lầu để thay áo quần, vừa ra khỏi cửa phòng chứa thức ăn, nàng nói cho họ biết nàng phải đến văn phòng của hãng tàu thủy White Star Line để hỏi tin tức về bố mẹ và anh trai. Nàng không nghĩ rằng hàng trăm người khác cũng đang làm như nàng. Nàng vớ lấy chiếc áo dài bằng len xám và mặc lên người, tay run run khi mặc áo. Rồi mang vớ dài, đi giày, lấy áo khoác và cái xách tay, nàng chạy xuống lầu, không thèm kẹp tóc. Khi nàng chạy ra khỏi cửa trước, nàng đóng mạnh cửa, tóc bay phất phơ như một đứa bé. Mọi người trong nhà sững sờ như chực than khóc. Khi Thomas, tài xế của bố nàng đưa nàng đến hãng https://thuviensach.vn White Star Line nằm dưới chân khu Broadway, Annabelle cảm thấy lòng hoảng hốt lo sợ. Nàng thấy chú bé bán báo đứng nơi góc đường, miệng rao báo mới ra có tin hấp dẫn. Nàng bảo tài xế dừng xe, mua một tờ. Báo đăng tin có một số người bị mất tích không biết danh tính, còn những người sống sót đã được tàu Carpathia đánh điện về hãng rồi. Annabelle khóc ròng khi đọc tin trên báo. Làm sao chuyện như thế này có thể xảy ra được? Đây là chiếc tàu lớn nhất, mới nhất kia mà. Nàng đã từng đi biển rồi, tại sao một chiếc tàu như Titanic lại có thể chìm đuợc? Số phận của bố mẹ nàng và nhiều người khác ra sao rồi? Khi họ đến văn phòng của hãng tàu thủy White Star Line, đã có hàng trăm người đang chen lấn trước cửa, họ la hét đòi đi vào trong. Annabelle nghĩ thật khó để chen qua đám đông vào trong được. Nhờ người tài xế của bố nàng to lớn, nên anh ta giúp nàng đi vào được, nhưng cũng phải mất một giờ mới vào đến văn phòng. Nàng nói với người nhân viên ở đấy, bố mẹ nàng và anh trai nàng đi khoang hạng nhất trên tàu. Người nhân viên trẻ vội ghi tên nàng, trong khi những nhân viên khác đem danh sách những người sống sót ra dán lên tường ở bên ngoài. Danh sách những người sống sót được nhân viên truyền tin trên tàu Carpathia đánh về với sự phụ giúp của người phụ trách máy truyền tin trên tàu Titanic còn sống sót. Trên danh sách, người ta viết chữ in rất lớn rằng hiện danh sách người được cứu sống chưa đầy đủ, với hy vọng giúp nhiều người tin rằng thân nhân của họ còn sống. Annabelle đưa tay run run lấy một tờ danh sách để xem. Nước mắt giàn giụa, nhưng nàng cũng cố đọc hết tên trên danh sách, mãi đến gần cuối nàng mới thấy một tên. Consuelo Worthington, hành khách ở khoang hạng nhất. Bố và anh trai nàng không có trên danh sách. Nàng cố giữ bình tĩnh, nhủ thầm rằng danh sách chưa đầy đủ. Trên danh sách chỉ có một ít tên mà thôi. Annabelle trả lại tờ danh sách và hỏi người nhân viên: - Khi nào mới biết tin những người khác? https://thuviensach.vn - Chúng tôi hy vọng trong vài giờ nữa, - anh ta đáp. Những người đứng sau nàng la hét, gọi to hỏi chuyện. Nhiều người khóc, bàn luận, còn những người đứng ngoài tiếp tục chen lấn nhau để vào. Cảnh tượng thật ồn ào, hoảng loạn, mọi người đều lo sợ và thất vọng. - Họ còn vớt người lên thuyền cứu hộ chứ? - Annabelle hỏi, nàng vẫn nuôi hy vọng. Ít ra nàng đã biết mẹ nàng còn sống, nhưng ai biết tình trạng của bà như thế nào. Nàng hy vọng bố và anh nàng cũng sẽ được cứu sống. - Họ vớt người cuối cùng lên vào lúc tám giờ ba mươi sáng nay, người nhân viên đáp, mắt buồn rầu. Anh ta đã nghe nói về chuyện người bị nạn bơi trên mặt nước, la hét cầu cứu trước khi chết. Nhưng anh không nói chuyện này cho mọi người ở đây nghe và cũng không có can đảm nói cho họ biết số người mất tích lên đến hàng trăm và có lẽ lên đến hàng ngàn. Danh sách những người còn sống chỉ hơn sáu trăm, và chiếc Carpathia báo về nói rằng họ đã vớt được hơn bảy trăm, nhưng họ chưa có đầy đủ danh tính. Nếu đúng như thế, thì số hành khách và nhân viên trên tàu đã bị mất tích lên đến trên một ngàn người. Người nhân viên cũng không tin có chuyện như thế. Bỗng có người đàn ông dọa anh ta rằng, nếu anh không đưa cho ông tờ danh sách, ông sẽ đánh anh. Anh ta bèn đưa cho ông một tờ và nói một cách tội nghiệp: - Trong vài giờ nữa, chúng tôi sẽ có thêm danh tính những người được cứu sống. Mọi người hoảng loạn, khiếp sợ, thất vọng trước cái thông tin trấn an này. Các nhân viên của hãng cố lách ra ngoài để dán lên tường những danh sách đã có. Annabelle và người tài xế đành quay ra ngoài, đến xe hơi để chờ tin mới. Thomas đề nghị đưa nàng về nhà, nhưng nàng cương quyết ở lại, đợi xem danh sách bổ sung trong vài giờ sắp tới. Nàng không muốn đi đâu hết. Nàng ngồi yên lặng trong xe, chốc chốc lại nhắm mắt, nghĩ đến bố mẹ và anh trai, mong sao họ còn sống. Annabelle mừng vì trên danh sách những người sống sót có tên mẹ nàng. Nàng không ăn không uống cả ngày, mỗi giờ lại đến xem danh sách bổ sung. Đến năm giờ, người ta nói rằng danh https://thuviensach.vn sách những người sống sót đã đầy đủ, ngoại trừ vài em bé họ chưa xác định được danh tính. Nhưng những người được tàu Carpathia vớt đều có tên trong danh sách. - Có ai được tàu khác vớt không? - Có người hỏi. Người nhân viên lắc đầu. Có những tàu khác vớt những thi thể trên mặt nước giá lạnh, nhưng chỉ có nhân viên tàu Carpathia mới cứu những người còn sống, hầu hết ở trên thuyền cứu sinh, chỉ có một số rất ít trên mặt nước. Hầu hết những người ở trong nước giá lạnh của Đại Tây Dương đều chết trước khi tàu Carpathia đến, vì tàu này đưa nhân viên cứu hộ đến hiện trường sau khi tàu Titanic chìm đã hai giờ. Thời gian ở trong nước lạnh quá lâu khó cho ai có thể sống sót được. Annabelle đọc lại danh sách nhiều lần nữa. Có cả thảy 706 người còn sống sót. Nàng thấy có tên mẹ nhưng không thấy có tên Worthington nào nữa, không có Arthur, Robert cũng không. Nàng chỉ còn biết cầu sao có sự lầm lẫn ở đây. Có thể có sự sai sót, hay là họ bất tỉnh nên không nói tên mình cho nhân viên kiểm tra. Họ không có cách gì để hỏi thêm tin tức. Họ nói rằng tàu Carpathia sẽ đến New York trong vòng ba ngày nữa, vào ngày mười tám. Nàng cứ tin có sự sai lầm cho đến ngày hôm đó và mừng vì mẹ nàng còn sống. Nàng không tin bố và anh trai đã chết. Không thể có chuyện đó được. Tối đó, sau khi về nhà, nàng thức cả đêm và vẫn không ăn uống gì. Hortense đến thăm nàng, ở lại đêm với nàng. Họ nói rất ít, chỉ nắm tay nhau, khóc ròng. Hortie cố trấn an nàng và mẹ cô ta cũng đến thăm nàng một lát để an ủi nàng. Không có lời nào có thể làm nhẹ bớt được nỗi đau trong lòng nàng. Tin loan truyền làm cho mọi người sửng sốt, vì đây là chuyện rất bi thảm. - Cảm ơn Chúa, may bạn bị bệnh không đi, - Hortie nói nhỏ bên tai Annabelle khi họ nằm trên giường nàng sau khi mẹ cô ta đã ra về. Bà có ý kiến con gái bà nên ở lại đêm với Annabelle và thực ra nên ở lại cho đến khi mẹ nàng trở về. Bà ta không muốn để Annabelle một mình. Annabelle nghe bà nói liền gật đầu, lòng cảm thấy có tội vì đã không đi với gia đình. https://thuviensach.vn Nàng tự nhủ nếu có nàng đi, chắc nàng sẽ có cách giúp đỡ họ. Có thể nàng cứu được ít ra là một người, hay cứu hết cũng nên. Ba ngày tiếp theo đó, nàng và Hortie đi trong nhà như những bóng ma. Hortie là người bạn duy nhất nàng muốn gặp, muốn nói chuyện trong khi gặp cảnh buồn rầu lo lắng này. Annabelle hầu như không ăn gì, dù bà quản gia khuyên nhủ nàng mãi. Cuối cùng Annabelle cùng Hortie đi dạo một vòng để thay đổi không khí. James đến và đi theo họ, anh rất tử tế với Annabelle, anh nói mình rất buồn vì tai nạn đã xảy ra cho nàng. Mọi người trong thành phố không ai nghĩ đến chuyện gì khác ngoài chuyện này. Tàu Carpathia vẫn không cho biết thêm tin tức gì mới lạ, ngoại trừ việc họ xác nhận chiếc Titanic đã chìm và danh sách những người còn sống đã đầy đủ, chính xác. Chỉ có mấy em bé không biết tông tích là không có trên danh sách, người ta hy vọng khi vào cảng, nếu chúng là người Mỹ, chúng sẽ được gia đình nhận về. Còn nếu không, người ta sẽ trả chúng về Cherbourg và Southampton cho các gia đình đã mất chúng. Sáu em này không có quan hệ với những người còn sống sót và chúng còn quá nhỏ không nói được chúng là con ai. Những người đang chăm sóc chúng không biết chúng là ai. Nhưng người ta cam đoan rằng những người có tên trên danh sách, dù bệnh hay bị thương tích, là chắc chắn. Vào tối ngày mười tám, khi Thomas lái xe đưa nàng đến bến tàu Cunard, nàng vẫn không tin danh sách là đúng. Hortie không muốn đi với Annabelle, vì cô không muốn xen vào chuyện riêng của nàng, cho nên nàng đến cầu tàu số 54 một mình. Đám đông chờ đợi, thấy chiếc Carpathia từ từ chạy vào cảng theo sau chiếc tàu dắt, khi ấy đã quá 9 giờ tối. Annabelle hồi hộp nhìn chiếc tàu và mọi người đều ngạc nhiên khi thấy tàu cặp bến số 59 và 60 của White Star Line. Con tàu từ từ hạ các thuyền cứu sinh còn lại của chiếc Titanic xuống, để giao chúng lại cho hãng White Star Line, sau đó chiếc Carpathia mới cặp vào bến tàu của mình. Các nhiếp ảnh gia chen nhau trên một số thuyền nhỏ để chụp những tấm hình về các thuyền cứu sinh và những người sống sót đứng thành hàng dọc theo lan can tàu. Không khí quanh họ vừa tang tóc https://thuviensach.vn vừa sôi nổi. Thân nhân của những người sống sót im lặng, lo lắng chờ đợi để xem ai sẽ bước xuống khỏi tàu. Các phóng viên, nhiếp ảnh gia la hét, chen nhau tìm thế đứng tốt để chụp những tấm hình đẹp. Sau khi đã hạ xong các thuyền cứu sinh, chiếc Carpathia từ từ cập vào bến số 54, công nhân bến tàu vội buộc dây cho tàu đứng yên và cuối cùng người ta hạ cầu tàu xuống. Những người sống sót của chiếc Titanic xuống tàu đầu tiên, mọi người yên lặng để tỏ lòng tôn kính họ, chua xót cho họ. Hành khách trên tàu Carpathia ôm ghì một vài người, bóp mạnh tay họ. Họ nói ít mà khóc nhiều, rồi lần lượt từng người khách sống sót bước xuống tàu, hầu hết người nào cũng giàn giụa nước mắt, có người vẫn còn sững sờ trước những gì họ đã thấy, đã sống qua cái đêm hãi hùng ấy. Không ai quên được tiếng la hét khủng khiếp, tiếng than khóc từ mặt nước vọng lên, hay tiếng kêu cứu vô vọng của những người sắp chết. Những người trên thuyền cứu sinh sợ việc vớt những người trên mặt nước lên, vì thuyền sẽ bị lật úp vì quá nặng, rồi nhiều người nữa sẽ chết đuôi theo họ. Cảnh tượng quanh họ rất thê thảm, nhiều xác chết của những người đợi lâu trên mặt nước nhưng không có ai đến cứu, trôi lềnh bềnh. Khi những người sống sót bước ra khỏi tàu Carpathia, người ta thấy có những phụ nữ dắt con còn nhỏ, vài bà còn mặc áo dài dạ hội từ đêm cuối cùng trên chiếc tàu lâm nạn, họ lấy chăn vấn quanh người. Một số quá xúc động nên không thay được áo quần trong suốt ba ngày qua, họ ngồi bó gối trong phòng ăn và phòng khách của tàu Carpathia. Hành khách trên tàu này và thủy thủ đoàn đã làm đủ cách để giúp họ, nhưng không làm sao giúp họ trút bỏ được cảnh chết chóc hãi hùng mà họ đã chứng kiến khi tàu chìm, một cảnh tượng mà họ chưa từng thấy. Annabelle hồi hộp, khó thở cho đến khi nàng thấy mẹ bước xuống cầu tàu. Nàng nhìn bà Consuelo từ xa đi về phía nàng, bà mặc áo quần người ta cho mượn, vẻ mặt đau thương, đầu ngẩng cao chịu đựng mọi thử thách. Annabelle thấy mặt mẹ hiện ra vẻ chịu đựng. Không có ai thân thuộc đi với bà. Nàng không thấy bóng dáng bố và anh trai đâu hết. Annabelle nhìn ra phía sau bà lần nữa, nhưng bà Consuelo chỉ đi một mình giữa đám người xa lạ, hầu hết là phụ nữ, chỉ có vài người đàn ông có vẻ hơi ngượng ngùng khi https://thuviensach.vn đi với vợ. Máy ảnh nháy sáng liên tục, các phóng viên cố tường thuật cảnh đoàn tụ đầy nước mắt nhiều chừng nào hay chừng nấy. Rồi mẹ nàng đứng trước mặt, nàng liền ôm chầm lấy mẹ, ghì mẹ thật mạnh đến nỗi cả hai người gần hụt hơi. Bà Consuelo khóc ròng, nàng cũng vậy, hai mẹ con cứ ôm nhau, mặc cho hành khách tránh họ khi cùng gia đình đi qua. Rồi nàng quàng tay quanh vai mẹ, họ từ từ ra về. Trời mưa, nhưng không ai quan tâm. Consuelo mặc chiếc áo dài bằng len thô tháp không vừa người bà, chân vẫn còn mang giày dạ hội và cổ vẫn còn đeo chiếc dây chuyền bằng kim cương, tai vẫn còn đeo đôi hoa tai kim cương dự tiệc vào buổi tối tàu chìm. Bà không mặc áo khoác nên Thomas vội đem đến cho Annabelle tấm chăn trong xe để nàng quàng quanh người bà. Họ vừa rời khỏi cầu tàu thì Annabelle đã hỏi điều nàng muốn hỏi. Nàng đã biết câu trả lời, nhưng nàng vẫn hỏi vì muốn chính mẹ trả lời thẳng với nàng. Nàng hỏi nhỏ: - Robert và bố ra sao?... - Mẹ nàng lắc đầu và khóc to hơn. Annabelle dìu mẹ vào xe. Bỗng nàng thấy mẹ quá yếu đuối, quá già nua. Bà trở thành góa phụ khi mới bốn mươi ba tuổi. Khi Thomas giúp nàng đưa bà vào xe, trông bà như một bà già. Anh ta lấy tấm chăn lông đắp lên người bà. Consuelo nhìn anh ta và khóc ròng, rồi cảm ơn anh. Trên xe về nhà, hai mẹ con ôm ghì lấy nhau, im lặng không nói gì. Mãi cho đến khi xe về đến nơi, mẹ nàng mới nói lại. Tất cả những người làm đều tề tựu ở tiền sảnh để ôm, ghì lấy bà và khi thấy bà về một mình, họ đều tỏ ra rất buồn rầu. Một giờ sau, trước cửa nhà bà xuất hiện vòng hoa tang. Đêm đó ở New York có nhiều vòng hoa tang như thế xuất hiện, vì rõ ràng những ai không về sẽ không bao giờ về nữa. Annabelle giúp mẹ tắm, mặc áo ngủ cho bà, còn Blanche lăng xăng quanh bà như quanh một đứa trẻ. Bà ta đã chăm sóc Consuelo khi bà chủ còn trẻ, rồi đến chăm sóc Annabelle và Robert khi họ chào đời. Bây giờ, bà ta lại trở về với những giây phút ấy. Khi họ đưa Consuelo vào giường, Blanche kê gối dưới lưng cho bà, vừa làm vừa khóc và thốt ra những lời an ủi êm dịu. Rồi bà ta bưng vào khay trà, cháo yến mạch, bánh mì nướng dùng với xúp https://thuviensach.vn và bánh bích qui loại Consuelo thích nhất. Nhưng bà chủ không ăn, chỉ ngồi nhìn hai người, không nói được lời nào. Đêm đó, Annabelle ngủ trong giường mẹ. Khi đêm khuya, Consuelo run lên bần bật, không ngủ được, bà kể cho con gái nghe chuyện đã xảy ra trên biển. Bà ở trên chiếc thuyền cứu sinh số bốn, với người em họ của bà là Madeleine Astor, chồng người này cũng không sống sót. Bà nói chiếc thuyền cứu sinh chỉ mới đầy một nửa, nhưng chồng bà và Robert không chịu leo lên, mà muốn ở lại trên tàu để giúp những người khác và dành chỗ trên thuyền cứu sinh cho phụ nữ và trẻ em, mặc dù trên thuyền vẫn còn rộng chỗ cho họ. - Giá mà họ lên thuyền thì vẫn còn sống, - Consuelo nói, vẻ buồn rầu thất vọng. Gia đình Wildener, gia đình Thayer và Lucille Carter cũng đã lên thuyền cứu sinh, bà biết hết những người này. Nhưng Robert và Arthur cương quyết ở lại trên tàu để giúp những người khác lên thuyền cứu sinh, vì thế mà họ bỏ mạng. Consuelo còn nói đến một người đàn ông tên Thomas Andrews, ông ta cũng là một anh hùng vào tối hôm đó. Bà nói với Annabelle rằng bố và anh trai nàng rất can đảm, bây giờ nghĩ đến lúc ấy, bà cảm thấy được an ủi phần nào. Họ nói chuyện hàng giờ, Consuelo sống lại giây phút cuối cùng ở trên tàu. Nàng vừa nghe mẹ kể, vừa ôm bà vào lòng mà khóc. Mãi cho đến khi bình minh ló dạng, Consuelo mệt quá, bà thở dài rồi thả mình vào giấc ngủ. https://thuviensach.vn Chương 2 Tuần đó, khắp nơi trong thành phố New York và các nơi khác đã tổ chức lễ tang cho những người xấu số. Báo chí đua nhau tường thuật nhiều chuyện đau thương, kinh hoàng. Mọi người khi ấy mới hay rằng các thuyền cứu sinh khi rời khỏi tàu chỉ đầy một nửa, vì thuyền chỉ chở những hành khách đi khoang hạng nhất. Tin này làm cho mọi người sửng sốt. Người được tuyên dương anh hùng là thuyền trưởng tàu Carpathia, người đã cho tàu chạy nhanh đến chỗ xảy ra tai nạn để vớt những người còn sống sót. Việc tại sao tàu chìm vẫn chỉ được giải thích sơ sài. Họ chỉ cho biết tàu va phải băng nên không thể tránh khỏi bị chìm. Nhưng việc tại sao tàu Titanic chạy vào vùng biển đầy băng như thế sau khi đã được báo động, thì vẫn không