🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Andrés Iniesta - Khi Bóng Đá Là Nghệ Thuật - Andrés Iniesta & Peter Jenson & Sid Lowe full mobi pdf epub azw3 [Thể Thao] Ebooks Nhóm Zalo NHÀ XUẤT BẢN HÀ NỘI Số 4 ‐ Tống Duy Tân, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội ĐT: (04) 38252916 – Fax: (04) 39289143 Email: [email protected] ANDRÉS INIESTA THE ARTIST - Khi bóng đá là nghệ thuật Chịu trách nhiệm xuất bản: Tổng giám đốc ‐ Lê Tiến Dũng Biên tập: Hoàng Thị Tâm Vẽ bìa: Thanh Hà Trình bày: Song Ngư Sửa bản in: Thanh Thủy Liên kết xuất bản Công ty Cổ phần Sách và Truyền thông MInh Quang Địa chỉ: Số 68/255, Đường Hoàng Mai, P. Hoàng Văn Thụ, Q. Hoàng Mai, Hà Nội. Tel: (84-24) 32011882 - 097.354.0078 Website: http://thbooks.vn Fanpage: http://m.facebook.com/THBooks Mã ISBN: 978-604-55-3396-3 In 3.000 cuốn, khổ 15.5x23 cm tại Công ty TNHH Đầu tư in Thiên Minh, số 8, ngõ 197, phố Thúy Lĩnh, Lĩnh Nam, Hoàng Mai, Hà Nội. Số xác nhận ĐKXB: 4162-2018/CXBIPH/08- 213//HN. Quyết định xuất bản số: 1010/QĐ-HN ngày 29/11/2018. In xong và nộp lưu chiểu năm 2018. VẺ ĐẸP MANG TÊN INIESTA S tamford Bridge, ngày 8 tháng 5 năm 2008, trận bán kết lượt về giữa Chelsea và Barcelona. Người Barça lúc này đang “húc” vào đá; họ đã điên cuồng tấn công và họ phải bế tắc trước hàng phòng ngự của Chelsea. Hàng tiền vệ nhỏ con mà Barcelona tự hào giờ bộc lộ sự hãi hùng trước những chiến binh cao to và đầy sắt đá bên phía Chelsea - Michael Essien, Michael Ballack hay Frank Lampard. Phút 90, Pep Guardiola bước tới bên người đồng nghiệp Guus Hiddink phía kia chiến tuyến. Ông đặt tay lên vai Hiddink, nở nụ cười và lắc đầu, thể hiện một sự khâm phục và nhận thua hoàn toàn. Thế rồi, phút 90+3, Andrés Iniesta xuất hiện, bằng cú vuốt bóng ngoài vòng 16m50, nóc lưới Chelsea tung lên, đưa Barça vào chung kết. Đối lập với “cơn điên” của người Catalunya là nước mắt của người London. Trọng tài Tom Henning Ovrebo – với những quyết định gây tranh cãi của mình, trở thành đối tượng nhận cơn thịnh nộ. Nhưng lịch sử của Barcelona, của tiqui-taca, của Pep Guardiola, của Lionel Messi, của Real Madrid và của thế giới bóng đá đã bẻ lái hoàn toàn sau bàn thắng đó của Iniesta. Barça tiến tới giành cú ăn sáu trong mùa giải 2008 - 2009, và một vương triều mới được dựng xây nên từ bàn thắng lịch sử ấy. Nam Phi, ngày 12 tháng 7 năm 2010. Không gian xung quanh như đặc quánh lại tại Soccer City, nơi diễn ra trận chung kết World Cup 2010 giữa Hà Lan và Tây Ban Nha. 14 thẻ vàng, 1 thẻ đỏ, cùng vô số pha vào bóng thô bạo, và một thế trận giằng co kéo dài - đó là những gì diễn ra cho đến phút 117 của hiệp phụ thứ hai. Thế rồi, một thời khắc lóe sáng trong chán nản đã bùng lên. Vẫn là Andrés Iniesta, với pha nã đại bác góc hẹp đánh bại thủ thành Stekelenburg, ấn định tỉ số 1-0 cho Tây Ban Nha. Bàn thắng ấy đã khiến Iker Casillas bật khóc bên dưới khung thành, bàn thắng ấy đưa Tây Ban Nha lần đầu tiên vô địch World Cup. Andrés Iniesta, và Chúa đã luôn chọn anh cho những khúc ngoặt của lịch sử. Chàng trai đó rất đỗi bình lặng. Và cuốn tự truyện còn cho ta thấy rõ đó là một tâm hồn buồn, chất chứa nhiều nỗi sợ hãi trong những ngày đầu tiên đến với lò đào tạo trẻ La Masia của Barcelona, hay những góc khuất khác của cuộc đời anh. Iniesta đã tồn tại, đã chiến thắng bằng tài năng chơi bóng, và đã giành vinh quang chỉ bằng sự tinh khiết trong đam mê với trái bóng tròn. Iniesta là con người của cảm xúc, nói như anh ở bàn thắng vào lưới Chelsea, đó là: “Tôi đặt hết cả cảm xúc của mình vào trong cú sút.” Phải chăng vì thế mà Chúa lại đặt trên đôi vai đó những trọng trách của sự bùng nổ? Người ta cũng không bao giờ quên được ánh mắt của Iniesta trong ngày cuối anh ở châu Âu. Đấy là phút 81, trận tứ kết lượt về giữa AS Roma và Barcelona mùa giải 2017 - 2018, khi huấn luyện viên Ernesto Valverde quyết định tung Andre Gomes vào sân, thế chỗ Iniesta. Lúc này, tỉ số đã là 2-0 nghiêng về phía Roma, và sức ép lên khung thành của Barça vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Như linh tính một điều gì đó, người đạo diễn hình đã lia một khung hình khá đặc biệt cho Iniesta. Đấy là một góc máy chiếu từ dưới lên trên, giữa khán đài Olympico rộng lớn và cuồng nhiệt. Ta thấy bóng Iniesta bước đi một mình, cô đơn, và mang một điều gì đó rất trĩu nặng. Phút 90+4, khi thời khắc mà Barcelona dừng cuộc chơi chỉ còn tính bằng giây, đôi mắt thất thần của Iniesta xuất hiện trên màn hình. “Đây có thể là trận cuối cùng của tôi ở Champions League. Chính vì điều đó, mà tôi cực kì đau đớn”; đó là lời anh nói sau trận đấu. Chúng xoáy sâu vào nỗi đau của những người xứ Catalunya. Bên cạnh nỗi buồn bị loại khỏi đấu trường danh giá nhất châu Âu cấp câu lạc bộ, là nỗi sầu khi nhìn biểu tượng Iniesta bước vào sau cánh gà của lịch sử, bằng một thất bại. Iniesta là bệ đỡ, là trái tim trong giai đoạn thịnh trị nhất lịch sử câu lạc bộ Barcelona. Và khi Iniesta rời bóng đá châu Âu, phía sau lưng anh là một di sản đồ sộ với gần 700 trận đấu cho Barcelona từ lúc là cậu bé 10 tuổi ở lò La Masia, đến khi là người đàn ông tuổi 33 đeo băng đội trưởng. Iniesta đẹp, rất đẹp, từ tính cách đến lối sống, và cả con người trên sân cỏ. Andrés Iniesta là cầu thủ hiếm hoi của Barcelona mà người hâm mộ Real Madrid không ghét. Cùng với Buffon, Pirlo, Kaka, hay Ronaldinho, thì Iniesta nằm trong nhóm những cầu thủ không có antifan. Đấy là một vẻ đẹp đặc biệt khiến “kẻ thù” cũng ít nhiều vị nể. Những cầu thủ ấy khiến người khác dù có thể không thích họ, nhưng cũng chẳng tìm được lý do để mà ghét bỏ. Sự đặc biệt, hấp lực của Iniesta càng thể hiện rõ trong màn tranh đấu giữa Barcelona và Real Madrid. Chính Iniesta chứ không phải Messi, mới là người được các cổ động viên Real Madrid vỗ tay khen ngợi trên Santiago Bernabéu hùng vĩ. Thời đại này,“Bóng đá vị nhân sinh” đang lên ngôi, còn Iniesta tặng cho chúng ta “Bóng đá vị nghệ thuật”. Dũng Phan Anna Cảm ơn em! Cảm ơn vì tình yêu vô bờ bến em dành cho anh và vì em đã luôn là chính mình. Nhờ có em, cuộc sống của anh trở nên hạnh phúc và đầy ý nghĩa. Được gặp em là món quà kỳ diệu nhất anh từng được ban tặng. Số phận đã đưa em đến bên anh, đưa ta đến bên nhau để giờ đây chúng ta có thể cùng nhau sẻ chia cuộc sống. Em đã cho anh cơ hội trở thành một người cha, cơ hội được sống trong một tổ ấm hạnh phúc, bên cạnh em và những thiên thần nhỏ của chúng ta. Chúng ta đã trải qua hàng ngàn điều kỳ diệu và khó quên nhưng anh biết rằng chỉ cần em và anh còn ở bên nhau, những điều tuyệt vời nhất vẫn còn chờ đợi anh ở phía trước. Cuộc đời anh sẽ không còn ý nghĩa nếu thiếu vắng em, Mẹ nó ạ! Mẹ Gửi mẹ, người mẹ duy nhất và tuyệt vời nhất của con. Cảm ơn mẹ vì đã nuôi nấng con trở thành con của ngày hôm nay. Cảm ơn mẹ vì những điều mẹ đã dạy con - những điều tuyệt vời mà sau này con cũng sẽ dạy dỗ những đứa con của mình. Con đã không thể thấu được nỗi đau mà mẹ đã trải qua khi con chuyển tới sống ở La Masia năm 12 tuổi. Tất cả những gì con có ngày hôm nay đều là nhờ mẹ. Cảm ơn mẹ, người hùng thầm lặng luôn mỉm cười phía sau thành công của con. Chúng ta đã từng khóc, từng chịu đựng những đau khổ nhưng kể từ giờ, con sẽ trân trọng mỗi phút giây được ở bên mẹ, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Con sẽ mãi mãi biết ơn mẹ và trân trọng những điều mẹ làm vì con. Bố Cảm ơn bố – huấn luyện viên của con. Con đã luôn muốn bảo vệ bố khi con trưởng thành. Con rất tự hào vì những gì mình đạt được ngày hôm nay, thế nhưng bố lại không thể cùng con sẻ chia niềm vui đó. Thật khó để con có thể chấp nhận sự thật ấy. Không phải là Cúp C1, không phải giải vô địch Euro, càng không phải World Cup, những gì bố ao ước chỉ là đứa con trai bé bỏng của mình trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Con đã làm được. Chúng ta đã làm được. Bố và con đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ trên con đường đó nhưng bây giờ, đã đến lúc chúng ta có thể tự hào ngẩng cao đầu. Cảm ơn bố vì những gì bố đã dành cho con, và trên hết, cảm ơn bố vì những gì bố đã dạy con. Maribel Em sẽ mãi mãi là cô em gái bé bỏng của anh. Phải sống xa em trong vòng 5 năm thật chẳng dễ dàng chút nào. Chúng ta đã từng cãi vã, anh cũng đã từng trêu chọc em khi chúng ta còn g g g ọ g nhỏ nhưng sau cùng, đối với anh, em vẫn là cô em gái duy nhất, tuyệt vời nhất và có trái tim nhân hậu nhất. Hãy nhớ rằng trong chúng ta chảy chung một dòng máu và anh yêu em nhiều hơn tất cả những gì em có thể tưởng tượng. Anh biết em sẽ vẫn luôn ủng hộ anh. Cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh anh, em gái nhỏ của anh. Valeria và Paolo Andrea Gửi những thiên thần của bố. Thật kỳ diệu khi Chúa trời đã ban cho bố một cô công chúa và một chú quỷ nhỏ. Các con đã làm cuộc đời bố trở nên trọn vẹn, làm cho gia đình ta trở nên trọn vẹn. Một ngày nào đó, khi các con đọc cuốn sách này, các con sẽ nhận ra nhiều điều bố chưa từng kể. Các con chính là nguồn cảm hứng của bố. Andrés JNR Không, bố sẽ không quên con đâu. Mọi người có thể, nhưng bố thì không. Bố nhớ con và bố vẫn nhớ vẻ mặt thiên thần ấy. Cho dù con không thể ở đây cùng cả nhà, con vẫn luôn ở trong trái tim của mỗi thành viên trong gia đình. Thiên thần của bố, cả nhà sẽ không bao giờ quên con. LỜI TÁC GIẢ C uốn sách này không phải là một cuốn tự truyện chính thống hay kiểu kể lại tiểu sử theo cách truyền thống các bạn hay thấy. Không chỉ là cuốn sách của Iniesta, “Andrés Iniesta – Khi bóng đá là nghệ thuật” là một cuốn sách viết về Andrés. Khi đọc hết cuốn sách này, có lẽ bạn sẽ nhận thấy rằng, Andrés không thường xuyên xuất hiện như nhân vật trung tâm, như người hùng trong mọi câu chuyện như những cuốn tự truyện khác. Nhưng, kể cả khi bạn không thể thấy Andrés, anh ấy vẫn hiện hữu ở đó, trong từng chữ chúng tôi cùng chắp bút từ năm 2012. Có thể tên của anh ấy không vang lên nhưng sự hiện diện của anh ấy trong cuốn sách này còn hơn cả những gì anh ấy mong đợi. Tất cả những gì Andrés mong muốn là được vinh danh ở chặng cuối của con đường chinh phục đam mê đầy những chông gai và gian khổ mà anh chưa một lần mơ rằng mình sẽ thành công. Kể cả trong những giấc mộng phi thường nhất, Andrés cũng chưa từng tưởng tượng ra anh có thể có được thành công như ngày hôm nay. Và cũng ít ai có thể tưởng tượng được những khó khăn anh đã trải qua khi phải chuyển tới vùng đất xa lạ La Masia và sống xa gia đình khi mới 12 tuổi. Vậy ra niềm đam mê với môn túc cầu không phải lúc nào cũng giúp anh gạt đi mọi bộn bề của cuộc sống. Andrés đã bắt đầu chạy những bước đầu tiên trên sân bóng ở ngôi làng nhỏ Fuentealbilla của xứ Albacete. Dường như giữa Andrés và Fuentealbilla luôn có một sợi dây kết nối tâm hồn và anh không quên khiến Fuentealbilla rạng danh bằng tên tuổi của mình. Đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp, trở thành tượng đài của một phong cách chơi bóng đã chinh phục cả châu Âu và thế giới như ngày hôm nay, những gì mà người đội trưởng Barcelona này muốn, đơn giản chỉ là dừng thời gian lại, đặt chân lên trái bóng tròn, quay đầu nhìn lại chặng đường đã qua và những người đồng đội đã đồng hành cùng anh trên con đường sự nghiệp, như Rijkaard Guardiola; và cả những người thầy đáng kính, như huấn luyện viên Luis Enrique trong màu áo Barça hay huấn luyện viên Luis Aragonés và huấn luyện viên Vincente del Bosque trong màu áo quốc gia. Chúng tôi xin lỗi nếu không thể thỏa mãn sự háo hức của những bạn đọc mong chờ một cuốn tự truyện điển hình về Andrés. Nếu là người hâm mộ “ruột” của Andrés, bạn có thể nhận thấy rằng anh luôn suy nghĩ cho đồng đội khi chơi bóng. Cũng bởi vậy, anh ấy muốn cuốn sách này là câu chuyện về hành trình của một cậu bé từ sân bóng bê tông của trường học tại La Mancha tới sân vận động hoành tráng Camp Nou, Soccer City, Wembley hay Stamford Bridge. Anh muốn dành chỗ trong câu chuyện của mình cho gia đình, những người anh em, những người thầy, đồng đội và cả kỳ phùng địch thủ. Andrés muốn sự hiện diện của anh trong cuốn sách này cũng giống như cách anh chơi trên sân cỏ - nhận bóng, chuyền và hỗ trợ đồng đội. Andrés đã luôn chú tâm vào trái bóng tới mức có lúc anh không khỏi ngạc nhiên vì những bí mật được chúng tôi tiết lộ về cuộc sống của anh. Andrés vẫn luôn đồng hành cùng chúng tôi trong quá trình hoàn thiện cuốn sách này. Chúng tôi đã trò chuyện với những người từng tiếp xúc với Andrés tại các giải đấu Champions League, La Liga, World Cup, Euro, hay đơn giản chỉ là những người lướt qua anh ở khách sạn hay những buổi luyện tập. Họ luôn sẵn lòng chia sẻ cùng chúng tôi chỉ với một điều kiện: “Nếu đó là vì Andrés”. Không quá khó khăn để chúng tôi tìm hiểu từng chặng đường của Andrés. Thường thì chúng tôi có thể tìm thấy họ bằng những chuyến đi, những cuộc gọi, thư điện tử, tin nhắn WhatsApp. Chúng tôi tìm mọi cách có thể để thu thập được những câu chuyện mới lạ sau hàng giờ nhắn tin. Không giống nhân vật chính trong câu chuyện của chúng tôi, Andrés giống như một nhà sản xuất. Anh ấy dẫn lối cho chúng tôi tới những mảnh ghép chưa từng được khám phá. Nếu không nhờ Andrés, có lẽ sau 4 năm, chúng tôi vẫn chưa thể hoàn thành cuốn sách này. Anh ấy luôn tìm kiếm những nhân tố mới, những câu chuyện mới để chúng tôi có thể chia sẻ cho bạn. Cuốn sách này là một cái nhìn đa chiều về Andrés – người nghệ sĩ trên sân cỏ. Nhưng cuốn sách này không chỉ là câu chuyện về anh và trái bóng, dù hành trình của anh trong màu áo Barcelona và đội tuyển quốc gia là quá phi thường. “Andrés Iniesta – Khi bóng đá là nghệ thuật” còn là cuốn sách về Iniesta, người đàn ông cầu toàn và để tâm tới từng chi tiết dù là nhỏ nhất từ phông chữ, màu bìa cho tới tựa đề tiếng Anh của cuốn sách bạn cầm trên tay. Không dễ dàng gì để đặt tựa đề cho cuốn sách này nhưng cuối cùng chúng tôi cũng hài lòng với cái tên “Khi bóng đá là nghệ thuật”. Đúng vậy, với tất cả sự kỳ diệu của đấng sáng tạo, Andrés là một người nghệ sĩ kể cả trên sân cỏ và trong chính câu chuyện đời của anh. Bởi vậy, đây là cuốn sách của chính Andrés. Cuốn sách này có thể đã khác nhưng vì nó là của Andrés, nên nó phải là “Andrés Iniesta – Khi bóng đá là nghệ thuật”. Andrés luôn muốn tạo cơ hội cho những người xung quanh anh tỏa sáng và chúng tôi đã làm được điều đó. Nhưng chúng tôi hứa rằng trái bóng vẫn luôn nằm dưới chân của Andrés dù anh có là cậu bé ở La Mancha hay cầu thủ chuyên nghiệp của Barcelona và đội tuyển quốc gia. Ramón và Marcos MỞ ĐẦU “Những chướng ngại, đôi khi giúp chúng ta có một cái nhìn hoàn toàn khác về con đường đã chọn và đôi khi, chúng cũng tiếp thêm sức mạnh để chúng ta đứng dậy, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.” N ếu tìm kiếm cái tên “Andrés Iniesta” trên Internet, bạn có thể thấy hàng tá câu chuyện kể về cuộc đời tôi. Như thể bạn đã biết tất cả về tôi vậy. Nhưng tất cả những gì bạn biết chỉ là Andrés Iniesta được báo chí ghi nhận. Tôi chỉ muốn nói rằng, đằng sau ánh hào quang ấy, còn có những câu chuyện chưa ai từng biết tới - những câu chuyện mà tôi muốn kể trong cuốn sách này. Có một câu ngạn ngữ rằng: “Con người ai cũng nên sinh một đứa con, trồng một cái cây và viết một cuốn sách”, vì đó là những thứ sẽ ở lại khi bạn qua đời. Cuộc đời đã ưu ái tôi khi ban tặng một cậu con trai và một cô công chúa nhỏ, sự nghiệp bóng đá của tôi cũng có thể coi là một cái cây lớn mạnh vươn lên từ cái sân chơi cho trẻ con ở Fuentealbilla. Những gì tôi cần làm hiện giờ chỉ còn là một cuốn sách. Và đây chính là cuốn sách đó - “Khi bóng đá là nghệ thuật”. Tôi là tuýp người luôn nghiêm túc phấn đấu vì mục tiêu đã đề ra nhưng chỉ khi tôi thực sự cảm thấy đó là điều đúng đắn - một mục tiêu không bị chi phối bởi lợi ích cá nhân hay “giá trị sinh lời” mà việc ấy đưa lại. Với cuốn sách này cũng vậy, tôi muốn dùng câu chữ để diễn tả hết niềm đam mê của tôi với bóng đá và tình yêu của tôi với gia đình. Tôi muốn câu chuyện được tái hiện đúng như những gì tôi đã chứng kiến và trải qua. Tôi muốn câu chuyện của tôi được định hình và hữu hình hóa chứ không chỉ là những dòng ký ức và cảm xúc lộn xộn. Bởi vậy tôi đã nhờ tới g g ý ộ ộ ậy những người bạn, những người thực sự hiểu tôi, hiểu sự nghiệp của tôi. Họ là những người có thể cắt nghĩa cảm xúc và những suy nghĩ được tôi ghi chép lại từ tháng 5 năm 2012. Sở dĩ cuốn sách này “ngốn” nhiều thời gian đến vậy là bởi tôi không ép mình phải hoàn thành vào một mốc thời gian nhất định nào đó gắn liền với hành trình khoác áo Barcelona hay đội tuyển quốc gia. Và bởi tôi thực hiện cuốn sách này cho chính tôi, vì tôi, không hề có toan tính lợi ích. Marcos López và Ramon Besa đã viết nên cuốn sách này bằng tất cả những hiểu biết về sự nghiệp của tôi ở Barcelona và đội tuyển quốc gia cũng như về môn thể thao vua. Tôi tin tưởng họ vì họ là những nhà báo chuyên nghiệp. Họ là những người tôi thực sự tin tưởng để có thể trải lòng mà không hề ngại ngùng hay e sợ. Và trên hết, họ là những người tôi tin rằng sẽ có được lòng tin của những người đã đóng góp góc nhìn trong cuốn sách này. Tôi không thể tìm được một cái tên nào phù hợp hơn Marcos López, một nhà báo nhiệt huyết và tốt bụng. Và rồi Marcos giới thiệu Ramon Besa cho tôi. Marcos không tiếc lời khen ngợi Ramon rằng anh là người có tư duy logic, là người có thể khơi gợi hàng ngàn câu chuyện và rằng anh luôn kể những câu chuyện đó theo đúng cái cách mà nhân vật chính đã trải qua. Và chúng tôi đã trở thành một “đội” kể từ đó. Chúng tôi thống nhất rằng cuốn sách này sẽ được trực tiếp viết bởi chúng tôi và rằng nó sẽ chỉ đến tay độc giả khi đã thực sự được hoàn thành. Việc hợp tác với nhà xuất bản sau đó do Pere Guardiola và Joel Borrás phụ trách. Và cuối cùng, cuốn sách cũng đã được phép xuất bản nhờ có Hachette và Malpaso. Cảm ơn Sid Lowe và Pete Jenson, những người bạn tốt đã giúp chuyển ngữ từ tiếng Tây Ban Nha sang tiếng Anh. Cảm ơn Malcolm và Julián vì những đóng góp để chỉnh sửa và hoàn thiện phiên bản tiếng Tây Ban Nha cùng tiếng Catalan. Có thể nhiều độc giả sẽ nhận thấy có những nhân vật hay những câu chuyện tiêu cực không được nhắc đến trong cuốn sách này. Nhưng hãy để tôi nhắc lại một lần nữa, rằng, đây chính là cách tôi muốn kể câu chuyện của mình. Câu chuyện này hoàn toàn là của tôi; những cộng sự của tôi không hề thay đổi câu chuyện theo góc nhìn của họ. Thông qua cuốn sách này, tôi muốn cho mọi người thấy góc nhìn của tôi về cuộc đời, cách tôi cảm nhận những câu chuyện và suy nghĩ của những người thân về tôi. Tôi đã “bẻ” nhỏ câu chuyện của cuộc đời mình, tách nó ra thành từng hồi từng chương để bạn không lạc mạch truyện. Cuốn sách này không phải một cuốn tiểu thuyết, nó là cuốn nhật ký về cuộc đời và sự nghiệp của tôi. Những điều các bạn cho là thú vị về cuộc đời tôi có lẽ đã được ghi lại ở đâu đó, nhưng trong cuốn sách này, tôi sẽ kể về cuộc sống thường nhật và thói quen của bản thân. Tôi muốn kể cho mọi người biết rằng tôi yêu gia đình mình đến nhường nào. Tôi muốn dành tất cả thời gian cho Anna, cho hai thiên thần Valeria và Paolo Andrea, cho cha mẹ và cả cô em gái Maribel nữa. Tôi rất thích cái cảm giác được đưa Valeria đi học, đón con về, lắng nghe tiếng cười của con bé. Chỉ cần nhìn nụ cười, cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi. Tôi cũng thích chơi với tên quỷ nhỏ Paolo Andrea và Anna nữa. Bất cứ khi nào có cơ hội, cả nhà sẽ đi ăn tối cùng nhau, thử qua một vài nhà hàng hoặc cùng nhau tản bộ, thi thoảng đi xem phim. Nhắc đến âm nhạc thì Estopa vẫn luôn là nhóm nhạc ưa thích của tôi. Tôi yêu nhạc của họ và chính con người họ. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cách Alex de Guirior pha trộn các phong cách âm nhạc với nhau, một chút reggaeton, một chút house, một chút pop đặc trưng của Tây Ban Nha. Các bài hát của anh ta luôn chiếm đa số trong list âm nhạc của tôi. Và cuối cùng, cũng như bao vận động viên thể thao khác, tôi rất thích những giấc ngủ giúp lấy lại sức lực. Tuy nhiên, mục đích tôi viết cuốn sách này không phải chỉ để kể lể những câu chuyện thường nhật. “Khi bóng đá là nghệ thuật” là câu chuyện về niềm đam mê của tôi với môn thể thao vua từ khi tôi còn là một cậu nhóc. Đã có những chướng ngại và thử thách kể cả khi tôi còn nhỏ hay những lúc tôi đã trưởng thành. Một ví dụ điển hình là những ngày tháng cận kề vòng chung kết World Cup tại Nam Phi. Tôi đã cố diễn tả nó chân thực nhất dưới góc nhìn của riêng tôi, đúng như những gì tôi đã trải qua. Chặng đường từ Fuentealbilla tới La Masia cũng chẳng dễ dàng. Tôi mất nguyên một năm để làm quen với mọi thứ nhưng sau cùng, tôi cũng quen dần với chốn này, nơi có thư viện tôi yêu thích, căn phòng nhỏ, chiếc tủ quần áo, những thứ nhỏ nhặt của riêng tôi, và có cả những khoảnh khắc ngọt ngào. Tôi yêu những chiếc bánh cha mẹ mang tới và cả chiếc bánh xốp mà bà của cậu bạn Jordi Mesalles tự tay làm. Chúng thật tuyệt khi nhúng qua sữa sôcôla rồi bỏ vào bụng trước giờ đi ngủ. Tôi cũng đã có những kỷ niệm không thể nào quên ở nơi đây. Như lần tôi được giám đốc học viện La Masia - Joan César Farrés - chọn làm đại diện tiếp đón Đức Giáo hoàng Pope John Paul II nhân dịp kỷ niệm 100 năm thành lập câu lạc bộ Barcelona. Có lẽ đó là sự kiện khiến gia đình tôi tự hào nhất. Tôi nhớ, mẹ đã mua cho tôi một bộ đồ mới tinh, như thể đó là lần đầu tiên tôi tới nhà thờ vậy. Nhưng đương nhiên, sâu thẳm trong tâm hồn, tôi vẫn luôn nhớ đến Fuentealbilla. Đó là nhà của tôi, quê hương của tôi, là nơi gia đình tôi sinh sống, nơi có những người hàng xóm và vườn nho, và có cả những người đã chứng kiến thời thơ ấu của tôi. Tôi yêu nơi đó nhiều như Barcelona vậy. Đôi khi, tôi thích khám phá những cảm nhận sâu xa trong tâm hồn. Ai cũng nên để tâm tới bản thân và những người họ yêu. Với tôi, đó là Anna, những đứa con, bố mẹ và em gái Maribel. Họ là những người luôn ở bên tôi, luôn xóa tan cảm giác đơn độc dù đôi lúc tôi cũng muốn kiếm cho mình một góc trời riêng. Tôi không hẳn là kiểu người trầm tĩnh như mọi người thường nghĩ. Tôi cũng đã từng có những trận cãi vã và ẩu đả. Có người có lẽ còn cho rằng đôi lúc tôi hơi quá khích và hay điều khiển cuộc sống của người khác. Nhưng tôi lại cảm thấy rất tự hào khi họ nói về tôi như một con người biết cách gắn kết gia đình và biết đấu tranh cho lẽ phải. Tôi rất cứng đầu. Và đương nhiên, tôi sẽ đối đầu với bất cứ ai ngăn cản tôi có được những thứ tôi muốn. Qua cuốn sách này, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn tới gia đình và cả Barça, nơi có những người luôn rộng lòng giúp đỡ để tôi có được ngày hôm nay. Tôi sẽ không nêu đích danh từng vị giám đốc hay chủ tịch. Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với câu lạc bộ nói chung và tất cả các giám đốc, những người đã tận tâm vì câu lạc bộ nói riêng. Minh chứng rõ nhất cho tình cảm của tôi với câu lạc bộ có lẽ là sự tự hào mỗi lần khoác áo đội tuyển, sự hiện diện của tôi như một người đồng đội tốt kể cả trên sân cỏ cũng như trong cuộc sống, và sự cố gắng để trở thành gương mặt đại diện cho cả tập thể với lòng trung thành và nhân phẩm. Đó là điều tôi vẫn luôn thực hiện ngay cả khi tôi mới chỉ là một cậu bé nhặt bóng núp phía sau những tấm biển quảng cáo ngăn cách tôi với những người hùng sân cỏ. Động lực lớn nhất để tôi gắng hết sức trong mọi tình huống dù là trong màu áo câu lạc bộ hay đội tuyển quốc gia, chính là vinh quang và thành công của đội. Tôi trân trọng Barça như sự nghiệp bóng đá của tôi vậy. Tôi trân trọng những người đồng đội cũng như đối thủ và cả những người hâm mộ theo dõi trận đấu. Tôi đã cống hiến hết mình và không bao giờ lừa gạt bất cứ ai. Tôi luôn cảm thấy tự hào khi mọi người khen ngợi tôi, không chỉ vì xã giao, mà vì tôi thực sự xứng đáng. Đó là cảm giác tuyệt vời nhất đối với bất cứ cầu thủ nào sau khi đã cống hiến hết mình để không làm mọi người thất vọng. Cuốn sách này là bằng chứng cho sự quyết tâm thể hiện bản thân của tôi. Tôi cần vững vàng với quyết định của mình và khẳng định lẽ sống của tôi - “Những chướng ngại đôi khi giúp chúng ta có một cái nhìn hoàn toàn khác về con đường chúng ta chọn và đôi khi, chúng cũng tiếp thêm sức mạnh để chúng ta đứng dậy, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.” Đôi khi chúng ta cần phải giải phóng bản thân nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu chúng ta không nhận ra rằng bản thân bị trói buộc. Niềm đam mê với môn thể thao vua luôn là động lực lớn nhất để tôi có được ngày hôm nay - trở thành đội trưởng và nhận được lời khen từ những người hùng thầm lặng - những người đã lui về sau một bước để tôi có thể cống hiến hết mình và trở thành một phần của đội bóng tuyệt vời nhất thế giới. Quả là một đặc ân! Không có cảm giác nào tuyệt hơn là được làm điều bạn thích, được công nhận và được tôn trọng. Đó là những điều vô giá. Tôi và đồng đội đã giành được rất nhiều danh hiệu, trong đó có hai lần vô địch liên tiếp. Nhưng chúng tôi muốn giành chiến thắng nhiều hơn nữa. Chiến thắng thì không bao giờ là đủ. Trong quá trình viết nên cuốn sách này, Marcos và Ramon thường yêu cầu tôi diễn tả cảm giác khi phải đối đầu cùng lúc với sáu, bảy đối thủ hoặc sự tương đồng giữa lối chơi của tôi với Roger Federer về tốc độ và sự đồng bộ trong từng chuyển động. Và tôi đã từng đỏ mặt khi nghe họ nói rằng chỉ trong một động thái, họ có thể thấy được ở tôi rất nhiều phẩm chất của một siêu sao: khả năng ra quyết định nhanh chóng, những đường chuyền tuyệt phẩm, khả năng kiểm soát tốc độ và kiểm soát bóng trong một cú chạm để thoát khỏi những cái đuôi hoặc chuyển hướng bóng. Lúc đó, tôi thực sự không nói nên lời. Tôi muốn được nghe những điều đó từ người xung quanh chứ không phải từ bản thân mình. Tôi hiểu rằng một cầu thủ chuyên nghiệp cần phải có cả kỹ thuật tốt và trực giác nhanh nhạy để tìm ra những khoảng trống cho đồng đội di chuyển khi tấn công. Đó là điều thiết yếu để đảm bảo bạn luôn có đồng đội bên cạnh, sẵn sàng phối hợp và ép đội bạn rút về phòng thủ. Một số người nói rằng trước khi thực hiện bất cứ động thái nào, tôi đều bao quát sân bóng trong vòng 10 mét đổ lại. Một số khác lại cho rằng tôi đã hy sinh khả năng dứt điểm thiên phú ngay từ khi tôi còn là một đứa trẻ để đổi lại khả năng bao quát sân bóng như ngày hôm nay. Tôi cũng không rõ nữa. Như đã nói, những điều đó đến với tôi một cách hết sức tự nhiên. Nếu được làm lại từ đầu, tôi vẫn sẽ chơi bóng như cái cách tôi đang chơi. Khi bước ra sân cỏ, ít nhiều tôi cũng biết mình sẽ phải làm gì để theo kịp cuộc chơi. Ngay lập tức, tôi có thể cảm nhận được nhịp độ trận đấu và thế trận. Đôi khi, tôi thậm chí còn có linh cảm về trận đấu tiếp theo. Tôi cố gắng tưởng tượng ra thế trận ngày hôm sau và đúng là đã trở thành sự thật. Cũng có lúc tôi không hề suy nghĩ gì về trận đấu và nhập trận hoàn toàn bằng trực giác. Đầu tôi dường như xử lý mọi tình huống với tốc độ khá nhanh. Mẹ tôi thường nói rằng đôi khi đầu tôi hoạt động quá nhanh đến nỗi tưởng chừng như nó sẽ nổ tung vậy. Tất cả những người mang dòng họ Iniesta Luján đều vậy. Những người mang họ Iniesta-Luján là những người ngoan cường và nghiêm khắc với bản thân. Mọi thành viên trong gia đình tôi đều chăm chỉ và kiên cường trong thể thao cũng như trong cuộc sống. Chúng tôi không từ bỏ, chiến đấu hết sức vì điều mình muốn và luôn giữ vững nguyên tắc sống. Tôi muốn tự nhắc nhở mình về điều đó trong cuốn sách này. Tôi muốn nhìn lại chặng đường trưởng thành và hành trình trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp qua những trang sách được viết nên bởi những người đã luôn giúp đỡ tôi và những người chứng kiến từng bước đường sự nghiệp của tôi - Marcos và Ramon. Tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả những người đã dành thời gian quý báu trong suốt bốn năm trời để hoàn thiện cuốn sách này. Tôi chưa bao giờ dám khẳng định mình là “di sản của bóng đá thế giới” như huấn luyện viên Luis Enrique đã từng khen ngợi (tôi sẽ chẳng thể nào đền đáp đủ những lời khen ngợi của ông về tôi). Tôi không cần bất kỳ giải thưởng nào. Tôi không muốn nằm trong bất kỳ tập thể nào mà tôi không thực sự thuộc về. Tôi không cảm thấy cần phải khẳng định mình thêm nữa. Tôi đã tìm được nơi dành cho mình, đó là ở Barcelona, ở Fuentealbilla, chơi cho Barça, cho đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha, ở Catalonia, ở La Mancha, ở Tây Ban Nha hay bất cứ nơi nào. Tôi chỉ đơn giản nhìn nhận mình như một trong hàng tỷ người trên thế giới với một chút may mắn được nhiều người quan tâm. Và tôi muốn kể cho những người đã luôn dõi theo tôi những câu chuyện không có trên Internet, những câu chuyện về tôi, về cuộc đời của tôi một cách chân thật nhất. Hy vọng bạn sẽ thích cách tôi viết nên cuốn sách này, cũng như cảm thấy thực sự thích thú khi đọc những câu chuyện của tôi, như khi xem tôi chơi trên sân bóng vậy. Tôi muốn đặt hết tâm sức của mình vào cuốn sách này, nhiều như khi tôi ra sân trong màu áo của Barcelona hay Tây Ban Nha. Và tôi đã làm vậy. Cảm ơn! Andrés PHẦN 1 SÂN BÓNG Chương 1 ĐỊA NGỤC “Như thể tôi đang rơi tự do vậy. Mọi thứ xung quanh đều tối sầm lại. Tôi chạy đi tìm bác sĩ. Tôi không thể chịu được nữa.” - Andrés Iniesta “Chúng tôi đã tìm mọi cách để lý giải cho trường hợp của anh ấy. Đi tìm câu trả lời chưa bao giờ là một việc dễ dàng.” - Tiến sĩ Ricard Pruna, bác sĩ trưởng của câu lạc bộ Barcelona T ôi không cần một cuốn sách. Nhưng tôi muốn kể câu chuyện về cuộc đời tôi trong cuốn sách này. Quả là một ý tưởng tuyệt vời: gom tất cả những câu chuyện, góc nhìn và những trải nghiệm vào một cuốn sách. Đây là cách tôi bày tỏ lòng biết ơn đến những người đã đồng hành cùng tôi qua các cột mốc quan trọng của cuộc đời, những người luôn ở đó dõi theo tôi. Tôi là kiểu người không thể sống đơn độc. Tôi cần những người xung quanh để thể hiện bản thân, để được là chính tôi, để được trở thành tôi của ngày hôm nay. Tôi đã nghĩ tới cả nghìn cách để mở đầu cuốn sách này bởi có quá nhiều khoảnh khắc quan trọng đối với tôi. Chỉ cần tôi quay đầu nhìn lại, những câu chuyện lại ào tới tâm trí. Tôi không chắc mình đã chọn lựa đúng câu chuyện để mở đầu nhưng bằng cách nào đó, khoảnh khắc đó vẫn luôn luôn ở trong tâm trí tôi, chưa bao giờ biến mất. Tôi muốn bắt đầu câu chuyện cuộc đời mình với thời điểm tồi tệ nhất. Không phải là một ngày, một tháng, hay một năm; đó là quãng thời gian dài, đeo đẳng. Không thể định nghĩa bằng những trận chiến thắng oanh liệt hay những thất bại trên sân cỏ, đó là chuỗi những ngày tháng khi tôi không thể nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào ở cuối đường hầm, khi tôi không thể tìm thấy bất cứ con đường nào để bước tiếp, bởi tôi đã mất niềm tin vào Andrés, vào chính bản thân mình. Tôi lúc đó như đang đứng trên bờ vực thẳm, một nơi tôi chưa từng đến, một cảm giác tôi chưa từng trải qua. Niềm tin là động lực để tôi có được sự nghiệp lừng lẫy ngày hôm nay. Tôi luôn tự tin vào bản thân mình, vào khả năng của tôi. Luôn là vậy! Khi không còn niềm tin vào bản thân, tôi trở nên thật mong manh. Có một cái gì đó làm tôi sợ hãi. Tôi không thể chống lại nó. Sự tồn tại của nó như được định sẵn để giết chết tôi. Tôi không còn là tôi. Và điều đó thật đáng sợ. *** Sau cơn mưa trời lại sáng. Bầu trời sau cơn bão thường trong xanh. Và tai họa cũng luôn rình rập khi con người đang bay bổng trên những đỉnh cao. Andrés đã có một mùa hè vinh quang năm 2009, anh đã có tất cả những gì mình mong muốn cho dù phải trải qua khoảng thời gian mà đối với anh, đó là những ngày tháng “vất vả, căng thẳng và chịu đựng nhiều áp lực hơn bao giờ hết”. Nhưng sau đó thì sao? “Đường đột, không một lý do, tôi bỗng cảm thấy mọi thứ thật tồi tệ”, anh đã nói như vậy. “Hôm đó, tôi cảm thấy không ổn chút nào. Ngày hôm sau cũng vậy. Cảm giác đó bám theo tôi sang ngày kế tiếp, rồi lại thêm một ngày nữa, một ngày nữa… Tôi đã xét nghiệm đủ kiểu nhưng kết quả là tôi chẳng sao hết. Nhưng vì một lý do quái quỷ nào đó, thân thể và tâm trí của tôi trở nên rời rạc, giống như chúng bị xé ra theo những hướng khác nhau vậy. Tôi không thể hợp nhất chúng lại làm một. Và rồi tôi bắt đầu lo lắng. Đầu óc của tôi căng cứng như dây đàn, không ngơi nghỉ lấy một giây. Cơ thể của tôi gào thét liên hồi với những chấn thương. Vết thương chết dẫm ở cơ đùi đã đe dọa vị trí của tôi trong trận chung kết Champions League ở Rome và sau đó thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn. Cái đầu của tôi bức bối nhiều suy nghĩ. Tôi cũng tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy tồi tệ như vậy cho dù đã cố gắng tự huyễn hoặc bản thân rằng đây là một kỳ nghỉ hoặc ít nhất thì tôi cũng cố để nghỉ ngơi.” “Như một quả bóng tuyết càng lăn càng lớn, những suy nghĩ tiêu cực cứ choán lấy tâm trí tôi”, Andrés tiếp tục. “Có gì đó không ổn, có gì đó đang xảy ra với tôi. Nhưng những người xung quanh tôi không thể hiểu điều ấy, bởi đó không phải là Andrés mà họ từng biết. Không ai có thể thấy sự trống rỗng ẩn sâu bên trong tôi. Cảm giác đó thật tệ.” Mùa hè năm đó cứ vậy trôi qua trong u ám. Và rồi đợt tập huấn chuẩn bị cho mùa giải cũng tới, cũng có nghĩa là đã đến kỳ kiểm tra sức khỏe. Đó thường là quãng thời gian cầu thủ phải chăm sóc sức khỏe và giữ thể lực ở phong độ tốt nhất. Nhưng đó là với Andrés bình thường. “Tôi đã bị thương ngay trong buổi tập đầu tiên. Điều đó chả có gì đáng ngạc nhiên sau khi trải qua một mùa hè đầy áp lực và căng thẳng với những gánh nặng trên vai. Tôi không thể giữ được thể lực tốt nhất sau một mùa hè như vậy. Kết quả chụp chiếu không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì về sức khỏe, nhưng cơ bắp của tôi không đủ sức lực. Tôi đã liên tục bị chấn thương trong kỳ tập