🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Ẩn Tàng Thư Dantalian 1 - Mikumo Gakuto full mobi pdf epub azw3 [Light Novel] Ebooks Nhóm Zalo Dantalian no Shoka I Gakuto Mikumo G-Yuusuke Dịch giả: sos505 Mục Lục Chương I ...................................................................................... 4 Chương II ...................................................................................53 Chương III ............................................................................. 111 Chương Đặc Biệt I ................................................................... 144 Chương IV ................................................................................ 151 Chương Đặc Biệt II ................................................................. 206 Chương V .................................................................................. 213 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực Chương I Sự Tôn Thờ Ẩm Thực 7 Dantalian no Shoka I Một bãi đất hoang vu lúc chạng vạng. Bụi tuyết lặng lẽ rơi xuyên qua khoảng trống giữa những nhánh cây. Trƣớc ngôi mộ mới đào, một cô bé đứng đó lẻ loi. Một cô gái nhỏ mang áo tang. ―Làm ơn… dạy cháu…‖ Cô bé kêu van với giọng khản đi vì khóc. Cô đang nhìn vào một cỗ xe. Một cỗ xe độc mã sơn đen nhánh, đậu lại ở góc bãi đất. Cạnh cửa sổ là một con búp bê đơn độc. Một con búp bê sứ xinh đẹp mặc một bộ váy đen tuyền. Cô gái nhỏ quỳ xuống trên bãi cỏ héo úa – giống nhƣ cầu xin con búp bê đó. ―Làm ơn đi, hãy ban cho cháu kiến thức. Khả năng hoàn thành những khát khao của ngƣời đàn ông này… làm ơn… bằng cách nào đó.‖ Giọng nói yếu ớt run rẩy của cô bị cuốn theo cơn gió lạnh buốt. Ngay khi cô bé gục đầu xuống nhận ra rằng điều ƣớc của mình sẽ không đƣợc ban tặng, cửa cỗ xe lặng lẽ mở ra. Chỉ độc một quyển sách đƣợc chìa ra cho cô qua cánh cửa. Ngoài tựa sách đƣợc chạm nổi, có một biểu trƣng mộc mạc đƣợc vẽ trên bìa. Bìa sách xinh xắn tạo ấn tƣợng của một quyển sách mới in đồng thời cả ấn tƣợng của một cuốn cổ thƣ hàng trăm năm tuổi. ―Ma Thƣ đã chọn cháu‖ Một giọng đàn ông vang vọng bên trong cỗ xe. Cô gái nhỏ ngƣớc khuôn mặt lấm lem nƣớc mắt và nhận quyển sách với đôi tay run run. 8 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực ―Ta sẽ giao phó cho cháu thứ này. Chúc cháu là chủ nhân của quyển Ma Thƣ này cho đến ngày hoàn trả. Tuy nhiên, hãy luôn ghi nhớ một điều dù chuyện gì xảy ra.‖ ―Ghi nhớ… điều gì ạ…?‖ Cô bé hỏi lại sợ hãi. Câu trả lời của ngƣời đàn ông ngắn gọn. Ông trả lời với một giọng khàn khàn nhƣ vang vọng từ đâu đó xa xăm. ―Tồn tại trên thế gian này những thứ không dành cho sự hiểu biết của con ngƣời…‖ Sau khi cánh cửa đóng lại, cỗ xe bắt đầu lặng lẽ xa dần. Tan biến vào bóng đêm, chỉ để lại những tiếng móng ngựa nặng nề. Cô bé đơn độc trong bộ đồ tang, tay ôm một quyển sách, vẫn còn ở lại. Và vầng trăng sáng đỏ rực vô cảm chứng kiến tất cả từ bầu trời cao vòi vọi. 9 Dantalian no Shoka I Chương I – Sự tôn thờ ẩm thực Hồi 01: Meditations de Gastronomie [1] 1 Trên một con đƣờng núi gồ ghề xa bên ngoài những cánh cổng của kinh đô hoa lệ, có một chiếc xe đang chết máy. Đó là một chiếc xe cũ kỹ từng đƣợc quân đội sử dụng. Loại ô tô thƣờng đƣợc bán rẻ cho ngƣời dân trong những năm thời hậu chiến. Thân xe bạc đã phai màu, lại chẳng có mui, nên hai chỗ ngồi phơi hẳn ra bên ngoài. Một chiếc chăn đƣợc cuộn lại và những cuốn sách đã đọc xong bị quăng bừa bãi trên những chiếc ghế bọc da. Ngƣời lái xe là một chàng trai trẻ mặc áo choàng lính bằng da. Khó mà đoán đƣợc tuổi chính xác của anh ta, nhƣng có lẽ là khoảng 20 tuổi. Dù vậy, trên khuôn mặt bị che khuất bởi cái mũ của anh vẫn còn nét trẻ con. Anh ta đang cúi xuống một bên chiếc xe, hí húi với ổ trục của bánh xe màu đen. Dù vẻ ngoài lịch thiệp cho thấy anh ta là con nhà gia thế, đôi tay anh lại quen với việc dùng các dụng cụ một cách lạ lùng. Những động tác nhƣ một ngƣời lính đƣợc huấn luyện đặc biệt. ―Chán quá.‖ [1] Mỗi tên chƣơng và tên truyện đều gồm hai dòng. Dòng thứ nhất bằng tiếng Nhật, dòng thứ hai bằng chữ cái Latin có liên quan đến nội dung chƣơng. Ở chƣơng này là cuốn sách tên là Méditations de Gastronomie - Nhập định về Nghệ thuật Ẩm thực (tên đầy đủ là Physiologie du Goût, ou Méditations de Gastronomie Transcendante; ouvrage théorique, historique et à l'ordre du jour, dédié aux Gastronomes parisiens, par un Professeur, membre de plusieurs sociétés littéraires et savants) của một nhà ẩm thực gia nổi tiếng ngƣời Pháp Jean Anthelme Brillat-Savarin (sinh ngày 01-04- 1755 ở Belley, Ain mất ngày 02-02-1826 ở Paris). Cuốn sách nói về nghệ thuật ẩm thực. 10 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực Một cô bé ngồi trên bục chứa hàng nói với chàng trai. Tuổi cô khoảng 12, 13 là nhiều. Làn da trắng trẻo đến gần nhƣ trong suốt đƣợc bao bọc trong chiếc váy đen tuyền. Mái tóc đen nhánh dài chấm eo và cả đôi mắt cũng đen huyền nhƣ màn đêm sâu thẳm. Chiếc váy đen đƣợc đính vô số những dải đăng ten và diềm xếp. Những đƣờng nét bên ngoài của cô đƣợc bọc trong những miếng bảo vệ bằng kim loại trên mu bàn tay và một bộ giáp chân thô sơ. Vẻ ngoài của cô làm ta nhớ đến những bộ áo lễ của những hiệp sĩ thời trung cổ; một kiểu kết hợp kỳ lạ không thể gọi là váy hay là giáp nữa. Và cuối cùng, thay cho dải ruy băng, cô mặc một thứ nhƣ giáp ngực bằng kim loại cũ kỹ. Một cái khóa lớn, đƣợc buộc vào cô với những sợi xích bạc. ―Đói quá. Anh định để tôi phải chờ bao lâu nữa đây? Đầu tiên anh lạc đƣờng rồi anh làm xe chết máy. Thử nói tôi nghe xem nào Huey, anh có phải là đồ vô dụng không chứ?‖ Đặt quyển sách đang đọc trên đùi, cô rủa xả anh tài xế. Anh chàng tên ―Huey‖ chỉ mỉm cƣời chế nhạo giọng điệu gắt gỏng chẳng phù hợp chút nào với vẻ ngoài đáng yêu của cô. ―Ồ, tôi tƣởng chúng ta lạc đƣờng là do cô đọc nhầm bản đồ chứ…?‖ ―Ứ ƣ…‖ Cô bé rên lên một cái rồi im lặng. Cô hờn dỗi cắn môi trong lúc má ửng đỏ lên và quay đi chỗ khác. Trời, trời. Chàng trai trẻ chỉ nhún vai khi thay đôi găng tay bẩn đầy dầu mỡ. 11 Dantalian no Shoka I ―Nhƣng giờ rõ ràng chúng ta ở trong một tình thế chẳng thoải mái tí nào. Tôi muốn sửa chiếc xe, nhƣng lại không đủ phụ kiện. Chúng ta sẽ phải đi mƣợn vài dụng cụ thích hợp với linh kiện cần thiết.‖ ―…giờ anh mới nhận ra sao?‖ Cô bé thở dài ngao ngán. Xe của họ hiện đang bị chết máy trên một con đƣờng đất nhỏ hẹp chỉ mới vừa mới khô. Nhìn đâu cũng chỉ có đồng bằng khô cằn đầy cỏ. Cửa hàng kim khí hay dụng cụ? Xung quanh còn chẳng có đến một căn nhà! ―Làm ơn nhìn xung quanh xem. Anh thật sự nghĩ, là anh kiếm đƣợc những thứ đó ở chỗ này sao? Anh có lẽ là tên tài xế ngu ngốc nhất trên đời mới để lạc đến một nơi nhƣ thế này trong cái mùa lạnh lẽo giống vầy.‖ ―À, tôi thừa nhận là cô đúng về chuyện thời tiết.‖ Anh nhìn lên những nhánh cây khô khốc lại vì giá lạnh của mùa đông rồi lắc đầu khổ sở. ―Nhƣng Dalian à... có vẻ chúng ta không phải là những ngƣời duy nhất đi đƣờng này.‖ Sau khi nói thế, anh nheo mắt lại nhìn về phía xa. Một cỗ xe đang tiến về phía họ, tung bụi trắng xóa. Đó là một cỗ xe song mã. Chính xác hơn, là một cỗ xe hạng sang đƣợc trang bị hệ thống giảm xóc, thƣờng chỉ thấy ở những lâu đài của giới quý tộc. Một ngƣời đàn ông trung niên mặc áo choàng có vẻ đắt tiền đang giữ dây cƣơng ở ghế xà ích. Có thể nhìn thấy một ngƣời phụ nữ trẻ ngồi trong buồng khách. Anh chàng tài xế trẻ, Huey, đặt mấy dụng cụ xuống đất và đứng lên. 12 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực Cô bé mặt váy đen tên Dalian nhảy khỏi bục chứa hàng và vội vàng núp sau lƣng Huey. Vẻ lo lắng của cô làm ta nhớ đến những con thú nhỏ sợ bóng ngƣời. Cô thận trọng nhìn cỗ xe đang đến trong lúc dấu mặt sau quyển sách đang ôm. Ngƣời phụ nữ trẻ nói gì đó với ngƣời xà ích, ông ta liền khéo léo kéo dây cƣơng. Cô ta mở cửa buồng khách ló đầu ra và nở một nụ cƣời hiền hậu. ―Vui lòng thứ lỗi cho câu hỏi ngớ ngẩn của tôi, nhƣng các bạn đang gặp rắc rối ƣ?‖ ngƣời phụ nữ nghiêm trang hỏi. Cô ta cao và mặc một chiếc áo choàng màu lục thẫm. Cô không có vẻ là một ngƣời hầu bình thƣờng. Giống gia sƣ của một gia đình quý tộc hay hầu gái của một nữ địa chủ hơn. Huey mỉm cƣời lịch thiệp. ―Có vẻ vậy. Chúng tôi đang đi lạc thì chiếc xe đột ngột bị chết máy...‖ ―Đi... lạc?‖ cô ta hỏi lại, kinh ngạc. Xe họ chết máy giữa một vùng đất hoang vu có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Hơn nữa, cũng chẳng có sƣơng mù hay đƣờng xá rối rắm phức tạp. Chắc chỉ có nhầm lẫn tai hại thì mới đi lạc nổi. ―À, ừ... hơi xấu hổ một chút nhƣng mà, cô thấy đấy, rất nhiều chuyện đã xảy ra... ― Chàng trai trẻ cƣời gƣợng và thở dài trong khi cô bé mặc váy đen sau lƣng anh xị mặt ra. ―Thật ra, chúng tôi đang đi tìm lâu đài của Ngài Graham Atkinson... cô có biết ngài ấy không?