nghe ai nói đến. May thay là tàu Carpathia nghe lời kêu cứu qua máy radio, họ đã đến gấp để cứu người lâm nạn, nếu không, có lẽ không có ai có thể sống sót. Bác sĩ đến khám cho Consuelo, ông thấy sức khỏe bà rất tốt, mặc dù bà bị sốc quá mạnh và rất đau đớn trước việc xảy ra. Bà không còn tâm trí để làm việc gì, nên Annabelle phải thay bà vạch kế hoạch tang lễ cho bố và anh trai. Tang lễ của hai người được tổ chức cùng một lần ở nhà thờ Trinity Church, nhà thờ được bố nàng thích nhất. Buổi lễ buồn và trang nghiêm, hàng trăm người đến dự để chia buồn cùng tang quyến. Hai cái hòm trống không, vì không tìm ra xác và buồn thay là sẽ không bao giờ tìm ra. Trong số 1517 người chết, chỉ có 51 người được tìm thấy xác, còn những người khác đều biến mất dưới đáy biển. Sau tang lễ tại nhà thờ, mấy trăm người tham dự đều về nhà Consuelo, thức ăn đồ uống được dọn ra mời khách. Họ ở lại để tạo ra không khí thức canh người chết, nhưng buổi ăn uống này không phải nhằm mục đích ấy. Robert chết khi mới 24 tuổi, còn bố cậu thì 46, cả hai đã chết một cách bi thảm khi còn trẻ. Cả Annabelle và Consuelo đều mặc đồ tang màu đen; Annabelle https://thuviensach.vn đội mũ đen, còn mẹ nàng trùm khăn voan góa phụ. Đêm đó, khi mọi người đã ra về, bà Consuelo có vẻ bơ phờ không thể tưởng tượng nổi. Bà hết sức phờ phạc, đến nỗi Annabelle không thể nào không tự hỏi làm sao mẹ nàng có thể sống nổi. Tâm trí bà đi theo hai người đã chết, Annabelle hết sức lo lắng cho bà. Sau tang lễ hai tuần, vào buổi sáng, Annabelle rất mừng khi nghe mẹ nàng tuyên bố rằng bà muốn đến bệnh viện, nơi bà làm thiện nguyện, để làm việc lại. Bà nói việc giúp đỡ mọi người ở đấy sẽ làm cho bà cảm thấy vui hơn và Annabelle đồng ý với mẹ. - Mẹ đi làm ở đấy có được không, mẹ? - Annabelle hỏi, vẻ mặt lo lắng. Nàng không muốn mẹ mắc bệnh, nhưng bây giờ đã sang tháng năm, thời tiết ấm áp. - Mẹ khỏe, - mẹ nàng đáp. Bà cảm thấy người đã bình thường trở lại như trước. Và chiều hôm đó, cả hai mẹ con mặc áo dài đen, mang tạp dề trắng của bệnh viện, họ đến bệnh viện St.Vincent, nơi Consuelo đã làm việc thiện nguyện nhiều năm trời. Annabelle đến làm việc với mẹ từ năm mười lăm tuổi. Họ làm việc với những người nghèo khổ và chỉ tiếp xúc với những người bị thương tật chứ không phải với các bệnh nhân mắc các bệnh truyền nhiễm. Annabelle thường say mê công việc và nàng có tài bẩm sinh về săn sóc bệnh nhân, còn mẹ nàng rất dịu dàng và nhân hậu. Nhưng Annabelle luôn luôn quan tâm đến vấn đề thuốc men, nên bất cứ khi nào có dịp thuận lợi là nàng đọc sách y khoa, để giải thích cho các bệnh nhân về cách thức chữa trị mà nàng đã thấy. Nàng không khó tính như Hortie. Annabelle đã thuyết phục bạn đi làm thiện nguyện với mình, nhưng chỉ mới lần đầu, cô ta đã ngất xỉu. Trường hợp càng khó khăn bao nhiêu, Annabelle càng thích bấy nhiêu. Mẹ nàng thích phục vụ thức ăn trên khay cho bệnh nhân, trong khi đó Annabelle phụ giúp các y tá bất cứ khi nào họ để cho nàng giúp, như thay bông băng, rửa vết thương. Các bệnh nhân đều nói rằng tay nàng khi đụng đến vết thương của họ rất nhẹ nhàng. Sau buổi chiều dài làm việc luôn tay, tối đó họ về nhà mệt mỏi, rồi gần cuối tuần họ quay lại bệnh viện. https://thuviensach.vn Nếu không có gì xảy ra, công việc này sẽ làm cho họ vơi đi phần nào nỗi buồn rầu vì mất hai người thân yêu. Mùa xuân là mùa vui thú nhất trong đời, nhất là sau khi Annnabelle đã làm lễ ra mắt xã hội thượng lưu, nhưng chuyện xảy ra đã làm cho đời nàng trở nên cô đơn. Năm sau, chắc họ sẽ không nhận được lời mời của ai hết, điều này khiến bà Consuelo lo lắng. Trong khi Annabelle phải ở nhà chịu tang, thì những cô khác vừa ra mắt xã hội thượng lưu đều đi chơi tự do và sẽ lấy chồng. Bà sợ chuyện đau thương vừa đổ xuống đầu họ sẽ tác động mạnh đến tương lai của con gái, làm cho nàng mất dịp may để lấy chồng tốt, mà không thể làm gì được. Annabelle có vẻ không lo đến những chuyện mẹ nàng sợ. Thực ra, nàng chỉ buồn về nỗi mất cha mất anh, chứ không lo buồn về tương lai, hay lo việc không tiếp xúc với mọi người trong xã hội. Hortie vẫn đến thăm hai mẹ con nàng luôn và vào giữa tháng năm, họ lặng lẽ ăn mừng sinh nhật thứ mười chín của Annabelle. Khi ăn, Consuelo rất buồn, bà nói rằng bà lấy chồng năm mười tám tuổi, khi ra mắt xã hội thượng lưu và khi bà bằng tuổi của nàng bây giờ, đã sinh Robert. Nghĩ đến chuyện đó, bà lại chảy nước mắt, bà phải để hai cô gái ở ngoài vườn rồi đi lên lầu nằm nghỉ. - Tội nghiệp cho bác gái, - Hortie nói vẻ đầy thương cảm. Rồi cô ta nhìn bạn và nói tiếp: - Và tội nghiệp cho cậu. Mình rất buồn, Belle à. Chuyện xảy ra quá kinh khủng. - Cô ta cảm thấy rất buồn, đến nỗi đã ở lại thêm hai giờ nữa để nói cho bạn biết cô ta và James đã định ngày cưới rồi, vào tháng mười một, họ đã vạch kế hoạch làm đám cưới thật lớn. Annabelle đáp rằng nàng rất mừng cho bạn và nàng đã nói thật lòng mình. Hortie hỏi bạn: - Thế cậu không lo ngại việc không thể đi ra ngoài để tiếp xúc với mọi người thật ư? - Cô ta rất ghét việc phải ru rú ở nhà suốt một năm để tang, nhưng Annabelle vui vẻ chấp nhận việc này. Nàng chỉ mới 19 tuổi và sang năm chắc gì đã có chuyện vui cho nàng. Chỉ trong một thời gian ngắn mà nàng đã trưởng thành rất nhiều, từ khi bố và anh trai chết. - Mình chẳng quan tâm, - Annabelle đáp. - Chừng nào mẹ mình còn đến làm cho bệnh viện, mình còn theo bà đến làm việc ở đấy. https://thuviensach.vn - Ấy, đừng nói chuyện đó với mình. - Hortie tròn xoe đôi mắt. - Chuyện đó làm mình đau đầu. - Nhưng Hortie biết bạn mình thích làm việc ấy. - Năm nay cậu cũng vẫn đi Newport chứ? - Gia đình Worthington có ngôi nhà trệt rất đẹp ở đấy, ở Rhode Island, gần nhà của gia đình Astor. - Mẹ nói chúng tôi sẽ đi. Có lẽ đi sớm hơn, vào tháng sáu thay vì tháng bảy, trước khi mùa hè bắt đầu. Mình nghĩ làm thế chắc bà sẽ vui hơn. - Bây giờ đối với Annabelle, việc quan trọng là chăm sóc mẹ, chứ không giống Hortie chỉ nghĩ đến việc làm đám cưới, nghĩ đến tiệc tùng và vị hôn phu yêu dấu. Đáng ra cuộc đời của nàng cũng giống như đời của Hortie, nhưng không được như thế nữa. Nàng nghĩ thế giới của mình đã bị gián đoạn, thay đổi hoàn toàn. - Vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau ở Newport, - Hortie sung sướng đáp. Hai cô thích bơi lội khi mẹ họ cho phép. Họ nói chuyện về chương trình đám cưới thêm một lát nữa, rồi Hortie ra về. Đối với Annabelle, đây là ngày sinh nhật rất lặng lẽ. Những tuần sau lễ tang, có rất nhiều người đến thăm Consuelo và Annabelle như họ đã đoán. Bạn bè của Robert đến thăm, các mệnh phụ phu nhân già đến phân ưu cùng Consuelo, hai người đàn ông làm việc tại ngân hàng của Arthur, họ biết những người này và sau cùng, người đàn ông thứ ba đến, người này Consuelo đã gặp nhiều lần và rất thích. Anh ta tên là Josiah Millbank, 38 tuổi, được mọi người ở ngân hàng của Arthur kính trọng. Anh ta là người ít nói, dịu dàng. Anh ta kể cho Consuelo nghe nhiều chuyện về Arthur, những chuyện mà bà không hề biết và làm cho bà cười. Bà ngạc nhiên thấy mình vui khi được Josiah đến thăm, và anh ta đến thăm được một giờ thì Annabelle đi chơi với Hortie trở về. Annabelle nhớ nàng đã gặp anh ta rồi, nhưng không biết rõ về anh. Anh ta thuộc thế hệ của bố nàng hơn là thế hệ của nàng và lớn hơn anh trai của nàng đến mười bốn tuổi, cho nên mặc dù gặp nhau tại các buổi tiệc, nhưng họ không có gì để nói chuyện với nhau. Tuy nhiên nàng cũng giống như mẹ, rất ấn tượng trước sự tử tế của anh ta, và anh ta cũng rất có cảm tình với Annabelle. https://thuviensach.vn Anh ta nói anh sẽ đi Newport vào tháng bảy. Anh thường làm như thế. Anh có ngôi nhà nhỏ khá dễ thương ở đấy. Josiah là người gốc ở Boston, sinh trưởng trong một gia đình đáng kính và giàu có như gia đình bố mẹ nàng. Thế nhưng anh ta sống rất lặng lẽ, không khoa trương. Anh ta hứa khi đến Newport sẽ tới thăm Consuelo lại và bà nói bà rất thích. Khi Josiah về rồi, Annabelle mới thấy anh có đem đến bó hoa tử đinh hương trắng thật lớn và hoa đã được cắm trong bình. Consuelo bèn nói về anh ta cho nàng nghe. - Anh ta rất dễ thương, - Consuelo nói, vừa ngắm bình hoa. - Bố con rất thích anh ta, mẹ nghĩ thích cũng phải. Mẹ chỉ phân vân không biết tại sao anh ta không lấy vợ. - Có người không lấy vợ như thế, - Annabelle đáp, vẻ thản nhiên. - Không phải mọi người đều lấy vợ lấy chồng hết cả đâu, mẹ à. - Nàng cười nói. Nàng tự hỏi không biết rồi mình có lấy chồng hay không. Nàng nghĩ bây giờ nàng không thể bỏ mẹ một mình để đi lấy chồng. Nếu nàng không lấy chồng cũng là chuyện bình thường thôi, không có gì bi đát hết. Đối với Hortie, thì chuyện không lấy chồng sẽ rất đau khổ, nhưng với nàng thì không. Bây giờ anh trai và bố chết rồi, mẹ đau đớn tận tâm can, Annabelle cảm thấy mình có trách nhiệm nhiều hơn với gia đình, không bực bội gì về chuyện không đi lấy chồng. Việc chăm sóc mẹ là mục đích hàng đầu của nàng. Mẹ nàng thường đọc được tư tưởng trong đầu nàng, nên bà nói: - Nếu con muốn nói con không lấy chồng, thì nên bỏ ý nghĩ ấy đi. Chúng ta chỉ để tang một năm, rồi sau đó mẹ sẽ tìm chồng cho con. Bố con muốn như thế đấy. Annabelle nhìn mẹ, mặt nghiêm trang. - Bố chắc không muốn con để mẹ một mình đâu, - nàng nói. - Làm thế thật quá vô nghĩa. Mẹ đủ sức để lo cho bản thân mình. - Nhưng https://thuviensach.vn nói xong, mắt bà rướm lệ. Nàng động lòng trước hình ảnh của mẹ. - Chúng ta sẽ tính chuyện ấy sau, - nàng bèn nói rồi ra khỏi phòng, đi pha trà, bỏ vào khay rồi bưng lên phòng cho mẹ. Khi nàng quay lại, nàng quàng tay ôm quanh mẹ, dìu bà lên lầu để ngủ một lát. Nàng dìu bà vào giường, chiếc giường bà đã ngủ với chồng, bây giờ chồng đã mất, khiến bà rất đau lòng. - Con rất tốt với mẹ, con yêu à, - bà nói, vẻ bối rối. - Con không tốt đâu. - Annabelle đáp nho nhỏ. Nàng là tia nắng mặt trời còn lại trong nhà. Nàng chỉ mang lại cho mẹ nguồn vui, cũng như mẹ là nguồn vui của nàng. Bây giờ hai mẹ con chỉ có nhau. Nàng kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Consuelo, rồi xuống lầu, ra vườn đọc sách, hy vọng ngày mai mẹ nàng sẽ khỏe và có thể đến bệnh viện được. Làm việc ở đấy là nguồn vui duy nhất cho Annabelle và ở đấy mới có việc hữu ích cho nàng làm. Nàng cũng đợi tháng sau sẽ đi Newport nữa. https://thuviensach.vn Chương 3 Annabelle và mẹ đi Newport sớm hơn thường lệ một tháng, họ đi vào tháng sáu. Đây là tháng có thời tiết đẹp trong năm và cũng như mọi khi, các gia nhân lo đến dọn dẹp sạch sẽ trước. Thường khi, mùa này ở Newport hoạt động xã hội rất sinh động, vui vẻ, nhưng năm nay họ sẽ sống rất bình lặng. Người ta có thể đến thăm họ tại nhà, nhưng Annabelle và mẹ sẽ không đi đâu, vì bố và anh trai nàng mới chết cách đó hai tháng. Trước cửa nhà ở Newport cũng treo hai dải băng tang để báo cho mọi người biết rằng họ đang có tang. Năm đó ở Newport có một số nhà treo băng tang như thế, kể cả nhà của Astor. Madeleine Astor có chồng bị mất tích trên tàu Titanic, chồng chị là John Jacob. Chị ta sẽ sinh con vào tháng tám này. Chuyện bi thương đã làm cho xã hội ở New York chấn động, vì đây là chuyến đi đầu năm và trên tàu có nhiều vị tai to mặt lớn, nhiều nhà quí tộc. Tin tức tiếp tục nói về sự thiếu khả năng của thủy thủ đoàn trong việc đưa hành khách ra khỏi tàu, đã làm cho mọi người bối rối, bất mãn. Hầu hết các thuyền cứu sinh còn trông chỗ đến một nửa. Một số đàn ông đã chen lên thuyền với đàn bà và trẻ em. Và hầu như không hành khách nào ở hạng bình dân được cứu sống. Tòa án sẽ chính thức mở phiên xử về vụ này. Tháng sáu ở Newport thường rất yên tĩnh, nhưng sang tháng bảy không khí sẽ trở nên nhộn nhịp, sinh động vì người từ New York và Boston đổ xô về “những ngôi nhà trệt” của họ. Không nói ra, nhưng mọi người đều biết những ngôi nhà trệt này đều là những biệt thự to lớn. Nhà nào cũng có nhiều phòng, có đèn chùm khổng lồ, nền nhà bằng đá cẩm thạch, bàn ghế cổ vô giá, có vườn hình chữ nhật ven theo bờ biển. Ở đây qui tụ số người giàu có sang trọng ở Bờ Đông, gia đình Worthington là một trong số ấy. Ngôi nhà trệt của họ là ngôi nhà đẹp nhất, rộng nhất trong thành phố. https://thuviensach.vn Khi Hortie đến Annabelle mới vui. Họ cùng nhau lẻn xuống biển, đi dạo với nhau và hôn phu của Hortie thường đến dự pích ních với họ trên bãi cỏ. Thỉnh thoảng anh ta đem bạn bè đến, Annabelle rất vui và mẹ nàng giả vờ không hay biết. Vì họ không đi dự tiệc được, nên bà không phản đối việc Annabelle gặp gỡ các thanh niên. Nàng là người tốt, tận tụy với mẹ, nên nàng đáng được như thế. Consuelo tự hỏi không biết có ai trong số bạn bè của James, hay bạn thân của Robert, làm cho Annabelle để mắt đến không. Càng ngày bà càng lo thời gian để tang một năm sẽ tác động mạnh đến số phận của Annabelle. Trong số các cô gái cùng lứa với Annabelle ra mắt xã hội thượng lưu trong mùa Giáng sinh vừa qua, đã có sáu cô đính hôn. Còn Annabelle không gặp ai hết, vì nàng ở nhà với mẹ. Sau hai tháng qua, trông nàng có vẻ già hơn, chín chắn hơn những cô khác nhiều. Điều ấy sẽ làm cho nhiều thanh niên lo sợ, khiến họ xa lánh nàng. Vì thế cho nên mẹ nàng rất muốn nàng có chồng. Annabelle thì chẳng quan tâm đến chuyện đó, nàng sung sướng khi gặp Hortie và những người khác, nhưng đàn ông thì không có ai để mắt đến nàng. Khi Josiah Millbank đến Newport vào tháng bảy, anh ta đến thăm họ. Mỗi lần đến thăm mẹ con nàng, anh ta đều mang theo quà tặng, ở thành phố thì mang hoa, còn ở Newport là trái cây hoặc kẹo. Anh ta ngồi nói chuyện với Consuelo rất lâu, họ ngồi ghế xích đu kê ở ngoài hiên rộng. Sau chuyến thăm thứ ba của anh, Annabelle liền trêu mẹ. - Mẹ à, con nghĩ ông ta thích mẹ, - nàng cười nói. - Đừng ngốc, - Consuelo đỏ mặt đáp. Bà không muốn có người cầu hôn. Bà định trung thành với chồng suốt đời và có ai đề cập đến chuyện này, bà đều nói thế. Bà không phải là kiểu góa phụ muốn tìm chồng, nhưng bà muốn Annabelle có chồng. - Ông ta tử tế với chúng ta thôi, - Consuelo nói tiếp, giọng quả quyết, tin vào điều mình nói. - Ông ta còn trẻ hơn mẹ nhiều và nếu ông ta quan tâm đến ai, thì đó chính là con. - Tuy nhiên, không có bằng chứng gì để chứng minh điều đó. Ông ta có vẻ thích nói chuyện với cả hai mẹ con, nhưng chỉ với thái độ thân ái, chứ không phải tán tỉnh. https://thuviensach.vn - Ông ta không quan tâm đến con đâu, - Annabelle cười đáp. - Ông ta chỉ trẻ hơn mẹ năm tuổi thôi. Con thấy ông ta rất dễ thương và cũng đáng tuổi bố con. - Nhiều cô gái bằng tuổi con lấy chồng lớn tuổi như ông ta, - mẹ nàng đáp. - Mà lạy Chúa, ông ta đâu có già. Mẹ nghĩ ông ta mới ba mươi tám tuổi thôi, nếu mẹ nhớ không lầm. - Ông ta hợp với mẹ hơn. - Annabelle cười nói, rồi chạy ra ngoài với Hortie. Trời nắng nóng, hai cô muốn đi bơi và James hứa sẽ đến sau. Tối đó có đại tiệc ở nhà Schuyler, James, Hortie và tất cả bạn bè của họ đều đến dự, nhưng dĩ nhiên Annabelle không đi được. Nàng không mong gì xin mẹ được và nàng không muốn làm cho mẹ buồn. Ngồi ở hàng hiên họ có thể nghe tiếng nhạc vọng lại từ ngôi nhà mở tiệc cách đó một đoạn. Tiệc có đốt pháo bông, Consuelo biết đó là lễ đính hôn của con gái nhà Schuyler. Nghe tiếng nhạc, bà đau đớn cho số phận của Annabelle. Họ rất ngạc nhiên khi thấy Josiah đêm đó ghé nhà họ lúc gần khuya, mang theo bánh của buổi tiệc. Trên đường về nhà, anh ta đi qua nhà họ và việc anh ghé vào đưa bánh đã làm cho họ rất xúc động. Josiah ở lại uống nước chanh với họ một lát rồi ra về, nói rằng ở nhà có khách đang đợi. Khi họ cám ơn anh, anh hứa sẽ trở lại thăm họ. Ngay Annabelle cũng phải cảm động trước cử chỉ thân ái