huấn. Điều đó kéo theo một đợt điều trị dài hai tuần liền tại Mỹ. Chỉ mình tôi và Emili Ricart, chuyên gia vật lý trị liệu của Barcelona.” Không ai biết rằng đằng sau ánh hào quang, Andrés đã phải chịu đựng những gì, cho dù là thời điểm đó hay khi anh còn là một cậu bé tại học viện La Masia của Barcelona. Chỉ khi những khó khăn đã đi qua, anh mới thú nhận. “Tôi thường giữ những khó khăn cho riêng mình. Tôi không muốn những người xung quanh tôi phải chịu áp lực vì những vấn đề cá nhân. Tôi thường tự giải quyết một mình. Nhưng kỳ tập huấn năm đó, tôi không thể giấu nổi vấn đề của bản thân nữa. Đã có lúc tôi bỏ dở những buổi tập cũng chỉ vì cái cảm giác kỳ lạ ấy.” Vài ngày trước trận khai mạc, tình hình của Andrés có vẻ khá lên rất nhiều. Vấn đề gần như đã được giải quyết xong. Thể trạng của Andrés dần cải thiện. “Tôi đã không chơi bất kỳ một trận nào sau chung kết Champions League ở Rome – trận đấu kiếm về cú ăn ba đầu tiên trong lịch sử câu lạc bộ. Tôi cũng đã phải bỏ lỡ một buổi tập với đội hình ra sân, bởi khóa vật lý trị liệu kéo dài hai tuần liền. Nhưng cuối cùng, các bác sĩ cũng tìm ra nguyên nhân của vấn đề. Và rồi họ bắt đầu điều trị. Tôi dần trở lại là Andrés thường ngày, phương pháp điều trị có hiệu quả, thuốc đã phát huy tác dụng.” “Đó cũng là lúc tôi tận tai nghe thấy những điều… khủng khiếp nhất.” “Carles Puyol tìm gặp tôi. Ivan de la Peña đã gọi cho anh ấy. - Dani chết rồi. - Cái gì cơ? Cậu có nhầm không? Tôi lặng người. Tôi không thể hiểu được. Tôi không biết phải làm gì, nghĩ gì. Tôi không thể tin được. Dani, bạn tôi. Dani đã chết. Bằng cách nào? Tại sao? Đây không thể là sự thật được…” Andrés và Daniel Jarque, cặp trung vệ của Barcelona, đối thủ không đội trời chung với Espanyol, đã sát cánh bên nhau trong cả trăm trận đấu. Họ cùng nhau khoác áo đội tuyển thanh thiếu niên Tây Ban Nha. Họ cùng nhau đầu quân cho câu lạc bộ Barcelona. Họ là bạn bè, là người thân. Họ là đôi bạn thanh mai trúc mã. Họ đã chia sẻ mọi thứ cùng nhau. Nhưng Dani đã chết sau cơn đau tim ngay trước thềm trận đối đầu với Espanyol, mở màn cho giải đấu tại Ý. “Những ngày sau đó thật tồi tệ. Như thể tôi đang rơi tự do vậy. Mọi thứ xung quanh đều tối sầm lại. Tôi chạy đi tìm bác sĩ để nói rằng: Tôi không thể chịu được nữa.” Andrés không thể cắt nghĩa được cảm giác đó. Không phải trầm cảm, cũng không hẳn là bệnh tật nhưng cảm giác thật không dễ chịu chút nào. Có gì đó không ổn. “Tôi không thể lý giải được cảm giác đó. Nhưng khi cả cơ thể và tâm trí bị tổn thương, tôi cảm thấy sợ hãi với tất cả. Như thể mọi thứ tôi làm đều sai trái. Tôi có quá lời khi nói như vậy không? Tôi đã diễn đạt sai ý của mình rồi ư? Rồi bằng cách nào đó, tôi đã hiểu tại sao con người có thể phát điên và làm những hành động điên rồ, hoàn toàn trái ngược với tính cách của họ.” Chỉ khi ở bên gia đình, Iniesta mới cảm thấy được bảo vệ và an ủi. “Nếu không nhờ có cha mẹ, Anna – vợ tôi và những người thân, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ phục hồi. Tôi nợ họ rất nhiều. Tôi cũng muốn làm họ yên tâm hơn, thực sự là như vậy. Thật sự là, bạn sẽ không bao giờ biết đôi giày của người khác rộng chật ra sao nếu bạn chưa xỏ chân vào.” Dẫu vậy, sự ủng hộ từ gia đình vẫn chưa đủ. Iniesta cần sự giúp đỡ từ một chuyên gia, một người biết lắng nghe. “Đôi khi, bạn chỉ cần một người lắng nghe và thấu hiểu những gì bạn đang phải trải qua, những gì bạn đang phải chịu đựng. Người tôi cần chính là các chuyên gia y tế của Barcelona - Pepe, Bruguera và Imma.” Pepe là người đầu tiên “khai sáng” cho Iniesta. “Tôi không thể chịu đựng được nữa”, Andrés than vãn với bác sĩ Pruna, bác sĩ trưởng của Barcelona. “Anh có thể gọi ai đó đến gặp tôi không?” Và, chiều hôm đó, bác sĩ Pepe đã tới nhà Andrés. Vài ngày sau, nữ bác sĩ Imma cũng tới. Cô ấy đề nghị Andrés đến gặp bác sĩ Bruguera. “Tôi luôn kiểm soát cuộc sống của mình, luôn luôn thế. Cuộc sống là như vậy, tôi phải tự giải quyết vấn đề của mình. Có thể nói tôi đã được dạy dỗ để tự giải quyết ổn thỏa tất cả những vấn đề cá nhân dù là tốt hay xấu. Đó chính là tôi.” Iniesta là kiểu người sống nội tâm. Anh thường âm thầm chịu đựng một mình cho đến một ngày, cả bầu trời dường như sập xuống đôi vai của người đội trưởng vốn luôn điềm tĩnh. “Sâu thẳm trong tôi dường như văng vẳng một tiếng nói. Nó nói rằng nó không thể chịu đựng thêm nữa… Rằng tôi đã dùng cả cuộc đời mình để lắng nghe những người khác, để làm hài lòng tất cả mọi người nhưng giờ nó không thể chịu đựng được nữa. Đã đến lúc tôi cần dừng lại, dành thời gian và lắng nghe chính mình. Tôi đã luôn tưởng rằng mình có thể đối mặt với mọi thử thách như một người hùng thực thụ. Nhưng giờ tôi không thể lý giải cảm giác trống rỗng đó. Tôi không còn hy vọng, động lực hay tham vọng. Tôi không thể lý giải cảm giác mất phương hướng đó. Chẳng gì có thể làm tôi hạnh phúc. Bạn có thể cho rằng tôi gần như có được mọi thứ trên đời - tôi chơi cho Barcelona, cho đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha, tôi có tiền, tôi luôn chiến thắng, tôi được mọi người ngưỡng mộ, tôi được mọi người tôn trọng. Tôi cũng tự hỏi thứ thiếu vắng trong cuộc đời mình là gì. Tôi biết nhiều người sẽ chẳng tài nào hiểu được nhưng tôi vẫn cảm thấy trống rỗng. Tôi cần lấy lại năng lượng, sức mạnh và động lực. Tôi cần nó để có thể tiếp tục sống.” *** Đáng lẽ mùa hè năm đó phải là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Iniesta. Câu lạc bộ Barcelona lập một cú ăn ba, sự nghiệp bóng đá của anh cũng đạt tới đỉnh cao. Nhưng không, đối với Andrés, quãng thời gian ấy là địa ngục trần gian. Không gì có thể xua tan cảm giác tồi tệ ấy cho dù đó là những kỳ nghỉ, những khoảnh khắc huy hoàng của mùa giải 2008 - 2009 lịch sử, những bàn thắng trên sân Stamford Bridge, những chiếc cúp vinh quang. Anh đã không thể tham gia trận chung kết sau chấn thương tồi tệ ở mũi. Iniesta có thể không biểu hiện ra ngoài nhưng có gì đó bất ổn đang diễn ra bên trong anh ấy. Ngay cả khi Barcelona giành được cú ăn ba, ngay cả khi anh vẫn tiếp tục ra sân như thường lệ, ai cũng có thể nhận thấy điều gì đó khác lạ. Andrés không phải là Andrés của ngày thường. Một ngày nọ, Sesi - một trong những người bạn thân nhất của Andrés - nhận được một cuộc gọi khi đang theo dõi buổi tập trên một sân bóng cũ kỹ từng là một phần của sân vận động Camp Nou thuộc địa phận La Masia. Đầu dây bên kia là cha của Iniesta - José Antonio. “- Có chuyện gì đó đang xảy ra với con trai của chú. - Bình tĩnh nào chú José Antonio. Cậu ấy vẫn ổn. Cậu ấy đang luyện tập. - Sao chú có thể bình tĩnh được khi con trai chú đang buồn bã chứ. Chắc chắn có chuyện gì đó không ổn.” Dù cố giữ bình tĩnh, Sesi cũng thực sự lo lắng cho cậu bạn thân. Trước đó, trong một bữa ăn gia đình tại Cadaqués, hồi mùa hè, Anna - vợ của Iniesta - cũng đã cảm thấy sự khác lạ của chồng. “Anh ổn chứ?” - Anna hỏi. Cả bàn ăn bỗng im bặt “Không sao, không sao. Anh ổn mà…” Nhưng, tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy anh không hề ổn chút nào. Sesi, Anna, cha mẹ Iniesta… tất cả đều có thể cảm nhận được điều ấy. Iniesta cần sự giúp đỡ của một chuyên gia và đó là lý do anh cần tới bác sĩ tâm lý của câu lạc bộ Barcelona - Imma Puig. “Với Imma, tôi tìm thấy một không gian, một người mà tôi có thể chia sẻ mọi thứ”, Andrés nói. “Tôi chỉ có thể mở lòng với một số người. Một trong số những người đó là cô ấy. Tôi kể cho cô ấy nghe rất nhiều điều về bản thân từ lúc tôi sinh ra cho tới bây giờ. Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều. Tôi luôn đến sớm mười phút trước giờ hẹn để sẵn sàng cho mọi thứ. Những buổi điều trị thực sự đã có ảnh hưởng tích cực tới tôi. Cô ấy sẵn sàng lắng nghe còn tôi thì có quá nhiều điều để chia sẻ.” “Cô ấy giúp tôi hiểu ra nhiều điều. Tình trạng của tôi dần được cải thiện. Và trên hết, cô ấy đã dạy tôi cách chọn lựa. Đôi khi, chúng ta không thể nhận ra những việc mình đang làm. Chẳng ai có thể làm được điều đó. Bạn làm mọi thứ như một lẽ tự nhiên bởi bạn phải làm những điều đó. Cứ tiếp tục ngày này qua ngày khác, rồi qua ngày khác nữa… cho đến một ngày bạn không thể tiếp tục nữa. Cô ấy đã giúp tôi hiểu điều đó và cô ấy đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời tôi. Cô ấy là động lực để tôi có thể tiếp tục sống.” Andrés tìm mọi cách để vùng thoát khỏi những ám ảnh đang bám riết lấy mình. Anh tìm kiếm không ngừng. Không có những cái tên hay địa điểm cụ thể nào kéo anh khỏi vực thẳm của địa ngục mà chính là Andrés đã tự mình từng bước làm quen với đường hầm tối tăm ấy. Andrés đã tìm thấy chính mình ở nơi khiến anh bế tắc. Andrés như đứng trên ranh giới lưng chừng của hai thái cực. Hầu hết mọi người đều không biết những gì anh phải trải qua, trừ một số đồng đội thân thiết ở Barcelona. Họ cố gắng động viên anh, tạo cho anh không gian riêng. Họ không gây áp lực, cố gắng không làm phiền Andrés. Họ biết thách thức đối với anh lớn nhường nào. Bước ra khỏi phòng thay đồ, những vấn đề của Andrés dường như chưa từng tồn tại. Có hai Andrés hoàn toàn khác biệt tồn tại trong hai thế giới được ngăn cách với nhau bởi một cánh cửa. Những gì người ta thấy qua vẻ bề ngoài là một nụ cười giả tạo, một cái mặt nạ để che giấu những lo lắng ẩn sâu bên trong. Anh không thể tìm ra lối thoát của mê cung trống rỗng ấy. Làm thế nào để hồi phục? Làm thế nào để anh có thể thoát khỏi vực thẳm tối tăm vô định ấy? *** Emili Ricart - bác sĩ vật lý trị liệu thân thiết với Andrés tại Barcelona - khẳng định đó là quãng thời gian “khó khăn, thực sự khó khăn”. Ông ta nói: “Thời gian đã trôi qua, nhưng nỗi đau của mùa hè năm 2009 vẫn còn đó. Jarque mất và tất cả mọi thứ tồi tệ đều ập đến.” Chấn thương, áp lực, nỗi buồn… Andrés không thể giữ đầu óc tỉnh táo nữa. Dù nhiều người không tin vào điều tưởng như phi lý đó, nhưng cái đầu thực sự có sức ảnh hưởng rất lớn tới thể xác. Cơ thể của Andrés dường như cạn kiệt sức lực. Những cơ bắp của anh mềm nhũn ra như thể bị xé tan. Andrés bắt đầu nhận ra điều đó có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp cầu thủ. Anh cảm thấy mình thật mong manh, như thể anh sắp vỡ vụn, như thể anh không tài nào trở lại như xưa nữa. “Con người tôi mong manh như thủy tinh vậy” - một ngày nọ, anh đã nói như thế. Dường như Andrés đã hoàn toàn bế tắc, dường như anh không thể hồi phục được nữa. Nhưng Emili đã làm được. Iniesta dần phá toang tấm màn đen bao trùm lấy anh. “Anh ấy gầy xọp đi. Anh ấy không còn là Iniesta thường nhật. Anh ấy cố gắng rất nhiều nhưng không cách nào thoát ra khỏi đường hầm tăm tối vô tận ấy. Điều đó là một sự tra tấn với anh ấy. Andrés cần được giúp đỡ để trở lại là chính mình một lần nữa. Bằng cách nào anh ấy có thể thoát khỏi nó ư? Bằng ý chí, động lực, sự quyết tâm và sự lạc quan về những tháng ngày tươi sáng trước mắt. Chắc chắn không nhiều vận động viên có thể vượt qua những gì Andrés đã phải chịu đựng.” Mặc cho cảm giác cô độc bủa vây, Andrés vẫn may mắn khi được bảo vệ bởi những người thân, những người bạn, gia đình, những người luôn ở bên và cho anh động lực để làm lại cuộc đời. Đã có lúc Emili và tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây là kết thúc của anh ấy, rằng tất cả những buổi điều trị này chẳng giúp ích được gì. “Chúng tôi đều nghĩ vậy. Nhưng không ai dám nói ra điều đó. Gia đình và bạn bè thân thiết đã kéo anh ra khỏi chuỗi ngày dài tăm tối. Một ngày nọ, trong một buổi điều trị vật lý trị liệu nhằm hồi phục những chấn thương dai dẳng của Andrés, anh ấy kể cho tôi nghe về vận động viên quần vợt Rafa Nadal. Nadal đã trải qua một thời gian khủng khiếp với những chấn thương và anh ta cũng đã mất đi sự tự tin. Andrés kể rằng anh đã nghe những câu chuyện đó, rằng anh có thể hiểu nỗi đau đó, và rằng đó là những gì đang xảy ra với chính anh.” Emili im lặng một hồi. Ông biết đồng hồ sinh học cần được tôn trọng. “Không ai có thể hối thúc những điều diễn ra tự nhiên. Anh ấy biết điều đó nhưng cơ thể anh ấy không chạy theo chiếc đồng hồ ấy nữa. Không có thời gian hay không gian, nơi anh ấy mắc kẹt không tồn tại những thứ đó. Anh ấy không có kế hoạch, cũng không ai có thể dẫn lối. Andrés ngày một suy sụp…” Không chỉ là vấn đề thể chất, Iniesta còn bị tổn thương tinh thần. Nỗi đau đó khiến anh lún sâu xuống vũng bùn tăm tối. Vực Andrés dậy không hề dễ dàng. “Andrés luôn tôn trọng gốc rễ làm nên con người anh. Đó là gia đình, là những người thân. Anh ấy đã trải qua mọi thứ cùng với họ và sự gắn kết đó thật mạnh mẽ. Anh đã từng cùng họ đấu tranh với mọi sóng gió cuộc đời. Sợi dây kết nối anh với người thân là không thể bị phá vỡ. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Và như một điều hiển nhiên, anh bắt đầu lo lắng cho những người thân.” Anh lo lắng cho họ nhiều đến mức quên mất bản thân mình. Và nỗi bất an đó đã biến thành một cơn bão cuồn cuộn choán lấy tâm trí của Andrés. *** Bojan Krkic - một đồng đội cũ của Andrés - kể rằng anh đã trải qua một giai đoạn rất khó khăn. Anh luôn thận trọng với những lời nói của mình, thận trọng với những mô tả về bức tường tối tăm không ai có thể nhìn thấy ngoại trừ anh. Người duy nhất có thể hiểu được điều đó có lẽ là Bojan. Cựu tiền đạo của Barcelona cũng đã từng trải qua điều tương tự. Đó là năm đầu tiên Bojan Krkic được tham gia đội hình thi đấu chính thức tại Camp Nou. “Nó xảy ra đúng thời điểm huấn luyện viên Luis Aragonés tin tưởng để tôi tham gia Euro 2008. Và tôi bắt đầu có cảm giác bất an”, Bojan nói. Giống như Andrés, Bojan cũng trưởng thành từ La Masia. Andrés hơn anh sáu tuổi. Đối với Bojan, Andrés là người anh cả. Bojan ngưỡng mộ và luôn xem Andrés như thần tượng - người có mọi thứ anh khao khát. Họ ngại ngần và hầu như chẳng mấy khi trò chuyện. Nhưng có một sợi dây nào đó âm thầm gắn kết họ với nhau. “Tôi đã rất bất ngờ khi một ngày nọ, Andrés muốn nói chuyện riêng với tôi sau giờ tập.” Ngay lập tức, Bojan hiểu rằng có chuyện gì đó tồi tệ đang xảy ra với Andrés. “Andrés nói vắn tắt những gì đang xảy ra. Anh ấy càng kể, tôi càng cảm nhận được sự tương đồng giữa hai chúng tôi. Tôi và anh ấy cùng chia sẻ. Nó không hề giống với những vấn đề mọi người hay bàn. Và tôi hiểu. Ký ức về quãng thời gian tồi tệ ùa về trong tâm trí. Tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình nhưng những vết sẹo vẫn ở đó, chẳng thể nào lành lại. Anh ấy muốn chia sẻ nó với tôi. Tôi biết những điều anh ấy kể đều là những suy nghĩ thầm kín anh ấy chưa từng chia sẻ với bất cứ ai ngoại trừ những người thân trong gia đình. Cảm giác ấy tồi tệ và đau đớn đến nỗi anh ấy chỉ có thể giữ nó cho riêng mình. Anh ấy không muốn để người khác biết, không muốn họ cảm thấy nặng nề, cũng không muốn họ phải chịu đựng nỗi đau ấy cùng mình. Nhưng càng giữ kín, anh ấy càng tổn thương sâu sắc hơn.” Andrés và Bojan ngồi trong góc phòng thay đồ, nơi chỉ có hai người họ. “Đã có lúc chúng tôi nhận ra sự đồng điệu giữa hai người. Chúng tôi cùng trải qua một nỗi đau. Chúng tôi đồng cảm. Chúng tôi hiểu mình đang trải qua cùng một nỗi thống khổ. Tôi và anh ấy cảm thấy mình không còn lối thoát.” Andrés nói, còn Bojan lắng nghe. “Tôi không thể để cho Andrés tiếp tục như vậy. Tôi đang nói chuyện với thần tượng của mình, với người đã giành chức vô địch châu Âu và cúp C1. Anh ấy đã mở lòng với tôi. Lần đầu tiên tôi được chứng kiến sự khiêm nhường và nhạy cảm của anh ấy. Anh ấy tin tưởng tôi. Anh ấy đã chia sẻ với tôi. Và tôi sẽ giúp đỡ anh ấy bằng bất cứ giá nào.” Từ ngày hôm đó, Andrés và Bojan xích lại gần nhau hơn. “Chúng tôi nói chuyện nhiều và thường xuyên hơn. Tôi cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với anh ấy và anh ấy cũng cảm thấy vậy. Những cuộc hội thoại giống như một phương pháp trị liệu cho cả hai chúng tôi. Chúng tôi dần thân thiết, hiểu rõ về nhau hơn. Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau. Andrés sắp phải đương đầu với một năm khó khăn cùng cả tấn những điều tồi tệ, với những chấn thương và nỗi lo sợ không thể tham gia World Cup. Anh ấy đã thể hiện không tốt, gần như là không nắm bắt được thế trận trong trận chung kết Champions League. Anh ấy quá mong manh.” Bojan nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Andrés. “Tôi gặp anh ấy lần đầu trong một trận giao hữu ở Ai Cập. Tôi chưa từng được tập huấn chung với đội hình thi đấu chính thức, vì vậy ngày hôm đó giống như một giấc mơ vậy. Tôi thắc mắc tại sao những cầu thủ trong đội hình chính thức có vẻ không mấy hào hứng khi phải đến Ai Cập để chơi một trận giao hữu bởi đối với tôi, đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Chúng tôi phải có mặt ở sân vận động ba giờ trước khi trận đấu bắt đầu. Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Tôi nhớ rằng mình đã rất lo lắng. Trong lúc khởi động, Andrés đã đến bên tôi và khuyên nhủ tôi thư giãn, rằng tôi đừng quá lo lắng. Tới tận giờ, tôi vẫn không thể lý giải tại sao những lời đó có thể tiếp cho tôi nhiều năng lượng đến vậy. Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó.” Đó là tháng 4 năm 2007, năm Bojan 16 tuổi, năm anh ra sân lần đầu và ghi bàn thắng đầu tiên trong sự nghiệp. “Đó là một khoảnh khắc tôi không bao giờ có thể quên. Sau trận đấu đó, tôi quay trở lại đội thanh thiếu niên cho đến hết mùa giải nhưng hè năm đó, tôi đã được tham gia đội hình chính thức.” Hai năm sau, Bojan gặp lại Andrés nhưng đó không còn là người đàn anh điềm tĩnh, người đã động viên anh mà là một Andrés khiến tất mọi người phải lo lắng, đặc biệt là Carles Puyol - đội trưởng của Barcelona lúc bấy giờ. *** Puyol - người báo với Andrés tin buồn về cái chết của Dani Jarque - cũng lo ngại cho người bạn thân. Anh sợ Andrés sẽ có những phản ứng tiêu cực. Puyol đã gọi điện cho Raúl Martinez - bác sĩ tâm lý của đội tuyển quốc gia - nhằm tìm kiếm những tia hy vọng, những giải pháp để hỗ trợ Emili. “Andrés đã cố gắng chịu đựng tất cả, gánh hết những áp lực đó trên đôi vai. Cậu ấy giữ tất cả những điều đó cho riêng mình. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu ấy thường xuyên bị chấn thương. Cậu ấy nghĩ mình có thể tự giải quyết mọi thứ, nhưng sự thật không phải như vậy. Cậu ấy đã từng gắt lên với tôi rằng điều này thật sự không công bằng, rằng bắp chân của cậu ấy chẳng còn sức lực, và rằng cậu ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra dù cậu ấy vừa đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp.” Andrés đã không chơi bóng trong bốn tháng liền. “Cái cảm giác ấy dường như không bao giờ kết thúc. Nó cứ dai dẳng. Nó thật tồi tệ. Trong đầu tôi có cả tấn câu hỏi nhưng tôi lại chẳng thể trả lời lấy một câu. Tình trạng của tôi chẳng cải thiện chút nào. Nó cứ kéo dài mãi. Tôi uống thuốc, điều trị, xét nghiệm ngày qua ngày. Tôi cố gắng luyện tập với cả đội nhưng không thể hoàn thành cả buổi tập huấn vì cái cảm giác tệ hại ấy. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi tự nhủ với mình rằng đó là bước đệm để quay trở lại. Tròn trịa bốn tháng và hai ngày kể từ trận chung kết Champions League ở Rome, tôi cuối cùng đã trở lại trong trận đối đầu với Dynamo Kiev. Tôi chỉ chơi hết hiệp một. Vì sao ư? Vì tôi không thể trụ thêm được nữa. Tôi cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. Cái cảm giác đó thật kỳ lạ. Tôi còn không biết phải làm cách nào để miêu tả cảm giác đó. Nhưng chắc chắn phải có những người cũng trải qua những điều tương tự, những người có thể giải thích điều đó, những người có thể hiểu tôi lúc này. Tôi biết rằng chơi được cả hai hiệp chỉ là một bước tiến nhỏ. Nhưng dù nhỏ đến mức nào thì nó cũng rất quan trọng. Từng chút một, tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hy vọng để quay lại với tôi của trước đây.” Nhưng không! *** “Andrés, nhớ là cậu được toàn quyền quyết định. Nếu cảm thấy không ổn thì cậu phải rời sân ngay. Không cần xin phép ai cả, cứ rời sân thôi. Cậu rõ chưa? Rời sân ngay lập tức. Đừng lo lắng về buổi tập. Khi cảm thấy không ổn thì phải dừng lại ngay. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sức khỏe của cậu là quan trọng nhất.” Huấn luyện viên Pep Guardiola đã nhắn tin dặn dò Andrés nhưng không phải với tư cách một người thầy mà là một người bạn. “Nếu cậu cảm thấy không ổn thì đừng gượng ép, đừng lo lắng gì cả, cũng đừng cố quá sức. Cậu đừng nghĩ gì hết. Cứ rời sân thôi. Nhớ đó!” Và Andrés đã làm đúng như những gì ông dặn dò. Có những buổi tập chỉ mới ra sân chưa đầy mười phút, Andrés đã quay trở lại phòng thay đồ. Anh không cần xin phép Pep. Và Pep cũng không hỏi han gì. Họ không nói với nhau một lời nào. Anh ra sân rồi lại biến mất như thể đã bị nuốt chửng. “Bạn làm mọi điều để những người xung quanh được thoải mái, hạnh phúc và khỏe mạnh. Bạn không muốn họ gặp bất cứ rắc rối nào. Nhưng bạn không thể ngờ tới một ngày, chính mình lại là vấn đề của họ. Bạn luôn nghĩ những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với mình nhưng bạn đã nhầm. Bạn đã khồng hề quan tâm đến căn bệnh tâm lý ấy cho đến khi nó xảy ra với chính bạn. Và điều đó đã xảy ra với tôi.” Guardiola hiểu Andrés là người rất nhạy cảm. “Mọi thứ ập đến không theo kế hoạch nhưng đó mới là cuộc sống. Vợ, những đứa con và gia đình đã cứu vớt cậu ấy. Chúng tôi luôn sẵn sàng để giúp cậu ấy bằng mọi cách có thể nhưng Andrés cũng rất mạnh mẽ. Tất cả những gì chúng tôi muốn là giúp đỡ cậu ấy và đảm bảo rằng Andrés biết cậu ấy luôn có chúng tôi ở bên.” Nhưng Andrés không tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác, thay vào đó, anh tự đứng dậy trên chính đôi chân của mình. Victor Valdés - một trong những đồng đội cũ thân thiết với Andrés - từng thổ lộ: “Cậu ấy rất giống tôi. Khi có vấn đề gì, cậu ấy sẽ không chia sẻ với bất cứ ai. Những chấn thương và tâm trạng bất an đã khiến cậu ấy khép kín. Những chấn thương dai dẳng đó khiến mọi điều tồi tệ cứ lặp lại ngày qua ngày và tinh thần cậu ấy cũng ngày càng xuống dốc. Nó khiến cậu ấy cảm thấy mình không thể tiếp tục cuộc sống được nữa. Mọi thứ đều không theo ý của cậu ấy. Điều đó quá lạ lẫm với Andrés. Cậu ấy đã suy sụp. Tôi có thể cảm nhận được điều đó.” Valdés và Andrés đã đồng hành cùng nhau trên từng bước đường sự nghiệp, kể từ khi cả hai gặp nhau tại La Masia. Và giờ Andrés đang rối tung với những câu hỏi: Tại sao điều này lại xảy ra với anh ấy? Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao anh ấy lại rơi vào tình trạng này. “Tôi không thể hiểu nổi”. Vẫn với những câu hỏi đó, Andrés hỏi Valdés, Puyol, Bojan, Emili, Raúl… nhưng không ai có thể lý giải được. Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Nó xảy ra ngay bên trong đầu tôi, ngay trong đó.” Andrés cũng không tài nào trả lời cho những câu hỏi mình đặt ra. *** Bác sĩ Ricard Pruna biết rằng không có một lời giải thích khoa học đơn giản nào cho vấn đề của Andrés. “Đó là quãng thời gian tồi tệ nhất mà Andrés trải qua. Anh ấy đã hiểu con người sẽ trở nên mong manh đến mức nào khi cái đầu rối tung. Cho dù Andrés có không phải là một cầu thủ bóng đá đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ từ bỏ tất cả chỉ để cảm thấy ổn, cảm thấy ‘bình thường’, cảm thấy mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát, cảm thấy mạnh mẽ và thoải mái với chính mình. Được bình thường, được là chính mình.” “Andrés đang đấu tranh với vấn đề xuất phát từ chính mình và anh ấy đã đến gặp tôi, tìm kiếm sự giúp đỡ. Anh ấy muốn có một lời giải thích từ góc độ y học. Chúng tôi đã kiểm tra, phân tích. Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể. Chúng tôi đã tìm kiếm một cái gì đó có thể lý giải cho cảm giác tồi tệ mà anh ấy phải chịu đựng. Nhưng không có câu trả lời nào đơn giản cả. Từng chút một, chúng tôi tìm ra những nguyên nhân xuất phát từ chính con người của Andrés. Anh ấy nhận ra rằng điều này xảy ra với tất cả mọi người. Và khi hiểu ra vấn đề, Andrés như được tiếp một phần sức mạnh.” “Anh ấy không cần xét nghiệm”, Pruna tiếp. “Điều Andrés cần là sự hài hòa và cân bằng. Dần dần anh ấy tìm thấy thứ mà mình còn thiếu. Anh ấy dần hồi phục và trở lại là Andrés của ngày hôm nay. Không chỉ giành lại được sự nghiệp bóng đá, Andrés đã tìm lại được chính mình.” Sau nhiều tháng âm thầm chịu đựng trong khi những người ngoài kia tin rằng anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên Trái Đất, Iniesta cuối cùng đã tìm thấy sự cân bằng và hài hòa. Nếu không nhờ có Pepe, Imma và Bruguera, Andrés có thể đã vĩnh viễn đánh mất chính mình. Chương 2 FUENTEALBILLA "Chúng tôi gặp cậu ấy lần đầu trong một buổi kiểm tra năng lực và sau năm phút, chúng tôi đã đưa Iniesta ra khỏi sân bóng. Chúng tôi đã xem đủ rồi." - Balo, huấn luyện viên của Albacete N ăm Andrés lên 8, anh có vóc dáng nhỏ bé, gầy nhẳng, trắng bệch và mỏng manh như một tờ giấy. Vài người cho rằng anh có khuôn mặt hoàn hảo, ngây thơ và trong sáng. Vài người khác lại nhìn anh dưới hàng nghìn góc độ khác nhau: khả năng kiểm soát không gian mọi lúc mọi nơi, luôn theo kịp tốc độ của bóng và trận đấu, nhưng đồng thời cũng điều khiển bóng, kiểm soát nó ở mọi ngóc ngách trên sân cỏ. Ngày hôm đó, trên một cái sân bê tông gồ ghề đã diễn ra một buổi kiểm tra năng lực. Hàng trăm đứa trẻ được dõi theo, được đánh giá. Tương lai của chúng sẽ được quyết định tại đây. Andrés đã chơi như thể đó là sân nhà của mình - sân bóng bê tông của trường học ở Fuentealbilla, nơi cậu bé Andrés luôn có mặt. Ngày qua ngày, từ sáng tới tối, Andrés luôn ở sân bóng. “Tôi thường dành nhiều giờ để chơi bóng, đặc biệt là sau giờ học. Thật tiếc vì sân bóng chẳng có đèn pha. Khi trời tối, tôi buộc phải về nhà. Đôi khi, mẹ hoặc bà phải đến tìm tôi ở đó. Nếu có đèn pha như bây giờ, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ rời khỏi đó.” Cậu bé Iniesta không hề hay biết ngay trên sân bóng của trường - chỉ cách bar Luján chưa đầy trăm mét, nơi mẹ Mari chạy qua chạy lại, nơi cha José Antonio quản lý một đội thợ nề trong vùng - câu chuyện về một huyền thoại sắp ra đời. Không ai có thể tưởng tượng ra điều đó, kể cả gia đình hay những người bạn đã cùng anh chia sẻ niềm đam mê bóng đá. Abelardo, biệt danh “El Sastre” (thợ may), vẫn còn nhớ như in cậu bé nhỏ nhắn ngày ngày tới nhà mình mang tên Iniesta. “Tôi lớn hơn Iniesta bốn tuổi. Năm Andrés lên 6, tôi lên 10. Nhưng cậu ấy chơi bóng hơn tôi gấp ba, bốn lần. Chúng tôi quen nhau nhờ bóng đá. Chỉ có bóng đá và bóng đá thôi. Chúng tôi chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì ngoài bóng đá. Mỗi ngày cậu ấy đều đến nhà tôi, một tay cắp bóng. Đó là quả bóng duy nhất chúng tôi có. Nó giống như một cái gì đó được vo tròn thì đúng hơn. Nhưng dù sao chúng tôi vẫn có thể chơi với nó.” “Cậu ấy sẽ đến tận nhà và bắt tôi chơi cùng. Nếu cậu ấy không đến thì tôi cũng sẽ tới bar Luján. Chúng tôi hẹn nhau rồi tới sân chơi của trường để đá bóng. Chúng tôi chơi ở đó rất lâu, cho tới khi bị gọi về. Thường thì bà của Andrés sẽ tới đón cậu ấy về. Tôi thì lớn hơn nên tôi thường tự đi bộ về nhà. Chẳng có một ‘sân bóng’ nào khác ở Fuentealbilla vào thời điểm đó.” Một phần sân chơi đã được quây riêng thành sân bóng rổ, đánh dấu bằng một cái cây khổng lồ ở một góc. “Tôi không biết tại sao nhưng cái cây là thứ tôi luôn nhớ tới, nó luôn trong ký ức của tôi. Bố mẹ nói với tôi rằng trước khi họ xây dựng sân chơi, bãi đất đó là một cái ao và ở đó có cái cây ấy. Julián, Andrés và tôi đã dành tất cả thời gian ở đó để chơi bóng. Chúng tôi tập đá phạt, đá xa. Ở đó có mọi thứ chúng tôi cần.” Tất cả mọi thứ chỉ xoay quanh trái bóng. “Tôi thực sự rất muốn tìm lại quả bóng đó”, Abelardo nói. “Nó làm bằng cao su, cứng, mặt ngoài bị mài mòn, sờn cũ.” Thậm chí Julián còn không chắc quả bóng có màu gì nữa. “Tôi không còn nhớ màu sắc của nó. Nhưng tôi vẫn nhớ hình ảnh Andrés vừa đi đường vừa đá quả bóng đó. Ngay cả bây giờ, mỗi khi tôi gặp lại cậu ấy, hình ảnh đó lại hiện ra trước mắt tôi. Cậu ấy giống nhân vật Oliver Atom trong phim hoạt hình Oliver và Benji. Không lúc nào cậu ấy rời quả bóng.” Kể cả “Peto” (Áo giáp) - biệt danh của Julián – cũng còn nhớ hình ảnh Andrés ôm bóng đến nhà mình sau mỗi ngày tan học. “Cậu ấy đến cửa nhà tôi, một tay cầm cái bánh kẹp, tay còn lại ôm quả bóng... - Làm vài cú sút đi. - Được ngay, Andrés.” Sau đó, cả hai tới nhà Abelardo. Đó là bộ ba đầu tiên trong sự nghiệp bóng đá của Andrés Iniesta. Julián sống ngay sau khu bar Luján, tới giờ vẫn vậy. “Chúng tôi sáng tạo ra các trò chơi: các cuộc thi đá tự do, đá phạt…. Chúng tôi dành hàng giờ ngoài sân chơi. Khi cần một thủ môn, chúng tôi lại rủ một ai đó cùng tham gia. Kiểu gì cũng có cậu bạn nào đó dễ bắt nạt. Andrés luôn là đứa nhỏ con nhất trong bọn nhưng chúng tôi chưa từng coi cậu ấy là một đứa nhóc. Andrés chơi tốt nhất trong đội. Cậu ấy đá quá hay so với bạn bè cùng trang lứa. Cậu ấy phát chán mỗi lần đá với mấy bạn bằng tuổi. Mấy cậu bạn đó chỉ ở đấy để lấp vị trí thủ môn hoặc tạo thành hàng rào phòng thủ cho các cuộc thi đá tự do của chúng tôi thôi. Andrés thì không, hoàn toàn khác.” “Đôi khi chúng tôi cũng đá tới tận tối muộn ở trong thị trấn”, Julián tiếp. “Rồi rắc rối xảy ra khi quả bóng bay qua tường hoặc bay vào sân trước của nhà nào đó.” Rồi một đứa trong hội sẽ phải đi lấy bóng về mà phải chắc chắn gây được ấn tượng tốt với hàng xóm. Abelardo hoặc Julián sẽ đi lấy bóng, trong khi đó, Andrés chỉ chờ đợi. Dù sao thì Andrés vẫn nhỏ nhất. “Mặt mày mấy người hàng xóm hằm hằm… nhưng cuối cùng họ luôn trả lại bóng cho chúng tôi, ngay cả khi họ tức giận nói quả bóng chết tiệt. Chết tiệt? Đó là món quà trời ban. Cả quả bóng và Andrés đều là món quà trời ban.” “Đúng là hầu như bóng lúc nào cũng dính liền với cậu ấy”, Julián nói. “Cậu ấy luôn xuất hiện với quả bóng trên tay… và sau cùng, cậu ấy còn biến chúng tôi thành một chân sút kha khá. Không giỏi bằng một nửa cậu ấy, nhưng cũng không tệ. Chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian với cậu ấy nên ít nhiều cũng học hỏi được phần nào. Chúng tôi nằm trong tốp chân sút giỏi trong thị trấn.” Abelardo nhớ rằng Andrés đã từng chơi với những đứa trẻ lớn tuổi hơn. “Cậu ấy hầu như chỉ đứng đến eo mấy anh lớp trên nhưng Andrés có thể làm bất cứ điều gì với quả bóng. Andrés có thể đối đầu với đứa trẻ giỏi nhất, lớn nhất mà vẫn có thể bỏ chúng lại đằng sau.” Ngay cả khi mặt trời lặn, đội của Andrés vẫn có sân bóng của riêng mình. Abelardo vẫn còn nhớ những trận bóng trong căn phòng phía sau nhà ở bar Luján. “Bố mẹ ăn trong quán bar trong khi chúng tôi đá bóng ở phía sau với một cục giấy vo tròn. Một người sẽ làm thủ môn trong khi người còn lại cố ghi bàn. Những trận bóng nảy lửa. Lần nào cả ba đứa cũng nhễ nhại mồ hôi.” Vào cuối tuần, Julián, Abelardo và Andrés có thêm một đồng đội nhập cuộc: Manu - người anh em họ của Andrés. Anh chính là người đã cảnh báo với thế giới rằng một cái gì đó phi thường đang diễn ra trên các đường phố của một thị trấn vô danh ở La Mancha, một thị trấn mà mọi người còn chẳng thèm nhớ tên. *** Víctor Hernández, một trong những huấn luyện viên đầu tiên của Iniesta tại Albacete - câu lạc bộ đánh dấu những bước chân đầu tiên của anh trên con đường sự nghiệp - nhớ lại khoảnh khắc Manu de Manuel giới thiệu Iniesta. Câu chuyện bắt đầu với Pedro Camacho - anh trai của cựu huấn luyện viên Tây Ban Nha José Antonio Camacho, một trong những cầu thủ vĩ đại của Real Madrid. Ông Pedro đã từng là huấn luyện viên của Dani tại Atlético Ibañes. “Dani giỏi hơn tôi rất nhiều”, Andrés từng thừa nhận thế. “Dani”, không ai khác chính là José Antonio Iniesta, cha của Andrés, người tự nhận mình là “một người hâm mộ của Athletic”. Ông được đặt biệt danh theo Dani Ruiz Bazán, tiền đạo làm mưa làm gió ở câu lạc bộ bóng đá thanh thiếu niên Athletic Bilbao của thị trấn Sopuerta những năm bảy mươi và tám mươi. “Dani” là một cầu thủ tinh tế, đã để lại dấu chân trên tất cả các sân bóng ở Albacete. Mọi nơi ông đặt chân tới đều có dấu ấn của đẳng cấp. Ông Pedro cho rằng Dani không giỏi như con trai của mình. “Nhưng ông ấy chơi cũng rất khá. Ông ấy là tiền vệ trung tâm, một ngôi sao sáng ở Preferente và Tercera.” José Antonio hy vọng con trai sẽ viết tiếp những chiến công còn dang dở của ông. Nhưng ông thậm chí còn không thể kiếm cho con trai một cơ hội để thử sức. José Antonio đọc được thông tin về một buổi kiểm tra năng lực của câu lạc bộ Albacete trên tờ báo địa phương. Ông đưa con trai tới đó, nhưng họ đã bị từ chối vì “thằng bé còn quá nhỏ”. Lúc đó, Andrés chỉ mới 7 tuổi. Quá nhỏ tuổi và quá còi cọc. Cha của Andrés đã tìm tới Pedro - người đàn ông sau này sẽ hô vang “Iniesta của cuộc đời tôi!”,“Iniesta, tình yêu của cuộc đời tôi!” trên sóng truyền hình khi anh ghi bàn trong trận chung kết World Cup năm 2010. Pedro đã lắng nghe José Antonio. Hiếm khi nào cha của Andrés lại dùng nhiều lời lẽ có cánh như vậy để miêu tả về tài năng của con trai. Ông hy vọng có thể mở một cánh cửa cơ hội cho Andrés. Và Andrés đã có một cơ hội để thể hiện bản thân ở sân bóng của Liên đoàn; cũng không hẳn là một sân đấu thực thụ, nó nhỏ hơn rất nhiều. Nó chỉ to bằng một phần bảy của một sân bóng tiêu chuẩn với nền xi măng và không có phòng thay đồ. Hai cha con đã phải chuẩn bị cho buổi tập trong phòng thay đồ của một sân bóng cách đó không xa. Pedro tiếp tục kể. “Dani đã đến gặp tôi. Tôi từng là huấn luyện viên của ông ấy ở Atlético Ibañes. Lần đầu tiên tôi nghe tên của ông ấy là khi chủ tịch đội bóng thông báo sự góp mặt của một cầu thủ thực sự tài năng vào tháng Chín tới. Dani đã không thể gia nhập sớm hơn vì phải làm việc ở Mallorca cả mùa hè. Ông ấy gọi điện cho tôi, hỏi về việc có thể đem con trai đi cùng không, vì chỉ có năm, sáu đứa trẻ ở thị trấn và cậu bé chẳng có ai để chơi