‖ ―Lâu đài của Ngài Graham Atkinson...?‖ ngƣời phụ nữ ngạc nhiên hỏi. Cô và ngƣời xà ích liếc nhìn nhau rồi ngồi thẳng lên một cách lo lắng. 13 Dantalian no Shoka I ―Có phải anh là khách của buổi dạ tiệc tối nay không...?‖ ―Phải. Chúng tôi đƣợc Ngài Graham mời. Tên tôi là Hugh Anthony Disward. Cứ gọi tôi là Huey. Cô bạn đồng hành của tôi tên là Dalian.‖ ―...Ngài Disward? Anh có phải...‖ cô ta cau mày vì chuyện gì đó, bối rối. Rồi cô chợt tỉnh và cúi đầu thật thấp. ―Thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi!‖ ―Tôi tên là Lesley và là một ngƣời hầu tại lâu đài của Ngài Graham. Nếu muốn ngài có thể dùng cỗ xe này đến lâu đài. Dĩ nhiên là, chúng tôi sẽ cử ngƣời đến sửa xe cho ngài.‖ ―Ồ, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều đấy. Chỉ là...‖ Huey nói và nhìn sau lƣng. Đôi vai cô bé núp sau lƣng anh đang run run nhút nhát. Cô giống nhƣ một đứa bé hay mắc cỡ, cảnh giác với ngƣời lạ. Lesley nhăn mặt lo lắng, nhƣng rồi có vẻ nảy ra một ý. ―Tiểu thƣ Dalian... ừm, thật ra có một ít đồ ăn vặt ở trong xe...‖ Dalian có phản ứng ngay với từ ―đồ ăn vặt‖. Cô bé mặc váy đen ló mặt ra từ sau lƣng Huey và nhìn Lesley. ―Đồ ăn vặt ấy... là món gì vậy?‖ cô rốt cuộc cũng hỏi với giọng khó lắm mới nghe đƣợc. Lesley mỉm cƣời ―Hừm, để xem nào. Chẳng có gì đặc biệt cả, nhƣng có bánh mì nƣớng và...‖ Cô ta bắt đầu đếm bằng những ngón tay, nhƣng Dalian trả lời ngay lập tức, ―Bọn ta sẽ đi...‖ mà không để Lesley nói xong, trong khi nắm lấy ống tay áo Huey. ―Trời, trời.‖ Huey thở dài thƣờng thƣợt. Bục chứa đồ đầy ắp nguyên liệu nấu ăn. Rau củ và trái cây, cá với thịt cũng 14 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực nhƣ những thức ăn thành phẩm nhƣ phô mai. Tất cả rõ ràng đều là đồ cao cấp và tƣơi ngon. ―Cô mới đi mua sắm về à? Đó là những nguyên liệu cho bữa dạ tiệc tối nay, tôi đoán đúng không?‖ Huey hơi ngạc nhiên sau khi liếc nhìn bục chứa hàng và nói. ―Thƣa không.‖ Lesley lắc đầu. ―Những món chuẩn bị cho bữa dạ tiệc tối nay đã xong rồi ạ. Những thứ ngài thấy là nguyên liệu cho bữa tối của Ông chủ hôm nay.‖ ―Toàn bộ chỗ này là cho mình Ngài Graham? Nhƣng ông ấy rõ ràng là chƣa có gia đình, tôi nghe vậy mà…‖ ―Vâng, tất cả những thứ này sẽ đƣợc trình cho Ông chủ. Trữ lại thức ăn bị nghiêm cấm. Vì cái làm nên chất lƣợng thức ăn chính là độ tƣơi và chất lƣợng của nguyên liệu. Hồi trƣớc, bếp trƣởng cũ đã dùng nguyên liệu hơi hƣ hỏng một chút và bị đuổi việc vì lý do đó cùng ngày.‖ ―À à…‖ Huey mỉm cƣời đôi chút kinh ngạc. ―Ngài Graham có vẻ là một ngƣời sành ăn đúng nhƣ những tin đồn tôi đã nghe. Cô làm trong nhà bếp lâu đài của ông ấy à?‖ ―Vâng… cũng gần nhƣ vậy. Tôi đƣợc giao phó công việc giống nhƣ một hầu bếp.‖ Lesley trả lời với một nụ cƣời khó hiểu. Hầu bếp là những ngƣời làm việc dƣới quyền bếp trƣởng. Hay nói cách khác là nấu theo những hƣớng dẫn của ông ta. Thật ra, chuyện đƣợc giao phó công việc quan trọng nhƣ mua nguyên liệu cho thấy cô rất đáng nể ngay cả với những hầu bếp. 15 Dantalian no Shoka I ―Ra vậy. Khá là quan trọng đấy, tôi nghĩ vậy. Rốt cuộc thì ẩm thực lâu đài Ngài Graham vốn nổi tiếng ở kinh đô mà. Phong cách nấu ăn độc đáo mà ông ấy phát huy đƣợc giới thiệu trên báo hết lần này đến lần khác và tôi nghe đồn rằng những lời chào mời bếp trƣởng từ các nghị viên Thƣợng viện hay những ngƣời giàu có trên lục địa đến không ngớt.‖ ―Tôi cũng có nghe mấy tin đồn nhƣ thế.‖ Cô lắc đầu với vẻ nghiêm nghị. ―Nhƣng khi Ông chủ còn sống, hoàn toàn không bao giờ có chuyện bếp trƣởng đồng ý với mấy lời đề nghị nhƣ thế. Vì mục đích sống duy nhất của bếp trƣởng là làm cho Ông chủ thƣởng thức những món ăn ngon nhất.‖ ―…đối đãi ở nhà Graham tốt vậy sao?‖ Huey thích thú hỏi Ngay sau đó, Lesley nghĩ một chốc và nói: ―Dĩ nhiên là Ngài Graham đối đãi với đội ngũ nhà bếp rất tốt. Nhƣng còn hơn thế, đó là vì nhà bếp ở lâu đài của ngài ấy là môi trƣờng hoàn hảo cho các đầu bếp. Họ có thể tự do dùng những nguyên liệu ngon và hiếm nhất, và hơn nữa tất cả những nguyên liệu khác đều có chất lƣợng và độ tƣơi tốt nhất. Ngoài ra, mùa màng ở vùng đất này cũng rất màu mỡ và có cả một khu rừng trù phú.‖ ―Rừng?‖ ―Vâng. Ta có thể săn bắn trong khu rừng lân cận. Có nào là gà lôi, thỏ và thậm chí cả lợn rừng nữa…‖ ―À… ra là thế. Tôi hiểu rồi.‖ Huey lẩm nhẩm nhìn vào khu rừng rậm rạp trải rộng trƣớc cỗ xe. 16 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực ―Có phải đó cũng là lý do tại sao Ngài Graham sống ở vùng nông thôn chứ không phải ở kinh đô…?‖ ―Dĩ nhiên. ‗Để nấu đƣợc món ăn ngon nhất, ta phải dùng những nguyên liệu tốt nhất.‘ là câu nói ƣa thích của Ngài Graham.‖ ―...Tôi hiểu.‖ Huey lầm bầm, nghiềm ngẫm điều đó. Trong lúc đó, cô bé mặc váy đen luôn ngồi cạnh Huey và hồn nhiên ngốn đầy miệng bánh mì nƣớng đƣợc bọc trong giấy dầu. Cô còn liên tục mút những ngón tay dính đầy đƣờng và có vẻ mê tít mỗi khi làm thế. ―Cô có vẻ thích nó nhỉ, phải không, Dalian?‖ ―…chính xác.‖ Sau khi trả lời chỉ với cộc lốc, Dalian lại cắn bánh mì tiếp. Cái thái độ thận trọng với Lesley lúc đầu giờ chỉ nhƣ một cơn gió thoảng qua. Lesley nhìn cô bé đầy ấm áp nói: ―Nếu hợp khẩu vị thì nó còn ngon hơn mọi thứ trên đời.‖ Cô nheo mắt hài lòng. ―Ngay khi chúng ta đến lâu đài tôi sẽ đƣa cho tiểu thƣ thứ gì đó ngon hơn, nhƣng giờ thì chúng ta chỉ có thế. Đó là những gì còn lại của mấy món quà chúng tôi tặng cho nhà trẻ mồ côi.‖ ―Món quà?‖ Huey ngờ vực hỏi lại. ―Vâng… Tôi luôn gửi họ bánh mì thừa của mỗi bữa sáng khi tôi đi mua hàng. Thật là hạnh phúc khi nhìn lũ trẻ vui sƣớng ăn thức ăn tôi nấu.‖ ―Vậy, ngƣời nƣớng cái này là…?‖ 17 Dantalian no Shoka I ―Tôi nƣớng đấy. Ngài biết không… tôi mất bố mẹ từ nhỏ và từng trải qua tình cảnh phải thƣờng xuyên nhịn đói.‖ Vẻ mặt thoáng qua trên khuôn mặt Lesley hơi kỳ lạ. Một vẻ mặt khó hiểu, nửa buồn nửa vui. 18 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực 2 Toà lâu đài của nhà ẩm thực gia nằm trên một khu đất cao nhìn ra khu rừng rậm rạp. Trƣớc đây rất lâu nó đã từng là toà lâu đài của một lãnh chúa và rộng đáng kinh ngạc. Bàn ăn xếp thành dãy trong sảnh, đƣợc trang trí với những ngọn nến xinh xắn và đồ ăn bằng bạc đắt tiền. Trong sảnh ồn ã những tiếng trò chuyện của những ngƣời giàu có, địa chủ và đủ loại ngƣời khác. Và đề tài bàn tán của họ đều về buổi dạ tiệc tối nay. ―Sao mà lắm ngƣời thế? Ở đây ngột ngạt quá đi mất.‖ Dalian núp mình sau bóng những cây cột và khẽ phàn nàn. Trong khi chỉnh lại cái cà vạt mới toanh của mình, Huey hờ hững trả lời. ―Cô biết đấy. Ngài Graham là một ngƣời giàu có đã gầy dựng sản nghiệp của mình từ hồi còn trẻ nhờ vào giao dịch kỳ hạn [2] bắp ngô. Ngay cả bây giờ, khi đã về hƣu, ông ấy vẫn tụ tập mọi ngƣời trong sảnh này và tổ chức dạ tiệc. Và bởi vì những món ăn rất là đặc sắc, đƣợc mời đến có thể nói là một vinh dự.‖ ―…một lũ đáng thƣơng làm sao.‖ Dalian nói đầy khiếm nhã, tâm trạng trở nên tồi tệ bởi tính nhút nhát với ngƣời lạ. [2 Forward trading – giao dịch kỳ hạn (giao dịch thanh toán sau) là loại giao dịch trái ngƣợc với giao dịch thanh toán ngay (Spot transaction) trong một khoảng thời gian xác định. Thông thƣờng nhà đầu tƣ sẽ lập các giao dịch trả trƣớc cho bất cứ nơi nào từ 1 hoặc 2 tuần đến vài tháng tùy vào thời gian đầu tƣ. Cho dù một hợp đồng trả sau sẽ diễn ra trong tƣơng lai, nhà đầu tƣ vẫn có thể đóng giao dịch bất cứ lúc nào. Phần còn lại của giao dịch sẽ vẫn đƣợc trao đổi với cùng một giá trị với ngày giao dịch trong tƣơng lai. 19 Dantalian no Shoka I Chiếc váy đen kỳ lạ của cô rất bắt mắt cho dù ở giữa một đống khách mời ăn mặc diêm dúa. Bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt hiếu kỳ của mọi ngƣời có vẻ cũng là một nguyên nhân khiến cô cáu gắt. Dù vậy vẫn có khá là nhiều ngƣời đến bắt chuyện với cô vì tò mò. ―Chào buổi tối, thƣa tiểu thƣ. Đây có phải là lần đầu tiểu thƣ đến đây không?‖ Bị nhắm bởi một chàng trai trẻ có vẻ quý tộc, cô cứng ngƣời và vờ nhƣ không để ý thấy anh ta. Nhƣng anh chàng nọ thậm chí không quan tâm và tiếp tục. ―Tôi đã tham dự khá nhiều lần kể từ năm ngoái. Món ăn ở đây, nó còn ngon hơn nhiều so với đồn đại! Nói rằng công ty của Ngài Graham phát đạt nhờ vào buổi tiệc này thì cũng không quá chút nào. Tôi chắc chắn tiểu thƣ sẽ thích nó. Công thức nấu ăn mà ngài ấy nghĩ ra dĩ nhiên là tuyệt vời, nhƣng tài năng của những đầu bếp làm những món đó cũng tuyệt không kém.‖ ―…Đầu bếp ƣ?