ấy. Nàng không yêu anh ta, nhưng cảm thấy như thể anh ta đang thay vai trò anh trai mình, thế cũng hay. Nàng thích nói chuyện với anh ta, anh cũng thường trêu nàng như Robert thường làm, khiến cho nàng rất nhớ anh trai. Khi Consuelo để ly và bình đựng nước chanh vào phòng cất thức ăn, bà trầm ngâm nói: - Mẹ không hiểu tại sao ông ta không đưa khách đi dự tiệc? https://thuviensach.vn - Có lẽ không tiện cho họ, - Annabelle đùa. - Có lẽ ông ấy có tình nhân và bà ta ngại ngùng không muốn đi. - Nàng cười, còn mẹ nàng thì cười lớn. Vì họ xem Josiah là người đứng đắn, lịch sự, nên chuyện ông có tình nhân lén lút là không thể tin được. Nếu ông ấy có tình nhân, chắc ông sẽ không gọi bà ta là khách. - Trí tưởng tượng của con thật không tưởng, - mẹ nàng rầy nàng. Một lát sau, hai mẹ con lên lầu, họ nói chuyện vui vẻ về Josiah. Đây là lần đầu tiên Annabelle thấy tiếc vì mình không thể đi chơi được. Tất cả bạn bè của nàng đều đi dự tiệc, đây là buổi tiệc ăn mừng rất lý thú, có cả pháo bông nữa. Mùa hè này nàng sẽ sống rất bình lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có Hortie, Josiah và có thể một ít bạn bè đến thăm thôi. Ngày hôm sau, Josiah lại đến chơi và Consuelo mời anh ở lại dự pích ních với Annabelle và Hortie. Josiah có vẻ rất thoải mái với hai cô, dù Hortie luôn cười khúc khích và có hành động ngốc nghếch. Josiah nói anh có cô em gái cùng cha khác mẹ bằng tuổi hai cô, em anh là con bà hai, bố anh lấy bà này sau khi mẹ anh mất. Annabelle vẫn ngạc nhiên về việc Hortie sắp có chồng, bốn tháng nữa cô ta sẽ lấy chồng. Cô ta còn quá trẻ con, nhưng yêu James say đắm và khi nào cô ta và Annabelle ngồi riêng với nhau, cô thường nói năng rất sỗ sàng về tối tân hôn và tuần trăng mật. Mỗi lần nghe cô ta nói thế, Annabelle tròn xoe mắt kinh ngạc. May thay là Hortie không nói gì khi có mặt Josiah. Anh ta nói rằng em gái mình đã lấy chồng hồi tháng tư và sắp có con. Anh ta có vẻ thành thạo về cuộc sống, biết nhiều chuyện yêu đương và rất quan tâm đến các thiếu nữ. Cả hai cô đều thích nói chuyện với anh. Anh nói cho họ nghe về người khách ở nhà anh, là người bạn ở Harvard, cứ đến hè lại đến thăm anh. Anh cho biết anh ta tính tình trầm lặng, cần cù, thường tránh không dự tiệc tùng và những nơi đông đúc. Josiah ở lại chơi cho đến xế chiều và khi Hortie về rồi, anh đưa Annabelle về nhà. Mẹ nàng đang ngồi nói chuyện với bạn ở hàng hiên trông rất thoải mái. Nhiều người đến thăm bà thường ngồi ở đây, vì họ thấy rõ cuộc sống https://thuviensach.vn đang diễn ra quanh mình. Annabelle lại càng thích ngồi ở đây, vì nàng rất muốn trở về thành phố, nên ngồi ở đây đỡ buồn hơn. Nàng nói với Josiah rằng nàng thích làm việc ở bệnh viện. Anh trêu nàng về việc này. - Chắc cô muốn làm y tá khi lớn tuổi. - Anh nói, nhưng tin rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Việc trước mắt là nàng làm việc từ thiện cho bệnh viện, còn việc nàng đọc sách về y học thì không nói cho ai biết, nên không ai tin nàng muốn theo nghề y. - Thực ra tôi muốn làm bác sĩ hơn, - nàng đáp, không che giấu anh điều nàng mong ước. Nàng cảm thấy có thể nói với Josiah về bất cứ điều gì và tin anh sẽ không cười mình. Từ ngày bố và anh trai nàng mất, Josiah đến thăm họ luôn và trở thành người bạn tốt của họ. Nhưng lần này anh có vẻ rất ngạc nhiên. Nhìn nàng nói, anh nghĩ nàng rất nghiêm túc, nàng đã nói thật chứ không đùa. - Ý muốn rất ấn tượng, - Josiah nói, giọng cố giữ bình tĩnh. - Cô sẽ thực hiện ý muốn của mình chứ? - Chắc mẹ tôi sẽ không cho, nhưng nếu có thể, tôi sẽ thực hiện. Thỉnh thoảng tôi lấy những cuốn sách viết về y học, hay về giải phẫu học trong thư viện để đọc. Nhiều đoạn tôi không hiểu, nhưng có đoạn tôi hiểu và cố học cho thuộc. Tôi thấy y học rất hấp dẫn và bây giờ có rất nhiều phụ nữ học làm bác sĩ. - Josiah biết phụ nữ theo học trường thuốc đã có hơn sáu mươi năm nay, nhưng ông nghĩ Annabelle theo nếp sống của người xưa, lấy chồng sinh con sau khi làm lễ ra mắt xã hội. - Tôi không muốn làm bác sĩ, - Josiah thú thật, - nhưng khi tôi được mười hay mười hai tuổi, tôi muốn theo gánh xiếc. - Nàng cười khi nghe anh nói, đây là lời thú nhận rất ngộ nghĩnh. - Tôi yêu thú vật và thường muốn trở thành nhà ảo thuật, để có thể làm cho bài tập ở nhà biến mất. Tôi là học sinh lười biếng. - Tôi không tin ông là học sinh tồi, vì ông đi học ở Harvard kia mà. - Nàng https://thuviensach.vn cười đáp. Tôi nghĩ ông muốn theo gánh xiếc là để cho vui thôi. Tại sao ông không theo? - Vì bố cô cho tôi vào làm với ông ấy, mặc dù sau này mới cho. Có lẽ khi ấy tôi không có tinh thần tiến thủ, nên họ không cho tôi theo. Tôi không biết có phải thế không, nhưng tôi không có tham vọng như cô. Chỉ nghĩ đến những năm theo học trường y thôi, tôi cũng đã rùng mình lo sợ rồi. Tôi lười lắm, không làm bác sĩ được. - Tôi không tin thế, - nàng vui vẻ đáp. - Nhưng tôi thì thích làm bác sĩ. - Mắt nàng sáng lên khi nói thế. - Ai biết chuyện tương lai, có thể ngày nào đấy cô sẽ dùng kiến thức mình đã học trong sách để áp dụng vào công việc từ thiện. Đây là công việc rất cao quí. - ít ra Josiah khâm phục nàng vì đã làm thế. - Họ không để cho tôi làm nhiều việc đâu, - nàng nói với vẻ thất vọng. - Cô muốn làm việc gì? - Anh hỏi. - Tôi khâu vá rất đẹp, mọi người thường nói thế. Tôi muốn có lúc sẽ được khâu các vết thương cho bệnh nhân. Tôi tin mình có thể làm được việc này. - Josiah có vẻ sửng sốt khi nghe nàng nói, rồi cười xòa. - Mong sao tôi không bị đứt tay trước mặt cô, nếu không chắc cô sẽ lấy kim chỉ trong túi ra để khâu cho tôi. - Tôi sẽ rất sung sướng được làm thế, - nàng đáp, cười với anh, nụ cười tinh nghịch. - Chắc sẽ có người giữ cho cô bận việc, thưa cô Worthington, nếu không, cô sẽ ngứa ngáy tay chân mà làm chuyện nghịch ngợm ấy. - Chuyện nghịch ngợm trong y học rất hợp với tôi. https://thuviensach.vn Này nhé, nếu chúng ta được tự do chọn nghề, tôi sẽ theo học trường thuốc để thực hiện điều mình mong muốn. Như thế không thoải mái ư? - Nàng nói vừa giống như trẻ con lại cũng giống người đã trưởng thành. Tự nhiên Josiah ôm ghì lấy nàng như thường ôm ghì cô em gái. Nàng cũng có cảm giác như vậy, cảm thấy giữa mình với Josiah có mối liên hệ thắm thiết của tình anh em. Giữa họ đang phát triển một mối quan hệ tốt đẹp. - Nếu cô không ở vào cương vị của mình như bây giờ, cô cũng không thể đi học trường thuốc được, - Josiah nói một cách thực tế. Nàng gật đầu đồng ý. - Đúng thế. Nhưng nếu tôi là đàn ông, tôi có thể theo học được. Nếu Robert muốn học, anh ấy có thể đi được, bố mẹ tôi sẽ để cho anh ấy đi. Làm thân con gái rất khó, nhiều việc mình không thể làm được, vì bị xem là không chính đáng. Thật rất chán, - nàng nói, vừa lấy mũi giày đá một viên sỏi. Josiah cười nàng. - Tôi tin cô không thuộc trong nhóm phụ nữ muốn tranh đấu đòi tự do và quyền phụ nữ. - Anh thấy nàng không phải thuộc loại người đó, nếu đúng thì quả là điều hết sức ngạc nhiên. - Không. Nhưng tôi sẽ rất sung sướng nếu phụ nữ có quyền ấy. Tôi ước sao mình có thể làm bác sĩ. - Trời, tôi ước sao được làm vua nước Anh, nhưng chắc chuyện như thế sẽ không xảy ra. Có những điều nằm ngoài tầm tay của chúng ta, Annabelle à, chúng ta phải chấp nhận thôi. Cô đã có cuộc sống tốt đẹp rồi. - Phải, đúng thế, - nàng đồng ý. - Và tôi yêu mẹ tôi, tôi không muốn làm bà buồn, nếu tôi không nghe lời bà, bà sẽ rất đau khổ. - Phải, chắc thế. - Năm nay bà gặp chuyện rất đau đớn, tôi muốn làm cho bà vui. https://thuviensach.vn - Quả thật cô là người con tuyệt vời, và cũng rất dễ thương nữa. Ngay khi ấy, Hortie ở đâu xuất hiện đến bên cạnh họ, cô ta liền lên tiếng: - Không, cô ấy có lần đã mổ xẻ một con nhái. Cô ấy đọc trong sách cách mổ sinh vật. Chưa bao giờ tôi thấy một việc ghê tởm như vậy. Cô ta không phải là người dễ thương đâu. - Cả ba đều cười trước lời Hortie vừa nói. - Tôi nghĩ đúng thế đấy, - Josiah nói. Anh bắt đầu hiểu Annabelle rõ hơn. Nói tóm lại, nàng là người thiếu nữ hết sức đặc biệt. - Phải, đúng vậy, - Annabelle tự hào đáp. - Tôi mổ giống như người ta dạy trong sách. Việc này rất hấp dẫn. Tôi muốn được giải phẫu người thật. Dĩ nhiên người chết, như trong sách y học đã nói. - Ôi lạy Chúa! - Hortie thốt lên, vẻ choáng váng, còn Josiah kinh ngạc nhưng thích thú. - Hai cô nên đi bơi thôi, - Josiah nói, rồi từ giã hai người, bước lên thềm để tạm biệt bà Consuelo. - Ba người nói chuyện gì thế? - Bà hỏi. - Ồ, chuyện bình thường, chuyện tiệc tùng, đính hôn, đám cưới, - Josiah đáp, muốn che giấu cho Annabelle, vì anh biết nếu bà nghe chuyện Annabelle muốn giải phẫu tử thi, chắc bà sẽ xỉu mất. Khi về nhà, ông vẫn còn cười một mình. Annabelle Worthington có lẽ là một thiếu nữ kỳ diệu, chứ không phải cô gái mười chín tuổi bình thường. Khi Josiah về đến nhà, người bạn cùng phòng khi còn học đại học với anh vừa đi ăn về. Josiah thấy anh ta, liền vẫy tay chào. Henry Orson là bạn thân kỳ cựu, hè nào họ cũng gặp nhau, vui thú bên nhau. Họ là đôi bạn chân tình https://thuviensach.vn từ ngày còn học đại học và Henry là người chân chất, nên mọi người rất mến anh. - Ăn vui không? - Josiah hỏi bạn. Cả hai người đều đẹp mã, luôn luôn có khả năng tán tỉnh cô nào họ muốn, nhưng họ không có tính trăng hoa bậy bạ. Henry đã đính hôn cách đây hai năm và thất vọng não nề khi vị hôn thê yêu một thanh niên trẻ hơn, cùng tuổi với mình. Từ đó anh không đính hôn với ai nữa, khiến cho các bà mẹ ở Newport hy vọng, như họ hy vọng nhiều về Josiah vậy. - Không được vui, - Henry đáp. - Còn anh ăn ra sao? - Henry thấy nhiều cuộc tụ họp ngoài xã hội tẻ ngắt, nên anh thích bàn chuyện làm ăn với những người nghiêm túc hơn là đi tán gái. - Tôi ăn với một cô muốn mổ xẻ xác người. - Josiah cười đáp và Henry cười to. - Lạy Chúa Jesus! - Henry nói, vẻ thích thú và kinh ngạc, giả vờ sợ sệt. - Cô ta có vẻ nguy hiểm. Anh nên tránh xa cô ta thôi! - Đừng lo, - Josiah cười nói. Hai người cùng đi vào nhà. - Tôi sẽ tránh. Suốt thời gian còn lại trong buổi chiều, hai người chơi bài với nhau, vừa chơi vừa bàn đến chuyện kinh doanh, Henry rất thích vấn đề này. Đây là vấn đề khiến cho anh thích đàn ông mà chán đàn bà, vì anh là người cực kỳ hiểu biết và rất thông minh. Josiah luôn luôn sung sướng khi nói chuyện với anh. Cách đây mấy năm, anh đã xin cho Henry vào làm ở ngân hàng của bố Annabelle và anh được cấp trên cũng như đồng nghiệp hết sức kính trọng. Mặc dù ít giao thiệp với mọi người hơn Josiah, nhưng anh làm việc ở ngân hàng rất tốt. Henry chưa bao giờ gặp bà Consuelo hay Annabelle, nhưng Josiah hứa sẽ giới thiệu anh ta với họ trong thời gian anh ở chơi tại Newport. Henry vừa nhìn bài trên tay, vừa cau mày và lắc đầu. - Thôi, vì tôi sợ cô ta sẽ chặt mình ra nhiều khúc như mổ xẻ cái thây ma, - Henry nói, giọng vờ rầu rĩ, rồi anh ta cười, hạ bài xuống vì thắng cuộc. https://thuviensach.vn - Chán thật! - Josiah nói, xếp bài và cười với anh ta. - Đừng lo chuyện đó. Cô ta chỉ là con nít thôi. https://thuviensach.vn Chương 4 Josiah thường đến thăm nhà Worthington trong tháng bảy và tám, cũng như Hortie và James với một số bạn bè khác. Josiah giới thiệu Henry với họ như đã hứa. Henry chia buồn với Consuelo, dạy cho Annabelle nhiều ngón chơi bài. Nàng rất sung sướng, nhất là khi nàng thấy anh ta. Nàng vui khi có nhiều bạn tốt đến thăm ở Newport, mặc dù mùa hè năm đó họ không sống hòa đồng với mọi người, nhưng nàng cảm thấy ít cô độc hơn khi ở thành phố. Cuộc sống có vẻ trở lại bình thường ở đây, mặc dù không có mặt của bố và anh trai nàng. Nhưng khi còn sống, hai người này thường ở lại thành phố để làm việc. Vào cuối tháng tám, họ rời Newport, nàng trông khỏe mạnh, da rám nắng, hạnh phúc và mẹ nàng cũng có vẻ đỡ hơn nhiều. Sau mùa xuân tang thương, bây giờ họ được sống trong mùa hè êm ả, thanh bình. Khi về thành phố lại, nàng theo mẹ đến làm việc ở bệnh viện. Nàng tình nguyện làm riêng một mình mỗi tuần một ngày tại Khoa gãy xương què chân ở Bệnh viện New York. Nàng rất thích phụ các nhân viên y tế ở đây để giúp cho các bệnh nhân được thoải mái hơn. Mỗi khi Josiah đến nhà uống trà, là nàng kể cho anh nghe về chuyện này. - Cô chưa mổ xẻ xác chết chứ? - Josiah hỏi, giả vờ lo sợ khiến cho nàng phá lên cười. - Không, tôi chỉ mang thức ăn nước uống đến cho bệnh nhân thôi, nhưng một người y tá nói rằng, có ngày tôi sẽ được xem họ giải phẫu. - Cô thật là đặc biệt, - anh nói, miệng cười thoải mái. Cuối tháng đó, Consuelo mới có can đảm dọn dẹp đồ đạc của chồng và con trai. Bà cất một vài thứ, bỏ hết áo quần của họ, nhưng vẫn để yên phòng https://thuviensach.vn làm việc của Arthur và phòng ngủ của Robert. Không ai có thể dẹp các phòng ấy đi, không có lý do gì phải làm thế, vì họ không cần những phòng ấy. Trong tháng chín, họ ít gặp Josiah hơn là trong mùa hè. Anh ta bận nhiều việc ở ngân hàng, họ vẫn lo ổn định các công việc cho được rõ ràng. Mặc dù Arthur không nghĩ đến chuyện bất trắc xảy ra, nhưng khi nào ông cũng thu xếp công việc rất ngăn nắp, minh bạch, nên Annabelle và mẹ nàng sẽ được sống trong sự sung túc. Cả hai mẹ con sẽ sống thoải mái suốt đời nhờ tài sản ông để lại và dư sức để nuôi con của Annabelle nếu nàng có con. Nhưng nàng không nghĩ đến điều này. Tháng đó, Annabelle cũng ít gặp Hortie. Chỉ còn sáu tuần nữa là đến ngày đám cưới rồi, nên Hortie lo làm nhiều việc. Cô ta bận đi thử áo cưới nhiều lần, chuẩn bị đồ đạc để đem theo về nhà chồng. Bố cô ta đã cho vợ chồng cô ngôi nhà, nên cô và James lo sắm đồ đạc bàn ghế để trang hoàng trong nhà. Họ sẽ đi châu Âu để hưởng trăng mật và đi du lịch cho đến lễ Giáng sinh. Annabelle nghĩ rằng nàng sẽ nhớ Hortie trong thời gian cô ta đi xa. Khi cô ta lấy chồng, mọi chuyện sẽ không giống như trước nữa. Nàng đã thấy như thế khi số bạn bè khác đi lấy chồng. Nghĩ thế, nàng đã nhớ Hortie rồi. Đầu tháng mười thì Josiah đến thăm họ lại. Annabelle đang làm ở Khoa gãy xương què chân tại bệnh viện, còn Consuelo uống trà buổi chiều, sưởi nắng ngoài vườn. Bà ngạc nhiên khi thấy Josiah, nhưng anh ta luôn luôn được chào mừng, cho nên bà vui vẻ đứng dậy để chào anh. - Lâu rồi chúng tôi không thấy ông, Josiah. Ông khỏe chứ? - Khỏe. - Ông cười đáp. - Mấy tuần qua tôi bận việc ở Boston. Gia đình tôi có chút việc cần tôi giải quyết giúp cho họ. Bà và Annabelle thì sao? - Chúng tôi khỏe. Annabelle bận việc ở bệnh viện, nhưng ít ra nhờ thế mà nó có việc để làm. Ở nhà chẳng có việc gì cho nó làm hết. - Họ còn để tang sáu tháng nữa và mặc dù Annabelle không phàn nàn, nhưng bà nghĩ việc https://thuviensach.vn này rất buồn cho nàng. Nàng còn sáu tháng không được đi chơi với bạn bè, đây là việc rất chán cho cô gái 19 tuổi. Nàng cần đi chơi cho vui, nhưng Consuelo không làm gì được để giúp nàng. - Tôi biết thời gian này quá dài cho cả hai người, - Josiah nói. Anh ngồi xuống ghế ngoài vườn và từ chối không uống trà. - Tôi thì không sao, nhưng tôi ngại cho Annabelle, - bà đáp. - Trước khi tiếp xúc lại với mọi người, nó đã gần 20 tuổi. Như thế có lẽ không hay cho nó. - Cô ấy chắc không sao đâu, - Josiah trấn an bà. - Annabelle là kiểu người vui với mọi hoàn cảnh. Cô ấy không bao giờ phàn nàn với tôi về việc mình không đi chơi ở ngoài. - Bà gật đầu khi nghe Josiah nói thế. - Tôi biết. Nó rất đáng yêu. Tiếc là hôm nay không có nó ở nhà, nếu nghe nói có ông đến chơi, chắc nó sẽ buồn lắm. Chiều thứ hai nó thường bận làm việc ở bệnh viện. - Anh gật đầu, ngập ngừng một lát, mắt nhìn vào quãng không với vẻ trầm tư, rồi quay nhìn Consuelo với ánh mắt quả quyết. - Hôm nay tôi không đến để thăm Annabelle. Tôi