cùng. Tôi đồng ý nhưng cũng nhắc ông ấy về quãng đường gần năm mươi cây số. Con số chính xác là bốn mươi sáu cây số. Ông ấy biết điều đó. Nhưng bốn mươi sáu cây số không thể làm chùn bước của hai cha con.” Sau khi được Pedro chấp thuận, José Antonio và Manu vô cùng vui sướng. “Ông sẽ không hối hận đâu, cậu bé ấy thực sự rất giỏi”, Manu nhắc đi nhắc lại. Và anh đã đúng. “Cho dù còn nhỏ nhưng Iniesta nổi bật hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng trang lứa”, Manu nhớ lại. “Tôi đã nhận ra điều đó sau một lần làm thủ môn cho cậu bé. Đó là lý do tôi cứ mãi lải nhải về cậu ấy cho đến khi họ chịu gặp Andrés. Họ sẽ nhận ra tài năng của cậu bé.” Mọi người cha đều nghĩ con họ là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới và José Antonio cũng không ngoại lệ. Nhưng ông biết nhiều hơn thế, nhiều hơn những gì họ biết. Ông biết người có thể tin tưởng, biết rằng Albacete đang kiểm tra năng lực để tuyển sinh, biết đó là một cơ hội để con trai ông chứng minh năng lực của mình. Vì vậy, hai cha con lên đường. Sáng hôm đó, José Antonio cùng Andrés bước vào chiếc xe Ford Orion cũ kỹ, rong ruổi bốn mươi sáu cây số đến sân bóng ở Albacete. Có hàng trăm đứa trẻ ở đó. Ban giám khảo gồm có Ginés Meléndez - người quản lý đội bóng thanh thiếu niên vào thời điểm đó, huấn luyện viên Andrés Hernández, con trai của ông ấy - Víctor, và Balo. “Chúng tôi gặp cậu ấy lần đầu trong một buổi kiểm tra năng lực và sau năm phút, chúng tôi cho Iniesta ra khỏi sân bóng. Chúng tôi đã xem đủ rồi”, Víctor hồi tưởng lại. Andrés ra sân chưa tới năm phút. Thời gian không thành vấn đề. Không mất quá lâu để thuyết phục được Balo. “Sau tất cả những gì chúng tôi đã được nghe và những gì vừa chứng kiến, chúng tôi đã bị thuyết phục. Thật tuyệt vời khi thấy cậu ấy với quả bóng, cậu ấy nhỏ thó, quả bóng quá to so với cơ thể ấy. Tại sao chúng tôi để Andrés ra khỏi sân sớm vậy ư? Vì chúng tôi cần thời gian suy xét về mấy cậu bé ngấp nghé mốc tiêu chuẩn. Nhưng với Andrés thì khác.” Không đứa trẻ nào ở đó có thể sánh được với cậu em họ của Manu. “Andrés chơi ở khu vực giữa sân và một khi có bóng, cậu bé không để bất cứ ai cướp lại nó. Không ai có thể. Cũng giống như bây giờ vậy”, Balo nói. Ông dường như không tin nổi vào những gì mình đã thấy trong buổi sáng lạnh lẽo đó. “Không cần xem thêm nữa. Chúng tôi thấy đủ rồi”, Víctor quả quyết. “Cậu bé ấy nổi bật trong hàng trăm người”, Pedro nói. Ông là người mở trường đào tạo cầu thủ đầu tiên do Liên đoàn ở Albacete điều hành – đó là một trong những lời hứa của Tổng thống Ángel María Villar khi nhậm chức. Đó cũng chính là nơi con trai của José Antonio chơi bóng trong những đội hỗn hợp nam nữ, trên một sân bóng bê tông, với người huấn luyện viên đã sẵn sàng để dẫn lối cho anh. Pedro hứa với José Antonio: “Đừng lo lắng. Tôi sẽ để mắt tới đội của thằng bé. Tôi sẽ giúp đỡ thằng bé.” Trong những trận đấu đầu tiên, ngay sau mười lăm phút khởi động, Andrés lấy được bóng, đi bóng qua mọi đối thủ và ghi bàn. Ngày nào cũng vậy, cho tới khi Pedro tới bên Andrés: “Con cũng phải chuyền bóng cho đồng đội của mình. Chuyền bóng cho đồng đội, nhớ nhé?” Cậu bé làm đúng như những gì được bảo. Quả bóng không chỉ nằm dưới chân của Andrés nữa. Cậu bé chuyền bóng cho tất cả đồng đội mặc cùng một bộ quần áo có logo của Liên đoàn. Chỉ có một vấn đề duy nhất. Mỗi khi chọn đội, tất cả những đứa trẻ đều muốn ở cùng đội với Andrés. Chúng biết rằng chúng sẽ thắng. Chúng cũng muốn tập luyện với Andrés. Nhưng Andrés rất hiếm khi nói một lời. Cậu bé luôn im lặng. “Tôi là một trong những người chơi tệ nhất”, Mario nhớ lại những ngày đầu gặp Andrés. “Có khoảng mười hai người trong đội và tôi đứng tận thứ mười. Dĩ nhiên, Andrés luôn là người dẫn đầu. Cậu ấy là đội trưởng. Ai cũng muốn được tập luyện cùng với cậu ấy. Tất cả chúng tôi đều vây quanh Andrés. Andrés chẳng mấy khi mở lời nhưng cuối cùng cậu ấy chọn tôi làm bạn tập. Có lẽ cậu ấy muốn giúp đỡ một đồng đội yếu hơn chăng? Cậu ấy có thể chọn một đứa trẻ chơi tốt hơn tôi. Tôi cũng không hiểu tại sao nữa.” Tới giờ Mario và Andrés vẫn là bạn. “Cậu ấy đến từ Fuentealbilla, tôi đến từ Albacete. Tôi không biết gì về cậu ấy cả. Nhưng ngày đầu tiên chúng tôi gặp mặt, cậu ấy ghi hai bàn và tôi cũng vậy. Khá dễ dàng. Chúng tôi chỉ chờ đợi những cú dứt điểm từ khu vực mười một mét. Lúc đó, chúng tôi đã 8 tuổi và thủ môn thì không thể đá xa đến thế. Bóng rơi đúng chỗ chúng tôi. Andrés cướp bóng, chuyền cho tôi và… vào!!” Trận đấu kết thúc với tỉ số 4-1; và mỗi khi Mario gặp lại Andrés, anh luôn nhớ về khoảnh khắc đó. “Mario, cậu còn nhớ những chiếc quần soóc màu đỏ lùng thùng đó không?” Có một hình ảnh khác mà mọi người luôn nhớ tới khi nhắc đến Andrés. Trong những buổi tập giữa ngày ở Albacete, chỉ ngay trước lúc bắt đầu vài phút, cậu bé nhỏ con ấy mới xuất hiện. “Cậu ấy phải vượt qua một quãng đường dài để tới đó. Bố cậu ấy phải làm việc ở các công trường xây dựng và ông không thể mang cậu đi cùng. Sẽ chẳng có vấn đề gì với những đứa trẻ sống ở Albacete như tôi. Chúng tôi tan học, tới sân tập rồi quay trở lại trường. Nhưng cậu ấy thì khác. Cậu ấy phải đi rất xa và thường đến muộn trong các buổi tập.” Andrés phải thay đồ trong xe lúc đi. Trên đường trở về, cậu bé ngấu nghiến chiếc bánh sandwich mẹ làm cùng nước ép cho bữa trưa. Cậu ấy luôn vội vã, cả lúc đến và lúc về. “Tại sao chúng tôi phải tập luyện vào buổi trưa ư? Thường thì sân bóng chẳng trống vào bất cứ thời điểm nào khác. Tất cả các nhóm phân theo độ tuổi đều tập trên cái sân này. Và còn vì huấn luyện viên Balo làm việc trong một sòng bạc ở Albacete. Andrés thường ra khỏi xe với giày và quần áo tập chỉnh tề, sẵn sàng để tập luyện.” Cứ thứ Ba và thứ Năm, Mario và Andrés lại chơi chung đội. Nhưng vào cuối tuần, cả hai ít khi chơi với nhau. Mario thường không đề nghị. Họ không có nhiều cơ hội để nói chuyện: một người sống ở Albacete, một người ở Fuentealbilla. Họ thường chỉ gặp nhau trên sân tập. Andrés cũng không phải kiểu người hay bắt chuyện. “Thời đó, ở Albacete không có nhiều sân bóng”, huấn luyện viên Víctor Hernández nhớ lại. Tất cả những trận đấu của các đội tuyển dưới 10 tuổi đều diễn ra ở cái sân đó. Vào cuối tuần, có đến mười, thậm chí là mười hai trận đấu được tổ chức ở đó. “Sân bóng không có phòng thay đồ nên chúng tôi phải thay đồ trong xe. Ở đó cũng chẳng có phòng tắm. Những đứa trẻ thường mặc đồ sẵn từ nhà hoặc thay quần áo trong xe. Andrés thường chỉ cởi quần dài rồi chạy ra sân. Gần như mọi trận đấu đều diễn ra tại đó dù thi thoảng chúng tôi cũng tập luyện ở Almansa, Hellín hoặc Caudete.” Càng ngày mọi người càng chú ý đến cậu em họ của Manu. Tại sao lại không chứ? Andrés nhỏ con nhưng vẫn là một đối thủ đáng gờm đối với những đứa trẻ khác. Víctor quả quyết rằng Andrés là một đứa trẻ phi thường, một cầu thủ thực thụ. Cậu bé luôn nổi bật trong mọi trận đấu. “Cậu ấy đã làm nên những điều phi thường. Đôi chân của cậu bé đúng là kỳ diệu. Tôi có thể dạy cậu bé những điều đó không ư? Chắc chắn là không. Nó có từ bên trong cậu bé. Thật tuyệt vời khi được xem cậu bé chơi bóng.” Ngay từ ngày đầu tiên gặp Andrés, tất cả những huấn luyện viên đều cảm nhận được điều phi thường ấy. Huấn luyện viên Pedro Camacho thừa nhận,“Không chỉ riêng mình tôi đâu. Tất cả bọn họ đều cảm nhận được điều ấy. Đứa trẻ này thật phi thường dù chẳng ai trong chúng tôi có thể tưởng tượng được thành công sau này của cậu ấy. Ở độ tuổi của cậu bé, đó là một điều đáng kinh ngạc. Nhưng cậu bé ấy dường như không thuộc về nơi này. Chúng tôi không biết phải làm gì với Andrés… Cậu ấy như người ngoài hành tinh vậy.” Tin đồn nhanh chóng lan khắp Albacete. Víctor đầy tự hào khi hồi tưởng lại những chiến công họ đã đạt được. “Không ai có thể đánh bại chúng tôi. Chúng tôi đã thắng trong mọi trận đấu.” Đó là đội U10 của Albacete - đội của Andrés và những người bạn. Bruno chơi cánh trái; José Carlos là thủ môn; còn có cả Mario và Carlitos Pérez - sau này, cậu thi đấu ở Slovakia, sau khi Rafa Benítez chuyển nhượng cậu lại cho Valencia chỉ để giữ cậu không đầu quân cho Mestalla; và Jose David, được đặt biệt danh là “Chapi” theo tên hậu vệ cánh Chapi Ferrer của Barcelona - người không ngừng di chuyển bên cánh trái, cứng rắn, hung dữ y như chủ nhân của cái tên. Chapi là một fan hâm mộ của Barcelona (và giờ cậu ấy cũng là một thành viên của đội); cậu ấy còn có nét hao hao giống Ferrer vì hai người đều có mái tóc lơ phơ, tới giờ vẫn vậy. “Nếu tôi không phải fan hâm mộ Barcelona, tôi sẽ không bao giờ để họ gọi là Chapi”, cậu ấy đã nói thế. Chapi không bận tâm ganh đua với Andrés: “Tất cả mọi người gọi tôi là Chapi, trừ cậu ấy. Tôi cũng không biết tại sao. Có lẽ cậu ấy xấu hổ. Andrés là người duy nhất gọi tôi là José. Tôi chơi ở vị trí hậu vệ cánh. Cuối cùng, tôi đầu quân cho câu lạc bộ Gineta ở Tercera. Tôi kết hôn và, bạn biết đấy…” Vào buổi kiểm tra năng lực ngày hôm đó, Chapi cũng nhận ra điều ấy. Tất cả đều nhận ra. “Hôm đó, tôi nhìn Andrés và tự nhủ không biết cậu ấy tới từ hành tinh nào. Cậu ấy nổi bật hơn hẳn so với hai trăm đứa trẻ cùng đứng trên cái sân đó.” “Tôi nhớ cậu ấy rất ít nói nhưng luôn làm người xung quanh cười. Cậu ấy trông xanh xao, y hệt bây giờ vậy. Và lúc nào, trông cậu ấy cũng như đi mượn đồ của người khác. Chiếc áo nào cũng rộng thùng thình.” “Dù khá kín tiếng, phẩm chất của cậu ấy luôn thể hiện trên sân cỏ. Andrés luôn gánh vác cả đội bóng trên đôi vai nhỏ bé. Cậu ấy không sợ gì hết. Cậu ấy luôn là người đá phạt.” “Cậu ấy và Remi là đội trưởng và cả hai đều rất nghiêm túc. Andrés không bao giờ phàn nàn với trọng tài. Cậu ấy không bao giờ tức giận và luôn làm rõ về những điều mình muốn. Tôi và cậu ấy được xếp cùng một phòng khi tham gia giải đấu Brunete. Có một lần, tôi nhảy nhót khắp giường, làm một cây vợt, chạy quanh khách sạn và đùa nghịch với những đứa trẻ ở đội khác cho đến khi Andrés quay sang nói với tôi: ‘José, kéo cửa chớp xuống và tắt đèn đi! Chúng ta có một trận đấu vào ngày mai. Đi ngủ ngay đi! Chúng ta phải nghỉ ngơi.’ Cậu ấy cư xử như một cầu thủ chuyên nghiệp thực thụ.” Andrés là một cầu thủ chuyên nghiệp khi mới chỉ là một cậu bé. Tất cả họ đều là những đứa trẻ, cùng sinh năm 1984 và yêu thích bóng đá. Lịch trình của những cậu bé ấy lặp lại hằng ngày, từ trường tới sân bóng rồi lại từ sân bóng quay về trường học. Huấn luyện viên Víctor vẫn nhớ như in hình ảnh của Andrés vào lúc đó. “Khi đó, thời gian học ở trường được chia thành hai buổi, và thường thì bọn trẻ sẽ luyện tập vào buổi trưa. Andrés thường đến Albacete ngay sau giờ học, trên tay không quên cầm theo chiếc bánh sandwich mẹ làm. Cả đội sẽ luyện tập từ mười hai rưỡi hay muộn hơn một chút đến tận hai giờ chiều. Chúng tôi chẳng thể luyện tập vào thời điểm khác trong ngày, cũng chẳng thể tập ở đâu khác ngoài sân bóng đó.” Đôi khi Andrés phải ghé qua và thay đồ ở nhà anh họ Manu. Huấn luyện viên Balo thường cho Andrés kết thúc buổi tập sớm hơn một chút. “Cậu bé sẽ tập bù vào buổi chiều. Nhưng dù gì thì đó cũng là một nỗ lực phi thường của gia đình cậu ấy.” Bố và ông của cậu ấy luôn đến sân bóng, ngắm cậu bé luyện tập rồi lại lái xe đưa Andrés về. Hai lần một tuần, họ vượt qua một trăm kilomet trong ba giờ đồng hồ, thay phiên nhau lái xe còn Andrés luôn lặng lẽ ngồi ghế sau với chiếc bánh sandwich chorizo và nước trái cây. Ông Juanon, huấn luyện viên của Andrés tại trường Salesiano ở Albacete, cũng phải công nhận anh là một đứa trẻ trầm tĩnh. “Cậu bé ấy thậm chí còn không chào hỏi mọi người khi tới sân hay lúc ra về. Cậu bé ấy trầm vậy đó. Thường vào thứ Bảy hằng tuần, đội sẽ có một trận đấu giao hữu, không ganh đua. Andrés bé nhỏ nhưng là bé hạt tiêu. Không ai có thể giữ bóng tốt như cậu nhóc ấy. Chắc cậu ấy chẳng thể nặng quá bốn mươi cân vào lúc đó. Tôi thậm chí còn chưa trò chuyện với cậu ấy một lần nào.” Huấn luyện viên Balo nhớ mãi về ngày thứ Sáu ấy, ngày diễn ra cuộc họp định kỳ giữa các huấn luyện viên để nhận xét và đánh giá về những cầu thủ nhí trong câu lạc bộ thanh thiếu niên. “Andrés ở đó cùng với bố của Víctor, Víctor và đương nhiên là cả Ginés Meléndez nữa. ‘Này Madre mía, Balo! Cứ đợi xem Andrés tập luyện vào năm tới đi.’ Tôi không được xem cậu nhóc ấy đá kể từ sau buổi kiểm tra năng lực. Tôi quản lý đội bóng thuộc nhóm tuổi khác… Tôi vẫn luôn mong chờ được chứng kiến điều ấy.” Balo đã được nghe về Andrés nhiều đến mức ông quyết định tới xem cậu chơi bóng ngay cả khi cậu chưa được chuyển vào đội của mình. Không để cho ai biết, ông lặng lẽ dõi theo buổi tập kế tiếp của Andrés. Ông tới sân nhưng chỉ đứng nép trong góc và quan sát. Balo không muốn ra mặt, cũng không muốn ai chú ý tới ông. Tránh xa khu vực nơi phụ huynh, bạn bè và gia đình theo dõi con của họ, ông đứng một mình, lặng lẽ quan sát. Ông muốn tận mắt xem tài năng của cậu bé này. Họ nói đúng. Cậu bé ấy chơi bóng một cách xuất sắc. Balo tự nhủ: “Madre mía. Năm tới sẽ tuyệt vời lắm đây.” Mỗi lần Andrés chạm vào bóng, ông lại cảm thấy háo hức và tự hào. Đây sẽ là cậu bé ông huấn luyện vào năm tới. Khi Ginés bắt gặp Balo ở sân bóng, huấn luyện viên Balo đã đề nghị một điều: “Dù có chuyện gì xảy ra, đừng sa thải tôi trước năm sau.” *** Ginés Meléndez và Balo đều hết sức vui mừng. Bruno Moral - một thành viên khác của đội Albacete hồi tưởng: “Tôi vẫn nhớ Andrés với mái tóc rẽ ngôi giữa. Nó thẳng và rõ tới mức trông như ai đó vừa bổ rìu vào đầu cậu ấy vậy. Trông cậu ấy chẳng có điểm nào giống với một cầu thủ bóng đá hết.” “Đó là một năm đáng kinh ngạc”, Bruno tiếp. “Mọi người quanh đây đều biết tôi vì tôi chơi ở Albacete. Mỗi lần tôi xuống phố, mọi người đều hỏi về trận bóng của chúng tôi. Sân bóng lúc nào cũng có người. Vào thời điểm đó, sân bóng ấy nổi tiếng như Carlos Belmonte lừng lững của Albacete hiện tại vậy. Không quan trọng việc đội đối đầu với chúng tôi là ai, chỉ cần Andrés có mặt trên sân, mọi người sẽ tới. Tin đồn lan đi rất nhanh. Ai cũng kháo nhau về một câu bé thiên tài chơi trong đội của huấn luyện viên Balo…” Những lời đồn lan khắp Albacete. Chẳng mấy chốc, Andrés đã trở nên “nổi tiếng”. “Tôi đã từng tận tai nghe trọng tài yêu cầu huấn luyện viên Balo đưa Andrés ra khỏi sân để tăng tính công bằng cho trận đấu”, Bruno nói. “Ai cũng có thể nhận thấy tài năng của cậu ấy. Cậu ấy chiến thắng một cách quá dễ dàng.” “Tôi nghĩ vấn đề của Andrés nằm ở đó. Mọi thứ cậu ấy làm trông dễ dàng đến nỗi không ai có thể nhận ra những khó khăn cậu ấy phải vượt qua. Tôi cũng từng tưởng mình có thể làm được điều tương tự. Nhưng không. Cậu ấy đá như đang chơi một ván PlayStation vậy, trước cũng vậy, giờ vẫn thế. Bằng cách nào đó, Andrés luôn bao quát được cả sân để tìm một lối đi. Tôi không tài nào hiểu nổi, bằng cách nào cậu ấy có thể làm được điều đó. Trên khán đài, bạn chắc chắn có thể nhìn thấy cả sân bóng nhưng ở trên sân thì sao? Chẳng thể nào! Chỉ cậu ấy mới có khả năng đó. Nhiều lúc, cậu ấy trông như đang đi bộ vậy, di chuyển qua lại nhưng chẳng ai có thể ngăn được cậu ấy. Có những lúc tôi ngỡ rằng cậu ấy đang nhả bóng, cậu ấy bị vấp ngã, cậu ấy không hoàn toàn kiểm soát được bóng… Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Cậu ấy sẽ tăng tốc đột ngột và rồi tôi sẽ lại ‘hít khói’. Cậu ấy luôn lừa bóng như vậy. Luôn luôn.” “Khi còn là một đứa nhóc, đôi khi tôi cũng bị áp lực ngay trên sân vì tôi chẳng biết làm cái quái gì với nó cả. Sự lựa chọn hàng đầu lúc đó là chuyền bóng cho Andrés. Cậu ấy sẽ không bao giờ làm mất bóng. Bất cứ khi nào có bóng, cả đội đều chuyền cho cậu ấy. Andrés sẽ đưa ra quyết định đúng đắn. Mỗi đường chuyền của cậu ấy đều chuẩn xác. Cậu ấy trả bóng lại cho các thành viên trong đội và để họ tiếp tục tấn công. Tất cả đối thủ của chúng tôi đều bị đánh bại theo cách đó. Thường sẽ có hai hoặc ba người kèm cậu ấy trong suốt trận đấu nhưng cậu ấy sẽ xoay vòng vòng, rồi bằng cách nào đó, cậu ấy vẫn sẽ thoát ra khỏi vòng vây cùng với quả bóng. Cậu ấy phải chịu quá nhiều áp lực! Andrés đã luôn gánh vác đội bóng khi còn là một đứa trẻ và bây giờ vẫn vậy, bất kể là trong trận chung kết World Cup hay chung kết Champions League.” “Mọi người đều tung hô bàn thắng của cậu ấy trong trận chung kết World Cup nhưng hãy tạm quên bàn thắng ấy và quan sát thật kỹ cách Andrés chơi. Cũng giống như những gì cậu ấy đã từng làm khi đấu với tôi ở Salesianos, cậu ấy di chuyển xa khỏi khung thành tận năm mét. Cậu ấy ra hiệu chuyền bóng, bắt cặp với một đồng đội và bắt đầu kế hoạch. Cậu ấy kiểm soát trận đấu ở đó. Đối thủ luôn bị Andrés đánh lạc hướng. Trông cậu ấy có vẻ yếu đuối, nhưng hãy nhìn sức mạnh của đôi chân ấy đi! Trông cậu ấy có vẻ chậm chạp nhưng hãy nhìn cái cách mà cậu ấy vọt lên trước đối thủ. Quên vẻ bề ngoài của Andrés đi! Đừng tin vào những gì cậu ấy muốn bạn thấy. Andrés trông chả có vẻ gì là