‖ Huey thờ ơ hỏi lại. Vẻ thoát nạn thoáng hiện trên khuôn mặt anh chàng bị Dalian phớt lờ. ―Vâng, chính xác. Ngài có biết không? Bếp trƣởng hình nhƣ có thể nấu sống động vật mà không làm chúng cảm thấy đau đớn. Tôi nghe đồn rằng chim chóc và thú rừng vẫn ngủ thoải mái ngay cả khi đầu chúng lăn xuống đất, hay rằng cá vẫn tiếp tục bơi trong bể ngay cả khi chỉ còn mỗi đầu và bộ xƣơng---‖ ―…tại sao ông ta lại làm những việc kỳ lạ nhƣ thế?‖ 20 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực Huey nhƣớng mày hỏi lại. Anh chàng có vẻ quý tộc dang rộng hai tay hết cỡ và lắc đầu. ―Đó lại là một câu chuyện khó tin khác. Ông ta có vẻ đang theo đuổi hƣơng vị hoàn hảo. Adrenaline [3] … nhƣ ta vẫn thƣờng gọi. Động vật tiết ra adrenaline khi chúng chết trong đau đớn. Bởi thế nên thịt sẽ trở nên dai và mùi vị sẽ nhạt đi. À, dĩ nhiên đó là một sự khác biệt tinh tế mà ngƣời bình thƣờng không nhận ra đƣợc.‖ ―Vậy… chỉ để ngăn những ảnh hƣởng đó…?‖ ―Chính xác. Một sự kiên định tuyệt vời, ngài không nghĩ vậy sao? Hình nhƣ ông ta đã rèn luyện kỹ năng dùng dao và cũng học cả thuật ―Châm‖ [4]. Ngoài ra còn thuật ―Cứu‖ [5] của phƣơng Đông tức là cách dùng lá thuốc; tất cả chỉ để con vật khỏi chịu đau đớn. Nhắc ngài luôn là đến giờ ông ta đã làm việc lâu năm cho Ngài Graham.‖ ―…khá là khó tin, phải không?‖ Huey phát biểu một cách thờ ơ. Anh chàng kia gật đầu lia lịa. ―Là cái chắc! Nhƣng tôi nghĩ ngài sẽ đồng ý với tôi ngay khi ngài đƣợc nếm các món ăn.‖ Sau khi giải thích cho họ, huyên thuyên nhƣ thể nói về chính mình, anh chàng từ biệt với tâm trạng phấn chấn. [3] Adrenaline là chất trung gian hóa học (hormone) của hệ thần kinh giao cảm. Adrenaline gây tăng sức co bóp của tim, tăng nhịp tim, co mạch, tăng huyết áp, giãn khí quản... đƣợc tiết ra từ tuyến thƣợng thận vào máu khi cơ thể căng thẳng hay sợ hãi. [4], [5] Châm Cứu đƣợc thực hiện bằng các kỹ thuật Châm (Acupuncture), và Cứu (Moxibustion – hơ ấm) nhằm kích thích và khai thông các huyệt hầu tái lập sự quân bình trong cơ thể. Bắt nguồn từ phƣơng Đông, với một lịch sử trên 2.500 năm. Từ nửa đầu thế kỷ 20, Châm Cứu đã có mặt trong các tài liệu Y học tại Pháp, lan dần đến các quốc gia Tây phƣơng khác. 21 Dantalian no Shoka I Khi anh ta vừa khuất bóng, Dalian lại lỏng ngƣời ra. ―…cô nghĩ thế nào về điều mà anh ta kể?‖ Trƣớc đó anh vẫn giữ nụ cƣời xã giao, nhƣng giờ Huey ngay lập tức có vẻ nghiêm chỉnh và hỏi cô. ―Một câu chuyện ngu xuẩn. Đó không phải là việc một ngƣời bình thƣờng có thể làm đƣợc.‖ Dalian nói lạnh nhạt. Huey vẫn giữ vẻ nghiêm túc. ―Nhƣng giả sử nó là thật thì sao?‖ Cô bé mặc váy đen nhìn chăm chú vào ánh lửa trên ngọn nến và lẩm nhẩm với giọng đều đều. ―Thế thì có nghĩa… chuyện này có liên quan đến sức mạnh của một sinh vật không phải ngƣời.‖ ―Tôi hiểu.‖ Huey khẽ nhún vai. Anh lấy trong áo khoác ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, có vẻ giật mình và nói ngắn gọn. ―Đến giờ rồi! Ta đi thôi.‖ Phòng làm việc của Graham Atkinson là một nơi yên tĩnh hơi xa khỏi buổi dạ tiệc. Bên ngoài cửa sổ ta có thể thấy một khu rừng rộng lớn đằng sau lâu đài và những cánh đồng lúa mì. Những kệ sách cao đến tận trần nhà đƣợc đặt khắp mặt căn phòng, chứa đầy những quyển sách đắt tiền. 22 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực Có vài chỗ ngồi có vẻ thoải mái đƣợc đặt giữa phòng, một ngƣời đàn ông đang ngồi ở đó. Ông ta có lẽ đã trên 50 tuổi. Ông hơi thấp ngƣời, nhƣng lực lƣỡng. Khác xa với vẻ ngoài mập mạp mà ta tƣởng khi nghe những lời đồn đại về một ẩm thực gia. Thay vì một lão nhà giàu về hƣu, ông ta lại trông giống một ngƣời lính đang thi hành nhiệm vụ. ―---một thƣ viện khá ấn tƣợng.‖ Trƣớc cả khi chào hỏi ông ta, ngay lập tức Huey thở hắt đầy ngƣỡng mộ khi nhìn lên tƣờng sau khi đƣợc dẫn vào. Ngay cả Dalian cũng không kiềm đƣợc mở to mắt. ―‗De re coquinaria‘ của ẩm thực gia Acipius [6] của thành Rome cổ. ‗Le Viandier‘ viết bởi bếp trƣởng hạng nhất của vua Charles VI Taillevent [7]. ‗Sinh lý học Vị giác‘ của Brillat-Savarin [1] - ẩm thực gia vĩ đại nhất lịch sử hiện đại. Và bộ ‗Tề Dân Yếu Thuật‘ [8] của Trung Quốc cổ đại – không chỉ là những công thức nấu ăn, mà còn có những quyển về lịch sử tự nhiên [6] De re coquinaria – Bàn về nấu ăn là cuốn sách nấu ăn đầu tiên trên thế giới đƣợc viết bởi Marcus Gavius Apicius, một ẩm thực gia ngƣời La mã thích sống xa hoa ở thế kỷ thứ nhất sau Công nguyên dƣới triều Tiberius. [7] Le Viandier – Nhà cung cấp lƣơng thực là một bộ sƣu tập những công thức nấu ăn của Guillaume Tirel hay còn gọi là Taillevent (1310 – 1395) từng phục vụ rất nhiều vua chúa Châu Âu khi còn sống. [8] Qi Min Yao Shu (齐民要术) – Tề Dân Yếu Thuật là sách kĩ thuật nông nghiệp do Giả Tƣ Hiệp (贾思勰) soạn vào cuối thời Bắc Ngụy. Trong sách ghi chép những kĩ thuật và kinh nghiệm có liên quan đến mọi mặt nông nghiệp, lâm nghiệp, chăn nuôi, ngƣ nghiệp và làm rƣợu, bếp núc, bảo quản… và lí luận của ngƣời đi trƣớc sáng tác. Trong thiên 64 đến 67 quyển 7 của sách này ghi chép phƣơng pháp làm rƣợu; thiên 68 đến 73 quyển 8 ghi chép các gia vị muối, tƣơng, dấm, đậu xị; thiên 74 đến 81 quyển 8 ghi chép các phƣơng pháp nêm nấu; thiên 82 đến 89 quyển 9 ghi chép phƣơng pháp bảo quản. Trong đó không ít loại rau thịt đƣợc coi là nguyên hình đặc sản của ngày nay. 23 Dantalian no Shoka I và sách y thuật… số lƣợng những thƣ viện ẩm thực khác cùng tầm cỡ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.‖ ―Hơ-…‖ Chủ nhân phòng làm việc nhìn Huey đánh giá và mỉm cƣời. ―Ra thế. Quả xứng đáng là cháu trai của Tử tƣớc Wesley Disward. Ngài có vẻ rất sành sõi về sách.‖ ―Ngài là ngƣời quen của ông tôi sao?‖ Huey ngạc nhiên nhìn lại nhà ẩm thực gia. Graham gật đầu với vẻ khó đoán. Ông ra hiệu cho Huey và Dalian ngồi xuống trƣớc mặt mình và ra lệnh cho ngƣời quản gia chuẩn bị trà. ―Những ngƣời ít ra có chút hoạt động trong giới buôn bán ngầm ở đất nƣớc này đều biết về Kẻ cuồng sách đó! Và về thƣ viện mà Tử tƣớc sở hữu.‖ ―Ý ngài là sao?‖ Huey giữ khuôn mặt tỉnh rụi và hỏi lại. ―Giả ngốc cũng chẳng ích gì đâu, Ngài Disward. Bằng chứng rõ ràng nhất là cô bé đang đi với ngài, ‗Hắc Độc Cơ‘. Ngài đã thừa kế ‗cái đó‘ từ Tử tƣớc, đúng không? Thƣ viện của Dantalian!‖ [9] ―…vậy thì sao?‖ Huey mỉm cƣời châm biếm và nghiêng đầu qua một bên. Dalian vẫn không thay đổi nắm chặt tay áo anh trong lúc nhìn xuống đất. Hình bóng bất động [9] Dantalian (còn có tên Dantalion) theo cuốn Chìa khóa của Solomon (The Lesser Key of Solomon) – một bộ sách về ma thuật khuyết danh thế kỷ XVII và một trong những bộ sách phổ biến nhất về lĩnh vực này – là một Đại Công tƣớc hùng mạnh của Địa ngục, chỉ huy 36 quân đoàn quỷ; là một ác thần Hồi giáo; con quỷ thứ 71 trong 72 con quỷ của Solomon. Hắn ta là ngƣời nắm giữ và giảng dạy tất cả mọi nghệ thuật và khoa học, và ban sấm truyền cho bất cứ ai, nắm đƣợc và điều khiển tùy ý những suy nghĩ của con ngƣời. Đƣợc mô tả là có hình ngƣời, đa nhân dạng tức có khuôn mặt của tất cả đàn ông và đàn bà, thƣờng cầm một cuốn sách trên tay phải. 24 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực của cô giống nhƣ một con búp bê bằng sứ xinh đẹp. ―Hừm.‖ Graham khịt mũi thích thú. ―Sách rất có ích. Ta phải vận dụng trí não để đọc chúng. Nếu vận dụng trí não, ta sẽ thấy đói bụng. Ngài có biết không? Cân nặng của não chỉ chiếm 2% cơ thể, nhƣng nó lại dùng đến 28% lƣợng calo chúng ta cần mỗi ngày. Và càng đói thì ta lại càng thấy ngon miệng.‖ ―Ngài đọc sách… chỉ vì ăn uống thôi sao?‖ Huey hỏi với giọng pha trò. Nhƣng ông ta gật đầu, coi đó là điều hiển nhiên. ―Phải… và cũng giống cơ bắp vậy. Nếu ta tăng cƣờng sự chuyển hóa cơ bản bằng cách luyện tập cơ bắp, lƣợng thức ăn ta cần cũng sẽ tăng lên. Và ẩm thực chính là khoái lạc lớn nhất mà Chúa đã ban cho con ngƣời. Vì nó, tôi không nề hà mọi khó khăn hay chi phí.‖ ―Haa…‖ Với vẻ mặt phức tạp, Huey nhìn quanh căn phòng làm việc. Không chỉ có rất nhiều sách trong phòng, còn có rất nhiều công cụ để luyện thể hình. Ngoài ra chẳng có bàn làm việc nào, mà chỉ có một chiếc bàn ăn nhỏ. Cốc rƣợu hay những chiếc tô, chén có vẻ nhƣ làm từ sứ đắt tiền. Những thứ ta chỉ có thể thấy ở trong một khu trƣng bày nghệ thuật. Về mặt nào đó, căn phòng làm việc này cũng là một phòng ăn tuyệt vời và xa xỉ. Sau một thoáng im lặng, Huey hỏi ―Ngài không tham gia buổi dạ tiệc sao?‖ Dù buổi dạ tiệc có lẽ đã bắt đầu vào lúc này, Graham không có vẻ gì sẽ đến dự. ―Đúng là một sự kiện đáng buồn cƣời‖ Graham huênh hoang. 25 Dantalian no Shoka I ―Ngài định bảo tôi dành thời gian bữa tối thiêng liêng cùng với một lũ không ngừng nói về những tin đồn kỳ cục, công việc của chúng và những thứ nhảm nhí khác sao? Tôi? Mấy buổi dạ tiệc nhƣ thế thật vô giá trị. Tôi tổ chức nó bởi vì tôi không còn cách nào khác để giao dịch. Ngài có thể gọi đó là việc xu nịnh một bọn ủy viên bất tài.