đến để gặp bà, tôi có chuyện riêng muốn nói với bà. - Josiah nói với vẻ đứng đắn, giọng của một người làm ăn, như thể anh có sứ mạng gì của ngân hàng giao phó. - Việc về tài sản của Arthur ư? Ông không thể giải quyết việc đó với các luật sư được à? Tôi không rành việc này đâu. Arthur giải quyết mọi việc. Tôi mù tịt về công việc làm ăn của anh ấy. - Không, không, mọi việc ở đấy đều tốt đẹp. Ngân hàng giải quyết mọi chuyện với các luật sư, tất cả đều rõ ràng. Việc tôi muốn nói là việc riêng tư, có lẽ là việc của tôi, nhưng tôi muốn bàn trước với bà và mong bà giữ kín chuyện này. - Bà không nghĩ ra được việc Josiah sắp nói là gì và không hiểu tại sao anh muốn nói khi Annabelle không ở nhà. Bỗng bà lo sợ lời của Annabelle nói cách đây mấy tháng là đúng, nàng đã nói anh ta muốn tán tỉnh bà. Điều bà mong không phải thế. Bà rất thích anh ta, nhưng nếu anh ta muốn yêu bà, bà sẽ dứt khoát từ chối ngay. Bà không muốn dan díu tình ái https://thuviensach.vn với anh ta, mà cũng không muốn dan díu với ai hết. Consuelo nghĩ rằng việc yêu đương đối với bà xem như đã chấm dứt. - Tôi muốn nói với bà về Annabelle, - Josiah nói thẳng, để cho họ hết bối rối. Anh thấy rằng tuy anh tuổi gần bằng bà và lớn hơn con gái bà rất nhiều, nhưng anh không yêu Consuelo, có chăng chỉ là lòng tôn kính, mến mộ và tình bạn thân ái thôi. Từ khi Arthur chết, gia đình Worthington đón tiếp anh rất niềm nở và anh rất vui khi được sống với họ. - Tôi biết bà và cô ấy còn chịu tang trong sáu tháng nữa và bà rất lo cho cô ấy. Điều rất buồn cho cô ấy là phải để mất cả năm trời, không có cơ hội để vui sống với mọi người. Mới đầu, tôi nghĩ là không nên nói gì với bà, dù lòng tôi rất xúc động. Annabelle còn trẻ, tôi tin rằng cô ấy sẽ được hạnh phúc nếu có bạn đời cùng trang lứa với mình. Thú thật với bà, tôi không tin chuyện ấy là đúng. - Annabelle là một cô gái phi thường về nhiều mặt, thông minh, trí thức, có khát vọng hiểu biết và chín chắn trước tuổi. Tôi không biết bà nghĩ sao, nhưng tôi muốn xin phép bà cho tôi cầu hôn với cô ấy khi thời gian để tang chấm dứt và tôi muốn biết ý kiến cô ấy như thế nào. Nếu bà và tôi giữ chuyện này bí mật, cô ấy sẽ còn sáu tháng nữa để làm quen với tôi. Nếu bà đồng ý, tôi sẽ đến thăm bà và cô ấy luôn. Nhưng trước hết, tôi muốn bà cho phép. - Consuelo ngồi yên nhìn Josiah. Bà nghĩ anh ta là câu trả lời cho lời cầu nguyện của bà và giấc mơ của bà đã thành hiện thực. Bà lo sợ năm để tang này sẽ làm cho đời Annabelle lỡ dịp lấy chồng, cuối cùng sẽ thành gái già. Mặc dù Annabelle mới 19 tuổi, nhưng Consuelo nghĩ rằng Josiah rất xứng đôi với nàng. Josiah sinh trưởng trong một gia đình rất tốt, có giáo dục, cực kỳ lễ phép, duyên dáng, đẹp trai và có việc làm rất tốt trong ngân hàng của bố Annabelle. Theo những gì Consuelo thấy, nhất là qua mùa hè vừa rồi, hai người đã thành bạn bè thân thiết. Consuelo thấy rằng việc này sẽ là nền móng vững chắc cho hôn nhân hơn là tình yêu lãng mạn hời hợt, vì thứ hôn nhân dựa trên tình yêu lãng mạn này sẽ không bền. Hôn nhân của bà và Arthur cũng đi theo con đường như thế. Ông là bạn của gia đình bà, ông xin phép bố bà đến với bà, rồi hai người thành bạn và sau đó thành vợ chồng. Bà nghĩ không có đám cưới nào tốt cho con gái bà hơn Josiah. Bà tin https://thuviensach.vn Annabelle sẽ được hạnh phúc khi có người chồng lớn tuổi hơn và chín chắn hơn mình nhiều như anh ta. - Tôi mong bà không quá kinh ngạc và giận tôi, - Josiah e dè nói. Consuelo cúi người tới, ôm ghì anh như mẹ con. - Không, tại sao tôi lại giận anh? Tôi rất sung sướng. Tôi nghĩ anh và Annabelle sẽ rất đẹp đôi. - Bà nghĩ dù sao thời gian để tang một năm cũng không phí. Nhờ thời gian này mà hai người có điều kiện tìm hiểu nhau. Không có cảnh kèn cựa của thanh niên ở các buổi tiệc, các buổi khiêu vũ, ở đấy sẽ có nhiều thanh niên ngu ngốc muốn làm cho Annabelle đổi ý. Josiah là người vững vàng, ổn định, có khả năng là một người chồng tốt cho bất kỳ ai, nhất là con gái bà. Annabelle có vẻ không quan tâm đến anh ta, nhưng thực ra nàng rất thích anh. - Theo anh thì nó có tin những lời anh nói với nó không? - Consuelo hỏi một cách thẳng thắn. Bà không biết anh ta đã nói gì với nàng chưa, đã hôn nàng chưa, có tán tỉnh nàng không, hay chỉ nói bóng gió ý nghĩ trong đầu mình. Annabelle không hề nói gì với mẹ hết, bà nghĩ nàng không biết gì về ý định của Josiah. - Tôi không nói gì hết, - Josiah thành thật đáp. - Tôi đợi nói với bà trước đã, rồi mới nói với cô ấy sau. Mặc dù tôi đã nghĩ đến chuyện đó suốt cả mùa hè, nhưng tôi nghĩ thời gian còn quá sớm. Rủi thay trong mấy tuần vừa qua tôi bận việc đi xa. Tôi không tin Annabelle nghi ngờ gì hết. Tôi muốn đợi cho đến ngày hết tang vào tháng tư, tôi sẽ nói với cô ấy chuyện này. - Anh biết khi ấy nàng được 20 tuổi, còn anh sẽ 39, tuổi này quá lớn đối với nàng. Josiah sợ nàng sẽ phản đối, nhưng không tin vậy. Nàng không có vẻ thích anh, nhưng anh có cảm giác họ chơi với nhau rất thân. Và giống như mẹ nàng, anh nghĩ tình bạn tốt sẽ là nền móng căn bản cho hôn nhân. Đây là lần đầu tiên anh nghĩ đến chuyện này. Josiah chưa hề cầu hôn với ai, nhưng anh hy vọng cơ hội không quá muộn. Mới đây, anh nghĩ đến chuyện muốn có con với nàng. Nàng có vẻ muốn sống chung với anh suốt đời. Consuelo sẽ rất sung sướng trước cảnh tượng này. https://thuviensach.vn - Tôi nghĩ không thể chọn chồng cho nó người nào tốt hơn anh, - Consuelo nói, vẻ hồ hởi, bà liền rung chuông gọi gia nhân. Khi William xuất hiện, bà yêu cầu anh ta rót hai ly sâm banh. Josiah hơi kinh ngạc. Ông không ngờ việc này lại dễ dàng như thế. - Tôi nghĩ chúng ta chưa nên ăn mừng vội. Chúng ta còn phải hỏi ý kiến của cô ấy vào tháng năm nữa. Có thể cô ấy không thích ý kiến của chúng ta. Cô ấy còn trẻ, còn tôi tuổi lại gấp đôi cô ấy. - Tôi nghĩ nó tế nhị hơn thế nhiều, - Consuelo nói. Anh người hầu đem sâm banh vào, đưa cho mỗi người một ly. Arthur có hầm rượu vang rất ngon, rượu quí rất nhiều. - Nó thích anh, Josiah à. Tôi nghĩ hai người rất hợp nhau. - Tôi cũng nghĩ thế, - Josiah đáp, vẻ sung sướng, lòng ước chi có thể hỏi nàng trong chiều hôm đó, nhưng Arthur và Robert mới mất, mà đề nghị sớm như thế sẽ không phải đạo chút nào. - Tôi hy vọng cô ấy sẽ bằng lòng, - Josiah nói tiếp. - Bằng lòng hay không do anh, - Consuelo nhắc Josiah nhớ thế. - Anh có sáu tháng để chinh phục trái tim nó và kết hôn với nó. - Mà không để cho cô ấy biết tôi đang làm gì, - anh thận trọng đáp. - Có lẽ thỉnh thoảng anh nên nói bóng gió cho nó hiểu, - nhạc mẫu tương lai của Josiah đề nghị và anh cười. - Cô ấy quá thông minh nên sẽ hiểu liền. Nếu tôi nói bóng gió, chẳng khác nào tôi hỏi cô ấy. Tôi không muốn làm cho cô ấy sợ hãi vì hỏi quá sớm. - Tôi nghĩ việc anh làm cho nó tin anh không khó khăn gì, - Consuelo đáp, tươi cười nhìn Josiah. Ánh mặt trời buổi chiều tháng mười ấm áp xuyên qua lá cây, chiếu lốm đốm lên người họ. Nhờ anh ta mà bà có được một ngày https://thuviensach.vn tuyệt vời. Bà tiếc là không có Arthur để chia vui cùng bà. Bà tin chắc rằng anh cũng rất sung sướng trước việc này. Hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau về kế hoạch của Josiah, thì Annabelle về. Nàng vào vườn, người mặc chiếc tạp dề bệnh viện. Trên tạp dề còn dính vết máu, khiến mẹ nàng nhăn mặt. - Cởi áo ra, - Consuelo nói - và đi rửa tay đi. Lạy Chúa, con đem vi trùng về nhà mất, Annabelle à. - Bà xua nàng đi và năm phút sau, Annabelle quay lại, không có tạp dề mà mặc chiếc áo dài đen trang nghiêm. Trông nàng có vẻ như một nữ tu. Nét mặt bình thản, nhưng khi thấy Josiah, nàng mỉm cười. Trên người nàng chỉ còn lại cái áo đen trông u buồn nhưng trông nàng có vẻ như đang hưng phấn. - Hôm nay con gặp chuyện rất tuyệt vời, - nàng nói, rồi nàng thấy sâm banh họ đang uống. Nàng thường quan sát mọi thứ, không bỏ sót vật gì. - Tại sao hai người uống sâm banh. Mẹ và Josiah ăn mừng gì thế? - Josiah vừa báo cho mẹ biết anh ấy được thăng chức ở ngân hàng, - mẹ nàng đáp suôn sẻ. - Họ để cho anh ấy giải quyết tất cả các tài khoản mới. Mẹ nghĩ chúng ta nên chúc mừng anh ấy. Con uống mừng một ly chứ? - Annabelle gật đầu. Nàng thích sâm banh, nên đi lấy một ly rồi chúc mừng Josiah được thăng chức, mặc dù nàng thấy công việc ngân hàng không thú vị gì hết. Khi nào bố và anh trai nói về chuyện này, nàng thấy rất chán. Annabelle chỉ thích lĩnh vực khoa học thôi. - Hôm nay cô làm gì ở bệnh viện? - Josiah dịu dàng hỏi. Bỗng anh cảm thấy như thể nàng đã là vợ mình. Anh cư xử với nàng rất dịu dàng, nhưng cố không để lộ cảm giác ấy ra ngoài. - Nhiều việc rất hấp dẫn, - nàng đáp, miệng cười rất tươi, rồi hớp một ngụm rượu sâm banh. Nàng không biết rằng đã uống mừng cho lễ đính hôn trong tương lai của mình, nghĩ thế cả Josiah và Consuelo cùng cười. Chiều đó, hai người đã trở thành những người cùng âm mưu với nhau. - Họ để cho tôi xem họ khâu một vết thương nặng. https://thuviensach.vn - Nếu con nói chuyện ấy, mẹ sẽ phát bệnh đấy, - mẹ nàng cảnh cáo. Annabelle cười, họ bèn chuyển sang nói chuyện khác. - Ngày nào đấy con phải chấm dứt làm việc ấy, - Consuelo nói với vẻ bí mật. - Khi con đã trưởng thành, lấy chồng rồi, con không thể đến bệnh viện để xem người ta khâu vết thương nữa. - Thì mẹ đang làm đấy, - Annabelle đáp, cười với bà. - Mẹ không làm như con. Mẹ chỉ mang khay thức ăn đến cho bệnh nhân trong một bệnh viện tiên tiến hơn và khi con còn nhỏ mẹ đã không làm. Con có thể quay lại đấy khi con đã lớn hơn. - Con không hiểu tại sao phải thôi việc nếu con lấy chồng. - Annabelle đáp. - Nhiều phụ nữ có con nhỏ vẫn làm việc ở bệnh viện đấy thôi. Vả lại, có lẽ con không lấy chồng. Biết đâu? - Mẹ không muốn nghe như thế! - Mẹ nàng đáp, cau mày, rồi quay qua Josiah. Bà trông đợi ngày họ lấy nhau, có con với nhau. Đây sẽ là một giai đoạn mới trong đời họ, bà biết Annabelle sẽ là người mẹ tốt. Nàng kiên nhẫn, dễ thương, bà tin nàng sẽ là người vợ tuyệt vời của Josiah. Rồi họ nói sang chuyện đám cưới của Hortie, chỉ còn vài tuần nữa thôi là đến ngày cưới. Cô ta bận rộn nhiều việc đến nỗi Annabelle đã không gặp được bạn. Và Josiah nói anh ta sẽ đi dự đám cưới. Annabelle nói nàng không đi được, mẹ nàng ngạc nhiên khi nghe thế. - Tại sao đi lễ nhà thờ mà con không đi được? - Consuelo điềm tĩnh nói. - Không có ai nói chúng ta không đi lễ nhà thờ được cả. Thực ra, có lẽ chúng ta nên đi thường xuyên hơn. Đi nhà thờ xong chúng ta về, không đến dự tiệc tiếp tân. Nhưng ít ra con phải chứng kiến cảnh Hortie làm đám cưới chứ. Dù sao cô ấy cũng là bạn thân từ lâu của con mà. - Và Consuelo nghĩ có lẽ khi nàng lấy Josiah, cô ta sẽ làm phụ dâu cho Annabelle. https://thuviensach.vn - Tôi sẽ rất sung sướng được rước cả hai cùng đi, - Josiah vội đề nghị. Anh quay qua nhìn vợ tương lai, nàng không biết ý nghĩ ấy trong óc anh. Đây là cơ hội đầu tiên để anh đi với nàng gặp gỡ mọi người. Nghĩ đến chuyện ấy, anh rất phấn khích. - Chắc tôi không nên đi, - Consuelo đáp. Bà chưa sẵn sàng để xuất hiện trước công chúng. - Nhưng nếu anh đi với Annabelle đến nhà thờ làm lễ, thì chắc rất tuyệt. - Cô muốn thế không? - Anh hỏi Annabelle. Nàng cười thoải mái và gật đầu. - Tôi muốn thế. - Tất cả bạn bè của nàng đều đến dự. Hortie đã muốn nàng làm phụ dâu, thế mà nàng không thể làm được. Làm như thế này ít ra nàng mới có thể đến dự đám cưới. Đi với Josiah chắc sẽ vui, như khi đi với Robert. Anh trai nàng thường đưa nàng đi dự tiệc, nhưng khi ấy họ đang còn nhỏ, trước khi nàng ra mắt xã hội lần đầu. Hortie làm đám cưới rất lớn. Đám cưới mời đến tám trăm người và khách có lẽ sẽ đến dự đầy đủ. - Chúng ta phải tìm cái áo gì đẹp cho con mặc mới được, - mẹ nàng trầm ngâm nói. Annabelle phải mặc áo dài đen mới thích hợp, mà nàng thì không có áo gì màu đen đẹp hết. - Khi ấy chắc sẽ rất vui! - Annabelle vỗ tay reo như trẻ con. Mẹ nàng và Josiah nhìn nàng cười vui vẻ. - Ngay bây giờ đã vui rồi, - mẹ nàng nói, vẻ thương mến. Bà rất sung sướng trước đề nghị của Josiah. Nghe thế, Annabelle đến quàng tay quanh cổ Josiah, nàng ôm ghì anh thật mạnh. Anh sung sướng ra mặt. Nàng vui vẻ nói: - Cám ơn ông sẽ đưa tôi đi. - Đấy là nhiệm vụ cao cả người ta phải làm, - anh trêu nàng. - Tôi phải lo https://thuviensach.vn mà làm cho tốt chứ. - Anh mong đợi thời gian sáu tháng qua mau, khi ấy nếu anh may mắn, họ sẽ cùng đến nhà thờ để làm lễ cưới cho mình. Ngay khi ấy, mẹ nàng cũng có ý nghĩ như thế, bà và Josiah nhìn nhau với ánh mắt thông cảm qua đầu nàng, và họ cười với nhau. Annabelle không hay biết gì hết, nhưng tương lai của nàng đã bảo đảm. Đây là điều mẹ nàng mong muốn cho nàng từ khi nàng mới sinh ra. https://thuviensach.vn Chương 5 Khi Annabelle mặc áo để đi dự đám cưới cô bạn thân, nàng bị kích động không thua gì Hortie. Mẹ nàng đã gọi người thợ may đến để may áo cho nàng. Chị ta may cho nàng chiếc áo dài bằng vải đen bóng như lụa thật đẹp trong một thời gian kỷ lục. Thân trên và đường lai được viền nhung đen. Khoác ra ngoài là chiếc áo vét cũng bằng nhung đen và chiếc mũ được trang điểm bằng lông chồn, nhờ thế mà trông mặt nàng sáng lên, màu đen dịu bớt. Trông Annabelle như nàng công chúa nước Nga. Mẹ nàng còn phá luật không mang đồ nữ trang trong thời gian có tang, bà cho nàng mượn đôi hoa tai bằng kim cương để đeo. Khi Josiah đến đón nàng, trông nàng tuyệt đẹp. Anh cũng vậy, mặc áo vét đuôi tôm và thắt cà vạt trắng, đội mũ nồi lịch sự đã đặt làm ở Paris. Họ là một cặp xinh đẹp, nhìn họ, mắt Consuelo ướt lệ. Bà ước sao Arthur thấy được cảnh này. Nhưng nếu ông còn sống, có lẽ không có chuyện này xảy ra. Vì ông mất nên Josiah mới đến thăm và họ mới thân nhau. Cho nên số phận họ đã thay đổi một cách kỳ diệu. Consuelo buộc hai người phải đi xe của bà và để Thomas lái xe. Cho nên họ đã đi dự đám cưới trong chiếc Hispano Suiza sang trọng, chiếc xe quí của bố nàng để lại và chỉ đem ra dùng vào những trường hợp trọng đại. Theo Consuelo, thì đây cũng là chuyện quan trọng. Lần đầu tiên người ta sẽ thấy con rể tương lai của bà cùng đi với con gái duy nhất của bà. Còn việc gì quan trọng hơn việc hôn nhân của họ? Bà đứng nhìn họ ra đi với ánh mắt thân thương, rồi lên phòng ngủ, chìm đắm trong suy tư. Bà nhớ lần đầu bà đi chơi với Arthur, sau khi ông đã xin phép bố bà. Hôm đó họ đi dự dạ vũ ra mắt xã hội của một người bạn. Khi ấy bà chỉ trẻ hơn con gái bà bây giờ một tuổi. Xe đưa họ đến nhà thờ St.Thomas Episcopal nằm trên Đại lộ 5. Người tài xế để cho Josiah ra trước, rồi ông quay lại, đưa tay dìu Annabelle ra khỏi xe. Nàng vuốt mái tóc vàng ra sau dưới chiếc mũ nhung và lông chồn với https://thuviensach.vn chiếc mạng che mặt nhỏ. Trông nàng hợp thời trang như bất cứ người phụ nữ cao sang nào ở Paris và trông già hơn tuổi vì chiếc áo dài màu đen sang trọng. Chưa bao giờ Josiah cảm thấy tự hào như bây giờ. - Em biết không, khi em mặc áo quần hẳn hoi, trông em rất đẹp, không còn là cô gái thích chùi nền nhà trong bệnh viện và thích mổ xẻ tử thi nữa, - anh nói nhỏ và nàng cười. Khi cười, trông nàng càng đẹp hơn, đôi hoa tai kim cương của mẹ sáng long lanh sau chiếc mạng mỏng manh. Trông nàng thật xinh đẹp, đa cảm, lãng mạn, khiến Josiah ngây ngất trước người mình hy vọng sẽ được cưới làm vợ. Anh không thấy nàng đẹp rực rỡ như thế này trước đây, vì nàng ít chăm sóc đến dung nhan của mình và trong thời gian để tang, nàng không mặc áo quần đẹp, không trang điểm. Ông có đến dự buổi dạ vũ ra mắt xã hội thượng lưu của nàng vào năm ngoái, nhưng ông không thấy nàng đẹp như bây giờ. Từ khi ấy, nàng đã thành phụ nữ hoàn toàn. Người