một cầu thủ bóng đá nhưng hãy nhìn xem, giờ cậu ấy đang đứng ở đâu.” Thật đáng tiếc, Bruno đã không thể sát cánh cùng Andrés thêm nữa, anh đã từ bỏ bóng đá. “Tôi tham gia đội Albacete lần đầu tiên ở tuổi 16. Nhưng sau đó, tôi cảm thấy có chút thất vọng. Tôi chưa từng được chính thức ra mắt. Có những thay đổi trong các cuộc họp, những chuyện xảy ra ngoài sân cỏ, đủ loại vấn đề… Tôi đã thử đá cho một câu lạc bộ khác và thậm chí còn không được trả lương trong ba tháng đầu tiên. Tôi chơi ở vị trí trung vệ, cũng giống như Andrés. Tôi đã từng chuyền bóng cho cậu ấy nhưng bây giờ là Busquets, Neymar, Messi… ha ha ha!” “Tôi còn nhớ giải đấu ở Santander, khi chúng tôi phải đối đầu với Jonatan Valle của đội Racing. Mỗi lần di chuyển với Andrés như một cuộc phiêu lưu vậy. Cậu ấy bị ốm, nhớ nhà rồi bắt đầu nôn mửa. Ngày đầu tiên thi đấu, Andrés đã không thể tham gia vì liên tục nôn mửa.” “Cũng may là cậu ấy đã hồi phục kịp thời cho giải đấu. Nhưng không như kế hoạch của chúng tôi, đó là giải bóng đá bảy người. Ban tổ chức đã gửi thông báo ngay trước thềm trận đấu về việc cấm sử dụng giày đinh. Chúng tôi đã phải đá bằng giày Astroturf đế cao su. Andrés đã mua một đôi Umbros màu xanh nhưng chúng hơi quá cỡ với cậu ấy, thế là Andrés phải nhồi bông gòn vào giày cho vừa chân. Và khi chúng tôi bước ra sân cỏ, cũng may đó là sân cỏ, đội đối thủ đang đi giày đinh. Chúng tôi thua 5-4 và cả bốn bàn đều là của Andrés. Năm sau, đội chúng tôi đã trở lại và giành chiến thắng nhưng lúc đó cậu ấy đã gia nhập Barcelona. Chúng tôi chắc chắn Andrés cũng biết điều đó: Cậu ấy phải ra đi để chúng tôi có thể tự chiến thắng bằng thực lực của mình.” *** José Carlos - thủ môn của đội Albacete - vẫn giữ một món quà lưu niệm đặc biệt của Andrés trước khi anh rời khỏi đội. “Tôi vẫn có những bức thư Andrés gửi từ La Masia, sau khi cậu ấy gia nhập Barcelona. Andrés rất thích viết. Không phải là mấy dòng ghi vắn tắt; những bức thư này dài tới sáu, bảy trang. Đôi khi, tôi cũng gọi tới La Masia để nói chuyện với cậu ấy. Chúng tôi dành cả mấy năm trời để kể chuyện cho nhau nghe. Đến tận bây giờ, mỗi khi đọc lại những bức thư đó, tôi vẫn cảm thấy xúc động.” “Andrés viết cái gì ư? Mỗi thứ một chút, phần lớn là về cuộc sống ở Barcelona. Chẳng hạn,‘Hôm nay bọn tớ đấu với đội Castelldefels và thắng 40-0. Ở đây có mọi thứ. Phòng thay đồ có đủ thứ cậu cần. Cậu chẳng phải lo gì cả…’ Tuy nhiên, không phải lúc nào cậu ấy cũng vui vẻ. ‘José, tớ nhớ nhà quá. Thực sự, rất nhớ. Sống ở đây thật khó khăn.’ Đương nhiên, tôi biết chuyện đó khó khăn tới mức nào. Nếu là cậu ấy, tôi sẽ chẳng thể vượt qua được.” Mỗi giờ trôi qua ở La Masia đều là một trận chiến trong tư tưởng. Mỗi ngày trôi qua, ký ức về quãng thời gian hạnh phúc ở Fuentealbilla và Albacete ngày càng rõ nét hơn. Andrés trân trọng những ngày đó, trân trọng hơn bao giờ hết. Anh nhớ nó. Nhớ cái sân tập nền bê tông, nhớ cái sân chơi của trường, nhớ những ngày đó. “Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nhìn lại thời thơ ấu với niềm hạnh phúc và nỗi nhớ”, Andrés nói. “Tôi đã dành hàng giờ trên sân chơi của trường. Những trận đấu đó kéo dài vô tận. Sau khi lớp học kết thúc vào buổi trưa, nếu không phải tập luyện ở Albacete, tôi sẽ cùng Julián và Abelardo đấu một trận theo luật mà chúng tôi đặt ra. Chúng tôi hầu như chỉ đấu với mấy anh lớn hơn chúng tôi ba hay bốn tuổi. Trò chơi rất đơn giản: Mỗi người phải đá năm quả penalty, năm cú đá phạt trực tiếp và năm cú sút xa từ giữa sân mà không cần thủ môn.” “Tôi yêu trò chơi đó và cả những mùa hè chơi bóng đá năm người. Những trận đấu dường như kéo dài mãi mãi. Chúng tôi phải tập hợp một đội bóng chính thức bởi vì nếu thua, chúng tôi sẽ phải rời khỏi sân. Chỉ có đội chiến thắng mới được chiếm sân. Đội thua phải đứng chờ giữa trời lạnh. Tôi yêu những điều đó.” “Chúng tôi luôn chơi với mấy anh lớn. Chơi vậy vui hơn. Vào tháng Tám năm đó, chúng tôi đã tổ chức một giải đấu bé xíu trong mùa lễ hội. Chúng tôi đã có một đội tuyệt vời. Chúng tôi rất nghiêm túc khi tham gia. Chúng tôi muốn đánh bại tất cả, ngay cả khi đối thủ lớn hơn rất nhiều. Chúng tôi tràn đầy năng lượng. Thậm chí, ba đứa còn tổ chức họp mặt trước trận đấu nữa. Anh họ tôi và tôi sẽ ghi chép lại tất cả: số điểm, các đội, những người đã ghi bàn, những gì đã xảy ra trong trận đấu. Trước giải đấu, chúng tôi thậm chí còn tổ chức ký tặng và mở một buổi tuyển chọn nữa… như một đội bóng chuyên nghiệp thu nhỏ vậy. Nó thực sự rất vui! Tôi sẽ luôn nhớ những khoảnh khắc đó. Chúng sẽ luôn là một phần của tôi.” Andrés thậm chí còn chơi bóng ở trong nhà. Manu nhớ lại, “Phòng khách nhà tôi cũng trở thành sân vận động của cậu ấy. Chúng tôi làm một quả bóng bằng tất để giảm tiếng ồn và không làm phiền hàng xóm.” Điều quan trọng nhất là đảm bảo không có đồ đạc bị đổ vỡ. “Khi đội hình chính thức của Albacete ra quân, đáng lẽ chúng tôi phải đá. Nhưng đôi khi, chúng tôi thích chơi với nhau đến nỗi còn kiếm lý do để được ở nhà. Nào thì đau bụng, nào thì đau đầu… Chúng tôi tự bảo nhau nên ở nhà thì hơn.” Mấy trò giả vờ lần nào cũng hiệu nghiệm, không phải tất cả nhưng có thể nói là phần lớn. Tuổi thơ của Andrés cùng với những người bạn ở Fuentealbilla đã trôi qua như vậy đó. Rồi đến một ngày, chính bóng đá đã chấm dứt quãng thời gian ấy, thứ bóng đá chuyên nghiệp. Và Andrés chuyển đến Barcelona. Nhiều người trong thị trấn không tán thành quan điểm của gia đình Andrés trong việc ủng hộ sự nghiệp bóng đá đầy triển vọng của cậu, họ không tán thánh chuyến đi dài tới La Masia. “Nhiều người nghĩ rằng gia đình tôi thật ngốc và rằng họ quá điên rồ khi để tôi tới La Masia. Đương nhiên, điều đó cũng có phần điên rồ nhất định. Khi họ hỏi sao bố mẹ tôi lại có thể đưa ra một quyết định điên rồ tới vậy, cả hai chỉ trả lời họ có một niềm tin mãnh liệt, rằng tôi sẽ trở thành một cầu thủ thực thụ.” “Nhưng bằng cách nào để đạt được điều ấy? Sẽ ra sao nếu tôi không thể đi đến đỉnh vinh quang? Sẽ ra sao nếu một ngày tôi trở về nhà tay trắng? Tất cả đều không thành vấn đề khi tôi được làm điều mình muốn, khi tôi có hy vọng và sự nhiệt thành, khi tôi tin vào điều gì đó. Tất cả đều không thành vấn đề nếu tôi được làm những gì mình thích và sống hết mình vì giấc mơ đó.” Cậu nhóc đó tin vào chính mình, rằng chắc chắn cậu sẽ làm được. Andrés không rõ mình sẽ bắt đầu từ đâu nhưng anh tin chắc cuộc đời của mình sẽ gắn chặt với quả bóng tròn. Anh ấy không dao động bởi bất cứ ai, cho dù có bị bủa vây bởi những lời chê trách, gièm pha ở La Masia. Và Andrés đã thành công. Mỗi bước chân của anh đều làm các huấn luyện viên kinh ngạc, trong đó có Catali - một trong những huấn luyện viên của anh ở Albacete: “Tôi là kiểu trung vệ cổ điển, là số 5 luôn phòng thủ chắc chắn và có phần dữ tợn. Bất cứ khi nào có bóng, tôi lập tức chuyền đi ngay. Đó là cách tôi chơi bóng. Và rồi tôi gặp Andrés… cậu ấy luôn biết cần phải làm gì với trái bóng. Tôi không cần chỉ bảo thêm điều gì”, Catali nói. “Kể cả khi bóng còn chưa chạm tới chân, cậu ấy đã bao quát được hết tình hình xung quanh. Tôi luôn dặn những đứa trẻ trong đội phải ngẩng đầu lên và quan sát trước khi nhận bóng nhưng với Andrés thì không. Điều đó là không cần thiết. Tới tận bây giờ, tôi vẫn không hết kinh ngạc mỗi lần xem cậu ấy đá. Cậu ấy có thể dự đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo ngay cả khi bóng còn chưa tới. Cậu ấy biết những ai đang ở đó, những ai không và trên tất cả, cậu ấy biết phải làm gì.” “Khi xem Andrés chơi cho Barcelona và đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha, tôi luôn quan sát rất kỹ nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi lý do cậu ấy làm được điều đó. Không ai có thể hiểu vì sao cậu ấy lại nắm thế trận như trong lòng bàn tay vậy. Chỉ một mình cậu ấy có thể làm được điều đó.” Catali chưa bao giờ lý giải được khả năng ấy, cũng giống như Víctor, Juanón, Balo và những huấn luyện viên của Andrés tại Albacete. Họ vẫn luôn dõi theo anh ấy, lúc đó và cả bây giờ, nhưng anh vẫn luôn gây bất ngờ cho họ. Cậu bé ấy khiến cả bang Albacete tôn sùng như tình cảm họ đã dành cho Pelé của Brazil vậy. “Đội của chúng tôi đã thắng ở tất cả các giải đấu: ở vùng, ở bang… ở mọi nơi. Cho dù chúng tôi tới đâu, chúng tôi cũng luôn nổi trội so với những đội khác. Mọi người luôn khen ngợi tôi nhưng không phải vì tôi đã từng chơi ở giải quốc gia mà bởi vì đội của tôi quá xuất sắc.” Ngoại trừ Andrés - người luôn luôn đứng đầu, trong đội cũng có bốn, năm gương mặt khác rất tài năng. Một số may mắn đã thành công nhưng không phải tất cả. Cuộc sống là vậy. “Tôi đã chọn Andrés làm đội trưởng. Trong bóng đá, cậu ấy được gọi là thủ lĩnh. Tới tận giờ, tôi vẫn luôn thích thú khi nhìn thấy cậu ấy đeo băng tay và phân bua với trọng tài. Cậu ấy chẳng bao giờ nói một lời với chúng tôi. Làm sao con người đó lại có thể nói nhiều đến vậy với trọng tài được cơ chứ?” Đội của Catali đã thành công nhưng ông luôn luôn dặn dò các cầu thủ: “Đừng nghĩ mình là người giỏi nhất, cũng đừng tự mãn. Kết cục là chúng ta sẽ chẳng có được gì hết.” Andrés không hề tự mãn. Anh ấy được nuôi dạy trong một gia đình của những con người khiêm tốn, chăm chỉ. Họ luôn hết mình vì Andrés. “Cho dù không có đủ tiền để trả các hóa đơn, thỉnh thoảng ba mẹ lại mua cho tôi một đôi giày Adidas Predator. Tại sao ư? Vì như vậy, con trai của họ có thể bước đi trên đôi giày tốt nhất. Cho dù họ không thể trả tiền thuê nhà tháng sau, con trai họ cũng phải được chơi bóng với đôi giày mới.” Giờ Andrés không còn đi Adidas nữa. Anh ấy đã gắn bó với Nike nhiều năm nay. Cuộc sống thật kỳ lạ. Phải mất tới cả thập kỷ, Pedro, Víctor, Juanón, Balo và Catali mới được chứng kiến những gì đôi giày ấy đã chứng kiến… “Bố mẹ đã làm rất nhiều điều cho tôi. Lúc đó, tôi còn không chắc liệu mình có thể trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp hay không. Khi còn trẻ, rất nhiều điều có thể xảy ra. Sống trong một thị trấn nhỏ thực sự rất khó khăn. Bố mẹ tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Không phải ai cũng có thể hiểu được cảm giác bị mọi người nói ra nói vào sau lưng và ánh nhìn đầy phán xét của họ. Tôi hiểu điều đó và tôi cũng biết ơn vì mình đã trải qua điều đó. Họ là minh chứng cho sự đúng đắn trong quyết định của tôi.” Andrés cần phải cảm ơn bố José Antonio và mẹ Mari, và đương nhiên là cả người anh họ Manu nữa – người đã lải nhải suốt với các huấn luyện viên: “Em họ của tôi chơi khá lắm. Cậu bé thực sự rất tuyệt vời. Ông nên xem cậu bé chơi.” Chương 3 BRUNETE “Nói chuyện với bố cháu đi. Làm ơn, hãy nói chuyện với bố cháu.” - Andrés nài nỉ huấn luyện viên Albert Benaiges H ai tay lực lưỡng của huấn luyện viên Albert Benaiges ôm chặt lấy đôi vai của Andrés Iniesta. Đó là năm 1996, khi Iniesta đang chơi cho câu lạc bộ Albacete trong giải bóng đá bảy người diễn ra ở Brunete, ngoại ô Madrid. Đó là giải đấu Torneo de Brunete mùa thứ ba quy tụ các đội bóng thanh thiếu niên tham gia giải đấu quốc gia của Tây Ban Nha. Đó là nơi những ngôi sao bóng đá tương lai của Tây Ban Nha được phát hiện. Đội Albacete thậm chí còn không có cơ hội tham gia giải đấu năm đó nếu không phải do đội Celta Vigo và Sevilla đều xuống hạng sau khi bị thanh tra. Đó là cơ hội nghìn năm có một để các cậu bé La Mancha được chơi bóng trong sân vận động Los Arcos. Trận đấu đó có thể thay đổi cả cuộc đời của họ. Sau trận đấu ra mắt, Albert Benaiges đã tìm cách tiếp cận Andrés. Albert Benaiges là huấn luyện viên bóng đá kỳ cựu, sau này, ông trở thành huấn luyện viên và điều phối viên của La Masia - học viện bóng đá thanh thiếu niên nổi tiếng thế giới của Barcelona. Ông Benaiges chúc mừng cậu bé Iniesta nhút nhát mới 12 tuổi lúc đó. Cậu bé như đang lảng tránh ông, không nói một lời nào. Giải đấu năm đó trở nên sôi động hơn bao giờ hết nhờ những nỗ lực truyền thông của Carmelo Zubiaur và nhà báo José Ramon de la Morena - người dẫn chương trình phát thanh vào tối muộn cực nổi tiếng mang tên El Larguero cho đài phát thanh quốc gia Cadena SER. Không chỉ vậy, Alfredo Relaño, chủ nhiệm chương trình Canal + vào thời điểm đó, cũng góp phần quảng bá giải đấu. “Nói chuyện với bố cháu đi. Làm ơn, hãy nói chuyện với bố cháu”, Andrés lặp đi lặp lại mỗi lần được hỏi rằng liệu cậu bé có muốn chơi cho một đội bóng lớn như Barça do Benaiges huấn luyện hay không. De la Morena sẽ không bao giờ quên ánh nhìn mà Benaiges dành cho Andrés. “Không, tôi chưa từng nói chuyện với bố cậu ấy. Làm sao tôi có thể giới thiệu mình với ông ấy trong bộ đồ thể thao của Barcelona được cơ chứ. Nhưng mọi người đều nhận ra rằng chúng tôi muốn có Andrés.” Ban đầu, Benaiges thậm chí còn không biết tên của cậu bé thiên tài ấy. “Cậu bé mặc áo số 5 thực sự nổi bật… kỹ thuật của cậu bé rất tinh tế, chưa kể tới trí thông minh đáng kinh ngạc”, đó là những gì Benaiges trầm trồ sau khi xem Iniesta chơi lần đầu tiên. “Tôi đã để ngài Fàbregas, đại diện câu lạc bộ Barça tại giải đấu, tới nói chuyện với bố của Andrés. Ông ấy mặc vest và cà vạt chỉnh tề nhưng chẳng ai biết ông ấy là đại diện của Barça. “Nhìn bên kia đi, người đàn ông đó là bố của cậu bé. Hãy nói với ông ấy rằng chúng ta muốn ký hợp đồng với con trai của ông ấy.” Đội Albacete của Iniesta đã phải dừng chân ở vòng bán kết sau khi bị đánh bại bởi Racing Santander, đội của Jonatan Valle, một trong những niềm cảm hứng lớn nhất của giải đấu năm đó. Valle hồi tưởng, “Giải Brunete? Nhiều kỷ niệm đấy. Chúng tôi đã đánh bại Fernando Torres, Atlético Madrid ở vòng tứ kết với tỉ số 3-1 và trong vòng bán kết, chúng tôi đánh bại Albacete của Andrés với tỉ số 4-2. Tôi đã ghi ba bàn thắng. Đó có lẽ là cú hat trick cuối cùng của tôi.” “Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Chúng tôi chơi với đội hình 3-2-1 và tôi là trung vệ, đứng ngay sau tiền đạo, giống như Bakero của đội Barça lúc đó. Tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời. Sau đó, Barça, Madrid, Ajax và Arsenal đều đã mời tôi về đội nhưng tôi vẫn ở lại Racing.” Valle thăng tiến rất nhanh dù anh tham gia câu lạc bộ Racing Santander khi mới 14 tuổi. Anh xuất hiện lần đầu tại Copa del Rey khi mới 16 và hai năm sau, anh đã trở thành thành viên trong đội hình thi đấu chính thức của đội tuyển quốc gia. Nhưng Radomir Antic, cựu giám đốc của Real Madrid, Barcelona và tại thời điểm đó là Atlético, đã đặc biệt chú ý tới Andrés dù Jonatan Valle rất xuất sắc. Không khó để có thể tìm ra Andrés trên sân bóng với chiếc băng tay đội trưởng. Năm đó, Andrés xuất hiện với mái tóc ngắn ngủn do một lần thua cược với anh họ Manu. Cậu bé ấy có nét hao hao giống “Little Buda” - Iván de la Peña, người đã mang lại vinh quang cho Camp Nou vào thời điểm đó. Ai cũng phải để mắt tới cậu ấy vì cả mái tóc lẫn tài năng bóng đá. Năm 1996, mái tóc của Iniesta đã bớt thu hút sự chú ý hơn nhưng chân sút của cậu ấy thật đáng kinh ngạc. Andrés tin rằng năm đó đội của cậu sẽ chiến thắng. “Dù đã chơi rất hay nhưng chúng tôi vẫn phải dừng chân ở vị trí thứ ba. Tôi là cầu thủ vàng của giải đấu năm đó. Đối với tôi và Albacete, đó là một giải đấu rất quan trọng.” Jonatan Valle, đôi khi vẫn được gọi là “Iniesta thứ hai” sau giải đấu năm 1996, nói: “Andrés và tôi được đề cử cho danh hiệu cầu thủ chơi hay nhất giải. Nếu tôi nhớ đúng thì cậu ấy đã thắng tôi chỉ với một phiếu bầu. Giải thưởng năm đó là chuyến đi đến công viên giải trí PortAventura. Nếu gặp lại cậu ấy, chắc chắn tôi g g gặp ạ ậ y sẽ đòi lại một buổi đi chơi cho các con của tôi.” Sự nghiệp bóng đá của Jonatan không gặp nhiều may mắn. Sau cùng, anh chơi cho đội bóng của những người thất nghiệp do Liên đoàn bóng đá Tây Ban Nha quản lý. Những thành công ở bước đầu của sự nghiệp đã bị thiêu rụi. Anh cũng đã chuyển hướng sang môn quyền anh nhưng chưa từng trở thành một vận động viên chuyên nghiệp. Khi còn ở Brunete, khi đá trên sân với Iniesta, con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp đã từng rộng mở cho cả hai cậu bé. “Cậu ấy đã chơi cho Barcelona. Tôi cũng có thể gia nhập nhưng tôi quyết định ở lại với mẹ tôi. Andrés luôn thoải mái trên sân bóng. Cậu ấy luôn nổi bật. Chỉ cần một cú chạm bóng, bạn sẽ biết rằng cậu ấy hoàn toàn khác biệt so với những đứa trẻ cùng trên sân.” “Đỉnh cao sự nghiệp của tôi chỉ là những khoảnh khắc cũng như hầu hết những cầu thủ khác, nhưng cậu ấy thì luôn trên đó. Cậu ấy là tiền vệ người Tây Ban Nha giỏi nhất mà tôi từng biết, theo cách nói khác, cậu ấy là người giỏi nhất mọi thời đại. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất trong trận đấu ở Brunete là cú dừng đột ngột của cậu ấy, cũng giống như bây giờ vậy. Đó là điều mà tất cả chúng tôi đều không có. Tôi vẫn nhớ trận đấu với tư cách là đại diện cho Tây Ban Nha. Cậu ấy luôn là người bạn có thể chuyền bóng và yên tâm rằng cậu ấy sẽ biết làm gì với nó. Đó chính là Andrés. Cậu ấy sẽ luôn đưa ra quyết định đúng đắn. Nếu Andrés có bóng, bạn có thể thư giãn vì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” “Đó là tài năng của Andrés và đó cũng là một phần con người của cậu ấy. Khi tất cả chúng tôi đều căng thẳng, áp lực và lo lắng thì cậu ấy lại có thể nhanh chóng kiểm soát bóng. Thời gian dường như trôi chậm hơn với cậu ấy. Đó là sự khác biệt giữa một cầu thủ giỏi và một thiên tài.” “Andrés không bao giờ hoảng sợ và luôn có những đường chuyền chuẩn xác. Thật vinh dự khi tôi được trở thành một phần nhỏ trong câu chuyện của cậu ấy. Đôi khi, tôi vẫn khoe với con mình rằng tôi đã từng chơi với một tên quái vật”, Valle nói. José Carlos, anh chàng cảnh sát đã từng là thủ môn mà Albacete tuyển chọn một tuần trước khi giải đấu bắt đầu vẫn còn nhớ như in giải đấu đó. “Mẹ tôi đến Brunete khi còn chưa kịp thay quần áo. Mọi người đều nghĩ rằng chúng tôi sẽ bị loại sau trận đấu đầu tiên. Chúng tôi tới mà không mang hành lý và không đặt phòng khách sạn. Tôi đi học với Mario mỗi ngày và bỗng một ngày cậu ấy nói với tôi đội bóng đang cần một thủ môn. Chúng tôi có rất ít thời gian để tập luyện cùng nhau. Tôi chắc chắn là người gia nhập cuối cùng. Tôi sẽ không bao giờ quên được những lần Jonatan làm tấm lưới phía sau lưng tôi rung lên. Nhưng không có gì so sánh được với những gì chúng tôi phải đối mặt trong trận tứ kết với Madrid.” Albacete chưa từng hy vọng được tham gia giải đấu Brunete nhưng họ đã đứng đó, chống lại Real Madrid hùng mạnh. Nhắc đến đây, Carlos, hay còn được đồng đội gọi là “Karlitos” - cầu thủ chạy cánh trái của Albacete vào thời điểm đó, không thể giấu nổi niềm vui thích. “Có rất nhiều lý do để chúng tôi chiến thắng trận đấu đó nhưng có lẽ phần lớn là nhờ Andrés. Cậu ấy điều khiển đội bóng từ đầu đến cuối sân và là cầu thủ duy nhất thuận chân trái trong đội. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời khi được chơi cùng cậu ấy. Cậu ấy luôn xếp chúng tôi vào những vị trí hoàn hảo. Kể cả khi còn là một đứa nhóc thì xem cậu ấy đá cũng đã rất khoái rồi. Với Andrés, sân bóng dường như nhỏ lại và trận đấu trở nên dễ dàng hơn.” “Đẳng cấp của chúng tôi cao gấp bốn, năm lần so với những đội còn lại. Ngày chúng tôi đấu với Madrid, họ đã chỉ định cho chúng tôi chơi ở sân bóng không có khán đài, nhưng vì chủ tịch của câu lạc bộ Madrid và huấn luyện viên Atlético Radomir Antic sẽ theo dõi trận đấu nên họ chuyển chúng tôi đến sân bóng tốt nhất, có khán đài và mọi thứ. Đội Madrid thực sự đã rất vất vả trong trận đấu với chúng tôi. Tôi nhớ cha mẹ dự định đến Brunete và quay về ngay trong ngày hôm đó. Cuối cùng, họ lại phải đi mua đồ lót mới vì chúng tôi đã vào quá sâu.” Cha mẹ của những cậu bé Albacete gần như đã phát sốt trong trận đấu với Madrid. Karlitos còn nhớ rất rõ: “Chúng tôi đã có những trận đấu tuyệt vời ở vòng bảng và còn đánh bại Madrid trong vòng loại trực tiếp nữa. Cha mẹ chúng tôi đã vô cùng kinh ngạc. Nhưng chúng tôi xứng đáng có được chiến thắng ấy. Chúng tôi là một trong những đội bóng chơi đồng đội hay nhất và chúng tôi có một tên quái vật trong đội nữa. Kể cả Madrid cũng không thể khiến chúng tôi sợ hãi. Chúng tôi đã phải đá luân lưu trong trận đấu đó. Remi đá quả đầu tiên, rồi đến Andrés, rồi tới một người thứ ba và người cuối cùng là tôi. Tôi đã rất căng thẳng khi chạm vào quả bóng. Họ vừa đá hỏng một quả.” Thủ thành José Carlos vẫn nhớ cú đá đó. “Người đá là đội trưởng của Madrid. Cậu ấy không hề đá trượt nhưng tôi đã bắt được nó. Chúng tôi là một đội bóng tuyệt vời và chúng tôi đang vút cao cùng với đội trưởng Andrés. Chúng tôi là anh em. Dù mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình nhưng chúng tôi vẫn liên lạc với đồng đội cũ. Chúng tôi gắn kết với nhau sau giải đấu và đó là một thời gian tuyệt vời. Đó là bóng đá thuần túy, là thể thao thuần túy.” Mười sáu năm sau, José Carlos sẽ nhận được một cú điện thoại từ chủ tịch câu lạc bộ Albacete. “Andrés muốn cậu thay mặt câu lạc bộ phát biểu trong buổi lễ khai trương tổ hợp đào tạo mới.” Nó được đặt tên là “Andrés Iniesta” và José Carlos đóng góp một phần nhỏ trong buổi lễ. Carlos đã run rẩy khi đứng cạnh Andrés. Cậu ấy không còn là đồng đội cũ của anh ấy mà là huyền thoại bóng đá Tây Ban Nha, Iniesta. “Các bạn có lẽ biết nhiều về Andrés hơn chúng tôi nhưng không ai trong chúng tôi thay đổi cả. Một số béo hơn một chút và một số thì ít tóc hơn, còn những người khác thay vì tới đây bằng chiếc xe Ford Orion cũ thì đang ngồi trên một chiếc BMW. Nhưng chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau. Tôi muốn ôm tất cả bọn họ, cả những người tới đây và những người không thể tới đây hôm nay. Tất cả chúng tôi, đội bóng cũ đã chơi cùng cậu trên sân nền bê tông của quê hương, luôn chào mừng cậu về nhà.” Những lời đó khiến Iniesta cúi đầu. Anh như bị lạc trong những ký ức thời thơ ấu. Sau màn xếp đội hình chụp ảnh với những câu chuyện đùa về cái quần chật cứng gần như sắp rách cùng cái đầu gối mỏi nhừ, thời gian cho những lời nhắn nhủ cuối cùng của Andrés đã tới. “Albacete là một câu lạc bộ có gốc rễ và nền tảng của nó là học viện đào tạo thanh thiếu niên, đó chính là nơi mà tôi bắt đầu”, Andrés rưng rưng xúc động khi nghĩ tới bàn thắng trong trận đấu với Madrid đã đưa đội tuyển vào vòng bán kết. Đúng là José Carlos đã cứu những bàn thua trông thấy. Cậu ấy chính là người đã đánh bại cú sút hiểm hóc của đối thủ. Ba cú đá phạt, ba bàn thắng đã thay đổi cuộc đời của Andrés. De la Morena tiết lộ,“Thật kỳ lạ nhưng trong suốt giải đấu đó, không ai gọi cậu ấy bằng tên thật cả. Họ gọi cậu ấy là ‘Số 5 của Albacete’. Cậu ấy không phải là Andrés, không phải Iniesta. Cậu ấy chỉ đơn giản là Số 5 của Albacete.” Andrés đã tặng cho phát thanh viên De la Morena chiếc áo số 5 của Albacete như một món quà và tới giờ ông vẫn giữ nó. Huấn luyện viên Víctor xúc động khi nhớ lại, “Trong trận tứ kết, chúng tôi đánh bại Madrid và ở bán kết, chúng tôi đã dẫn trước đội Racing 2-1 sau giờ nghỉ nhưng cuối cùng lại thua với tỉ số 4- 2. Đội bóng năm đó thực sự đã có thể vô địch.” “Tôi chưa bao giờ nghĩ đó sẽ là một bước đệm để được đá giải quốc gia. Tôi thậm chí còn chưa từng mơ được lọt vào vòng bán kết. Lúc đó, tôi đến Brunete chỉ để tận hưởng quãng thời gian vui vẻ thôi”, Andrés hồi tưởng. Theo De la Morena, cầu thủ xuất sắc nhất của giải đấu là Jonatan Valle. “Cái cách cậu ấy lừa bóng làm nhiều người nhớ đến Rabadan, một cậu bé trong đội Madrid đã thống trị giải đấu của năm trước. Andrés cũng rất nổi bật nhưng không bằng Jonatan. Mọi người đều bị mê hoặc bởi cậu bé đến từ Racing với bàn thắng như Maradona vậy.” “Nhưng huấn luyện viên Atlético Antic đã đưa ra đánh giá hoàn toàn chính xác chỉ với vài lần quan sát. Ông ấy nói,‘Các anh không biết gì cả. Cậu bé chơi giỏi nhất là số 5 của Albacete! Số 5!’ Trong giây phút đó, tôi đã nghĩ ông ấy đúng. Tôi bắt đầu tập trung nhiều hơn vào cậu bé mang áo số 5 của Albacete. Và tất nhiên, Antic đã đúng. Cậu bé mang áo số 5 của Albacete đã trở thành tuyển thủ của đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha trong khi Valle còn không được chơi trong giải đấu quốc gia. Ông ấy đã thuyết phục tôi, ‘Nhìn thằng bé đi, nó không bao giờ phạm sai lầm, không bao giờ để mất bóng, mọi quyết định đều chính xác’.” “Trong trận đấu tiếp theo, Albacete đã đánh bại Madrid và điều đó không tốt cho giải đấu chút nào. Mọi người đều muốn Madrid lọt vào chung kết. Antic như hét lên: ‘Nhìn kìa, nhìn kìa, cậu bé không hề lưỡng lự một phút nào cả. Cậu bé tập trung cao độ vào trò chơi. Những đứa trẻ khác thua xa cậu bé đó’.” “Đội Racing đã trở thành nhà vô địch và sau đó là màn chọn ra cầu thủ chơi hay nhất của giải đấu. Sau khi nghe Antic phân tích, bấy giờ tôi đã tin rằng đó là Andrés. Chúng tôi đã có một cuộc họp và mọi người nhất trí rằng người đó nên là Iniesta. Tôi đã đi tìm cậu ấy tại khách sạn Alcalá de Madrid, nơi các đội thi đấu lưu trú. Tôi thấy cậu bé ngồi trên một chiếc ghế dài, chân hầu như không chạm đất. Andrés đang khóc. - Sao thế Andrés? - Albacete chỉ được đá giải hạng Hai. De la Morena đưa Iniesta và Jonatan Valle đến phòng thu thanh của Cadena SER, nơi họ bắt đầu cuộc phỏng vấn cho chương trình El Larguero. - Jonatan này, bố cháu làm nghề gì vậy? - Bố cháu là người đứng đầu của một bộ. - Vậy ông ấy là bộ trưởng? - Không, không. Ông ấy là người đứng đầu của một bộ. Cùng năm đó, có một cậu bé chơi trong giải đấu là con trai của bộ trưởng Martín Toval. - Vậy là chúng ta có quý ngài nửa bộ trưởng ở đây nhỉ? – De la Morena nói - Không, bố cháu chỉ là người đứng đầu của một bộ ở Santander thôi. Sau đó, tới lượt Andrés. - Còn bố cháu thì sao, Andrés? - Bố cháu là một thợ nề nhưng bố sẽ không phải làm công việc ấy nữa khi cháu trở thành một cầu thủ. Có lẽ bố cháu sẽ trở thành nhà thầu xây dựng chẳng hạn nhưng cháu không muốn bố làm việc trên giàn giáo nữa.” Cuộc trò chuyện không dừng lại ở đó. Đã quá nửa đêm nhưng Andrés và Jonatan vẫn tiếp tục trò chuyện. Huấn luyện viên Víctor đã có mặt ở phòng thu như một người cha thứ hai của Andrés đêm đó. “Đừng lo, thầy sẽ ở đây. Cứ trả lời những gì con muốn. Đừng lo lắng về bất cứ điều gì.” Ông động viên Iniesta để cậu bé bớt căng thẳng trong cuộc phỏng vấn đầu tiên trước hơn một triệu thính giả. - Jonatan, cháu nghĩ mình đáng giá bao nhiêu? – De la Morena hướng về phía cậu bé đến từ Racing. - Năm trăm triệu đô. - Cháu thì sao, Andrés? Andrés im lặng. Phát thanh viên bắt đầu sốt ruột. De la Morena vẫn còn nhớ vẻ mặt sợ hãi của Andrés lúc đó. Víctor can thiệp tức thì, ông sợ rằng cậu bé sẽ chẳng nói gì cả. Ông thì thầm vào tai cậu bé: - Nói với chú ấy rằng con đáng giá cả tỷ. Nói đi! Nói đi! Cậu bé tới từ Fuentealbilla không lên tiếng ngay nhưng cuối cùng cũng trả lời. Cậu ấy nhắc lại đúng những gì huấn luyện viên thì thầm: - Cháu đáng giá một tỷ. *** Santi Cazorla, cầu thủ nhí không được chú ý trong giải đấu nhưng được truyền cảm hứng bởi tiền vệ nhỏ bé của Albacete và sự xuất hiện rụt rè trên đài phát thanh của Andrés, cũng nghe đài phát thanh hôm đó. “Đó là lần đầu tiên tôi biết về Andrés. Tôi chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy nhưng tôi đã nghe cậu ấy trên El Larguero trong cuộc nói chuyện với De la Morena.” “Lúc đó tôi ở đội Oviedo nhưng họ không cho tôi chơi nhiều, thậm chí họ còn định loại tôi vì tôi còn quá nhỏ. Tất cả chúng ta đều thấy tài năng của Andrés sau giải đấu ở Brunete. Tôi thậm chí không biết tên cậu ấy vào thời điểm đó nhưng cậu ấy đã đứng cạnh Jonatan Valle, Fernando Torres và Diego León.” Mặc dù luôn khiêm nhường, nhưng khi ngồi trước micro, cậu bé Andrés vẫn cảm thấy mình thật quan trọng. Cậu nhóc hiểu rất rõ những điều tốt đẹp Antic nói về mình. Andrés cũng được khen ngợi bởi Benaiges, người đã tới gặp cậu một lần nữa sau trận chung kết. Ông khoác vai cậu bé. “Nếu cháu muốn gia nhập La Masia, cháu biết chúng ta ở đâu rồi đấy.” Lọt thỏm trong vòng tay của Benaiges, Andrés vẫn nhắc lại, “Hãy nói chuyện với bố cháu, làm ơn. Hãy nói chuyện với bố cháu.” Định mệnh còn đem đến cho Iniesta một điều bất ngờ nữa. “Cầu thủ xuất sắc nhất giải đấu được tặng một chuyến đi đến PortAventura - công viên trò chơi mạo hiểm ở gần Barcelona - cùng gia đình. Cả nhà tôi đã đến La Masia để tham quan câu lạc bộ. Đó là một chuyến thăm quan trọng đã làm nên bước ngoặt của tôi ở Barça sau này.” Lúc đó, Andrés không hề tưởng tượng ra điều ấy nhưng Barça đã theo dõi cậu bé trong giải đấu Brunete. Oriol Tort - tuyển trạch viên huyền thoại của La Masia đã được nghe về cậu bé thiên tài của Albacete. Tort đã gọi cho một người bạn, Mani, “Hãy nghe ngóng về đứa trẻ mà mọi người đã ca tụng”. Vì vậy, Mani - tên thật là Germán Vara, người đã từng săn tài năng cho Betis và giờ là Barça - đã khởi hành tới giải đấu bóng đá bảy người sắp diễn ra tại Plasencia. Mani nói về Iniesta: “Một số người nói tôi là người khiến hợp đồng giữa câu lạc bộ và cậu bé ấy trở thành sự thực nhưng thật ra là một tuyển trạch viên người Hà Lan đã thấy Andrés ở Albacete và kể với Tort về cậu bé. Sau đó, ông ấy đã cử tôi đến xem giải đấu ở Plasencia.” Quan sát Andrés chưa được bao lâu, Mani nói với Tort,“Tôi sẽ ký hợp đồng với cậu bé ngay bây giờ. Thằng bé nhỏ con và có lẽ không nặng hơn ba mươi cân đâu nhưng nó luôn nắm rất rõ thế trận.” Đó là những lời khen ngợi của Mani dù ông nhớ Andrés “đã không có một xuất phát tốt tại giải đấu”. Vào cuối giải đấu, Andrés được trao giải cầu thủ xuất sắc nhất, cũng giống như ở giải đấu diễn ra cách đó vài tuần tại Brunete. “Cái cách cậu ấy chơi bóng lúc đó giống y hệt như bây giờ vậy.” Cùng một vóc dáng, cùng cách chơi, cùng một phong cách bóng đá quyến rũ, chỉ khác là khi đó cậu ấy đang đầu quân cho đội Castilla-La Mancha. Tại Plasencia, đội của Andrés đã thua Extremadura chỉ với một bàn thắng duy nhất tới từ Jorge Troiteiro, một trong những người bạn thân thiết của Andrés ở La Masia sau này. Đội vô địch của giải đấu năm đó là Cataluña sau khi đánh bại Castilla y León với tỉ số 2-1 trong trận chung kết. Tuy nhiên, các huấn luyện viên và các nhà săn tài năng bóng đá đã quyết định cái tên của cầu thủ xuất sắc nhất là Andrés - cậu bé đến từ La Mancha, cậu bé đã khiêu vũ cùng quả bóng với ước mơ là đưa cha mình xuống khỏi giàn giáo. *** Chìa khóa để thành công ở môn thể thao vua nằm trong việc phát hiện tài năng, nằm trong việc nhận biết những người được sinh ra để đá bóng. Trong nhiều năm, Barcelona có một người chuyên săn tài năng cho Cesar Luis Menotti, Terry Venables và Johan Cruyff. Ông là Oriol Tort, người mà họ gọi là “giáo sư”. Con mắt chuyên gia của “giáo sư” đã đúng với trường hợp Iniesta, hay ít nhất là con mắt chuyên gia của người bạn đáng tin cậy Mani - người đã đưa cho ông một đánh giá chính xác về thiên tài tới từ Albacete mà Tort thậm chí còn chưa được chứng kiến. Tort là người có thể chỉ với một cái liếc cũng biết được liệu người đó có phải là một cầu thủ thực thụ hay không. Jaume Olivé, người đứng đầu học viện bóng đá thanh thiếu niên tại Barça vẫn còn nhớ lời “giáo sư” thường nói: “Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng vì sau đó càng quan sát, người chơi càng bộc lộ nhiều khiếm khuyết hơn. Phải nhớ lại cái ấn tượng lần đầu gặp họ. Họ sẽ là cầu thủ thứ thiệt khi trong đầu cậu nghĩ rằng họ có gì đó khác biệt và cậu thích họ.” Oriol Tort sẽ đánh giá các cầu thủ trẻ và tất cả các huấn luyện viên, còn tuyển trạch viên sẽ quan sát Oriol. Người ta nói rằng, chỉ cần nhìn cách ông hút hết một điếu thuốc cũng có thể biết người được quan sát có phải một tài năng hay không: nếu đầu lọc của thuốc lá vẫn còn cháy một màu đỏ tươi sau một hơi thật sâu, có thể chắc chắn rằng người chơi là một viên ngọc thô. Không ai hiểu Oriol hơn Olivé. Họ là một đội hoàn hảo, luôn chia sẻ ý kiến và ghi chép lại bằng một cái máy đánh chữ cũ. Tort đã từng nói đùa rằng trước đó, nếu La Masia đề nghị ông ở lại câu lạc bộ và tiếp tục làm việc với chiếc máy đánh chữ cũ kỹ đó, chắc chắn ông sẽ gắn bó với nó. - Giáo sư, ông sẽ ký tiếp hợp đồng chứ? - Sao nhỉ, cái ghế với cái máy đánh chữ của tôi bị họ mang đi rồi.” Đó là một dấu hiệu cho thấy tương lai của ông đã được ấn định. Trong những năm đầu ở Barça, Tort là một người chuyên cấp phát dược phẩm hằng ngày. Ông và Olivé là những huấn luyện viên làm bán thời gian, nửa ngày lo dược phẩm, nửa ngày huấn luyện những cầu thủ nhí trong đội bóng thanh thiếu niên của Barcelona. Nhóm tình nguyện viên của Pujol, Carmona hoặc Ursicinio không chỉ làm công việc săn tài năng vì lý do tài chính. Họ tìm thấy niềm vui khi khám phá ra một cầu thủ sẽ trở thành thành viên của đội hình thi đấu chính thức trong tương lai, ai đó thực sự đặc biệt như Guardiola, Xavi hoặc Iniesta. Cuộc sống của Iniesta đã thay đổi ở Brunete nhưng nếu không có cuộc gọi giữa Tort và Mani, anh sẽ không thể gia nhập La Masia. “Đôi lúc tôi muốn tua lại một số khoảnh khắc”, Andrés nói, khép lại những dòng hồi ức cuối cùng về Brunete. “Tôi biết Andrés đã có một thời gian khó khăn mặc dù cậu ấy chưa từng nói bất cứ điều gì với tôi. Ai cũng muốn nói chuyện với De la Morena vì lợi g g yệ ợ ích cá nhân. Vấn đề không phải là cậu ấy có thích chương trình phát thanh đó hay không dù nhiều năm nay cậu ấy cũng đã ở đỉnh cao của sự nghiệp nhưng tôi không thích nhìn những con người đạo đức giả.” Họ đã từng nói rất nhiều điều khiến Andrés tổn thương, ví dụ như họ nói cậu ấy luôn dành thời gian để nói chuyện với De la Morena nhưng lại không như vậy với những người xung quanh. “Điều đó làm tôi đau lòng. Ông ấy là người đã dõi theo tôi kể từ khi tôi 12 tuổi, khi ấy, chẳng ai biết tới tôi. Dù bạn có nổi bật thế nào thì cũng sẽ rất dễ bị lãng quên khi bạn 14, 15, 16 tuổi. De la Morena luôn ở Brunete nhưng ông ấy chưa bao giờ quên