‖ ―Điều đó… thật bất ngờ.‖ Huey lẩm bẩm với chính mình. ―Sao ngài lại nghĩ vậy?‖ ―Không, chỉ là , mọi ngƣời đánh giá những món ăn đƣợc giới thiệu trong bữa dạ tiệc rất cao. Nên tôi nghĩ ngài đã dành rất nhiều tâm huyết…‖ ―Dĩ nhiên là tôi dành rất nhiều tâm huyết. Đó không phải bằng chứng sao? Hay ngài nghĩ tôi để đầu bếp của mình làm việc phất phơ, chỉ vì khách khứa là những kẻ bình thƣờng.‖ Nhà ẩm thực gia hỏi Huey một cách cay độc, ngay lập tức Huey lắc đầu. Graham cƣời khùng khục trong cổ và nói. ―À nhƣng, nói thật thì… Họ có thể không làm việc phất phơ, nhƣng họ cũng không làm hết sức mình. Họ chỉ hơi giảm mức độ hoàn hảo trong nấu nƣớng, nên mấy nụ vị giác của những kẻ bình thƣờng đó chẳng thể cảm nhận đƣợc sự khác biệt. Tôi tự hỏi là ngài có biết vì sao không?‖ ―Không… tại sao vậy?‖ ―Ngắn gọn là, không chỉ việc nấu nƣớng phải tuyệt nhất. Mà cơ thể của ngƣời ăn ít nhất cũng phải cùng phẩm chất. Ai cũng biết là thịt của một con vật rắn chắc khỏe mạnh thì ngon lành. Nhƣng còn ngƣời ăn nó? Một cơ thể phì nộn, hay bị bào mòn bởi rƣợu và thuốc lá… ngài có nghĩ ngƣời nhƣ vậy có thể cảm thụ đƣợc những món ăn ngon nhất?‖ 26 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực Graham thở dài nhƣ thể nguyền rủa những ngƣời khách tập hợp tại buổi dạ tiệc. ―Quan tâm đến sức khỏe, khép mình vào khuôn phép, và dĩ nhiên là không bao giờ ăn quá nhiều, nhƣng cũng không để quá đói. Tôi đã tự rèn luyện rất lâu nhƣ thế. Để có thể thƣởng thức những món ăn ngon nhất. Tôi khác biệt với những kẻ tự xƣng là ẩm thực gia khác!‖ Khi nói vậy, ông ta tự hào ƣỡn ngực ra và khoe cơ bắp của mình. ―Tôi nghĩ tôi có thể hiểu điều ngài muốn nói.‖ Huey nói với nụ cƣời điềm đạm và tiếp tục trong lúc cƣời gƣợng gạo. ―Về mặt đó, chúng tôi cũng chẳng có vẻ gì có khả năng thƣởng thức những món ăn ngon nhất nhƣ ngài nói. Tôi là ngƣời thờ ơ với việc sống khỏe mạnh và khá kém về vị giác… Vì thế có thể chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính chứ?‖ ―Chủ đề chính, hử?‖ ―Phải. Tại sao ngài lại mời chúng tôi đến buổi dạ tiệc này, và thậm chí đến tận chỗ làm việc, thƣa Ngài Graham Atkinson? Chúng tôi, những ngƣời chẳng có liên hệ tới việc kinh doanh của ngài?‖ Huey nhìn ông ta với đôi mắt lạnh lùng. Graham gật đầu hài lòng. ―Phải rồi… tôi chẳng quan tâm đến cái lũ tới đây với mục đích là các món ăn. Nhƣng ngài thì khác, Ngài Disward. Và cả tiểu thƣ nữa, thƣa Độc Cơ… làm ơn, bằng cách nào đó, ban tặng cho tôi điều ƣớc của mình! ―Điều ƣớc?‖ Huey hỏi với vẻ ngờ vực. Dalian xiết chặt thêm tay áo của Huey với khuôn mặt căng thẳng. 27 Dantalian no Shoka I ―Tôi chỉ mong rằng ngài sẽ cho tôi mƣợn một quyển Ma Thƣ – một trong vô số những quyển Ma Thƣ mà ngài sở hữu. Quyển Ma Thƣ mà đầu bếp của Valhalla [10], vị thần ngoại giáo Andhrímnir [11] đƣợc cho rằng đã viết, với những phƣơng thức nấu ăn cấm kỵ trong đó.‖ ―Quyển sách có tên ‗Sách về Sự thƣởng thức Tối thƣợng của Ẩm thực‘. Một quyển sách thất truyền từ lâu mà lẽ ra đã không còn tồn tại nữa. Nhƣng ngài chắc biết chỗ cất nó. Ngài chính là ngƣời đƣợc thừa hƣởng Ma Thƣ Viện, đƣợc vinh danh với tên con quỷ sở hữu kiến thức và sách vở. Thƣ viện của Dantalian!‖ ―…tại sao?‖ Huey lặp lại câu hỏi. Graham cau mày khó chịu. ―Ngài là Nhà nghiên cứu ẩm thực mà ai ai cũng biết. Ngài đã sƣu tầm một lƣợng khổng lồ sách ẩm thực và còn thuê một trong những đầu bếp tốt nhất trong nƣớc. Ngài còn mong ƣớc điều gì hơn thế nữa?‖ [10] Valhalla (tiếng Bắc Âu cổ: Valhöll, nghĩa là "cung điện của những ngƣời tử trận") là một trong những lâu đài của Odin trong thần thoại Bắc Âu, nơi ở của những chiến sỹ hy sinh một cách anh dũng ngoài mặt trận (gọi là các Einherjar). Họ đƣợc Bragi chào đón và đƣợc các Valkyrie đƣa về Valhalla. Cổng chính của Valhalla có tên là Valgrind đƣợc miêu tả trong phần Grímnismál của sử thi Edda nhƣ là "cánh cổng thiêng" và "không ai biết nó đƣợc khóa nhƣ thế nào". Ngoài ra cung điện này còn có năm trăm bốn mƣơi cửa và có phòng đủ rộng để tám trăm chiến binh dàn hàng ngang. Tƣờng của Valhalla kết bằng giáo, mái lợp bằng khiên và chỗ ngồi làm bằng những tấm giáp che ngực. Ngƣời ta nói rằng có đủ chỗ cho tất cả các chiến binh đƣợc chọn. Hằng ngày, những vị anh hùng tử trận, những ngƣời sẽ chiến đấu cạnh các vị thần trong trận chiến cuối cùng Ragnarök, tập trận trên các cánh đồng của Asgard. Tối đến họ yến tiệc ở Valhalla với lợn rừng quay và mead (một loại rƣợu làm từ mật ong). [11] Andhrímnir (tiếng Bắc Âu cổ là "bồ hóng") là bếp trƣởng của các thần Æsir và các anh hùng einherjar trong truyền thuyết Bắc Âu cổ. Hàng ngày ở Valhalla, ông làm thịt con quái vật Sæhrímnir và nấu nó trong Eldhrímnir, cái vạc của ông. Vào ban đêm, Sæhrímnir hồi sinh để rồi ngày hôm sau lại bị làm thịt. Ông ta cũng làm rƣợu mead của các Æsir từ sữa của Heiðrún, một con dê. 28 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực ―Thƣởng thức món ăn ngon nhất – đó là tất cả những gì tôi mong ƣớc.‖ Graham trả lời ngay lập tức. ―Vì ẩm thực là khoái lạc lớn nhất. Đó là khao khát tối thƣợng mà con ngƣời lấy làm nền tảng. Hơn nữa nó là động lực cho sự phát triển của nền văn minh nhân loại. Hay nhƣ Brillat-Savarin từng nói: ‗Khám phá ra một món ăn mới ban cho con ngƣời nhiều hạnh phúc, còn nhiều hơn sự khám phá ra một vì sao.‘ Và tôi vẫn chƣa tìm thấy nó! Niềm hạnh phúc đó!‖ ―Và vì thế ngài muốn mƣợn kiến thức của quỷ sao?‖ Huey nhìn ông ta với vẻ thƣơng hại trong đôi mắt. Graham gật đầu và tiếp tục: ―Tôi đã hy sinh cả cuộc đời mình để tìm kiếm món ăn ngon nhất. Ngài có biết không? Theo vài thống kê, những món ăn ngon thật sự không những không có hại cho sức khỏe, trái lại còn kéo dài tuổi thọ… tuy nhiên, tôi vẫn chƣa đến đƣợc mức đó. Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Mƣời, hay nhiều nhất là hai mƣơi năm. Nhƣng trƣớc đó tôi muốn thƣởng thức ẩm thực tối thƣợng! Ngay cả nếu tôi phải mƣợn sức mạnh của một cuốn sách mà chỉ sự tồn tại của nó cũng là điều cấm kỵ.‖ Huey kiên nhẫn lắng nghe Graham cho đến khi ông ta nói xong. Sự hoang mang hiện rõ trong đôi mắt của Huey. Anh lắc đầu không thể hiểu nổi lời nói của Graham. ―…cô có thể giải thích không, Dalian?‖ Dalian không trả lời câu hỏi mà Huey thì thầm mà thay vào đó vẫn im lặng. ―Tại sao ngài ngần ngừ, Ngài Disward?‖ Vẻ bực bội trộn lẫn trong giọng nói của Graham. 29 Dantalian no Shoka I ―Ngài muốn tiền ƣ? Nếu thế thì không có gì phải chần chừ. Chỉ việc viết số tiền ngài muốn ra một tờ chi phiếu.‖ ―…ngài hiểu nhầm rồi, Ngài Atkinson. Chúng tôi không muốn bất cứ thứ gì để đổi lấy một quyển Ma Thƣ.‖ Huey thờ dài khó chịu. ―Nhƣng đáng buồn chúng tôi không thể đƣa cho ngài cuốn Ma Thƣ đó – cho dù chúng tôi theo lý mà nói, là ngƣời sở hữu Thƣ viện đó.‖ ―Tại sao?‖ Ông ta hỏi lại với giọng khàn khàn, bắt đầu thấy khó chịu. ―Bởi vì quyển sách đó – Sách về Sự thƣởng thức Tối thƣợng của Ẩm thực – đã đƣợc cho ai đó mƣợn. Ba mƣơi năm về trƣớc.‖ ―Cái gì…?‖ Graham bàng hoàng lẩm nhẩm. Huey tiếp tục cau mày khó hiểu. ―Nó đƣợc viết trong nhật ký của ông tôi, rằng ông đã nổi hứng đƣa cuốn ‗Sách về Sự thƣởng thức Tối thƣợng của Ẩm thực‘ cho ai đó mƣợn 30 năm về trƣớc. Đó là tại sao chúng tôi tới đây, vì nghĩ rằng ngài chính là ngƣời giữ quyển sách. Ngoài ra cũng vì một lý do nữa, là ngài đã trở thành nhà ẩm thực nổi tiếng khắp nơi gần nhƣ ngay sau ngày hôm đó-‖ ―30 năm về trƣớc…? Đừng bảo tôi là…!‖ Ông ta rên rỉ và ngồi phịch xuống ghế mình. Rồi sau một khoảng lặng rất lâu ông ta lẩm nhẩm với giọng đau khổ: ―Đó là bếp trƣởng…‖ ―Ơ?‖ 30 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực ―Bếp trƣởng đang giữ cuốn Ma Thƣ. Có vẻ mọi ngƣời đều nghĩ tôi là ngƣời đã sáng tạo ra những công thức và những ngƣời hầu chỉ việc nấu theo chúng, nhƣng đó không phải là sự thật. Bếp trƣởng là ngƣời đã nghĩ ra và tự tay nấu tất cả chúng. Đúng 30 năm về trƣớc tôi đã thuê tay bếp trƣởng đó… và vẫn… cái gì… ôi…!‖ Lầm bầm nhƣ vậy, ông ta ôm đầu. ―Sao lại thế… sự mỉa mai của số phận… vậy là tôi đã ăn những món ăn đƣợc nấu bằng quyển Ma Thƣ đó...? Và ngay cả vậy tôi vẫn chƣa đƣợc thƣởng thức món ăn mà tôi luôn mong mỏi…? Ngay cả bằng cách dùng những tri thức của quỷ tôi vẫn không đạt đƣợc lý tƣởng của mình sao…? Vậy mà tôi đã tin rằng mong ƣớc của mình sẽ thành sự thật nếu tôi có đƣợc nó…‖ Graham thở dài ngao ngán. Huey im lặng nhìn xuống ông ta. Rồi Dalian đứng lên không phát ra một tiếng động. ―Bếp trƣởng đang ở đâu?‖ Cô hỏi phá tan sự im lặng. ―Trong nhà bếp tôi nghĩ vậy… có lẽ bây giờ đang chuẩn bị bữa tối cho tôi…‖ ―Ta thật sự muốn gặp bếp trƣởng. Ngay lập tức!‖ ―Cứ tự nhiên. Có vẻ là nói chuyện cũng chẳng có ý nghĩa gì với đôi bên nữa.