dẫn đường mặc áo đuôi tôm, thắt cà vạt trắng đưa họ đến hàng ghế gần phía trên bàn thờ, chỗ dành cho cô dâu. Người ta đang đợi họ, Josiah thấy mọi người nhìn họ với ánh mắt thán phục. Họ là một cặp rất đẹp đôi. Annabelle không để ý đến chuyện đó, nàng hoa mắt trước những đám phong lan trắng nhiều như rừng mà mẹ của Hortie đã đặt mua hoa này. Annabelle đã thấy chiếc áo dài cô dâu rồi, nàng nghĩ Hortie sẽ trông rất rực rỡ trong chiếc áo này. Cô ta có thân hình rất tuyệt. Chiếc áo bằng xa tanh trắng, viền đăng ten trắng và phía sau có đuôi áo dài lê thê. Mười sáu cô phụ dâu mặc áo lễ bằng xa tanh màu xám nhạt cầm hoa lan nhỏ. Đây là đám cưới rất hợp thời trang. Hortie sẽ ôm bó hoa lan chuông thật lớn. Họ ngồi vào chỗ, Annabelle đưa mắt nhìn quanh. Nàng biết những người ở hàng ghế trước và sau, còn Josiah cũng biết hầu hết mọi người. Mọi người cười ra dấu chào mừng. Họ có vẻ thích thú khi thấy Josiah đi với nàng và khi ấy anh mới thấy mẹ nàng đã để cho nàng tô son môi. Anh nghĩ trong nhà thờ không ai đẹp bằng Annabelle, kể cả cô dâu khi cô ta đi vào giữa lối đi của nhà thờ, theo tiếng đồng ca mừng cô dâu của Wagner trong bản trường ca Lohengrin. https://thuviensach.vn Mọi con mắt đều đổ dồn vào Hortie, bố cô có vẻ rất tự hào. Khi ấy Annabelle mới nhận ra rằng, đến ngày đám cưới của nàng sẽ không có ai đi với nàng giữa lối đi của nhà thờ, không có bố mà cũng không có anh trai. Nghĩ đến chuyện đó, mắt nàng rướm lệ. Thấy thế, Josiah nhẹ vỗ lên cánh tay nàng. Anh biết nàng đang nghĩ gì. Anh thấu hiểu tâm trạng của nàng, biết rõ cảm nghĩ trong đầu nàng. Mặc dù không sống lâu với nàng, nhưng anh yêu nàng tha thiết. Josiah thích thú được ngồi bên cạnh nàng trong nhà thờ như thế này. Buổi lễ trôi qua suôn sẻ và khi chú rể cùng cô dâu đi ra khỏi nhà thờ, trong tiếng nhạc của Mendelssohn, mọi người hồ hởi vui sướng. Tất cả mười sáu cô phụ dâu và mười sáu chú phụ rể nghiêm trang đi theo phía sau, kể cả chú bé năm tuổi mang chiếc nhẫn và cô bé ba tuổi mang hoa, cô bé mặc áo dài phin trắng, bé quên rắc cánh hoa hồng trên lối đi trong nhà thờ mà ôm chặt hoa trên tay. Annabelle và Josiah đi theo họ ra tiền sảnh nhà thờ. Họ chào bạn bè trong đám đông ở đây. Họ đi qua đoàn tiếp khách để đến chúc mừng cô dâu chú rể, chào bố mẹ hai bên, rồi cuối cùng, sau một giờ nghi lễ, mọi người rời khỏi nhà thờ đến dự tiệc tiếp tân. Annabelle ước chi được cùng đi với mọi người, nàng biết buổi tiệc sẽ diễn ra suốt đêm, rất tuyệt, nhưng nàng không làm sao đến dự được. Josiah cùng nàng lên xe về nhà, Annabelle cám ơn anh đã đi cùng nàng đến dự lễ. - Tôi đã có một buổi lễ kỳ diệu, - nàng nói với vẻ hân hoan. Thật vui khi gặp lại bạn bè, ngay cả được gặp bạn bè của Josiah, dĩ nhiên bạn của anh đều lớn tuổi hơn nàng nhiều, nhưng họ rất dễ thương. - Tôi cũng vậy, - anh thành thật đáp. Josiah rất tự hào khi đi với nàng. Nàng là một thiếu nữ rất xinh đẹp. - Ông nên đi gấp kẻo trễ giờ dự tiệc tiếp tân, - nàng nói, vừa lấy mũ xuống và hôn lên má ông. Trông nàng đẹp hơn khi không có mạng che mặt và đôi hoa tai long lanh càng tăng thêm sắc đẹp cho nàng. - Tôi không vội, vì không đi dự tiệc. - Anh nói một cách thoải mái và cười https://thuviensach.vn nhìn nàng. - Không đi à? - Nàng ngạc nhiên hỏi. - Tại sao? Đây là đám cưới lớn trong năm. - Bố mẹ Hortie đều đến dự, nàng không muốn Josiah vắng trong buổi tiệc. Nàng không biết tại sao anh từ chối. - Tôi đã dự nhiều đám cưới lớn trong năm. - Anh cười rồi nói thêm: - Có nhiều người khác đến dự rồi. Tại sao cô không đi được mà tôi đi? Tôi thấy thế quá bất công. Đi dự lễ nhà thờ là tốt rồi. Chúng ta đã gặp nhiều người. Tôi có thể đi dự tiệc bất cứ lúc nào. Tại sao chúng ta không xuống bếp làm cái gì để ăn? Tôi làm bánh xăng uých rất ngon và chiên chả trứng khéo lắm. - Cả hai không ai ăn tối. Người làm đều về nhà nghỉ, còn mẹ nàng lên phòng trên lầu, có lẽ đã ngủ. - Ông nói thật không? Thật ông không đi dự tiệc tiếp tân? - Nàng cảm thấy xấu hổ vì đã giữ Josiah ở lại. - Tôi đã từ chối mà bây giờ đến dự thì chắc quá kỳ. - Anh lại cười. - Không những tôi không có chỗ ngồi mà mọi người còn cho tôi là điên. Cho nên ta xuống bếp xem trong tủ lạnh còn gì không, tôi sẽ trổ tài nấu bếp cho cô xem. - Mặc áo quần thế mà làm bếp à? - Anh mặc áo vét đuôi tôm, thắt cà vạt trắng, khuy nút măng xét bằng xà cừ và kim cương rất đẹp. - Tôi sẽ cởi áo vét ra, nếu cô không ngại. - Josiah có vẻ ngoài rất đẹp, rất xứng đôi với nàng. - Tôi không ngại đâu. Tôi cũng cởi áo vét ra, - nàng đáp, cởi chiếc áo khoác bằng nhung viền lông chồn cùng màu với áo dài, để lộ đôi vai trần màu trắng kem và bộ ngực đầy đặn. Josiah lén nhìn nàng. - Cái áo dài tuyệt đẹp! - anh nhìn nàng, cười với vẻ khâm phục. https://thuviensach.vn - Tôi sung sướng vì ông thích cái áo, - nàng e thẹn đáp. Bỗng nàng cảm thấy buổi tối thật hạnh phúc. Cơ hội khởi đầu xảy ra tốt đẹp như lòng nàng mong đợi. Nàng rất vui khi đi dự lễ cưới cùng với Josiah. Annabelle dẫn Josiah xuống bếp và bật đèn lên. Mọi thứ ở đây ngăn nắp gọn gàng. Họ mở tủ lạnh ra xem và thấy có trứng, bơ, rau quả, đồ nấu chín, nửa con gà tây và một ít thịt dăm bông. Nàng lấy hầu hết ra để trên bàn rồi tìm rau diếp và một ít rau quả còn tươi trong phòng cất thức ăn. Trong khi Josiah cởi áo vét đuôi tôm và nấu ăn, thì nàng dọn bàn, sắp bát đĩa ra, người còn mặc áo dài dạ hội. Anh thái dăm bông và thịt gà tây, trộn rau, chiên trứng với bơ trên lò. Bữa ăn rất ngon, họ ngồi vào bàn vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, đề cập đến những người họ đã gặp. Ông kể cho nàng nghe một vài câu chuyện đồn đãi về một vài người mà nàng đã gặp và nàng kể cho ông nghe về một vài người bạn của nàng. Câu chuyện giữa họ rất sinh động và sau khi đã ăn xong, họ còn ngồi nói chuyện một hồi lâu nữa. Nàng không có chìa khóa mở hầm rượu, nhưng Josiah nói rất sung sướng được uống ly sữa với nàng. Từ lâu, bây giờ Annabelle mới có một buổi tối tuyệt vời như thế này. Họ nói đến những ngày lễ. Anh nói sẽ đi Boston để mừng lễ Tạ ơn với gia đình, nhưng sẽ ở New York vào lễ Giáng sinh. Nàng nhắc mình nhớ sẽ hỏi mẹ có mời anh ăn tối mừng lễ Giáng sinh không. Lễ Giáng sinh năm nay sẽ rất buồn cho họ. Thật không tin nổi rằng sau buổi dạ vũ ra mắt xã hội thượng lưu của nàng, cuộc đời nàng lại gặp chuyện đắng cay như thế này. Nàng nói với Josiah như thế. - Cuộc đời khó nói, - anh đáp. - Hãy vui với cuộc sống trước mắt. Nhiều khi những chuyện oái oăm lại mang đến cho ta nhiều hạnh phúc bất ngờ sau đó. Nàng gật đầu, nhìn anh với vẻ buồn bã. - Tôi nghĩ chúng tôi đã sống hạnh phúc biết bao. Mẹ tôi cũng nghĩ thế. Tôi thường nghĩ tôi được may mắn có bố mẹ và anh trai thương mến. Không https://thuviensach.vn ngờ bố và anh trai ra đi vĩnh viễn. - Josiah nhìn nàng, nhẹ để tay lên tay nàng. - Nhiều khi số phận lấy đi của ta những người thân yêu, nhưng lại sẽ cho ta những người khác. Cô phải tin rằng những người khác sẽ làm cho cô được hạnh phúc lại. Đời cô còn dài. Nàng gật đầu. - Nhưng cuộc đời mẹ tôi xem như đã hết. Tôi nghĩ bà sẽ không trở lại được như trước. - Annabelle rất lo cho bà. - Mình không biết được chuyện tương lai, - Josiah dịu dàng nói. - Có thể nhiều chuyện tốt lành sẽ đến cho bà. - Tôi hy vọng thế. - Annabelle khẽ đáp, rồi cám ơn ông về bữa ăn. Buổi tối thật tuyệt vời. Anh giúp nàng để đĩa dơ vào bồn rửa, nàng quay qua nhìn anh và cười, tình bạn giữa họ ngày càng thân thiết. - Ông nấu ăn rất giỏi. - Đợi khi nào ăn bánh nướng phồng do tôi làm mới biết. Tôi còn nhồi gia vị vào bụng gà tây vào lễ Tạ ơn nữa đấy, - anh nói, vẻ tự hào. - Ông học cách nấu ăn bao giờ thế? - Nàng hỏi, vẻ vui thích. Trong nhà này, đàn ông không ai biết nấu ăn, thậm chí không biết cách dọn bàn nữa. Josiah cười. - Nếu người ta ở một mình thì phải học cách nấu ăn, không thì chết đói. Nếu đêm nào cũng đi ăn ngoài quán thì chán chết. Cho nên nhiều đêm, tôi muốn ở nhà nấu ăn hơn. - Tôi cũng vậy, muốn ở nhà hơn. Nhưng tôi nấu ăn không được ngon. - Cô khỏi cần, - anh đáp và nàng bỗng có vẻ bối rối. Nàng luôn đợi dịp để https://thuviensach.vn được nấu nướng và anh cũng vậy. - Có lẽ ngày nào đó tôi phải học nấu nướng. - Nàng rất ấn tượng về khả năng nấu ăn của Josiah. - Tôi sẽ dạy cho cô một vài món, - anh đề nghị và nàng thích ý kiến này. - Thế thì hay quá, - nàng đáp, vẻ vui thích. Lúc nào nàng cũng thấy thoải mái khi ở bên anh. - Cô nên xem việc nấu nướng là một môn khoa học, việc này sẽ làm cho ta thấy dễ chịu. - Nàng cười rồi tắt đèn. Anh đi theo nàng lên cầu thang. Họ đi qua hai cánh cửa, trở lại phòng khách, đến dưới ngọn đèn chùm. Anh đem theo áo đuôi tôm, còn mũ và găng tay để trên bàn ở phòng khách. Josiah mặc áo khoác, đội mũ, trông đẹp đẽ lịch sự, không ai ngờ anh vừa nấu ăn xong. - Thưa ông Millbank, trông ông rất hấp dẫn. Tối nay tôi ở bên ông rất thoải mái. - Tôi cũng vậy, - anh đáp, hôn nhẹ lên má nàng. Anh không hối thúc nàng, họ còn nhiều thời gian để làm bạn với nhau, mặc dù mẹ nàng mong chóng hết tang. - Hẹn gặp lại cô. Cám ơn cô đã đi dự lễ cưới Hirtie với tôi. Nếu không có ai cùng đi với mình, tôi sẽ rất buồn. - Tôi cũng nghĩ thế, - nàng đồng ý. - Và tuyệt nhất là lúc nói chuyện với nhau trong bếp sau đó. - Nàng cười và Josiah cũng cười. - Chúc ngủ ngon, Annabelle, - anh nói, rồi mở cửa, quay lại, vừa bước ra và đóng cửa. Nàng lấy áo khoác trên lưng ghế, đội mũ nghiêng nghiêng lên đầu, rồi lên lầu về phòng ngủ, miệng mỉm cười rồi ngáp lớn. Nàng đã được hưởng một đêm tuyệt vời và rất sung sướng được trở thành bạn của Josiah. https://thuviensach.vn Chương 6 Consuelo rất sung sướng làm theo lời yêu cầu của Annabelle, là mời Josiah đến ăn tối vào đêm trước Giáng sinh. Với Annabelle, đây không phải vì tình yêu, nhưng nàng nghĩ anh quá tốt với họ, nên họ phải làm gì để đáp lại, vì anh chỉ có một mình vào lễ Giáng sinh. Họ tổ chức bữa ăn mừng lễ Giáng sinh rất long trọng như mọi năm. Annabelle và mẹ mặc áo dạ tiệc, còn Josiah mặc áo vét đuôi tôm đo cắt rất khéo, áo sơ mi trắng hồ cứng với áo gilê, khuy nút măng sét bằng xà cừ và kim cương đẹp đẽ, cặp nút để lại từ đời ông nội anh. Anh đem quà đến tặng họ, khiến hai người cảm động. Annabelle mua tặng Josiah chiếc khăn quàng casơmia, và cuốn sách nấu ăn để trêu anh cho vui, nhưng anh nói rất thích cuốn sách đó. Annabelle bối rối khi thấy Josiah mua tặng nàng chiếc vòng vàng thật đẹp ở cửa hàng Tiffany và mua tặng mẹ nàng cái khăn trùm bằng lụa đen tuyệt đẹp. Họ cùng nhau hưởng bữa tối êm ả, ấm cúng và sau khi ăn xong, họ ngồi trước lò sưởi. Josiah uống uých ky, còn hai mẹ con nàng uống món trứng đánh pha rượu rum, theo công thức mà Arthur đã làm. Họ chiêm ngưỡng cây Giáng sinh do Consuelo và Annabelle trang hoàng. Năm ấy Giáng sinh đối với họ thật u buồn, đó là điều dễ hiểu và Josiah tránh không đề cập đến chuyện tòa đang nghe các nhân chứng nói về biến cố của chiếc Titanic. Ông nghĩ dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng không muốn nghe. Đối với họ, bây giờ nó chẳng thay đổi được gì. Annabelle nói rằng Hortie đi hưởng trăng mật về vào chiều nay rồi. Cô ta đến thăm nàng và báo cho nàng biết cô ta đã có thai. Hortie tin chắc như thế và cô ta nói rằng cô và James rất sung sướng, mặc dù viễn tượng làm mẹ khiến cho cô hơi lo sợ. Cô ta vừa mới làm vợ chưa được bao ngày thì nay sắp làm mẹ, có lẽ vào hạ tuần tháng tám, quá gần. Hortie nói cô có thai ở Paris, rồi cười khúc khích khó hiểu, như mình còn bé nhỏ chứ không phải đã có chồng. Rồi cô nói bóng gió đủ thứ về chuyện tình dục, những chuyện https://thuviensach.vn Annabelle không muốn nghe. Annabelle không nói chuyện này với mẹ và Josiah, nhưng nàng nói Hortie sắp có con, cô ta rất thích thú về chuyện này. Nghe tin này, Consuelo hy vọng vào Giáng sinh năm sau, Annabelle và Josiah cũng sẽ có tin vui như thế, miễn là khi ấy họ đã lấy nhau. Bà thiết tha hy vọng họ sẽ lấy nhau và sẽ có con. Consuelo không muốn sau khi đính hôn, họ kéo dài ngày cưới quá lâu. Tối đó trước khi ra về, Josiah nói anh sẽ đi trượt băng ở Vermont vào dịp năm mới với người bạn học cũ là Henry Orson. Theo anh, thì họ là hai người duy nhất còn độc thân trong lứa tuổi ấy, nên anh nói cùng đi chơi với nhau như thế rất tuyệt. Chuyến đi trượt tuyết vào dịp năm mới ở Woodstock là một truyền thống họ đã làm hàng năm với nhau, nên anh rất mong năm nay đến đó trượt chơi, họ sẽ dùng phương pháp nhảy ván trượt mới, rồi tiếp theo là trượt xuống đồi. Josiah hỏi Annabelle có biết trượt băng hay trượt tuyết không. Nàng nói không, nhưng nàng thích học. Josiah và Consuelo lén nhìn nhau, rồi anh hứa sẽ dạy cho nàng cách trượt. Anh đề nghị có lẽ Annabelle và mẹ nàng nên cùng nhau đến Vermont. Mắt Annabelle sáng lên, nàng nói việc này thật vui biết bao. Anh nói họ cũng đi xe trượt tuyết ở Woodstock rất vui. Josiah ngồi chơi cho đến sau nửa đêm mới ra về và trước khi về, anh cảm ơn họ đã tặng quà và chiêu đãi bữa ăn rất ngon. Consuelo lén rút lui để hai người chào nhau. Annabelle lại cảm ơn rối rít về chiếc vòng vàng, nàng rất thích nó và đã mang nó trên tay. - Tôi sung sướng vì cô thích nó, - anh nói. - Tôi nghĩ, bây giờ cô đeo nữ trang thì không đúng, nhưng nếu mẹ cô phản đối, có lẽ cô nên để sau này hãy đeo. - Anh không muốn xúc phạm Consuelo bằng cách tặng Annabelle chiếc vòng trong lúc họ đang chịu tang, nhưng anh muốn tặng nàng cái gì làm cho nàng vui. Anh không muốn tặng nàng cái gì xa hoa quá, nếu không nàng sẽ nghi ngờ về ý đồ trong óc anh. Anh nghĩ chiếc vòng vàng là vật ý nghĩa, Annabelle sẽ rất sung sướng khi nhận món quà này. - Chúc ông đi trượt băng vui vẻ, - nàng nói, rồi tiễn Josiah ra cửa. Anh mặc áo khoác màu đen và quấn khăn quàng bằng lụa trắng trên áo vét, đầu đội https://thuviensach.vn mũ phớt mềm. Như mọi khi, trông anh rất lịch sự. Còn Annabelle chỉ mặc áo dài dạ tiệc trông rất trẻ trung và đẹp đẽ. - Khi nào đi về, tôi sẽ gọi cô, - anh hứa. - Có lẽ sau ngày mùng một. - Anh hôn lên má nàng một cách vô tư và nàng cũng làm như vậy, rồi hai người chào tạm biệt. Annabelle thấy mẹ đang ngồi trong thư viện, lật xem một cuốn sách. Đấy là cuốn sách của bố nàng mà trước đây nàng đã đọc rồi. - Tại sao mẹ ở đây? - Annabelle hỏi, vẻ kinh ngạc. Mẹ nàng không phải người ham đọc sách. Bà quay qua nhìn con gái và cười với nàng. - Mẹ nghĩ con và Josiah thích ở riêng với nhau. - Mắt bà ánh lên vẻ gì đó có ý nghĩa sâu sắc, khiến Annabelle bỗng cảm thấy bối rối. - Josiah à? Mẹ đừng đùa. Chúng con chỉ là bạn thôi. Đừng có ý nghĩ gì về ông ấy. Nghĩ vậy không tốt đâu. Con thích tình bạn như bây giờ thôi. - Nếu ông ấy muốn đi xa hơn tình bạn thì sao? - Bà hỏi khiến cho nàng cau mày. - Ông ấy không muốn thế đâu và con cũng không. Chúng con chỉ muốn như hiện nay. Việc Hortie có chồng và sắp có con đối với con chẳng có ý nghĩa gì. Còn bốn tháng nữa là hết tang, con cũng không đi chơi được. Cho nên con sẽ không gặp ai trong một thời gian và ai biết con có gặp được người mình muốn lấy làm chồng không? - Nàng thở dài, quàng tay ôm mẹ. Mẹ muốn xa con phải không, mẹ? - Dĩ nhiên là không, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc. Không có gì làm cho phụ nữ hạnh phúc bằng việc có chồng và có con. Con cứ hỏi Hortie thì biết. Mẹ tin chắc cô ấy rất mong có con để ẵm trên tay. https://thuviensach.vn - Cô ấy có vẻ rất hạnh phúc, - Annabelle cười nói. - Cô ấy cứ nói cho con nghe về chuyện đi hưởng trăng mật của mình. Cô ấy có vẻ như muốn nói họ rất thích chuyện này. - Hầu hết thời gian cô ta đều nói về chuyện chăn gối, nhưng nàng