tôi cả. Và bất cứ khi nào tôi bị chỉ trích, ônh ấy luôn nghĩ rằng những lời chỉ trích đó là không công bằng. Ông ấy luôn ủng hộ tôi.” “Kể cả khi tôi không được đá, ông ấy vẫn luôn nghĩ tôi xứng đáng được ở trong đội. Ông ấy đã gắn bó với tôi và ông ấy xứng đáng nhận được sự tôn trọng cùng tình cảm ấy. Ông ấy sẽ chẳng mảy may bận tâm tới những lời đồn thổi về tôi. Ông ấy không cần phải lên tiếng thanh minh cho tôi nhưng đó là điều ông luôn thực hiện mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Chúng tôi không cần người kia phải làm gì đó đáp trả mình. Chúng tôi làm mọi việc chỉ vì chúng tôi tin rằng người kia đúng và đó là cách ông ấy luôn đối xử với tôi.” “Tôi không nói rằng những người khác đều đối xử tệ với tôi, không hề. Tôi luôn cố gắng tôn trọng người khác và dành thời gian cho nhiều người nhất có thể. Tôi đang nói về những khoảng thời gian nhất định. Đó là điều tôi cảm thấy rất rõ nét. Có những thứ tôi luôn luôn nhớ và tôi sẽ không bao giờ quên, như ‘Joserra’ - biệt danh của De la Morena. Ông ấy luôn ở bên tôi khi xung quanh chẳng còn ai khác.” Chương 4 LA MASIA “Tôi đã có những ngày tăm tối nhất trong cuộc đời tại La Masia.” - Andrés N ghe có vẻ mâu thuẫn nhưng đó là sự thật. Cảm giác tồi tệ của những ngày tháng đó vẫn luôn ở trong tâm trí tôi như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Tôi cảm thấy mình như bị bỏ rơi, cảm thấy mất mát một cái gì đó, tưởng như tâm hồn của tôi đã bị xé nát. Đó là một trong những khoảnh khắc khó khăn nhất cuộc đời tôi. Tôi muốn tới La Masia. Tôi biết đó là điều tốt nhất cho tôi và cho tương lai của tôi. Nhưng tôi đã phải trải qua những trải nghiệm cay đắng khi sống xa gia đình. Tôi không thể gặp họ mỗi ngày, cũng không thể cảm nhận thấy sự tồn tại của họ. Điều đó thật sự rất khó khăn. Tới La Masia là quyết định của tôi nhưng nó thực sự rất khó khăn. *** Sự bình thản trên khuôn mặt Andrés đột nhiên biến mất bởi những ký ức về đêm đầu tiên tại La Masia vào tháng 9 năm 1996. Andrés đã tới đó một cách đột ngột, không hề có dự định; khi ấy, anh đã hỏi José Antonio: “Bố có thể gọi cho họ bây giờ không?” “Vài ngày sau khi nhận được đề nghị của Barcelona, tôi đã đưa ra quyết định. Tôi sợ rằng đã quá muộn để được tới La Masia nhưng ông Tort nói họ sẽ đợi chúng tôi dù là năm đó hay năm sau nữa. Chúng tôi đã kịp tham gia trong năm đó. Không có ai trong gia đình khuyên tôi tới Barcelona, kể cả bố tôi. Tôi nhớ ngày đầu tiên tới đó là 16 tháng 9, khi trường học sắp khai giảng và khóa huấn luyện bóng đá cũng sắp bắt đầu. Đó là một quyết định muộn màng nhưng đúng đắn.” Có thể đó là quyết định đúng đắn nhưng sẽ chẳng dễ dàng chút nào cho cả Andrés và gia đình của anh. José Antonio: “Sao bây giờ con lại muốn tới đó? Sao lại là bây giờ?” Andrés: “Con đã thay đổi ý định. Giờ con đang rất tỉnh táo. Con đã nghĩ rất nhiều về điều này và con nghĩ chúng ta nên tới đó.” José Antonio: “Khi thằng bé nói nó muốn đi ngay lúc đó, tôi tự hỏi bản thân mình, tại sao lúc này thằng bé lại quyết định đi.” Andrés: “Vì con biết bố muốn con tới đó. Sau tất cả những gì bố đã làm cho con, con không thể để lỡ cơ hội này được.” Một mặt, José Antonio cảm thấy vui mừng nhưng ông cũng không khỏi lo lắng. “Tôi là người muốn thằng bé đi để nó được phát triển nhưng tôi cũng là người phải chịu nhiều áp lực nhất.” Quyết định của Andrés thật chẳng dễ dàng chút nào cho những người nhà ở Albacete và cho chính cậu khi ở Barcelona. Andrés: “Tôi không muốn xúc phạm hay đụng chạm tới bất cứ ai nhưng tôi muốn mọi người biết ở Albacete đã xảy ra những chuyện gì ngay trước khi tôi tới Barcelona. Tôi không để bụng. Tôi luôn biết ơn những người đã giúp tôi đến được nơi tôi thuộc về nhưng có những người có thái độ khiến tôi không vừa lòng. Tôi có cảm giác những người trong câu lạc bộ muốn biến tôi và đặc biệt là gia đình tôi trở thành những kẻ xấu xa. Họ đã nói những điều ngớ ngẩn gây hiểu lầm. Tôi đã phải đợi hai tuần mà không thể chơi cho Barça vì thủ tục giấy tờ không hoàn thành. Thực sự, tôi không có chút ác ý nào với họ và tới một thời điểm, tôi đã hiểu được sự thất vọng của họ khi một trong những cầu thủ nhí rời khỏi. Nhưng họ không cần thiết phải làm hại bất cứ ai. Tôi chỉ làm những gì tôi cho là điều tốt nhất cho mình mà 99% những người trong tình cảnh của tôi sẽ làm vậy.” Khi gia đình Iniesta đến La Masia, cha mẹ anh đã nói chuyện với Señor Farrés, người phụ trách nơi cư trú. Andrés đi vòng quanh hành lang của tòa nhà biểu tượng chứa đựng những giấc mơ thời thơ ấu. Anh sẽ không thực hiện hành trình này một mình. Andrés: “Tôi nhớ José, thủ thành của đội U17 vào thời điểm đó. Cậu ấy có đôi chân khổng lồ và tôi nghĩ có lẽ mình chỉ cao đến eo của cậu ấy. Cậu ấy dắt tôi đi thăm La Masia, tới từng ngóc nghách để tôi có thể làm quen với nó. ‘Chỗ này là khu ký túc xá; đây là một khu ký túc xá khác, còn đây là thư viện, Andrés.’ Cậu ấy nói liên hồi còn tôi thì không thể ngừng khóc. Tôi cứ khóc mãi. Tôi đứng ở đó nhưng tâm trí lại đang ở quê nhà, bên gia đình mình.” Bố mẹ cậu bé vẫn đứng dưới cánh cửa của học viện La Masia, họ đang nói chuyện với Señor Farrés trong khi cậu cứ đi lên đi xuống cầu thang. “José đã dẫn tôi đi xem xung quanh tòa nhà như thể nó thực sự rất quan trọng với tôi vậy”, Andrés nhớ lại những giây phút đầu tiên của mình trong ngôi nhà mới. José Bermúdez, anh chàng thủ môn cao lớn, vòng tay qua vai, an ủi cậu nhóc tân binh: “Thôi nào, Andrés”. Tới giờ, José vẫn còn nhớ như in hình ảnh ấy. “Cậu ấy nhợt nhạt, nhỏ con và trông rất buồn bã. Tôi có cảm giác như cậu ấy nghĩ mình đang bị bỏ rơi vậy. Tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc đó rất rõ ràng và tôi cũng không ngạc nhiên khi cậu ấy còn không nhớ nổi họ của tôi.” “Cậu ấy trông rất yếu, nhỏ xíu và chắc chỉ cao tới eo của tôi. Nhưng Jorge (Troiteiro) thậm chí còn nhỏ hơn cả Andrés. Cả ba chúng tôi đã gặp nhau ở sảnh. Tôi 17 tuổi còn hai người kia đều mới 12 tuổi. Điều đó thực sự khó khăn, kể cả với tôi. Hãy tưởng tượng xem nó tồi tệ thế nào đối với Andrés. Cậu ấy đã trải qua một quãng thời gian cô đơn. Andrés rất nhút nhát, Jorge thì hướng ngoại hơn nhiều. Cậu bé nói nhiều hơn và luôn là người bắt chuyện trước. Tôi đã rất quý Andrés ngay từ lần gặp đầu. Cậu ấy rất lịch sự và biết cách ăn nói lễ phép, cũng rất tinh tế và nhạy cảm nữa.” *** Cha của Andrés, José Antonio nói, “Chúng tôi đã phải để Andrés lại đó để quay về khách sạn. Thằng bé ở rất gần - có lẽ chỉ cách chỗ chúng tôi 200 hoặc 300 mét - nhưng cảm giác lại thật xa.” Con phố Maternity là khoảng cách duy nhất giữa Andrés với cha mẹ và ông ngoại. José dẫn Andrés lên cầu thang, tới chiếc giường tầng của cậu cùng với Jorge Troiteiro và trở về khách sạn. Gia đình Iniesta-Luján đã phải trải qua một đêm âu sầu. Cánh cổng La Masia đã khép lại, gia đình của Andrés cũng đã tới khách sạn Rallye. Họ không nói gì với nhau. Cả ba người đều im lặng. José Antonio không thể ở yên trong phòng. Ông cảm thấy áp lực. Ông bước vào thang máy, đi xuống quán ăn tự phục vụ của khách sạn và tìm thấy ông của Andrés. “Tôi cứ nghĩ mình sắp chết. Tôi không thể thở nổi. Thật khủng khiếp. Tôi đã thấp thỏm cả đêm hôm đó. Chúng tôi đã thu xếp xong hành lý để quay về nhà nhưng tôi không thể đi mà không có cậu con trai bé bỏng của mình. Nếu không có mẹ nó ở đó, tôi đã đưa thằng bé về nhà rồi. Mẹ của Andrés là người phụ nữ cao cả nhất. Bà ấy luôn nói với tôi rằng nếu thằng bé đi xa mà vẫn không thành công, chúng ta sẽ không được gặp nó trong sáu hoặc bảy năm nhưng nếu thằng bé đi xa và thành công thì quãng thời gian ấy cũng vẫn vậy. Đó là điều không thể thay đổi.” Mari không được gặp Andrés. José Antonio không được gặp con trai. Maribel, em gái Andrés cũng không được gặp anh trai mình. Còn Andrés thì không được gặp tất cả bọn họ. “Con sẽ quay lại La Masia và đưa nó về. Con không thể chịu đựng được nữa”, José Antonio nói với bố vợ, tin rằng sẽ tìm được đồng minh hoàn hảo và họ sẽ cùng nhau hạ gục ý chí của Mari. Ông ngoại của Andrés đồng ý với José Antonio. Mari vẫn không hề hay biết kế hoạch của hai người đàn ông. Nhưng sớm hay muộn thì bà cũng sẽ phát hiện ra. “Mari, anh sẽ đưa con về! Anh sẽ đến La Masia ngay bây giờ và anh sẽ đưa con ra khỏi đó! Và chúng ta sẽ về nhà!” Giọng nói khàn khàn của José Antonio vang lên trong căn phòng khách sạn chỉ cách sân vận động Camp Nou có 50 mét. Nhưng Mari, người mẹ mạnh mẽ và kiên cường, đã can thiệp. Bà không nói nhiều - như tất cả thành viên trong gia đình Luján - nhưng thật rõ ràng và có chính kiến; bà sẵn sàng thuyết phục bất cứ ai, ngay cả khi người đó là chồng của mình. “Nếu anh đưa con về thì anh thật ích kỷ”, Mari thuyết phục người chồng gần như đang quẫn trí. “Anh không nghĩ cho con sao, José Antonio? Anh phải suy nghĩ cho con chứ. Ít nhất thằng bé cũng cần một cơ hội để thử sức. Chúng ta đã phải trải qua một chặng đường dài nhưng lại không để cho con thử sao?” Khi Mari yếu lòng nhất, bà phải tự vực mình mạnh mẽ, hoặc ít nhất cũng không chùn bước như bố của Andrés. Họ đã đi một quãng đường dài, phải chống lại trở ngại đầu tiên để tiếp tục tiến lên. Trong khi đó, con trai bé bỏng của họ cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải chịu đựng sự cô đơn trong một góc nhỏ ở Barcelona, dưới chân ngôi đền bóng đá vĩ đại Camp Nou. *** Andrés: “Tôi không thể ngừng khóc trong bữa tối đầu tiên tại La Masia. Đương nhiên là tôi chẳng chịu ăn gì cả.” Ở bên kia đường, bố của Andrés cũng không nuốt nổi bữa tối; đương nhiên, cả mẹ và ông ngoại cậu bé cũng vậy. Mari không để một giọt nước mắt nào tuôn ra trong đêm hôm đó, bà nén nó lại và giữ nỗi đau ấy trong lòng. Gia đình vô danh mê bóng đá đến từ Albacete tối hôm đó ở Barcelona đã không ăn, không ngủ. “Tôi không biết đêm tồi tệ nhất là đêm đầu tiên hay tối hôm sau đó. Tôi biết bố mẹ tôi đang ở rất gần. Tôi biết họ chỉ cách đó vài trăm mét nhưng sớm hay muộn họ cũng sẽ về nhà. Họ phải trở lại làm việc. Họ không thể ở lại với tôi.” Cậu bé Andrés biết đó chỉ là vấn đề thời gian. Gia đình cậu sẽ để cậu ở lại Barcelona. Andrés: “Sáng hôm sau, tôi phải đi học. Họ đang đợi tôi ở cửa vào La Masia cùng với Jorge Troiteiro, bạn cùng lớp mới của tôi tới từ Mérida. Cậu ấy cũng bằng tuổi tôi.” Không ai kể về những gì họ phải trải qua đêm hôm trước. Họ đều chào nhau như thể chẳng có gì xảy ra, như thể họ vẫn đang ở nhà và Andrés chỉ học tại ngôi trường làng mà thôi. Họ đang ở Barcelona nhưng họ muốn giả vờ như mọi chuyện vẫn như ở Fuentealbilla vậy. “Chúng tôi vào lớp và gia đình vẫn hôn tạm biệt tôi.” Andrés và Jorge tự đi học và điều đó đã trở thành một thói quen trong nhiều năm tiếp theo. Nhưng Andrés đã không kịp chuẩn bị cho những điều sẽ xảy ra vào cuối buổi học đầu tiên đó. “Tôi nghĩ rằng lúc tan học buổi chiều, họ sẽ ở đó chờ tôi. Nhưng khi tôi đến thì không còn ai cả.” Không có bố José Antonio, không có mẹ Mari, và không có ông ngoại. Ngoài Jorge đang đứng bên cạnh, Andrés hoàn toàn cô độc. “Bây giờ nhìn lại, tôi nghĩ đó là một quyết định hoàn toàn đúng đắn. Họ đã tự giải cứu khỏi giây phút chia ly tồi tệ ấy.” “Bây giờ có thể tôi cảm thấy hoàn toàn ổn nhưng vào lúc đó thì không. Bây giờ tôi có thể hiểu lý do họ làm vậy nhưng vào lúc đó tôi cảm thấy bơ vơ, như thể mình bị bỏ rơi vậy.” *** “Nghe có vẻ như tôi đang nói dối vì tôi chỉ tới La Masia trước Andrés có một tuần nhưng tôi thực sự đã quen với điều ấy”, Jorge Troiteiro, bạn cùng trường Luis Vives với Andrés ở Barcelona nói. “Sự thay đổi ấy có ý nghĩa to lớn đối với chúng tôi. Sau một đêm, chúng tôi không còn là trẻ con nữa. Khi tôi mới 10 hoặc 11 tuổi, lúc ở nhà, gia đình luôn lo liệu mọi thứ cho tôi và tôi nghĩ Andrés cũng vậy. Bố mẹ mặc quần áo cho tôi, đưa tôi đến trường, họ đưa tôi đi khắp mọi nơi và làm rất nhiều điều cho tôi.” “Ở La Masia, chúng tôi sẽ tan trường mà chẳng có ai chờ đợi cả. Không một ai. Chúng tôi mới 12 tuổi. Chúng tôi đã phải trưởng thành thật nhanh và không phải cậu bé nào cũng sẵn sàng cho điều ấy. Chúng tôi phải học cách hòa nhập với một đại gia đình - gia đình La Masia - mà trước đó chúng tôi còn không biết nó tồn tại. Đột nhiên, tôi lại có những người anh em mới và bởi vì chúng tôi nhỏ nhất, họ đã giúp chúng tôi trong tất cả mọi việc. Họ chăm sóc chúng tôi, nhưng…”, Troiteiro bỏ dở câu nói khi ký ức về những ngày tháng cô độc ùa về, khi mà chỉ Andrés mới có thể giúp anh cảm thấy ổn hơn. Đối với Andrés, mỗi lần không thấy ai chờ đợi sau giờ tan học, cậu bé đều biết thế giới mà mình đang bước vào sẽ cô đơn như thế nào. Có lẽ trên chiếc xe chạy từ Fuentealbilla đến Barcelona, khi ba thế hệ gia đình - ba người lớn và một đứa trẻ - ngồi trong im lặng, họ đều biết rằng sự thích nghi là rất cần thiết khi họ đang bước vào một thế giới mới. Andrés: “Tôi còn nhớ khi chúng tôi ăn xong ở Tortosa, thực ra là chẳng ai ăn gì cả. Nó giống như khi bạn biết cái kết đang tiến đến gần hơn.” Họ đều xem đó là sự kết thúc. “Chúng tôi biết không còn đường lui nữa. Khi chúng tôi ăn xong thì đã tới Catalonia rồi. Chúng tôi thực sự không thể quay đầu lại nữa. Tất cả gia đình tôi đều chỉ có thể nói điều gì đó vô nghĩa hoặc là bắt đầu một cuộc trò chuyện không đầu không cuối. Không ai có thể chịu được nỗi đau mà chúng tôi sắp trải qua. Nhưng chúng tôi phải chịu đựng được.” “Tôi không ăn trưa ở Tortosa, cũng chẳng ăn tối ở La Masia.” Đứng trên quan điểm một người làm cha, nhìn lại mọi việc đã xảy ra, Andrés biết ơn những gì gia đình anh phải chịu đựng ngày hôm đó. “Trước đây, tôi chỉ nghĩ về cảm nhận của tôi, những gì tôi đã trải qua hay những gì tôi cảm thấy khi ở La Masia. Tôi cứ nghĩ tôi biết những gì bố mẹ và ông nội của tôi đã trải qua nhưng đến khi trở thành một người cha, tôi mới thực sự hiểu điều ấy kinh khủng thế nào. Tôi không thể hiểu được nỗi đau của họ cũng như những gì em gái tôi đã chịu đựng. Là một người cha, tôi biết cảm giác sẽ tồi tệ thế nào nếu một ngày tôi không thể thấy Valeria, Paolo Andrea, hay Anna. Dù bây giờ với công nghệ hiện đại, bạn có thể thấy những người thân yêu của mình từ bất cứ nơi nào trên thế giới vào bất cứ lúc nào nhưng không được chạm vào những đứa con của tôi chỉ trong một ngày ư? Giờ tôi có thể tưởng tượng được bố mẹ tôi cảm thấy thế nào khi phải để tôi lại La Masia. Ngay cả bây giờ, tôi thực sự không muốn nghĩ về nó.” Họ biết kể từ đó, mỗi tháng, gia đình sẽ chỉ có thể gặp mặt một lần. Cuộc đời của cậu bé Iniesta 12 tuổi đã thay đổi hoàn toàn. “Phải mất vài tuần, thậm chí là vài tháng, tôi mới có thể làm quen với điều ấy.” “Tôi trở nên chán ăn. Tôi không muốn nói chuyện với gia đình qua điện thoại, bởi nếu nghe thấy giọng họ, tôi sẽ khóc. Nhưng cuối cùng tôi cũng làm quen được với mọi thứ vì tôi hiểu rằng tại sao tôi lại tới đây và tôi đang cố gắng vì điều gì. Tôi đã muốn tới đó cũng nhiều như tôi muốn về nhà vậy. Tôi phải ở lại, tôi phải thành công ở La Masia và trở thành cầu thủ của Barça.” Bền bỉ chính là đặc tính của gia đình Luján. Mẹ anh đã rất kiên cường vào cái đêm José Antonio đe dọa phá tan cánh cửa học viện ưu tú của Barça để đưa con trai mình về. Và con trai của bà cũng rất cứng rắn khi nén được nước mắt vào những ngày đầu lạc lõng trong hành lang La Masia de Can Planas 300 năm tuổi. “Được gặp cha mẹ là niềm an ủi nhỏ dành cho tôi. Họ luôn tới vào thứ Sáu, sau khi em gái tôi tan học. Họ sẽ đến Barcelona vào khoảng tám hoặc chín giờ tối. Tất nhiên, lúc đó, tôi đã sẵn sàng để gặp họ. Tôi sẽ chờ ở cửa để chúng tôi có thể đi thẳng ra ngoài mà không chậm trễ phút giây nào. Chúng tôi sẽ ăn tối ở quán bar bên cạnh khách sạn và sau đó tất cả sẽ cùng trèo lên chiếc giường trong phòng khách sạn mà ngủ cùng nhau. Chúng tôi làm mọi thứ cùng nhau. Đó là một kỷ niệm tuyệt vời!” “Vào thứ Bảy, sau trận đấu, chúng tôi sẽ có buổi chiều rảnh rỗi. Chúng tôi đến rạp chiếu phim hoặc đi dạo ở Barcelona nhưng rồi nỗi buồn trong tôi bắt đầu trỗi dậy khi trời mỗi lúc một tối và thời khắc chia tay đến gần. Không có cách nào để ngăn chặn nó. Thời gian trôi qua nhanh chóng và tôi không có cách nào để kiểm soát. Ban đầu, họ đến một tháng một lần, sau đó là mười lăm ngày một lần.” “Tôi biết rằng sau bữa trưa ngày Chủ nhật, họ sẽ lại khởi hành để trở về nhà. Họ phải giúp các cậu và ông ngoại tôi ở quán bar. Ở Fuentealbilla, mọi người thường ra ngoài ăn tối vào Chủ nhật và bố mẹ tôi phải quay lại vào lúc bảy hoặc tám giờ, không thể muộn hơn. Điều đó có nghĩa là họ phải rời Barcelona lúc hai hoặc ba giờ chiều. Khi giờ chia tay đến gần, tôi lại cảm thấy tồi tệ, cảm giác như họ đã dành quá ít thời gian cho tôi.” Và rồi Andrés sẽ lại đếm từng ngày để được gặp họ. “Tôi sẽ gạch từng ngày một trong nhật ký trường học của tôi. Tôi sẽ đếm ngược cho đến Giáng sinh hoặc lễ Phục sinh hoặc dịp nghỉ hè. Tháng nào cũng vậy. Tôi luôn hướng về gia đình và những ngày