‖ Graham nói thờ ơ. Sau khi Huey gật đầu với cô, cả hai bọn họ cùng rời khỏi phòng. Chiếc váy đen của cô xòe rộng nhƣ một cái bóng lớn. 31 Dantalian no Shoka I Graham gọi lại sau lƣng họ. ―Đợi đã!... Để tôi hỏi thêm một chuyện nữa, Ngài Disward. Nếu ngài không đến để cho tôi mƣợn quyển Ma Thƣ, vậy thì tại sao? Bây giờ, sau ba mƣơi năm…‖ ―Sách cho mƣợn khỏi thƣ viện đều có ngày phải hoàn trả, thƣa Ngài Atkinson…‖ Huey nói với giọng vô cảm mà không quay đầu lại. ―Ma Thƣ, trƣớc tiên là những quyển sách, không nên hiện hữu trên đời này. Chúng sẽ gây ra sự tàn phá nhƣ thế nào nếu không đƣợc hoàn trả trong thời gian giới hạn? Chính chúng tôi cũng không tƣởng tƣợng nổi.‖ Graham nhìn họ bối rối. Cô bé mặc váy đen lặng lẽ quay lại và tuyên bố với giọng trong trẻo và lạnh lùng. ―‗Sách về Sự thƣởng thức Tối thƣợng của Ẩm thực‘ đã đƣợc cho mƣợn với thời hạn ba mƣơi năm. Ngày hoàn trả là… tối hôm nay.‖ 32 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực 3 Sau khi rời phòng làm việc của Graham, Huey cùng với Dalian hƣớng về nhà bếp. Trên đƣờng họ đi qua sảnh dạ tiệc. Những món chính đang đƣợc dọn ra và buổi tiệc đang đạt đến đỉnh điểm. Mọi ngƣời đều ngƣỡng mộ với việc chuẩn bị các món ăn và dùng cạn vốn từ của mình với những lời chúc tụng hay ho nhất. ―Tôi không thích cái không khí này.‖ Huey thì thầm khi nhìn họ. Có gì đó ở họ có vẻ không đúng đắn. ―Cũng có những chỉ trích về buổi dạ tiệc của Graham. Ví dụ nhƣ ông ta đã dùng những động, thực vật hiếm gần tuyệt chủng trong các món ăn. Hay tin đồn về tìm thấy xƣơng ngƣời trong rác của nhà bếp… Và tôi đoán là họ cũng biết về điều đó.‖ ―…ăn mấy thứ đó thì có gì mà vui chứ?‖ Dalian hỏi lại với vẻ nghiêm chỉnh. Huey chỉ khẽ nhún vai. ―Tại sao ấy à? Có những ngƣời trên đời này luôn thích những thứ quý hiếm. Dù nó là cái gì đi nữa.‖ ―…cho dù có vô số những nguyên liệu tốt hơn ƣ. Một lũ ngu. Cứ ăn bánh mì đi. Còn nếu không có bánh mì, đi ăn mứt ấy.‖ Dalian bày tỏ ý kiến của mình bằng những từ ngữ đơn giản. Phớt lờ cô, Huey tiếp tục. ―Dĩ nhiên có nhiều ngƣời không nghi ngờ gì Graham, vì ông ta là ngƣời rất có thế lực. Ngay cả tôi cũng đã nghĩ thế cho đến vừa rồi. Nhƣng nếu bếp trƣởng đang giữ cuốn Ma Thƣ, thì đó là chuyện khác… Tôi hy vọng không vƣớng phải rắc rối.‖ 33 Dantalian no Shoka I Cô bé mặc váy đen không trả lời. Cô liếc nhìn cảnh vật phía sau những khung cửa sổ. Trăng rằm đỏ máu lặng lẽ treo trên bầu trời xa thẳm. Rất nhiều đầu bếp đang làm việc trong nhà bếp. Và nhƣ ta có thể trông đợi ở một lâu đài của một ẩm thực gia nổi tiếng, khu nhà bếp khá là lớn. Sàn nhà đƣợc lát đá với một đống những ngƣời hầu, phụ bếp và ngƣời lau dọn chén dĩa chạy láo nháo. Và có một ngƣời hoàn thành cái đống khổng lồ các món ăn này một cách thuần thục nhƣ điều khiển tay chân của chính mình. Đó là, không nghi ngờ gì nữa, bếp trƣởng của lâu đài. Những động tác hoàn toàn khác biệt với những ngƣời còn lại. Cái nồi nhảy múa trong tay cô gần nhƣ là có ý chí của riêng nó và một mùi hƣơng khiến ngƣời khác thèm thuồng tỏa khắp lúc cô thêm vào gia vị hay nƣớc sốt. Khi dùng dao, cô cắt thịt với xƣơng hay rau củ với những động tác mạnh mẽ và sắp chúng vào đĩa xinh xắn nhƣ một vƣờn hoa, mặc dù cô chẳng có vẻ gì dùng nhiều sức. Huey có vẻ bị cuốn hút và đứng chôn chân một lúc trong khi không thể nhìn đi chỗ khác. Bếp trƣởng nhận ra họ và ngƣớc lên. Thật ngạc nhiên bếp trƣởng là một phụ nữ trẻ, chỉ khoảng hai lăm. Cô hoàn tất món ăn ngay lập tức, cất dao đi và tiến về phía Huey và Dalian. ―…vậy cô chính là bếp trƣởng của lâu đài?‖ Huey lặng lẽ hỏi. Nghe vậy bếp trƣởng – Lesley – mỉm cƣời hối lỗi. Cô chính là ngƣời đã cho họ đi nhờ trên cỗ xe và dẫn họ đến lâu đài. ―Tôi đã đoán trƣớc… mọi ngƣời sẽ đến.‖ 34 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực Lesley trả lời có vẻ hơi phiền não. ―Tại sao?‖ Dalian mới là ngƣời hỏi lại. Lesley bồi hồi nhìn xuống cô và nói. ―Tôi đã thay đổi khá nhiều trong ba mƣơi năm qua, nhƣng tiểu thƣ vẫn nhƣ khi chúng ta gặp trƣớc kia… thƣa Độc Cơ. Hay lúc đó là mẹ của tiểu thƣ? Dalian không trả lời mà chỉ nhìn cô ta chăm chú. Thay vào đó Huey mở miệng. ―Chính cô là ngƣời đã nhận cuốn Ma Thƣ từ tay ông tôi ba mƣơi năm về trƣớc sao?‖ Huey hỏi. ―Phải, chính xác.‖ Lesley gật đầu. ―Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó. Đó là hôm đám tang của cha tôi. Ông đột ngột bị mất việc và chìm đắm trong rƣợu chè. Ông chết vì một cuộc cãi lộn tầm thƣờng. Nếu Ông chủ không thu nhận tôi, tôi dám chắc rằng tôi đã chết rồi.‖ Nói thế, đột nhiên cô có vẻ nghĩ lại và lắc đầu. ―Không, điều đó cũng không hoàn toàn đúng. Nếu tôi không có tài nấu ăn… nếu tôi không đọc ‗Sách về Sự thƣởng thức Tối thƣợng của Ẩm thực‘, Ông chủ sẽ không mƣớn một ngƣời có gốc gác không rõ ràng nhƣ tôi… cái thật sự cứu tôi chính là cuốn Ma Thƣ tôi mƣợn.‖ Dalian lặng lẽ nhìn ngƣời bếp trƣởng đang có vẻ cay đắng. Huey hỏi với giọng ấm áp. ―Cô biết rõ lý do chúng tôi đến gặp cô, phải không?‖ Lesley mỉm cƣời. ―Hạn trả sách đã đến, đúng không?‖ 35 Dantalian no Shoka I Sau khi nói với vẻ sẵn sàng, cô cởi tạp dề, nói với một hầu bếp điều gì đó và bắt đầu dẫn lối cho Huey và Dalian. ―Vui lòng theo tôi. Cuốn Ma Thƣ đƣợc cất trong phòng tôi… dĩ nhiên là tôi đã cất giữ nó cực kỳ cẩn thận và không làm gì tổn hại đến quyển sách.‖ ―Liệu bữa tối của Ngài Graham có ổn không?‖ Huey bối rối hỏi sau lƣng cô. Cô mỉm cƣời thắng lợi và gật đầu. ―Có chứ. Bữa tối cho Ngài Graham đã gần xong rồi. Tôi chỉ cần chuẩn bị thêm vài nguyên liệu cuối cùng.‖ Lesley tiếp tục đi và Huey với Dalian lặng lẽ theo sau cô. Căn phòng của bếp trƣởng không xa nhà bếp là mấy và ở dƣới tầng hầm. Đó là một căn phòng đơn giản, khó tƣởng đƣợc là của một bếp trƣởng lừng danh. Lesley mở cánh cửa gỗ cũ kỹ bằng một chiếc chìa khóa đồng. Dalian đột nhiên thì thầm sau lƣng cô. ―Ma Thƣ thật sự có chọn lựa chủ nhân của chúng.‖ Lesley quay lại với vẻ cảnh giác, nhƣng Dalian tiếp tục nhìn thẳng vào mặt cô và nói tiếp. ―Nếu ai đó không đủ phẩm chất giữ một cuốn Ma Thƣ, thì ngƣời đó sẽ bị nuốt chửng bởi sức mạnh ma thuật của quyển sách… Ta chỉ biết vài Độc Giả Ma Thƣ, ngƣời nắm giữ một quyển Ma Thƣ trong ba mƣơi năm, mà không bị nhấn chìm bởi sức mạnh của nó.‖ ―…Tôi có nên tự hào vì điều đó không?‖ Lesley mỉm cƣời hơi phiền muộn và lắc đầu. ―Nhƣng tôi chỉ chuẩn bị những món ăn nhƣ nó đƣợc viết trong quyển sách. Dĩ nhiên, lúc đầu cũng không đƣợc tốt lắm. Tôi mất nhiều năm chỉ để học 36 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực những kỹ năng cơ bản. Nhƣng sau khi học đƣợc chúng, tôi chỉ cần kiếm đƣợc những nguyên liệu tốt nhất và khai thác những khoái cảm… Tôi cứ thế mà nấu những món ăn đƣợc viết trong Ma Thƣ.‖ Huey nhận ra rằng Âm sắc trong giọng nói của cô chầm chậm yếu đi khi cô tiếp tục lẩm nhẩm. Khuôn mặt cô mất hết cảm xúc và có vẻ trống rỗng, gần giống nhƣ đang trong trạng thái bị thôi miên. ―…Quyển Ma Thƣ ở đâu, cô Lesley?‖ Huey hỏi trong lúc nhìn quanh căn phòng tối tăm dƣới tầng hầm. ―Vẫn chƣa xong…‖ Lesley mỉm cƣời gƣợng gạo. Cô ta lấy ra một chiếc lọ chứa đầy một thứ gia vị kỳ lạ từ tủ đựng bên cạnh lối vào và mở nắp ra. ―Ông chủ vẫn chƣa thỏa mãn với tài nấu ăn của tôi. Tôi biết điều đó, vì tôi vẫn chƣa nấu ‗món ăn thật sự‘ đƣợc viết trong Ma Thƣ…!‖ 37 Dantalian no Shoka I 38 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực ―Lesley?‖ Huey gọi cô với giọng nghiêm túc. Cô ta quay lại và lắc chiếc lọ với những động tác tự nhiên khiến ta mê mẩn. Chất bột mịn có màu kỳ lạ đổ ra khắp ngƣời Huey. ―Cái gì thế này…?!‖ Huey thủ thế với vẻ gay gắt. Tuy vậy, với nụ cƣời vẫn chƣa tắt trên môi, Lesley nói. ―Đừng lo, thƣa Ngài Huey. Đó chỉ là gia vị mà tôi tự pha chế. Mùi hƣơng sẽ biến mất khuya nay. Nhƣng cho đến lúc đó, làm ơn đừng rời khỏi căn phòng này. Nếu làm thế, ngài có thể gặp rắc rối lớn đấy…‖ Cô ta nói vậy trong khi lùi lại và vặn nắm cửa. Cô ta định nhốt Huey và Dalian. Huey phản xạ ngay và chuẩn bị đuổi theo cô ta, nhƣng khi anh thấy ngƣời bếp trƣởng đột nhiên giữ một con dao trên tay. Anh nhận thấy rằng Lesley, với con dao, không nhìn anh, mà nhìn Dalian. ―Cô định làm gì vậy, Lesley?‖ Huey thở dài hỏi. ―Tôi chắc chẳng cần phải nói ra.‖ Lesley từ từ đóng cánh cửa xuống căn phòng dƣới mặt đất. Với tiếng lách cách kim loại, cánh cửa bị khóa không thƣơng tiếc. Điều cuối cùng có thể nghe đƣợc bên trong căn hầm tối đen là giọng nói hào hứng của bếp trƣởng. ―Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải phục vụ món ăn này cho Ông chủ! Món ăn ngon nhất tôi đã dùng ba mƣơi năm qua để hoàn thành!