không nói cho mẹ nghe, thậm chí nàng cũng không thích nghĩ đến. - Khi nào cô ấy sinh? - Cuối tháng tám, con nghĩ thế. Cô ấy không biết chắc. Cô ấy nói có thai ở Paris và James cũng rất sung sướng. Anh ấy muốn có con trai. - Tất cả đàn ông đều muốn thế, nhưng họ lại thương con gái. Bố con thương con ngay khi thấy con. - Hai mẹ con cười khi nhớ chuyện ấy. Đây là buổi tối trước Giáng sinh rất cô đơn cho cả hai mẹ con, nhưng có Josiah họ cũng bớt lẻ loi phần nào. Khi có anh bên cạnh, họ thấy mọi việc thoải mái hơn, thú vị hơn. Hai mẹ con cặp tay nhau lên lầu, về phòng ngủ. Hôm sau họ tặng quà cho nhau: mẹ nàng mua cho nàng chiếc áo khoác bằng lông tuyệt đẹp, còn Annabelle mua cho bà đôi hoa tai bằng ngọc xaphia ở Cartier. Nàng cố mua tặng mẹ loại quà bố nàng thường mua tặng bà, nhưng rẻ tiền hơn chút ít. Ông thường mua tặng hai mẹ con những món quà quí giá. Năm nay nàng muốn làm sao để bù đắp cho bà được phần nào, dù nàng nghĩ không làm sao bù đắp được những gì họ đã mất. Tuy nhiên mẹ nàng rất cảm động trước hành động này của nàng, bà liền đeo món quà xinh đẹp của con gái mua tặng ngay. Họ cùng xuống lầu, ăn bữa sáng do Blanche nấu. Tuyết rơi suốt đêm, phủ trắng xóa khắp vườn. Ăn sáng xong, họ mặc áo quần, đi dạo chơi trong công viên. Hai mẹ con lủi thủi với nhau cả ngày thật buồn. Họ mất nửa số người trong gia đình và vào những ngày lễ như hôm nay, không có Arthur và Robert bên cạnh, họ rất đau đớn. https://thuviensach.vn Cuối cùng, ngày lễ trôi qua không buồn thảm lắm như họ lo sợ. Cả hai mẹ con đều khổ sở, nên họ cố tìm công việc gì để làm cho bận rộn. Consuelo và nàng cùng ăn trưa với nhau, chơi bài suốt buổi chiều và đến giờ ăn tôi họ mệt nhoài, muốn đi nằm cho khỏe. Ăn tối xong họ liền lên phòng ngay. Và khi nàng thay áo quần đi ngủ, nàng nghĩ đến Josiah ở Vermont. Nàng tự hỏi không biết anh và Henry có đến đó bình an không, có vui không? Nàng muốn thỉnh thoảng được anh đề nghị đi trượt băng chơi với họ. Annabelle thấy đi trượt băng có vẻ vui. Nàng hy vọng sẽ có cơ hội cùng đi với anh, có lẽ sang năm, nếu nàng thuyết phục được mẹ cùng đi. Thời gian còn lại của đợt nghỉ lễ thoải mái hơn ngày lễ Giáng sinh. Annabelle có gặp Hortie và bây giờ cô bạn chỉ nói đến hài nhi, y như cách đây sáu tháng cô ta chỉ nói về đám cưới. Cô ta không nghĩ đến chuyện gì khác hơn, hay tìm việc gì cho bận rộn. Khi cô ta gặp Consuelo, bà chúc mừng cô và Hortie nói chuyện bên Paris suốt nửa giờ, nói đến số áo quần cô ta mua ở bên ấy và bây giờ cô ta sắp mặc không được nữa. Cô ta nói vào mùa hè này sẽ đi Newport, nếu sinh con ở đấy thì càng tốt. Cô ta chỉ muốn sinh con ở nhà, ở Newport hay ở New York. Khi Hortie nói chuyện với Consuelo, Annabelle cảm thấy mình đứng ngoài cuộc. Nàng không góp ý gì. Hortie đã thành gái có chồng và thành mẹ rất nhanh. Nhưng chán hay không, nàng vẫn yêu bạn. Hortie mua ở Paris về tặng nàng chiếc áo len tay dài rất đẹp, với nút bằng ngọc trai. Cái áo có màu hồng nhạt, Annabelle mong đến hè để mặc nó. - Mình không muốn mua cho bạn cái áo màu đen, - Hortie nói với vẻ ân hận. - Màu đen trông buồn quá và bạn phải mặc nó ngay. Mình hy vọng màu này đẹp hơn. - Mình thích màu này. - Annabelle đáp cho bạn an tâm, nàng nói thật lòng mình. Cái áo có cổ viền đăng ten rất đẹp và có màu hồng phấn thanh nhã. Màu này rất hợp với màu da và màu tóc của Annabelle. Tuần đó, đôi bạn cùng đi ăn trưa với nhau nhiều lần, họ cảm thấy mình đã trưởng thành hơn khi đến ăn ở Astor Court tại khách sạn St.Regis. Hortie đã lột xác rất nhiều, cô ta ăn mặc sang trọng, đeo nữ trang của James mua tặng, và trông rất https://thuviensach.vn chững chạc. Khi họ đi ăn, Annabelle mặc cái áo khoác lông mẹ nàng đã mua cho vào dịp lễ Giáng sinh. Nàng đeo thêm chiếc vòng của Josiah tặng vào tay. - Bạn kiếm chiếc vòng ở đâu đấy? - Hortie hỏi khi cô ta thấy. - Mình thích quá. - Mình cũng thích, - Annabelle đáp. - Josiah Millbank tặng mình vào dịp Giáng sinh. Ông ta thật tốt. Ông ta còn tặng mẹ mình cái khăn quàng. - Hai người đến dự đám cưới của mình trông tuyệt quá. - Bỗng mắt Hortie sáng lên, vì cô ta nghĩ ra một ý hay. Cô hỏi tiếp: - Có gì với ông ta không? - Có gì với ông ta à? - Annabelle có vẻ thản nhiên. - Mình muốn hỏi cậu có gì với ông ta không. Nghĩa là cậu có muốn lấy ông ta làm chồng không? Annabelle cười to: - Đừng ngốc, Hortie. Ông ấy lớn gấp đôi tuổi mình. Bạn giống như mẹ mình đấy. Mình chắc nếu bà gã mình được cho anh chàng vắt sữa bò, bà cũng gã. - Anh chàng vắt sữa bò có đẹp không? - Hortie cười hỏi. - Không. Anh ta quãng một trăm tuổi, rụng răng hết. - Hỏi thật bạn, tại sao không lấy Josiah? Ông ta thích bạn. Ông ta đeo bạn như đỉa đói. - Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Chúng tôi thích như vậy. Dính dáng vào việc yêu đương chỉ thêm mệt. https://thuviensach.vn - Ông ta tặng cho bạn cái vòng vàng như thế tuyệt quá. - Đây chỉ là quà, chứ không phải sự đề nghị. Ông ấy đến ăn tối vào đêm trước Giáng sinh. Giáng sinh năm nay quá buồn, - nàng nói để thay đổi đề tài. - Mình biết, - cô ta buồn rầu đáp, quên chuyện Josiah. - Xin lỗi Belle, chắc ngày lễ buồn lắm. - Annabelle gật đầu và họ chuyển sang đề tài khác, hầu hết là về áo quần. Hortie nghĩ khi cô mập ra, sẽ không mặc áo quần như cũ được. Cô ta định tìm người thợ may của mẹ nhờ may áo quần khác để mặc trong vài tuần nữa. Cô nói eo đã bắt đầu chật, ngực đau cứng. Cô nghĩ ngực mình đã lớn gấp đôi. - Có thể bạn sẽ sinh đôi đấy, - Annabelle cười nói. - Đừng nói tầm bậy, - Hortie cười đáp. Cô không biết ra sao, nhưng hiện giờ cô nghĩ chắc hài nhi sẽ rất lớn thôi. Hai tuần sau, cô ta kém vui vì bắt đầu nôn mửa. Rồi hai tháng tiếp theo, cô không ra khỏi giường, vì đau ốm. Đến nửa tháng ba, cô ta mới thấy khỏe người lại. Trong thời gian này, Annabelle phải đến thăm cô ta, vì Hortie không đi ra ngoài. Từ Giáng sinh, Hortie không đi dự tiệc, cô thấy mệt mỏi, không sung sướng như trước đây vì có thai. Cô thấy mình mập ra, đau ốm, cô nói có thai không vui tí nào hết. Annabelle thương bạn, đem hoa, sách và tạp chí đến cho Hortie xem. Nàng có nhiệm vụ làm cho Hortie vui lên. Cuối cùng, đến tháng tư Hortie ra khỏi giường. Bây giờ trông cái bụng có thai của cô rất rõ, vì thai đã năm tháng rồi. Tất cả phụ nữ trong gia đình cô đều nói cô chỉ có thai một đứa, nhưng bụng cô quá to và mẹ cô nói hài nhi trong bụng cô chắc là con trai. Hortie chỉ có chuyện này để nói, hầu như lúc nào cô ta cũng nằm và kêu ca. Cô nói cô cảm thấy mình như con cá voi vậy. Cô nói James không làm tình nữa, việc này làm cho cô chán nản. Anh ta đi chơi với bạn, hầu như đêm nào cũng đi một mình, hứa với cô rằng khi sinh nở xong, họ sẽ đi chơi và https://thuviensach.vn làm tình bù. Nhưng mẹ cô ta nói rằng cô còn phải nuôi con và tĩnh dưỡng để lấy lại sức. Cho nên việc trưởng thành có vẻ chẳng thú vị gì hết. Lần nào đến thăm bạn, Annabelle cũng phải hết sức kiên nhẫn để nghe Hortie khóc lóc, rên rỉ. Dạo này Hortie thường khóc luôn. Consuelo lên kế hoạch tổ chức ngày lễ giỗ đầu năm cho Arthur và Robert vào tháng ấy. Lễ tổ chức ở nhà thờ Trinity Church và sau đó sẽ ăn uống ở nhà. Khách mời đến dự là bạn bè thân thiết của bố nàng, nhiều anh chị em họ kể cả Madeleine Astor, chồng chị ta là anh em họ với Consuelo và dĩ nhiên Josiah sẽ đến, cũng như mọi người ở ngân hàng, kể cả Henry Orson Trong mấy tháng vừa rồi, Josiah đến nhà nàng luôn, lúc nào cũng giúp đỡ gia đình vui vẻ, luôn luôn nở nụ cười trên môi, hay là mang đến món quà nhỏ. Anh mua cho Annabelle một loạt sách về y khoa, những cuốn nàng thích và một cuốn về giải phẫu học của Gray. Ngoài Hortie ra, anh đã trở thành bạn thân của nàng, bây giờ anh gặp nàng thường xuyên hơn. Annabelle làm bạn với anh rất vui và gần đây, anh đã đưa nàng đi ăn tối ở nhà hàng. Sau ngày giỗ đầu, nàng mong có dịp để đến những nơi đông người với anh. Đã hơn một năm nàng không đi đâu hết ngoài đám cưới của Hortie. Trước khi tàu Titanic chìm, bố mẹ nàng đã đi xa hai tháng và trước đó nàng bị bệnh một tháng, như vậy là nàng không giao du với mọi người đã mười lăm tháng. Ở tuổi nàng, đó là một thời gian dài. Vào tháng năm, nàng được 20 tuổi. Hai tuần sau ngày giỗ bố và anh trai, Josiah mời nàng đi ăn ở nhà hàng Delmonico. Annabelle đoán chắc đây là nhà hàng rất sang và nàng chưa bao giờ đến ăn ở đây. Nàng rất mong chóng đến ngày đó. Nàng mua cái áo mới để mặc trong dịp này và Consuelo đã làm tóc cho nàng. Bà nghĩ ngày trọng đại đã đến, bà hy vọng mọi thứ tốt lành cho cả hai người. Josiah đến đón nàng lúc bảy giờ. Lần này anh đi xe của mình và khi thấy Annabelle, anh sững sờ kinh ngạc. Nàng mặc chiếc áo lụa màu ngà xếp nếp rất khéo, áo để hở hai vai và nàng quàng chiếc khăn lụa màu trắng. Thật tương phản với màu đen ảm đạm nàng mặc trước đây. Mẹ nàng vẫn mặc https://thuviensach.vn tang chế, bà nói mình chưa cần phải dẹp đồ tang. Annabelle sợ bà sẽ không bao giờ dẹp. Nhưng nàng vui sướng dẹp hết đồ tang, vì đã đến lúc. Họ đến nhà hàng sang trọng lúc bảy giờ rưỡi, được mời vào ngồi ở bộ bàn trong góc phòng yên tĩnh. Nàng cảm thấy đi chơi như thế này rất thú vị và lại đi ăn tối với Josiah thì thật tuyệt vời. Thú hơn đi với Hortie nữa, vì nàng cảm thấy mình là người lớn khi ngồi đối diện với Josiah ở bàn ăn. Nàng cất cái khăn quàng khi ngồi xuống. Nàng vẫn mang chiếc vòng của Josiah tặng vào hôm Giáng sinh. Nàng không bao giờ tháo chiếc vòng ra. Người phục vụ hỏi họ có thích uống cocktail không, nàng từ chối. Mẹ nàng đã dặn đừng uống rượu nhiều, chỉ uống rượu vang thôi. Bà nói uống nhiều rất dễ say và phụ nữ say rượu chẳng ra thể thống gì hết. Nàng cười, nói với mẹ đừng lo. Josiah gọi scotch với soda, khiến Annabelle ngạc nhiên. Nàng chưa bao giờ thấy anh uống rượu mạnh như thế, nàng tự hỏi không biết anh có điều gì lo sợ phải không. Nhưng nàng không hỏi, vì họ là bạn thân với nhau. Khi nhà hàng đem rượu đến, anh hỏi nàng: - Cô muốn uống sâm banh không? - Không, tôi không uống, - nàng đáp rồi cười và nói tiếp: - Mẹ tôi dặn đừng uống say để làm phiền ông. - Anh cũng cười. Không có gì mà họ không nói với nhau. Họ kể cho nhau nghe nhiều chuyện họ quan tâm, vui vì được ở bên nhau. Cả hai đều gọi món tôm hùm Newburg danh tiếng và bánh nướng Alaska để ăn tráng miệng. Họ đã trải qua một buổi tối thú vị với nhau và khi ăn tráng miệng, Josiah gọi sâm banh cho cả hai. Người hầu bàn đem chai rượu đến và mở nút chai rót ra ly. Annabelle nhấp một hớp rồi cười. Trong buổi ăn, nàng chỉ uống một ly vang, cho nên lời căn dặn của mẹ nàng đã giúp nàng giữ được vẻ tỉnh táo. - Sâm banh ngon quá, - Annabelle lên tiếng. Josiah đã gọi một chai rượu https://thuviensach.vn loại rất ngon. Anh uống nhiều hơn nàng, nhưng vẫn tỉnh táo. Anh muốn tâm trí sáng suốt để nói những điều cần phải nói. Khi anh cười, đưa ly chúc nàng, lòng anh bồn chồn hồi hộp. - Chúc sức khỏe cô Worthington, người bạn tuyệt vời của tôi. - Nàng cười. - Chúc ông cũng như vậy, - nàng đáp nho nhỏ, hớp một ngụm sâm banh. Nàng không biết một tí gì về ý nghĩ trong đầu anh. Anh thấy điều này hiện trên gương mặt nàng. Nàng rất thơ ngây, vô tư lự. - Annabelle, tôi đã trải qua một thời gian tuyệt vời với cô, - anh nói, quả đúng như vậy. - Em cũng thế, - nàng đáp. - Chúng ta đã có nhiều chuyện vui. - Nàng bèn nói đến những cuốn sách thuốc mà anh đã tặng cho nàng và anh cắt ngang lời nàng làm nàng ngạc nhiên. Anh thường để cho nàng nói huyên thuyên hàng giờ về những điều mà nàng đã học được trong sách. - Tôi có chuyện này muốn nói với cô. - Nàng nhìn Josiah một cách ngạc nhiên, lòng phân vân không biết anh muốn nói gì. Nàng hy vọng mọi việc đều tốt đẹp. - Tôi đã đợi rất lâu bây giờ mới nói được với cô về điều này. Tôi nghĩ nói chuyện này với cô trước tháng tư có lẽ không đúng, vì còn ngày giỗ nữa. Nhưng ngày sinh nhật của cô sắp đến, cho nên chúng ta đến đây. - Có phải chúng ta đến ăn mừng cái gì không? - Nàng hỏi một cách thơ ngây, cảm thấy hơi choáng váng bởi sâm banh. - Tôi hy vọng vậy, - anh đáp nho nhỏ. - vấn đề còn tùy thuộc vào em. Điều mà tôi muốn nói từ mùa hè năm ngoái là tôi yêu em. Tôi không có ý muốn đảo lộn tình bạn của chúng ta để làm cho em phải lo sợ. Nhưng trong tình bạn giữa chúng ta, tôi đã yêu em, Annabelle à. Tôi nghĩ chúng ta làm bạn với nhau rất tốt, nên tôi không thể ở độc thân mãi được. Tôi không gặp người phụ nữ nào làm cho tôi muốn ổn định cuộc sống. Nhưng tình bạn là căn bản tuyệt vời để xây dựng hôn nhân, mà chúng ta đã là bạn bè tốt với https://thuviensach.vn nhau. Cho nên tôi tha thiết xin em cho tôi được hân hạnh làm chồng em, nếu em muốn. - Ông vừa nói vừa nhìn Annabelle, thấy nàng nhìn ông với vẻ hết sức kinh ngạc. Miệng nàng hơi hé mở và hai mắt mở to. Cuối cùng, khi nàng đã lấy lại hơi thở, nàng hỏi: - Ông nói thật chứ? Ông gật đầu: - Thật. Tôi biết em sẽ ngạc nhiên khi nghe tôi nói, nên nếu cần em cứ suy nghĩ cho kỹ. Tôi yêu em từ lâu rồi, Annabelle à. - Tại sao ông không nói với em? - Anh không thể khẳng định nàng mừng hay giận, mà mặt nàng chỉ để lộ vẻ kinh ngạc thôi. - Tôi nghĩ nên đợi cho đến bây giờ. - Nàng gật đầu. Thế mới đứng đắn, phải đạo. Josiah luôn luôn hành động theo lẽ phải. Đây là điều khiến nàng thích anh. Nàng lắc đầu. Khi nàng nhìn anh, mắt nàng đẫm lệ. - Không, dĩ nhiên không. Em rất xúc động, - nàng đáp, đưa tay nắm tay anh. - Tôi biết tôi lớn tuổi hơn em nhiều, đáng tuổi cha. Nhưng tôi không muốn thế. Tôi muốn làm chồng em, tôi hứa tôi sẽ săn sóc em mãi mãi. Nàng tin anh nói thật và bỗng nàng hỏi: - Mẹ em có biết không? - Nàng nhớ nhiều lần mẹ nàng kín đáo nhắc đến chuyện về Josiah và mỗi lần như thế nàng thường bỏ qua. - Tôi đã xin phép bà vào hồi tháng mười, bà nói được. Tôi nghĩ bà cho chuyện này rất tốt. - Em cũng vậy, - Annabelle nói nhỏ, miệng cười e thẹn. - Em không ngờ chuyện này xảy ra. Em cứ nghĩ chúng ta chỉ là bạn thôi. https://thuviensach.vn - Thì chúng ta vẫn là bạn, - ông đáp, cũng cười với nàng. - Nếu em chấp nhận, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn. Tôi nghĩ vợ chồng nên là những người bạn tốt, cùng những thứ tình cảm khác. Tôi muốn có con với em nữa, muốn sống với em suốt đời. Và tôi muốn vẫn mãi mãi là bạn của em. - Em cũng muốn vậy, - nàng nói, mắt nhòe lệ. Nghĩ đến chuyện có con với ông, nàng hơi kinh ngạc, nhưng lòng rung động. Khi nghe anh nói, nàng cố không nghĩ đến những điều điên khùng mà Hortie đã miêu tả khi ở Paris. Nàng và Josiah sẽ sống đời vợ chồng thanh khiết, chứ không như Hortie. - Chắc em muốn có thời gian để suy nghĩ về chuyện này phải không? Tôi biết em rất ngạc nhiên khi nghe điều này. Tôi đã cố giữ yên lặng không nói gì trong một thời gian dài. - Bỗng anh cười. - Vì thế mà hôm nay tôi phải uống uých ky và nửa chai vang, rồi bây giờ còn uống sâm banh. Tôi nghĩ mẹ em đáng ra nên dặn tôi đừng uống nhiều. Tôi phải lấy can đảm mới hỏi em điều này được. Tôi không biết em chấp nhận hay từ chối lời yêu cầu của tôi. - Em phải chọn một trong hai con đường ấy ư? - Nàng hỏi, đưa thêm tay kia nắm tay ông. - Chấp nhận hay từ chối ư? - Phải. - Josiah cười, bóp mạnh hai bàn tay nàng. - Việc này rất dễ. Em chấp nhận. Nếu em từ chối, sẽ xảy ra chuyện không hay liền. Trước mắt là chúng ta phải rời khỏi nhà hàng tức thì. Sau đó tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt, có lẽ anh không còn là bạn của em nữa. - Phải, chắc thế. - Rồi anh hỏi: - Em có nói thật không? - Anh muốn ám chỉ đến câu trả lời “em chấp nhận” một cách gượng gạo của nàng. Câu hỏi của ông tuy nhẹ nhàng, nhưng chân thành sâu sắc. - Thật, em nói thật. Em chưa hề nghĩ đến chuyện này. Mỗi khi mẹ em đề cập đến chuyện này, em cho là bà điên. Nhưng bây giờ em nghĩ đến chuyện https://thuviensach.vn đó, không ai trên đời em muốn lấy làm chồng. Đời em chỉ có Hortie là bạn thân, nhưng bây giờ cô ấy lo đến nhiều chuyện. Cho nên em chỉ có thể lấy anh mà thôi, vì anh là bạn thân của em. - Hai người cùng cười khi nàng nói xong. - Anh đã nói với em anh yêu em chưa? - Anh hỏi. - Rồi. Nhưng anh cần nhắc lại luôn. - Nàng đáp với nụ cười vui trên môi. - Annabelle, anh yêu em. - Em cũng yêu anh, Josiah. Em yêu anh rất nhiều. Em nghĩ, tình yêu mới giữ cho tình bạn bền vững. - Anh thấy mắt nàng đẫm lệ, môi run run, nét buồn hiện ra trên khuôn mặt. - Có chuyện gì không ổn à? - Anh hỏi nhỏ. - Ước chi em báo cho bố và Robert biết việc này. Đây là chuyện rất quan trọng mà em không có ai để thông báo. Mẹ em đã biết rồi. Ai sẽ đưa em đi giữa nhà thờ? - Nước mắt chảy xuống má nàng. - Chúng ta sẽ tính đến chuyện này, - Josiah dịu dàng đáp, lấy tay lau nước mắt cho nàng. - Đừng khóc, em yêu. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp hết. - Phải, - nàng đáp. Nàng tin chắc nàng sẽ được Josiah chăm sóc lo lắng đầy đủ. Bỗng nhiên nàng thấy chuyện này rất ý nghĩa. Chính chàng đưa ra ý kiến và nàng chấp nhận, chứ không do ai nêu ra. Chính họ tự quyết định mọi việc. - Anh muốn khi nào ta tổ chức đám cưới? - Anh không biết. Tùy em. Kể từ bây giờ, anh chỉ làm theo ý kiến của em. Chúng ta làm đám cưới ở đâu em muốn. - Chúng ta làm đám cưới tại Newport vào mùa hè này được không? - Nàng hỏi. - Cưới trong vườn. Ở đấy đơn giản hơn ở nhà thờ. Ở đấy không có hành lang giữa như ở nhà thờ, không lo việc có người dẫn đi. Nàng không https://thuviensach.vn có ông chú ông bác nào để dẫn nàng đi, không có ai thay thế chỗ của bố hay anh trai nàng. - Có lẽ chúng ta chỉ tổ chức lễ cưới nhỏ thôi, rồi sau đó sẽ mở tiệc lớn. Bây giờ bố và anh em đã mất, làm lễ cưới lớn không hay, vả lại em nghĩ sẽ rất khó khăn cho mẹ em. Cưới nhau ở Newport trong tháng tám được không? - Anh thấy thế là tuyệt, - Josiah cười thật tươi. Mọi việc xảy ra rất tốt ngoài mong muốn của anh kể từ tháng mười năm ngoái. - Em có đủ thì giờ để lo tổ chức lễ cưới không? - Chắc đủ. Em không muốn làm lễ cưới như Hortie. Và em muốn cô ấy làm phụ dâu, mà khi ấy Hortie đã có thai chín tháng. - Anh thấy như vậy Hortie sẽ là phụ nữ có chồng làm phụ dâu, - ông trêu nàng. Hai người biết mọi người chắc sẽ rất sửng sốt khi thấy cô ta xuất hiện với tình trạng như vậy. - Cô ấy nói sẽ sinh con ở Newport, - nàng nói tiếp. - Có lẽ cô ấy sẽ sinh khi đang dự lễ cưới. - Josiah cười nói. Anh nghĩ cuộc sống có Annabelle bên mình chắc sẽ rất thú vị. - Em có thể tiếp tục làm việc tình nguyện ở bệnh viện được không? - Annabelle hỏi, vẻ lo lắng. - Em có thể làm bất cứ việc gì em muốn, - ông cười đáp. - Mẹ em nói khi em lấy chồng, em phải thôi làm. - Đối với anh, em khỏi cần, nhưng cái đó còn tùy em. Nếu em thấy cần nghỉ một thời gian thì cũng tốt thôi. - Nàng nghĩ Josiah nói rất có lý và tin rằng anh luôn luôn có mặt để bảo vệ nàng. Nàng nghĩ, tại sao trước đây nàng không nghĩ đến chuyện kết duyên với anh. Nàng thích bất cứ chuyện gì anh nói. Họ ngồi nói chuyện rất lâu về kế hoạch đám cưới. Mẹ anh mất đã lâu, https://thuviensach.vn bố anh lấy vợ khác, Josiah không thích bà ta, nhưng anh nghĩ nên mời họ đến ăn cưới. Em anh ở Chicago, Josiah không biết anh ta có đến dự lễ cưới không. Anh nói em trai anh hơi lập dị. Còn nàng chỉ có mẹ và một số bà con xa trong họ. Nàng nói thích mời khách dưới một trăm người, có lẽ chừng năm chục thôi. Mẹ nàng có thể tổ chức một buổi đại tiệc vào mùa thu ở trong thành phố để mời khách. Anh thấy ý kiến này quá tuyệt. Anh thích ý kiến làm lễ cưới một cách đơn giản, riêng tư, dành riêng cho họ, chứ không có đông đến hàng ngàn người tham dự. Anh không muốn làm lễ cưới rầm rộ và cho đến bây giờ anh cũng không muốn thế. - Em muốn chúng ta đi đâu để hưởng trăng mật? - Anh hỏi. Tháng tám đã đến bên hông rồi. - Đi đâu mà đừng đi thuyền là được. Em nghĩ chắc mẹ em không thích thế và em cũng không thích. - Chúng ta sẽ tính sau. Có lẽ đi California hay vùng nào ở trong dãy Rockies. Hay đi Canada, hay đến Maine cũng được. Mùa này New England rất đẹp. - Em không để ý đến nơi ta sẽ đi, Josiah à, - nàng thành thật đáp. - Miễn có anh bên cạnh là được. - Chính anh cũng thích có nàng bên cạnh. Anh ra dấu gọi bồi bàn tính tiền. Mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, anh chỉ tiếc một điều là chưa có nhẫn. Anh sợ không tìm được nhẫn đúng theo ý muốn của nàng. Anh lái xe đưa nàng về nhà và khi họ về đến, mẹ nàng vẫn còn thức. Vì muốn biết chuyện xảy ra như thế nào, bà quá bối hồi nên không ngủ được. Bà nhìn hai người đi qua cửa, nhìn họ, lòng nôn nóng muốn biết kết quả. Hai người tươi cười. - Tôi đã có con rể rồi phải không? - Bà hỏi nhỏ, như tiếng thì thào. - Tháng tám bà sẽ có, - Josiah trịnh trọng đáp, tay quàng quanh vai Annabelle. https://thuviensach.vn - Ở Newport, - Annabelle nói thêm, miệng cười hồ hởi, mắt nhìn Josiah. - Ôi lạy Chúa, đám cưới vào tháng tám ở Newport, chỉ có ba tháng để thu xếp. Hai người không đùa chứ? - Mẹ à, tụi con chỉ muốn làm đám cưới nhỏ thôi, - Annabelle khẽ đáp và mẹ nàng hiểu lý do. Chính bà cũng rất muốn làm như thế. - Con muốn làm sao tùy ý, - bà đáp, vẻ rộng lượng. - Bọn con chỉ muốn mời chừng năm hay sáu chục người, quá lắm là một trăm, ở trong vườn thôi. - Ý muốn của con là lệnh đưa ra cho mẹ, - Consuelo nói đùa, lòng ước chi gọi người bán hoa và người cung cấp thực phẩm ngay lúc đó. Bà bước đến ôm ghì Josiah, rồi hôn con gái. - Mẹ rất mừng cho cả hai. Mẹ mong hai người được hạnh phúc. - Chúng con cũng vậy, - họ đồng thanh đáp, rồi cả ba đều cười vang. Consuelo nhất quyết rót cho mỗi người một ly sâm banh, bỗng Annabelle nhớ hôm tháng mười khi nàng đi làm ở bệnh viện về, thấy mẹ và Josiah uống sâm banh trong vườn. - Có phải ngày hôm ấy anh được thăng chức hay không? - Annabelle hỏi Josiah, trong khi mẹ nàng rót sâm banh ra ly. - Không, mà là anh đã có được em, hay được phép của mẹ em. Anh nói với bà, anh muốn đợi đến tháng năm để hỏi cưới em. - Hai người đã có âm mưu từ trước, - nàng cười nói. Consuelo nâng ly chúc mừng họ. - Chúc các con hạnh phúc như mẹ và Arthur, chúc các con trường thọ và https://thuviensach.vn sức khỏe tốt, có nhiều con cái. - Cả nàng và Josiah đều nâng ly rồi uống một hớp. Annabelle ôm mẹ, ghì nhẹ bà vào lòng. Nàng biết tuy mẹ nàng vui sướng nhưng bà cũng đau khổ vì không có Arthur và Robert. Tất cả mọi người đều nhớ bố và anh nàng. - Con yêu mẹ, mẹ à, - Annabelle nói và Consuelo ghì con vào lòng. - Mẹ cũng yêu con, Annabelle à. Mẹ rất sung sướng cho con. Mẹ nghĩ dù bố con và Robert ở đâu, họ cũng mừng cho con. Hai mẹ con lau nước mắt. Josiah đằng hắng giọng và quay đi, để hai người không thấy anh cũng đang khóc. Đây là đêm hạnh phúc nhất của đời anh. https://thuviensach.vn Chương 7 Những tuần lễ tiếp theo, Consuelo hết sức bận rộn, bà phải lo tìm những người cung cấp thực phẩm và người bán hoa ở Newport, gặp mục sư, thuê nhạc công. Bà quyết định mở cửa nhà vào tháng sáu. Bố của Josiah bằng lòng đứng ra tổ chức buổi tiệc diễn tập ở nhà hàng Newport Country Club. Consuelo lo lập danh sách những người được mời. Annabelle cần áo cưới và đồ đạc mang theo về nhà chồng. Có vô số chuyện cần phải lên kế hoạch và lo tổ chức, trong một năm trời bây giờ mới thấy bà Consuelo vui. Bà chỉ tiếc một điều là Annabelle không có bố để chứng kiến hạnh phúc này, bà muốn làm gì tốt đẹp hơn để bù đắp cho Annabelle. Lễ đính hôn của họ được công bố trên tờ New York Herald vào ngày trước lễ sinh nhật của Annabelle và sau ngày Josiah tặng nàng chiếc nhẫn đính hôn. Đây là chiếc nhẫn của mẹ anh, nó bằng kim cương và nặng 10 cara. Chiếc nhẫn rất đẹp trên tay Annabelle. Anh nghĩ rằng tặng chiếc nhẫn của mẹ có ý nghĩa nhiều hơn nhẫn mới mua và Annabelle rất thích chiếc nhẫn. Khi ấy nàng và mẹ đã lo sắm áo cưới. Thật may, họ tìm được chiếc áo tuyệt đẹp ở tiệm B. Altiman vào đầu tháng sáu. Chiếc áo mảnh mai đơn giản bằng đăng ten Pháp rất đẹp, may theo kiểu Patou, đơn giản để phù hợp với lễ cưới ở trong vườn tại Newport. Áo có đuôi rất dài, duyên dáng và có mạng che mặt lớn. Mặc áo vào, trông Annabelle thật tuyệt. Khi nàng nói với Hortie về việc nhờ cô làm phụ dâu, cô bạn cũ la làng. - Cậu điên rồi à? Cậu không đợi mình sinh xong rồi làm đám cưới được hay sao? Nếu mẹ cậu thuê tấm bạt để che rạp thì hãy nhờ bà thuê cho mình một tấm luôn. Mình chỉ trùm tấm bạt mà thôi. - Mình không quan tâm đến việc trông bạn ra sao hay người ta nói gì, - Annabelle đáp. - Mình chỉ muốn bạn có mặt với mình là đủ. - vấn đề khổ sở https://thuviensach.vn cho nàng và mẹ là nàng phải đi giữa lối đi một mình, nhưng nàng đã quyết định sẽ đi. - Mình không muốn xuất hiện ngoài công chúng khi có thai như thế này. Số bạn cũ ở Newport sẽ bàn tán về mình cho mà xem. - Annabelle cũng biết thế, Hortie gần như muốn khóc. - Ai quan tâm làm gì? Bạn như thế nào, mình cũng yêu bạn. Bọn mình không muốn đợi lâu nữa. Tháng tám rất tuyệt cho bọn mình. - Annabelle năn nỉ bạn. - Mình ghét cậu. Có lẽ mình phải bơi nhiều cho hài nhi chào đời trước. Nhưng mình vẫn còn mập. - Khi Hortie nhận ra Annabelle không chịu nghe cô, hoãn ngày đám cưới, cô đành thua. Cô ta hứa dù thế nào cũng đến với nàng. Đám cưới diễn ra trước khi cô sinh một tuần và khi cô ta nói hy vọng ngày sinh sẽ còn trễ nữa, nàng rất mừng. Cô ta muốn sinh con sớm hơn, vì quá chán cảnh mang thai quá mập và xấu xí. Annabelle và Hortie cùng nhau đi mua sắm, xem có thứ gì để mua đem về nhà chồng. Còn Annabelle và Josiah phải nghĩ đến chuyện họ sẽ ở đâu. Ở Newport, Josiah có ngôi nhà để nghỉ hè nho nhỏ rất đẹp do mẹ anh để lại, nhưng căn hộ ở New York thì quá nhỏ khi họ có con. Họ nhất trí khi đi hưởng tuần trăng mật ở Wyoming về sẽ mua căn hộ lớn hơn. Bây giờ quá lo về việc tìm nhà mới thì thật là điên. Tạm thời, căn hộ của Josiah cũng đủ cho hai người ở rồi. Nó lại gần nhà mẹ nàng, nên Annabelle rất thích. Nàng không muốn để mẹ sống một mình ở nhà. Nàng nghĩ, sống một mình mẹ nàng sẽ rất cô đơn. Nhưng trước mắt, bà Consuelo rất bận rộn, không có thì giờ để cảm thấy cô đơn. Bà đi đến Newport hai chuyến để lo việc đám cưới, bảo người làm vườn làm gì theo ý bà. Họ đã thuê tấm vải bạt có kích cỡ vừa cho việc tổ chức đám cưới. Vào cuối tháng sáu, trước sự kinh ngạc của Josiah và Annabelle, tất cả những công việc chuẩn bị đám cưới đều hoàn tất đâu vào đó. Consuelo là https://thuviensach.vn mẫu người chăm lo công việc tới nơi tới chốn, bà muốn đám cưới của Annabelle được hoàn hảo. Trong thời gian chuẩn bị này, Josiah có thái độ rất đáng phục. Anh không tỏ dấu hiệu gì bồn chồn lo sợ, mặc dù đã chờ đợi ngày đám cưới rất lâu khi đã 39 tuổi và quyết định lấy vợ. Anh còn quyết tâm nhiều hơn cả vợ sắp cưới nữa. Khi việc kết hôn của họ được công bố trên tờ Herald họ được nhiều người mời đi dự tiệc, hầu như đêm nào họ cũng đi chơi. Họ là cặp uyên ương rất đẹp, chỉ có hai người bạn của Consuelo là bất mãn, cho rằng Josiah già hơn Annabelle quá nhiều. Consuelo đáp rằng Josiah rất tốt. Người anh họ của bà là John Jacob Astor 44 tuổi đã cưới Madeleine 18 tuổi. Josiah chứng tỏ cho mọi người thấy rằng chàng là người chồng hoàn hảo cho nàng. Annabelle vẫn xoay xở tìm cách để tiếp tục đi làm việc từ thiện, với sự chấp thuận của chàng cho đến cuổì tháng sáu. Khi ấy nàng mới xin nghỉ phép cho đến mùa thu. Điều duy nhất Consuelo mong muốn ở họ, là làm sao bà chóng có cháu ngoại. Bà thường nói như thế, khiến Annabelle nghĩ rằng nếu bà nói với nàng thêm một lần nữa, nàng sẽ la làng lên cho bà thôi. Còn Hortie không ngớt nói rằng Annabelle làm cho cô ta hết sức ngạc nhiên và luôn luôn nói đến tình dục. Hortie nói tình dục rất thú vị. Nghe cô bạn cũ nói thế, nàng rất bực mình, càng ngày cô ta càng bự ra và càng ca ngợi tình dục, khuyên nàng những việc nàng không thích. Annabelle hy vọng khi nàng có thai, nàng sẽ không quá bự như Hortie. Một hôm nàng nói thế với Josiah, chàng cười. - Khi em có thai, em sẽ đẹp cho mà xem và các con ta cũng sẽ rất đẹp. - Chàng nhẹ hôn nàng. Họ mong sẽ được như thế và hai tháng tiếp theo, họ có nhiều việc phải làm. Hình như tất cả mọi người quen biết Josiah đều muốn chúc mừng họ. Đến tuổi 39 chàng mới lấy vợ. Henry Orson mở một buổi tiệc gồm những người độc thân để chiêu đãi Josiah. Cả nhóm uống say đến ba ngày sau vẫn còn https://thuviensach.vn lâng lâng. Josiah nói rằng bữa tiệc rất vui, mặc dù chàng không kể đầy đủ chi tiết. Consuelo đến Newport vào tháng sáu, và vào giữa tháng bảy thì Annabelle cũng đến đó với mẹ. Cuối tháng, Josiah đến, chàng ở trong nhà của mình. Henry Orson đi với chàng, để yểm trợ tinh thần cho chú rể, Josiah có vẻ khỏe mạnh vui vẻ. Khi họ đi hưởng tuần trăng mật, anh ta đến ở tại nhà của Josiah. Năm nay Josiah xin nghỉ thêm ba tuần nữa để đi hưởng tuần trăng mật. Ngân hàng thông cảm về việc này, nhất là khi cô dâu là Annabelle. Annabelle đâm ra mến ông bạn Henry của Josiah. Anh ta thông minh, dí dỏm, tốt và hơi e lệ. Nàng liền tìm cách giới thiệu bạn gái cho anh ta. Nàng giới thiệu nhiều người và anh công nhận thích hai người, nhưng chưa có kết quả gì khả quan. Annabelle hy vọng anh ta sẽ kết duyên với ai đó trong số bạn bè của nàng. Khi anh ta và Josiah gặp nhau, họ rất vui và lém lỉnh, lời đối đáp qua lại rất sắc sảo, thông minh. Henry thường tỏ ra rất dễ thương với nàng. Anh ta đối với Josiah như Hortie đối với nàng. Và Annabelle rất kính phục anh ta. Hortie đến ở tại Newport cả mùa hè năm ấy, cô ta ở tại nhà bố mẹ mình và James cũng đến với cô. Họ tin chắc thế nào cũng sinh con ở đấy và ngày nào Hortie cũng đến thăm Annabelle. Annabelle giúp mẹ nàng bất cứ khi nào có thể nhưng Consuelo cứ nhất quyết phải kiểm tra hết mọi việc. Annabelle đã đem theo áo cưới đến đây. Họ đi dự nhiều bữa tiệc tại Newport. Gia đình Astor tổ chức mời họ một buổi dạ vũ rất lớn. Consuelo than phiền chưa bao giờ trong đời bà thức khuya như thế này, nhưng bà thích thế. Số khách mời đám cưới đã vượt quá con số giới hạn một trăm, lên đến xấp xỉ một trăm hai mươi khách. Mỗi lần có ai mời họ đi dự tiệc, họ lại thêm vào danh sách. Nhưng đôi uyên ương có vẻ rất vui. Trong một bữa pích ních có Henry tham dự, Josiah nói đùa với nàng rằng, nếu biết đám cưới vui như thế này chắc chàng đã lấy vợ từ lâu. - Nếu anh làm thế thì bậy quá, - Annabelle đáp, - vì khi ấy anh sẽ không https://thuviensach.vn cưới em. - Em nói đúng, - Josiah cười, vừa khi ấy Hortie đến chơi. Cô ta đi lạch bạch, cứ mỗi lần thấy cô ta là Annabelle không nín cười được. Không hiểu tháng sau cô ta còn bự đến chừng nào nữa. Bây giờ trông cô đã có vẻ như sắp bể bầu đến nơi. Cả Josiah và Henry liền vội đến giúp cô ta ngồi xuống bãi cỏ và họ còn gắng sức thêm đến gần gãy cả lưng khi giúp cô đứng lên lại. Khi thấy cả ba người cười cô ta, cô ta bèn nói: - Thế này không vui gì hết. Nhiều tháng nay tôi không thấy được bàn chân mình. - Cô ta có vẻ như một con voi và cô quả quyết mình như thế. Annabelle lo lắng hỏi cô ta: - Bạn sẽ mặc gì để đi đám cưới? - Nàng không biết có áo dài nào to rộng để cho cô ta mặc vừa không. - Chắc tôi phải mặc vải trải giường hay khoác tấm vải bạt làm lều. - Mình hỏi thật đấy, bạn có áo gì mặc vừa không? Bạn không thể tránh mặt được đâu. - Đừng lo. Mình sẽ có mặt, - cô ta đáp, bảo đảm với nàng. - Mình sẽ có áo để mặc đi với mọi