‖ 39 Dantalian no Shoka I 4 Huey lục túi và lấy ra một chiếc bật lửa. Đó là một chiếc bật lửa quân dụng không đẹp lắm đƣợc phát triển trong cuộc chiến tranh ở Áo. Những tia lửa xanh bắn tung tóe, mùi dầu cháy bắt đầu lan ra và một ngọn lửa nhỏ chiếu sáng căn phòng dƣới mặt đất. ―Tại sao chúng ta lại vƣớng phải một rắc rối vô lý nhƣ thế, khi chúng ta chỉ đến để lấy lại một cuốn sách đƣợc cho mƣợn...? Lúc nào làm việc gì liên quan đến Ma Thƣ cũng đều thế này cả…‖ Huey phàn nàn trong lúc thở dài thƣờng thƣợc. Dalian mắng mỏ anh ta. ―Chẳng phải lúc để rên rỉ với tình thế nhƣ thế này.‖ Và cô đá vào bức tƣờng của căn phòng ảm đạm dƣới lòng đất, khiến giáp chân cô kêu leng keng. ―Anh thật là một gã thảm hại. Anh đần cỡ nào mới dễ dàng bị nhốt ở một nơi thế này chứ? Với cái ánh sáng tệ hại này tôi thậm chí còn không đọc đƣợc một quyển sách để giết thời gian.‖ Trong khi thốt ra cả một lô một lốc những lời mắng chửi, cô bé mặc váy đen bấu chặt mấy ngón tay vào lƣng Huey. Giống nhƣ một đứa trẻ nhút nhát sợ bóng tối thƣờng làm. ―Dù sao tôi không nghĩ là mình đã thiếu cảnh giác.‖ Huey nói với giọng chán chƣờng trong lúc ngửi mùi trên áo khoác. Thứ bột mịn Lesley đổ đầy ngƣời anh toát ra một mùi hƣơng đặc thù khó mô tả. Thay vì kích thích mũi, mùi này có vẻ nhƣ ngấm thẳng vào đầu. Đó không phải là một mùi hƣơng khó chịu, nhƣng có vẻ nhƣ không tan biến dễ dàng. 40 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực ―Nhƣng sao Lesley có thể…? Tôi không hề cảm nhận đƣợc bất cứ ai vƣợt qua giới hạn…‖ Dalian lắc đầu trả lời Huey. Vẻ cực kỳ yếu đuối hiện lên mặt cô. ―Cô ta có thể đã vƣợt qua ‗giới hạn‘ ngay từ đầu rồi. Chỉ là chúng ta không nhận ra thôi. Và bây giờ chậm rãi, sau ba mƣơi năm cô ta đã…‖ ―Có thể.‖ Huey không cố dỗ dành cô. Anh lắc đầu trong lúc cho tay vào túi áo khoác. ―Nhƣng điều đó cũng chƣa rõ ràng. Vui lòng lùi lại một chút, Dalian.‖ ―…anh định làm cái gì thế?‖ ―Chúng ta đâu thể ở đây mãi, cô thấy đấy.‖ Huey rút ra một món vũ khí; một khẩu súng lục ổ quay quân dụng. Một loại súng cầm tay dùng trong quân đội. Anh chĩa khẩu súng vào cánh cửa bị khóa và bóp cò không ngần ngại. Một tiếng nổ đinh tai vang vọng khắp căn phòng nhỏ và viên đạn đục một lỗ trên cánh cửa gỗ. Anh bắn tiếp phát nữa, ngay khi đó ổ khóa mỏng manh vỡ tan và cánh cửa mở toang ra. ―…một món đồ ồn ào, vẫn nhƣ mọi khi.‖ Dalian liếc anh đổ lỗi trong lúc dùng tay bịt chặt hai tai. Huey chỉ nhún vai không nói gì. Gần nhƣ cùng lúc cả hai bọn họ rời khỏi phòng, nhiều đầu bếp chạy đến từ nhà bếp với vẻ mặt ngạc nhiên. Có lẽ họ đã nghe thấy tiếng súng. Huey mỉm cƣời mơ hồ có vẻ suy nghĩ về cách đánh lừa bọn họ. Tuy nhiên, vẻ mặt đó đông cứng ngay lập tức. Càng tiến lại gần, những ngƣời đầu bếp càng trở nên lạ lùng. 41 Dantalian no Shoka I Gần nhƣ bị thôi miên, vẻ mặt của họ trở nên trống rỗng chỉ có đôi mắt ánh lên cái nhìn mạnh mẽ. Ánh mắt của những con sói đói. Họ không nhìn Dalian, mà nhìn Huey. Nhƣng không hề có sự thù địch trong mắt của những ngƣời đầu bếp. Chúng phát ra một khao khát bản năng hơn. Sự đói khát. Họ có vẻ cảm thấy thèm thuồng tột độ cơ thể của Huey. ―Có vẻ anh trông rất ngon miệng trong mắt họ, Huey à.‖ Dalian nói với giọng thờ ơ. Huey nhếch mép với vẻ cực kỳ bực bội. ―Cái gia vị của Lesley lúc nãy… có phải cái mùi đó đánh lừa họ không?‖ ―Chính xác. Không tệ, dù sao thì nó cũng là cuốn sách nấu ăn bếp trƣởng của Valhalla để lại… chuyện này rắc rối hơn chúng ta nghĩ.‖ Huey gật đầu đồng ý. ―Họ tóm đƣợc ta rồi, hả? Vì tôi cũng không thể cứ bắn hết ngƣời này đến ngƣời khác…‖ ―… đáng ngạc nhiên là anh mà cũng có những lúc mềm yếu đấy.‖ Cô bé mặc váy đen nhìn lên anh hơi thích thú. ―Không hề… tôi đơn giản là không đủ đạn. Vì tôi đã dùng hai viên lúc trƣớc rồi.‖ Nói thế, Huey cất súng đi. Trong lúc đó những ngƣời đầu bếp càng tiến lại gần hơn. Và không chỉ có thế, ta có thể thấy thêm nhiều ngƣời nữa đang tiến xuống từ các tầng khác nhƣ thể họ đang bị dẫn dụ. 42 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực Những ngƣời hầu của lâu đài cũng nhƣ những Quý ông và Quý bà với vẻ thông minh. Nói cách khác là những ngƣời khách tham dự buổi dạ tiệc trong sảnh lớn. Ngay cả họ cũng bị thu hút bởi gia vị của Lesley. ―Tôi hiểu rồi. Chuyện này đúng là rắc rối lớn.‖ Huey rên lên khi nhớ lại những lời của Lesley. Cứ nhƣ đang xem một đàn ong đang tập hợp bỗng nổi điên lên bởi pheromone báo động [12] của đồng loại. Nếu họ cùng tấn công một lúc, thì Huey sẽ chẳng có cách nào để chiến thắng cả. Cả ngƣời anh có lẽ sẽ bị xé nát ra, bị ăn tƣơi nuốt sống và chết. ―…Dalian, tôi mƣợn một quyển sách đƣợc không?‖ Anh lẩm bẩm cùng với một tiếng thở dài và tháo chiếc găng bên tay phải ra. Một viên ngọc tuyệt đẹp đƣợc gắn vào mu bàn tay anh. Một viên hồng ngọc có màu đỏ nhƣ máu. Dalian lúc này không cầm một quyển sách nào. Họ đã để quyển sách cô đọc trong xe. Dù vậy, cô vẫn gật đầu một cách vô cảm và lặng lẽ đƣa tay lên cổ áo. Làn da trắng nhƣ ngọc lộ ra giữa khoảng hở của chiếc váy đen đƣợc phanh rộng. Và ở phía trƣớc, ngay chính giữa cổ, một chiếc giáp ngực bằng thép. Một chiếc khóa cũ làm bằng kim loại--- [12] Pheromone là một hóa chất sản xuất bởi động vật nhƣ là một tín hiệu hóa học để hấp dẫn thành viên khác trong cùng một chủng loài. Pheromone có ảnh hƣởng đến hành vi và sinh lý của động vật. Pheromone báo động (Alarm pheromones): Một vài loài khi bị tấn công bởi động vật ăn thịt, một vài loài tiết ra những hợp chất bay hơi để các thành viên khác bay đi (nhƣ ở con rệp vừng) hoặc tụ lại (nhƣ ở ong). 43 Dantalian no Shoka I ―…ta hỏi ngƣơi, ngƣơi có phải con ngƣời?‖ Huey hỏi cô trong lúc giơ cao bàn tay phải. Giống nhƣ anh đang niệm một câu thần chú cấm kỵ cổ xƣa. Và Dalian trả lời nhƣ một cái máy với giọng cứng nhắc. 『 Không... Ta là......』 Ngay lúc đó, những ngƣời bị thu hút bởi gia vị lao đến nhƣ một đợt sóng khổng lồ xô thẳng vào hai ngƣời họ. 44 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực 5 Ẩm thực gia Graham Atkinson đang dùng bữa tối. Rất nhiều đĩa chất đầy những món ăn xa xỉ đƣợc xếp chật kín trên chiếc bàn ăn cá nhân trong phòng làm việc của ông ta. Món chính là một món thịt lạ lùng. Miếng thịt tƣơi, mới vừa cắt phải đƣợc nhúng trong một loại nƣớc sốt đƣợc làm đặc biệt. Nƣớc sốt đƣợc pha chế tuyệt hảo dùng vô số những gia vị và lá thuốc khác nhau và hƣơng thơm của nó bao trùm cả căn phòng. Vẻ mặt của Graham tràn đầy vẻ hạnh phúc chƣa từng có. Mỗi lần ông ta đƣa chiếc nĩa bạc vào miệng, những từ ca tụng nhƣ ―Tuyệt vời!‖ đƣợc thốt ra. Đích thân bếp trƣởng mang một chiếc tạp dề đẹp đẽ đóng vai trò nữ phục vụ. Khi cô ta nhận thấy có bóng ngƣời bƣớc vào phòng, cô thoải mái ngƣớc mặt lên. Và một vẻ hơi ngạc nhiên thoáng hiện qua mặt cô ta. Những ngƣời khách của căn phòng làm việc chính là một nhóm hai ngƣời. Một chàng trai trẻ khoác áo choàng lính và một cô bé mặc váy đen. Cô bé đang giữ một cuốn sách khổng lồ trong tay. Màu bìa cuốn sách đã phai thành một màu nâu úa. Đó là một bản viết tay trên giấy da. Tuy nhiên, trừ thế vẻ ngoài của họ vẫn chẳng có gì khác biệt. Mùi của loại gia vị đƣợc pha trộn đặc biệt vẫn toát ra từ ngƣời của chàng trai trẻ. ―Tôi ngạc nhiên là ngài có thể đến đây mà không bị gì… đáng lẽ là có một lƣợng lớn ngƣời ở trong sảnh, nhƣng ngài không bị họ tấn công sao?‖ 45 Dantalian no Shoka I Bếp trƣởng Lesley hỏi với giọng điềm tĩnh. Huey lắc đầu và nở một nụ cƣời châm biếm. ―Chúng tôi đã cho mấy quý ông quý bà đó ngủ một lúc rồi.‖ ―…ngủ ƣ?‖ ―‗Hazār Afsān‘, một bộ sƣu tập những câu chuyện kể ở Ba Tƣ cổ đại---― Huey nói trong lúc liếc sang quyển sách Dalian đang cầm trong tay. ―Tên vua Hồi giáo bạo chúa Shahryār đƣợc cho là đã ngủ suốt một ngàn lẻ một ngày sau khi nghe nó đƣợc đọc lớn lên. Nó là quyển sách mà sau này đƣợc dùng làm bản thảo cho ‗Ngàn lẻ một đêm‘ và làm ngƣời ta ngủ khi nghe những câu chuyện của nó. Tuy nhiên, đáng ra nó không còn tồn tại nữa vì đã bị đốt vào lúc quân Mông Cổ xâm lăng Baghdad.‖ ―Những quyển Ma Thƣ đáng lẽ không còn tồn tại trên đời… đúng không? Nhƣng làm cách nào mà ngài lấy đƣợc nó…?‖ Lesley mỉm cƣời thích thú. ―Tôi nghĩ đó là một câu hỏi ngu ngốc… ngài là chủ nhân Thƣ viện của Dantalian. Còn tiểu thƣ đây lại là Độc Cơ của Ma Thƣ Viện chứa 900666 cuốn Ma Thƣ và là ngƣời canh cổng của nó--- Bếp trƣởng với tay tới chiếc xe đẩy thức ăn chứa đầy những chiếc đĩa và lấy ra một quyển sách. Không thể xác định đƣợc niên đại, nhƣng nó là một cuốn sách khá cổ. Những chữ ―Sách về Sự thƣởng thức Tối thƣợng của Ẩm thực‖ đƣợc khắc vào bìa sách. Ôm chặt quyển sách, cô ta nói với giọng ấm áp. ―Cha tôi cũng là một đầu bếp. Ông làm việc tại lâu đài này ba mƣơi năm về trƣớc… nhƣng những món ăn của ông không làm hài lòng Ông chủ, không, 46 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực cha tôi còn từng vô tình dùng những nguyên liệu đã hỏng một lần và bị sa thải vì thế. Hậu quả là ông đã chết sau đó không lâu.‖ ―…vậy cô ở đây là để trả thù?‖ Huey nghiêm mặt hỏi. ―Phải, đó là kế hoạch của tôi… ban đầu.‖ Lesley gật đầu hài lòng. ―Tôi đã nghĩ về việc biến đổi các món ăn hay trộn chất độc vào nó. Tuy nhiên, Ông chủ sẽ không bao giờ chấp nhận món ăn của một phụ bếp, và nếu có gì đó trộn trong thức ăn, ngài ấy chắc chắn sẽ nhận ra. Tôi thấy mình không thể hại Ông chủ trƣớc khi thành thục nghệ thuật nấu ăn.‖ Huey lắng nghe mà không ngắt lời cô. Graham tiếp tục lặng lẽ ăn bữa tối. Tiếng đồ bạc leng keng vang vọng khắp căn phòng. ―Từ đó tôi bị thu hút bởi việc đọc cuốn Ma Thƣ tôi mƣợn và ngày đêm rèn luyện kỹ năng của mình. Nhờ thế, nhà bếp đã đƣợc giao phó cho tôi và trƣớc cả khi tôi nhận ra, tôi đã đạt đƣợc danh vọng của một đầu bếp nổi tiếng. Rồi tôi hiểu. Ông chủ đã hoàn toàn đúng trong việc sa thải một đầu bếp bất tài – hay nói cách khác, cha tôi.‖ Lesley mỉm cƣời rạng rỡ với khuôn mặt chiến thắng. ―Và trên hết, tôi bắt đầu tự mình tìm kiếm món ăn ngon nhất. Nhƣng hành trình đầy những khó khăn. ‗Sách về Sự thƣởng thức Tối thƣợng của Ẩm thực‘ chứa rất nhiều gợi ý để đạt đƣợc mục tiêu đó, nhƣng công thức cho chính món ăn ngon nhất lại không đƣợc ghi trong đó.‖ Lesley đẩy quyển sách ra lặng lẽ. Cô nhìn xuống những món ăn của cô xếp trên bàn một cách hài lòng. 47 Dantalian no Shoka I ―Tuy nhiên… cuối cùng nó cũng hoàn tất vào tối nay. Tôi đã làm ra món ăn ngon nhất.‖ Cảm giác thỏa mãn chứa đựng trong giọng nói của cô, mà chỉ có ở những ngƣời đã hoàn thành công việc. ―Tuyệt vời…‖ Graham lúng búng với miệng đầy thức ăn. ―Tuyệt vời… Đây chính là món ăn ta đang tìm kiếm. Thêm nữa… Để ta ăn thêm nữa.‖ Những món đồ bạc của nhà ẩm thực gia khua khoắn tang thƣơng trên chiếc đĩa rỗng. Lesley nắm lấy con dao ƣa thích của cô, mở nắp đựng và mạnh mẽ cắt ra miếng thịt tƣơi. Cô đặt chúng lên đĩa với động tác nhuần nhuyễn và rót thứ nƣớc sốt tuyệt hảo lên trên. Cuối cùng, không một tiếng động, cô phục vụ nó cho chủ nhân của mình. ―Nguyên lý của ‗Sách về Sự thƣởng thức Tối thƣợng của Ẩm thực‘ rất đơn giản. Rút ra những mùi vị tuyệt vời nhất từ những nguyên liệu sống ngon nhất mà không làm đau chúng. Vì điều đó tôi đã mài dũa kỹ thuật của mình và học cách nấu động vật mà không làm chúng cảm thấy đau đớn. Nhƣng vẫn chƣa đủ.‖ Lesley nói với khuôn mặt chán nản. ―Làm chúng không đau đớn vẫn chƣa đủ. Nhƣ thế chúng chỉ cảm thấy dễ chịu. Bí mật cho món ăn ngon nhất là cho nguyên liệu sống đạt đƣợc khoái cảm lớn nhất để chúng tràn đầy những vật chất khoái cảm khi ta nấu.‖ ―…Khoái cảm lớn nhất?‖ Huey điềm tĩnh hỏi lại. 48 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực ―Đó chính là ẩm thực.‖ Lesley cƣời lớn, trông hơi đắc ý. ―Ẩm thực là một sự hƣởng thụ chỉ có ở con ngƣời. Và chỉ tƣởng tƣợng niềm khoái cảm không gì vƣợt qua đƣợc của một ngƣời xem việc thƣởng thức ẩm thực là cảm giác tối cao, khi ngƣời đó gặp đƣợc món ăn ngon nhất. Bộ não ngay lúc nó sung mãn với những vật chất khoái cảm chính là nguyên liệu tốt nhất trên đời này.‖ Cô ta đặt con dao xuống chiếc xe đẩy thức ăn và rửa sạch tay mình trong một tô nƣớc. Rồi cô ta lau khô tay với một chiếc khăn mới tinh và lại cầm lấy quyển Ma Thƣ. ―Tôi sẽ trả lại cuốn sách này vì tôi không còn cần đến nó nữa-― Dalian nhẹ nhàng bƣớc đến chỗ cô ta và nhận quyển Ma Thƣ. Huey nhìn vào lƣng cô không nói một lời. ―…Ta thích món bánh mì nƣớng của cô.‖ Một lúc, Dalian nói vậy với giọng buồn buồn. Lesley nghiêng đầu ngờ vực, nhƣng Dalian vẫn tiếp tục, ―Cho dù không có những nguyên liệu tốt nhất, nó vẫn có hƣơng vị trọn vẹn hơn cả.‖ Ngay lúc đó Lesley thở mạnh, gần nhƣ thể cô ta nhớ lại một chuyện đã lãng quên từ lâu, và vẻ mặt cô ta đông cứng lại. Nhƣng chuyện đó chỉ xảy ra trong một khoảng khắc. Bếp trƣởng trẻ tuổi gật đầu ngay lập tức nhƣ không có chuyện gì xảy ra và chuyển sự chú ý sang Graham. Huey và Dalian quay lƣng lại và im lặng rời khỏi phòng. ―Aaa… thêm nữa đi… để ta ăn thêm nữa đi…‖ 49 Dantalian no Shoka I Nhà ẩm thực gia lúng búng với giọng mê mẩn. Những tiếng nói giữa chừng chuyển sang thành tiếng rên rỉ của súc vật và không thể nghe rõ nữa. Dù vậy Lesley mỉm cƣời rạng rỡ. ―Xin ngài cứ thoải mái, thƣa Ông chủ. Vẫn còn nhiều lắm.‖ Đặt miếng thịt mới cắt trên đĩa, cô ta đƣa nó cho ngƣời đàn ông đang chờ đợi. Rồi cô nhẹ nhàng đóng nắp hộp chứa thứ nguyên liệu quý giá. Chiếc hộp chứa từng là sọ của một ngƣời tên là Graham Atkinson. Nhà ẩm thực gia, nổi tiếng ở kinh đô, cho một miếng óc mới cắt của chính mình với nƣớc sốt lên miệng và với vẻ mặt hạnh phúc, ---mỉm cƣời. 6 Có một chiếc xe đang chết máy ngay giữa một con đƣờng núi. Đó là một chiếc xe cũ kỹ từng đƣợc quân đội sử dụng, thân xe bạc đã phai màu ƣớt đầm sƣơng sớm. Bánh xe đen bên phải bị tháo rời và ngƣời lái xe trẻ đang hý húi bên cạnh nó. Một chiếc chăn bông đƣợc đặt trên chiếc ghế bọc da với một cô gái nhỏ cuộn ngƣời bên dƣới nhƣ một con mèo. ―Chán quá.‖ Cô bé càu nhàu. Nhiều quyển sách dày cộm, mà cô đã đọc xong, chất đống đằng sau cô. ―Đói quá. Anh định để tôi phải chờ bao lâu nữa đây, chỉ để thay một hay hai ống kim loại? Chúng ta đã gặp phải cả đống khó khăn lấy mấy bộ phận này từ một cái xe trong lâu đài và chuồn đến đây với chúng và dù vậy vẫn phải thức suốt đêm. Anh còn vô dụng đến mức nào nữa chứ, Huey?‖ 50 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực ―…Tôi không lấy đƣợc những bộ phận có cùng chuẩn, nên cần thêm thời gian! À, sau khi thử thêm một ít keo, nó có lẽ sẽ giữ đƣợc cho đến khi chúng ta đến thành phố, tôi đoán vậy.‖ Nói thế, ngƣời lái xe trẻ tuổi lại bắt đầu lay hoay với phần dƣới của chiếc xe hƣ cũ. Dalian thở dài sƣờn suợt và nhìn ra xa. Bình minh sáng rực nơi chân trời. Hình dáng khu rừng không còn chìm trong bóng tối mà từ từ hiện ra. Cô cũng nhận ra những mầm lúa mới đang hiện ra trên những sƣờn dốc từng trông nhƣ vùng đất cằn cỗi trƣớc đây. Con đƣờng cong cong kéo dài đến hết tầm mắt. Một ông nông dân già đang đánh xe đi tới. Bục chứa hàng đầy ắp những bó rơm. ―Có chuyện gì ở một nơi nhƣ thế này thế?‖ Ngƣời nông dân chậm rãi và dừng lại bên cạnh họ. ―Ông thấy đấy. Nó thế này từ khi cái xe bị chết máy đêm qua.‖ Cô bé trong chăn xị mặt và trả lời nhát gừng. Nghe thế ngƣời nông dân cƣời to thích thú. ―Hô hô, phiền phức thật nhỉ. Việc sửa chữa vẫn tiến triển chứ?‖ ―Chính xác… Ta sẽ không để anh ta nói là ‗không‘, khi mà anh ta đã để ta chờ lâu thế này.‖ ―Ha ha, hiểu rồi, hiểu rồi. Vậy ông sẽ cho cháu thứ gì đó để ăn trong lúc chờ. Ông chắc nó sẽ làm đầy dạ dày cháu một chút đó, thƣa tiểu thƣ.‖ Nói vậy ngƣời nông dân đƣa ra hai củ khoai tây to bằng nắm tay. Chúng đƣợc gói trong giấy báo, hơi nƣớc bốc lên mờ ảo và từ chúng một mùi thơm của bơ lan ra nhẹ nhàng. 51 Dantalian no Shoka I Dalian có vẻ ngơ ngác và ngƣớc nhìn khuôn mặt nhăn nheo của ông nông dân. ―Có thật là ổn không? Đây không phải là bữa sáng của ông sao…?‖ ―Bánh ít đi qua, bánh qui đi lại mà, đúng không? Cứ tự nhiên nhận đi. Ồ, hay là cháu không thích khoai tây?‖ Cô bé lắc đầu quầy quậy. Cô vƣơn đôi tay trang bị đầy những giáp bảo vệ ra và nhận những củ khoai ấm áp. ―Cảm ơn…‖ Cô thì thầm và cắn ngay một củ. Rồi cô không nói gì ngốn đầy miệng một lúc lâu. Khi cô ngƣớc mặt lên thì củ khoai tây chỉ còn một nửa. Cô nở một nụ cƣời hợp tuổi mình, với vụn và vỏ khoai tây lấm lem trên môi. ―Ngon lắm… nhất luôn…‖ ―Ha ha ha! Vậy cơ à?... Nghe vậy ông rất vui. Ông nghĩ là chẳng gia vị nào thắng nổi một cái bụng đói cả.‖ Ngƣời nông dân tít mắt lại hài lòng và cƣời. Chúc họ một chuyến đi bình an, ông từ biệt với cỗ xe chất đầy hàng. Dalian tiễn ông đi với miệng vẫn thồn đầy khoai tây. ―…ổn rồi, tạm thời vậy đi.‖ Ngay sau đó Huey đứng dậy và nói. Anh khởi động động cơ bằng cách quay tay quay và trở về ghế tài xế. Dalian nhẹ nhõm nhìn lên bầu trời và, vẫn còn quấn trong chăn, ngồi xuống ghế. 52 Chương I - Sự Tôn Thờ Ẩm Thực Chiếc xe tiến lên phát ra những tiếng kỳ cục của kim loại đập vào nhau. Sau khi họ lái đi một lúc trên con đƣờng hiu quạnh, Huey có vẻ nhƣ nhớ ra chuyện gì và dịu dàng hỏi. ―Dalian, tôi cũng đƣợc một ít khoai tây chứ?‖ Câu trả lời của cô bé rất đơn giản. ―Không, đó là khoai tây của tôi.‖ ―Nhƣng tôi cũng hơi đói rồi, vì phải sửa chữa suốt cả đêm.‖ ―Không. Từ đầu là lỗi của anh nên chúng ta mới kẹt lại ở đây.‖ Huey lắc đầu bực bội. ―Tôi hiểu rồi. Cứ đƣa tôi củ kia.‖ ―Anh vẫn còn mơ ngủ đấy à? Cả hai củ đều là của tôi.‖ ―Làm ơn đi, ít ra là nửa củ kia…‖ ―Không. Sao anh tham lam thế.