người. - Thực vậy, cô ta đã yêu cầu bà thợ may của mẹ mình may áo cho cô. Cái áo khổng lồ như cái lều màu xanh dương và đã đóng đôi giày cho vừa chân. Áo không đúng với áo của phụ dâu, nhưng cô ta chỉ có thể mặc được như thế thôi. Cô ta không thích mặc áo như thế, nhưng biết làm sao được. Consuelo có áo dài màu ngọc bích và cái mũ cùng màu. Bà định sẽ đeo nữ trang bằng ngọc bích của Arthur đã tặng bà. Màu này rất hợp với bà, Annabelle tin rằng bà sẽ rất xinh đẹp, xứng với mẹ của nàng dâu. https://thuviensach.vn Cuối cùng ngày trọng đại đã đến. Bố Josiah với bà mẹ kế, cùng vợ chồng người em gái cùng cha khác mẹ với chàng và con của họ đã đi xe hơi từ Boston đến. Annabelle thích họ. Buổi tiệc thử rất tốt. Consuelo tiếp xúc với gia đình Josiah trước ngày đám cưới, bà mời họ ăn trưa. Cả hai gia đình đều vui mừng trước cặp vợ chồng xứng đôi này. Họ rất môn đăng hộ đối. Và đúng như lời Josiah đã tiên đoán, ông em trai lập dị, George, sống ở Chicago không đến dự. Thay vì thế, anh ta tham dự một trận đấu golf. Anh ta thường như thế, nên Josiah không bị chạm tự ái. Nếu anh ta đến, có lẽ chàng còn phiền hơn nhiều, nên anh ta không đến là hay cho chàng. Gia đình chàng không được bình thường, thiếu quân bình và không gắn bó keo sơn với nhau như gia đình của Annabelle. Bà mẹ kế của Josiah thường khiến cho chàng ngao ngán. Giọng nói của bà ta the thé chói tai và hễ có gì bất bình là bà kêu ca đủ thứ. Vào sáng ngày đám cưới, Consuelo ăn bữa giữa buổi sáng với bà con của Josiah mà không có cô dâu hay chú rể. Theo tục lệ, Annabelle không muốn gặp Josiah trước lễ cưới và chàng cùng với Henry nghỉ ngơi thoải mái ở nhà, cố giữ bình tĩnh. Hôm ấy trời nóng bức, Consuelo sợ hoa sẽ héo và bánh cưới sẽ chảy hết trước khi lễ cưới bắt đầu. Lễ tổ chức ở vườn dự định sẽ bắt đầu lúc bảy giờ tối và khách ngồi vào bàn tiệc lúc chín giờ. Rõ ràng mọi người đều tin rằng buổi tiệc đến khuya mới tan. Cuối cùng có đến một trăm bốn chục người khách, hầu như một nửa là của cô dâu, một nửa của chú rể. Henry Orson làm phụ rể, dĩ nhiên như vậy. Hortie làm phụ dâu, trông cô ta như sắp sinh đến nơi. Cô nói với Annabelle rằng, - chắc chỉ dọa, - bụng cô ta co thắt từ hai ngày nay, nên cô cầu sao đừng vỡ nước ối tại bàn thờ. Cô ta nói tình hình rất có thể xảy ra như thế. Cô ta biết mọi người sẽ hoảng hồn khi thấy cô ta ở đám cưới và có lẽ họ rất sợ. Nhưng cô ta không muốn làm cho người bạn thân thất vọng. Annabelle đã nói với cô ta rằng nàng rất buồn khi không có bố và anh trai dự đám cưới, nên Hortie không thể vắng mặt được. Bà quản gia Blanche đến Newport với họ để dự đám cưới. Bà ta chạy quanh https://thuviensach.vn phòng ngủ của Annabelle suốt buổi chiều, chăm nàng như chăm em bé. Khi đến giờ bà và Consuelo giúp nàng mặc áo cưới, cài những hạt nút li ti. Chiếc áo dài hẹp, thắt khít hông trông rất đẹp. Consuelo nín thở đội mũ trùm lên mái tóc vàng của Annabelle, rồi gắn tấm mạng che mặt quanh mũ trùm đầu. Hai người phụ nữ đứng xa hơn để ngắm nàng, nước mắt chảy xuống má. Rõ ràng Annabelle là cô dâu đẹp nhất họ chưa từng thấy. - Ôi lạy Chúa! - Consuelo thì thào thốt lên, nàng tươi cười nhìn họ. - Con tuyệt vời quá! - Bà nôn nóng mong đến lúc Josiah nhìn thấy nàng. Họ ước chi có mặt bố nàng ở đấy. Consuelo nghĩ rằng khi ông đưa nàng đi giữa lối đi, ông sẽ rất xúc động. Annabelle luôn luôn là niềm vui, niềm tự hào của ông. Hai người phụ nữ giúp nàng đi xuống thang lầu, họ nâng đuôi áo lên cho nàng đi. Rồi một cô hầu đưa cho nàng bó hoa lan chuông rất lớn. Annabelle ôm hoa cùng mẹ và bà Blanche đi ra bằng cửa bên hông. Blanche đến báo cho những người hướng dẫn biết nàng đang đến. Khách đã vào chỗ, Josiah và Henry đã có mặt ở bàn thờ và Hortie đứng bên cạnh họ, trông cô ta như quả bóng khổng lồ màu xanh nhạt. Khi các bà giàu có đứng tuổi thấy nàng, nhiều bà há hốc miệng kinh ngạc. Nhưng mọi người còn nghĩ rằng đây là một đám cưới bất thường. Chú rể lớn hơn cô dâu đến gần hai mươi tuổi, chưa có vợ bao giờ và gia đình cô dâu mới gặp chuyện bi thương chưa quá một năm trời. Người ta phải châm chước một vài điều. Consuelo đứng bên vườn một lát, nhìn con gái, rồi ôm nàng vào lòng. - Chúc con hạnh phúc, con yêu... Bố và mẹ rất yêu con. - Rồi nước mắt chảy xuống mặt, bà vội đi vào chỗ ngồi của mình ở hàng ghế đầu. Ghế ngồi được kê ở khu vườn chính để làm lễ cưới. Tất cả một trăm bốn chục người đều ở đấy, ngay khi Consuelo đến chỗ ngồi, các nhạc công liền trỗi nhạc, bài Mừng cô dâu trong trường ca Lohengrin, như họ đã chơi trong đám cưới của Hortie. Giây phút trọng đại đã đến. Cô dâu xuất hiện. Consuelo nhìn lên Josiah, chàng cười với bà. Họ nhìn nhau ánh mắt chan chứa tình thương. Hơn bao giờ hết, Consuelo nghĩ https://thuviensach.vn chàng là người đàn ông đứng đắn. Bà tin chắc thế nào Arthur cũng nghĩ như bà. Vị mục sư ra dấu, tất cả khách đến dự đám cưới đều đứng dậy, quay đầu nhìn. Mọi người đều im lặng nhìn cô dâu tuyệt đẹp một mình đi qua khu vườn, bước đi đều đặn, từ tốn và trang nghiêm. Không có ai đi bên cạnh nàng, không có ai dẫn nàng đi, không ai bảo vệ nàng, giao nàng cho người đàn ông nàng lấy làm chồng. Nàng đi một mình đến với chàng, vẻ hãnh diện, lặng lẽ, tin tưởng và cao quí. Vì không có ai dẫn nàng đến giao cho Josiah, nên nàng tự mình đến bên chàng với sự cho phép của mẹ. Mọi người đến dự lễ cưới, từ những người gần trên bàn thờ cho đến khách trong vườn đã từng bị vụ đắm tàu tang tóc gây chấn động, nay họ đều sửng sốt khi thấy người con gái bé nhỏ xinh đẹp đang tiến về phía bàn thờ, hai tay ôm bó hoa lan chuông lớn, mặt đeo mạng kín đáo. Nàng đến đứng trước mặt Josiah và ông mục sư, Henry và Hortie bước sang một bên. Cô dâu chú rể nhìn nhau qua tấm mạng, chàng nhẹ nắm bàn tay nàng. Nàng thật can đảm. Ông mục sư tuyên bố buổi lễ bắt đầu. Khi ông hỏi: - Ai gả người con gái này? Mẹ nàng ngồi hàng ghế đầu bèn đứng dậy, bà đáp: - Tôi gả. Thế là buổi lễ tiến hành. Đúng thời gian đã ấn định, Josiah nhẹ nâng tấm mạng trên mặt nàng lên, nhìn vào mắt nàng. Họ trao lời thề cho nhau, chàng đeo vào tay nàng chiếc nhẫn kim cương, còn nàng đeo vào tay chàng chiếc nhẫn vàng. Họ được tuyên bố là vợ chồng, hôn nhau, rồi tươi cười quay lại lối đi ở giữa. Consuelo nhìn họ, mắt đẫm lệ. Con gái bà cũng khóc, bà đi một mình phía sau Henry và Hortie. Hortie sung sướng khoác tay Henry https://thuviensach.vn cùng đi lạch bạch bên anh ta. Chưa bao giờ anh ta thấy có người phụ nữ nào có mang lớn như thế này xuất hiện giữa mọi người, mà cũng chưa ai từng thấy. Nhưng cô ta rất vui khi được dự đám cưới, sung sướng khi được có mặt ở đây. Cô ta vội tìm James trong đám đông, rồi Consuelo, Annabelle và Josiah đứng thành một hàng để tiếp khách. Nửa giờ sau, mọi người chen lấn nhau, họ nói chuyện và thưởng thức rượu sâm banh. Đây là một đám cưới tuyệt vời khiến mọi người cảm động. Khi Henry đến hôn cô dâu, chúc vợ chồng hạnh phúc, Annabelle âu yếm nhìn Josiah. - Cô đã làm một việc rất tốt, - Henry cười nói, - cô đã giáo hóa được anh ấy. Người ta nói, làm cho anh ấy chịu lấy vợ là việc rất khó. Annabelle hôn anh ta và đáp: - Tiếp theo đến phiên anh đấy. Chúng tôi phải tìm vợ cho anh mới được. - Nghe nàng nói, anh có vẻ lo sợ và giả vờ run: - Tôi không có ý định lấy vợ, - anh ta đáp. - Tôi thích đi theo anh chị, vui chung với hôn nhân của anh chị. Chị không ngại việc tôi đi theo anh chị chứ? - Anh ta hỏi đùa và nàng đáp họ sẵn sàng đón tiếp anh bất cứ lúc nào. Nàng biết anh ta rất thân với Josiah, như nàng thân với Hortie vậy. Trong cuộc sống mới của họ, họ sẵn sàng vui vẻ cùng với bạn bè cũ. Annabelle và Josiah chào mừng tất cả khách đến dự. Rồi sau chín giờ, họ mời khách an tọa. Annabelle và Josiah hết sức cẩn thận khi sắp xếp chỗ ngồi, họ để cho những nhân vật quan trọng ở Newport ngồi ở những chỗ thích hợp. Consuelo ngồi với gia đình của Josiah và ngồi cùng bàn với cô dâu chú rể là Henry, một cô bạn gái của Annabelle, James và Hortie với ba cặp trẻ tuổi mà họ thích. Hầu hết khách được mời đều là những người họ thích. Họ mời rất ít khách vì bị bắt buộc phải mời, chỉ vài người đàn ông làm việc ở ngân hàng của Arthur, bạn đồng nghiệp cùng Josiah. Họ nghĩ có bổn phận phải mời những người này. Josiah và Annabelle mở màn cuộc khiêu vũ, bản van êm dịu, họ nhảy rất tuyệt. Đấy là bản nhạc mà hai người thích và thường nhảy luôn. Hai người https://thuviensach.vn đều khiêu vũ giỏi, trông họ trên sàn nhảy mọi người đều tấm tắc khen ngợi. Rồi bố Josiah nhảy với cô dâu, Josiah với Consuelo, và sau đó mọi người đều đưa nhau ra sàn nhảy. Gần mười giờ, mọi người bắt đầu ăn bữa tiệc sang trọng do Consuelo đặt món. Họ nhảy giữa các bàn ăn, cười nói vui vẻ với nhau, tuyên bố thức ăn rất ngon, ít có đám cưới nào có thức ăn ngon bằng. Cặp vợ chồng mới cưới cắt bánh cưới vào lúc nửa đêm, rồi họ nhảy thêm vài bản nữa và khách lần lượt ra về cho đến hai giờ sáng. Đám cưới thành công rực rỡ và khi họ ra xe Hispano Suiza của Arthur để về khách sạn New Cliff nghỉ đêm, Josiah hôn nàng. - Cám ơn em đã đem đến cho anh một đêm tuyệt vời nhất đời, - Josiah nói trong khi người ta ném cánh hoa hồng vào họ. Chàng nhẹ đẩy nàng vào xe. Họ đã cám ơn mẹ nàng rất nhiều vì bà đã tổ chức đám cưới hoàn hảo và hứa sáng mai sẽ ghé thăm bà trước khi lái xe vào thành phố để đáp tàu hỏa đi Wyoming. Hành lý của họ đã chuẩn bị sẵn ở khách sạn. Sáng mai khi ra đi, Annabelle sẽ mặc bộ đồ lanh có màu xanh nhạt, đội chiếc mũ rơm rộng vành có đính hoa màu xanh dương với đôi găng tay cùng màu. Khi xe rời bánh để đưa hai vợ chồng đến khách sạn, họ vẫy tay chào những người đứng tiễn. Bỗng Annabelle tự hỏi những hình bóng nào đáng cho nàng ghi nhớ nhất. Hình ảnh cuối cùng nàng thấy là Hortie vẫy tay chào họ, cô ta to lớn hơn hết. Annabelle cười, vẫy tay chào lại, nàng hy vọng nếu có thai, nàng sẽ không bự như Hortie bây giờ. Henry là người cuối cùng hôn nàng và bắt tay Josiah. Hai người đàn ông nhìn vào mắt nhau và cười. Henry chúc hai người hạnh phúc. Annabelle nghĩ anh ta là người tốt, đối với Josiah, anh ta như người em trai, thân thiết hơn cả người em ruột của chàng. Họ ngồi trong phòng khách của căn hộ khách sạn một lát, nàng vẫn mặc chiếc áo cưới và chàng vẫn mặc áo vét đuôi tôm thắt nơ trắng. Họ nói chuyện về đám cưới, bạn bè, về việc Consuelo đã tổ chức lễ cưới tuyệt vời. Sự thiếu vắng của bố và anh trai là nỗi đau đớn cho Annabelle, nhưng lễ cưới đã bù đắp tất cả lại cho nàng. Bây giờ nàng đã có Josiah, chàng là chỗ dựa cho nàng, chàng sẽ che chở nàng, thương yêu nàng. Và chàng đã có https://thuviensach.vn Annabelle để cùng sống với nhau suốt đời. Họ không còn đòi hỏi gì nhiều hơn nữa. Khi họ đi tắm tại những phòng tắm riêng và xuất hiện trở lại thì đã ba giờ sáng. Chàng mặc bộ pijama lụa trắng của ai đấy tặng làm quà cưới, còn nàng mặc áo ngủ bằng sa trắng trang nhã, trên cổ có viền những hạt ngọc nhỏ li ti, bên ngoài khoác áo dài ngủ cùng màu. Khi vào giường nằm bên cạnh chàng, nàng cười khúc khích như một cô gái nhỏ. Josiah nằm đợi nàng, chàng ôm nàng vào lòng, chàng nghĩ nàng lo sợ, hồi hộp và cả hai đều mệt sau một đêm dài. - Đừng lo, em yêu, - chàng nói nhỏ. - Chúng ta có nhiều thì giờ. - Rồi chàng nhẹ ôm nàng vào lòng, khiến nàng ngạc nhiên sung sướng cho đến khi nàng ngủ, mơ thấy cảnh đời đẹp biết bao. Trong giấc mơ, nàng thấy họ đang đứng trước bàn thờ, trao nhau lời thề và lần này có cả bố lẫn anh trai nàng đứng đấy, đưa mắt nhìn họ. Nàng nghĩ bố và anh nàng sẽ ở bên nàng mãi mãi, rồi nàng du vào giấc ngủ trong vòng tay của Josiah. Chàng ôm nàng như ôm vật gì quí giá nhất trên đời vậy. https://thuviensach.vn Chương 8 Như đã hứa, Annabelle và Josiah ghé nhà mẹ nàng để chào tạm biệt bà trước khi đi khỏi thị trấn. Thomas lái chiếc Hispano Suiza đưa họ vào thành phố để chiều hôm đó đáp tàu hỏa đi du lịch. Thoạt tiên họ đến Chicago, rồi từ đây họ đi miền Tây tới Wyoming, đến ở tại trại chăn nuôi mà chàng đã từng ở và ưa thích. Họ sẽ cưỡi ngựa, đi câu, đi bộ giữa khung cảnh tuyệt vời của vùng Grand Tetons. Josiah nói rằng ở đây còn đẹp hơn vùng núi Alps ở Thụy Sĩ - mà họ không cần phải đi tàu thủy. Họ sẽ ở lại chơi ở đấy ba tuần. Rồi họ sẽ về lại New York, tìm mua ngôi nhà khá lớn để đủ cho hai vợ chồng và con cái ở sau này. Consuelo hy vọng rằng, giống như Hortie, Annabelle sẽ có thai khi hưởng trăng mật về. Sáng hôm sau bà Consuelo quan sát sắc mặt con gái để tìm xem có gì thay đổi không. Bà hy vọng sẽ thấy nét mệt mỏi hiện ra trên mặt nàng, nhưng bà chỉ thấy nét tươi vui của đứa bé mà bà hằng yêu mến. Không có gì thay đổi. Consuelo thấy mặt con vẫn bình thường, không có gì tỏ ra gay gắt, không có vẻ ngạc nhiên hoảng sợ của những cô dâu vừa trải qua đêm tân hôn. Annabelle vẫn sung sướng như bao giờ, vẫn xem Josiah như người bạn cũ chứ không phải người yêu mới. Trước khi chào từ biệt mẹ, họ đã ghé vào nhà Josiah để chào tạm biệt Henry. Khi cặp vợ chồng mới ghé vào chào tạm biệt mẹ, Consuelo đang ăn trưa với bố Josiah và bà mẹ kế của chàng. Mọi người đều rất phấn khởi, họ nói đến những chuyện vui đêm qua. Mẹ nàng lại ghì nàng vào lòng, nàng và Josiah cám ơn bố chàng về buổi tiệc diễn tập trước khi đám cưới và sau đó một lát họ lên chiếc Hispano Suiza để lên đường. Annabelle muốn đến thăm để chào Hortie, nhưng mẹ nàng nói James đã gửi tin nói rằng cô ấy đang chuyển dạ. Cô ấy đã đau bụng trong lúc dự đám cưới và chuyển dạ cả đêm. Mẹ cô ta và bác sĩ đang túc trực bên cô, còn James đang ăn trưa với bạn. Annabelle hy vọng cô được mẹ tròn con vuông. https://thuviensach.vn Nàng biết Hortie rất lo sợ em bé quá lớn nên khó sinh. Một cô bạn của họ đã chết khi sinh nở cách đây mấy tháng. Họ rất buồn. Chuyện này thường xảy ra, khó tránh, vì người mẹ thường bị nhiễm trùng sau khi sinh khiến tử vong. Cho nên Annabelle lặng lẽ cầu nguyện cho Hortie, nàng không biết có phải mẹ nàng đã nói cô ta sẽ sinh con trai không nữa. Và việc bà hy vọng nàng sẽ có thai khi đi hưởng trăng mật ở vùng hoang dã ở Wyoming về, cũng là ý hay khiến nàng thấy thú vị. Nàng mừng vì đêm qua Josiah rất tốt và tôn trọng nàng. Cả ngày quá mệt vì làm việc, mà tối lại thêm chuyện tình dục nữa có lẽ quá nhiều. Nhưng nếu chàng nhất quyết muốn làm tình, chắc nàng cũng phải bằng lòng thôi. Và chàng không ép, nên nàng rất sung sướng. Chàng đúng là người chồng tốt, hiểu biết, hoàn hảo và như chàng đã hứa ngay từ đầu, chàng vẫn là người bạn rất tốt. Khi họ đi xe về thành phố, nàng nhìn chàng với vẻ kính phục. Họ nói chuyện về lễ cưới, rồi chàng miêu tả về Wyoming cho nàng nghe. Chàng đã hứa sẽ dạy cho nàng cách câu cá. Đối với Annabelle, chuyến đi hưởng trăng mật này có vẻ rất hoàn hảo. Khi nàng nói với Josiah như thế, chàng đồng ý với nàng. Họ đến New York vào lúc năm giờ, kịp để đáp chuyến tàu lúc sáu giờ. Họ ngồi trong toa hạng nhất trên tàu và khi thấy toa tàu, Annabelle vỗ tay sung sướng. - Vui quá, em rất thích toa tàu này. - Chàng cười sung sướng nhìn nàng hân hoan. - Em thật dễ thương, anh rất yêu em. - Chàng quàng tay quanh nàng, kéo nàng vào sát mình và hôn nàng. Ngày hôm sau họ ở tại Chicago, đợi đến tối mới đáp tàu khác đi miền tây. Chàng đã hứa với nàng sẽ chỉ cho nàng xem thành phố trong lúc ở lại đây. Họ thuê phòng ở khách sạn Palmer House để nghỉ ngơi trong thời gian đợi tàu. Chàng nghĩ đến đủ thứ. Chàng muốn Annabelle được hạnh phúc. Nàng đáng được hạnh phúc sau khi đã gặp cảnh mất cha mất anh đau đớn. Khi tàu rời ga Grand Central, Josiah thề với mình sẽ không bao giờ làm nàng thất https://thuviensach.vn