‖ Dalian kinh ngạc. ―Ai mới tham!‖ Huey lầm bầm với vẻ khổ sở. Trong lúc hai ngƣời tiếp tục cãi vã, chiếc xe từ từ biến mất trong sƣơng sớm. 53 Chương II – Dòng Dõi Chương II Dòng Dõi 53 Dantalian no Shoka I Bà quản gia sống trong biệt thự là ngƣời đầu tiên nhận thấy sự bất thƣờng. Trong bóng tối một thứ mùi hôi hám xộc thẳng vào mũi. Mùi tanh tƣởi của máu trộn với một mùi đặc trƣng của súc vật. Đầu tiên bà nghi ngờ lũ mèo hoang sống xung quanh biệt thự. Một trong số chúng, một con mèo mun già láu cá, từng lẻn vào biệt thự và ngang nhiên xơi mất con vẹt của Bà chủ với một thái độ lố bịch. Cơn giận của Bà chủ lúc đó kinh khủng hơn nhiều so với bình thƣờng. Vì thế, đúng là một chuyện phiền phức thật sự đối với những ngƣời hầu. Chỉ nhớ lại thôi cũng đủ ngán đến tận cổ. Đó là lý do bà bất đắc dĩ phải rời giƣờng và rời cánh nhà chính, đẫm trong ánh trăng. Trời vẫn còn khuya. Thị trấn yên tĩnh và căn biệt thự tối tăm, không một ánh đèn. Có thể ngửi thấy một mùi hôi thối bất thƣờng trong đêm tối mụ mị. ―…thƣa Ông chủ?‖ Bà quản gia gọi lớn khi nghe thấy tiếng thứ gì đó leo lên cầu thang. Tiếng loảng xoảng vang lên bên dƣới. Mảnh vụn kính vung vãi khắp tấm thảm. Cửa sổ trong hành lang bị phá tung ra khiến kính vỡ. Và ông địa chủ nằm gục trên giƣờng phía trƣớc cửa sổ vỡ nát. ―Ngài có sao không, Ông chủ? Ở đây đã có chuyện gì vậy...?‖ Bà quản gia kinh ngạc và chạy đến giúp ông ta, nhƣng ngừng ngay lại khi vừa bƣớc vào phòng. Bà nín thở đầy sợ hãi. 54 Chương II – Dòng Dõi Thứ nằm gục ở đó không còn là ông chủ của bà nữa, mà là một đống thịt bầy nhầy hình ngƣời. Cổ họng ông bị xé nát và từ đó máu phun ra nhuộm đen cả căn phòng. Quần áo ông rách bƣơm bởi móng vuốt sắc nhọn. Vẻ mặt ông đông cứng lại đầy kinh hoàng. Tiểu thƣ cũng ở trong phòng. Cả mẹ cô nữa, đang nằm đè lên để bảo vệ con gái. ―A-ai đó...‖ Bà quản gia từ từ lùi lại và bất giác tránh nhìn vào mấy cái xác. Rồi bà nhận ra. Có thứ gì đó đang di chuyển trong phòng. Thứ đó, nãy giờ dấu mình sau những cái xác, nhấc ngƣời dậy. Nó trông giống một con quái vật và cao hơn một ngƣời trƣởng thành ít nhất hai cái đầu. Nó to và dễ phải nặng gấp mấy lần bà quản gia thấp bé. Ngƣớc cái đầu giống chó sói lên, nó nhìn chằm chằm vào bà. Một cơ thể phủ đầy lông đen. Một cái mũi thính và miệng mở rộng. Đôi mắt vàng rực. Cuối cùng là tứ chi lực lƣỡng với những cơ bắp phát triển mạnh mẽ bất thƣờng. ―Áá!... ÁÁÁÁÁÁÁ!‖ Bà quản gia hét lên. Có thể con quái thú giật mình vì tiếng hét, mà cũng có thể không. Nhƣng nó quay lƣng lại với sự nhanh nhẹn khó tin và lao qua cửa sổ ra bên ngoài. Nó đáp xuống bức tƣờng bao quanh biệt thự và rồi, trong một thoáng, nhìn lên bầu trời với máu lấp lánh trên bộ lông. Rồi con quái thú tan biến vào bóng tối--- 55 Dantalian no Shoka I Chương II – Dòng dõi Hồi 02: Con lai 1 Một quán rƣợu gần ga xe lửa hiện đang chen chúc những ngƣời đến dùng bữa trƣa. Những chiếc đĩa, mà chỉ có đƣợc mấy khẩu phần ăn là ngon lành, xếp thành dãy trên quầy và ông chủ quán râu ria xồm xoàm đang bận rộn chạy tới chạy lui. Hầu hết khách hàng đều mặc quần áo đơn giản và trông giống nhƣ công nhân. Nhiều ngƣời trong số họ có vẻ thô lỗ và còn có một số trong cái đám hỗn độn đó nồng nặc mùi rƣợu. Trong góc của quán, có một nhóm hai ngƣời toát ra vẻ khác hẳn những ngƣời khác. Một chàng trai trẻ khoảng 20 tuổi và một cô bé có mái tóc đen dài. Chàng trai khoác một chiếc áo choàng lính bằng da và một chiếc túi cỡ nhỏ. Vẻ ngoài quý phái tạo ấn tƣợng của con nhà gia thế, nhƣng điều thú vị là, anh ta lại không có vẻ hợm hĩnh nhƣ thế thƣờng. Mỗi cử động của anh đều toát lên cảm giác của một ngƣời lính đƣợc huấn luyện. ―Đi thôi, Dalian… Sắp đến giờ hẹn rồi.‖ Rút ra một chiếc đồng hồ bỏ túi quân dụng, anh ta gọi cô bé. Cô bé tóc đen tên Dalian nhìn anh chẳng chút cảm xúc. Và rồi nói với vẻ kiêu kỳ chẳng phù hợp chút nào với khuôn mặt dễ thƣơng của cô. ―Đợi đã, Huey. Tôi vẫn còn đang ăn dở.‖ 56 Chương II – Dòng Dõi ―Đang ăn dở?... Cô còn định ăn thêm nữa cơ à?‖ Chàng trai trẻ tên Huey hỏi với chút kinh ngạc. Rất nhiều đĩa ăn sạch bong đƣợc chất thành đống trƣớc mặt cô bé. Trên đĩa cô đang ăn là những thứ nhƣ cá và khoai tây chiên, bánh thịt và bánh nƣớng bơ đƣờng. Toàn những món ăn béo ngậy mà ta chỉ cần nhìn thôi cũng phát ợ lên đƣợc. ―Sao anh cần phải hỏi những việc rõ nhƣ ban ngày vậy?‖ Tuy nhiên, Dalian bình thản chỉ chỗ quầy, trong lúc tiếp tục ngốn ngấu những món ăn. ―Cái quán rƣợu ngu ngốc này cho phép ta ăn món bánh mì nƣớng bao nhiêu tùy thích! Giá vẫn giữ nguyên, vì thế tôi ăn càng nhiều thì chúng ta càng lời chứ sao. Anh có đần đến mức không làm đƣợc một bài toán đơn giản nhƣ thế không?‖ ―Không, cái đó thì tôi biết mà chẳng cần phải làm toán…‖ Huey thở dài sƣờn sƣợt. Cô bé tóc đen nhìn lên anh và nói ―Nếu thế thì mang cho tôi món tiếp theo lẹ lên, tên đần.‖ ―……‖ Trong lúc lắc đầu, Huey đứng lên nhƣ đƣợc ra lệnh và đi thẳng đến quầy. Nhận ra khuôn mặt chua chát của Huey, ông chủ quán rƣợu nhƣớng mày ngờ vực. ―Một khuôn mặt lạ hoắc. Hai ngƣời là ngƣời ngoài thị trấn à?‖ ―Phải. Chúng tôi vừa mới đến trên chuyến tàu trƣớc.‖ Huey cƣời giả lả. Nhìn quanh quán rƣợu đông đúc, anh nói thêm ―Ở đây khá sôi nổi đấy chứ. Tôi đã tƣởng thị trấn này yên bình hơn một chút.‖ 57 Dantalian no Shoka I Một nhóm khoảng mƣời lăm đàn ông đang la hét nãy giờ ở giữa quán. Một đám ngƣời ồn ào có vẻ là thợ săn hay cựu binh. Ông chủ nhìn họ bực bội, và lẩm bẩm với giọng nhỏ nhẹ, nhƣ thể đang nói với chính mình ―Nó thật ra từng là một thị trấn yên tĩnh, anh biết đấy. Nếu nhƣ không có sự việc đó.‖ ―…sự việc nào?‖ Huey nghiêng đầu. Ông chủ quán trả lời trong lúc cắt những miếng thịt bò nƣớng trƣớc mặt mình, ―Quái thú của Ashwell. Không phải anh đến đây cũng vì nghe tin đồn đó sao?‖ ―Không. Chuyện đó là sao?‖ Giống nhƣ đƣợc khơi gợi sự chú ý, Huey hơi dựa ngƣời về phía trƣớc. Ông chủ quán lấy ra một tờ từ chồng báo nằm dƣới sàn nhà và đƣa cho anh. Một tờ báo địa phƣơng cỡ nhỏ. Đó là số của tuần trƣớc. ―To đùng ngay trang nhất đó. Một luật sƣ hành nghề ở thị trấn này bị sát hại.‖ ―Một luật sƣ…?‖ Trong lúc lƣớt qua tờ báo nhàu nhĩ, Huey nheo mắt lại. Ashwell là tên của ngƣời luật sƣ bị sát hại, Leonard Ashwell. Hƣởng dƣơng 40 tuổi. ―Ngài Ashwell là một luật sƣ nổi tiếng ở thị trấn này, anh biết đấy. Ngài ấy nhận những vụ án với giá thấp, kết tội bọn cảnh sát tham nhũng hay kiện bọn địa chủ bóc lột tá điền… Với những thƣờng dân nhƣ chúng tôi, ngài ấy giống nhƣ một ngƣời hùng.‖ ―Ngƣời hùng này… đã bị sát hại ƣ?‖ ―Phải‖, ông chủ quán trả lời cộc lốc. 58 Chương II – Dòng Dõi ―Không chỉ Ngài ấy. Cả vợ và con gái ngài ấy cũng bị giết. Tôi bảo anh hay, điều đó quá tàn nhẫn.‖ ―…thế còn hung thủ?‖ Huey hỏi. ―Hở?‖ ―Chẳng lẽ vẫn chƣa rõ ai là ngƣời giết họ sao? Theo những gì ông kể thì, ông ta có vẻ có nhiều kẻ thù.‖ ―À, phải đúng thế… Chắc chắn là cái đám căm ghét ngài ấy không ít đâu…‖ Ông chủ quán nói mơ hồ. Một giọng nói mệt mỏi vì than van. ―Nhƣng chúng tôi biết rõ ai là hung thủ. Và đó chính là vấn đề lớn.‖ ―Ai vậy?‖ ―Nó không phải là ngƣời. Nó là một con quái thú.‖ ―Một con quái thú ƣ?‖ ―Tôi nghe đồn là nó cao hơn một con bò bình thƣờng của ta và trông giống một con chó sói.‖ Huey im lặng một lúc và nhìn chăm chú ngƣời chủ quán mặt đầy râu. Rồi anh mất tập trung và thở hắt ra. ―Ơ… Ông có thể kể cho tôi rõ hơn không?‖ Ông chủ quán thở dài. ―Một ngƣời hầu của nhà Ashwell chứng kiến sự việc. Con quái thú đã giết cả gia đình nhƣ thế nào và cuối cùng, đã trốn thoát qua cửa sổ sau khi ăn thịt họ ra sao.‖ ―Thật chứ…?‖ Huey bối rối hỏi lại. Ông chủ quán gật đầu. ―À… Ngƣời hầu ngất xỉu ngay sau khi cảnh sát đến và việc nó lớn hơn một con bò có thể không chính xác. Nhƣng tôi cũng không nghĩ rằng tất cả là 59 Dantalian no Shoka I dối trá, vì thật sự là những cái xác có bị một con thú gặm nham nhở. Và còn có những túm lông và dấu chân nữa.‖ ―Tôi hiểu…‖ Huey nhìn xuống tờ báo. Nội dung của nó rõ ràng chứng minh những điều chủ quán nói. ―Vậy những ngƣời tụ tập ở đây định đi săn con quái thú đó à?‖ Huey hỏi thế, nhìn chăm chú ra con đƣờng cái mà ta có thể thấy ở lối vào quán rƣợu. Có khoảng 3, 4 con chó, trông giống chó săn, đƣợc buộc sơ sài vào cột đèn đƣờng. Và những món hành trang dài và hẹp của nhiều khách trong quán rƣợu, có lẽ là súng săn của họ. Ông chủ quán tiếp tục với giọng thờ ơ. ―Phục thù cho Đức ông… rất nhiều ngƣời từng nhận đƣợc sự giúp đỡ của ngài ấy, anh thấy đấy. Đặc biệt là những thị dân có dính líu đến cái bọn nhà Hurston chết dẫm đáng ghét đó…‖ ―Nhà Hurston?‖ Huey lại nghiêng đầu lần nữa. Cái tên đó không đƣợc nói đến trong tờ báo. Ông chủ quán khịt mũi khó chịu. ―Anh không nhìn thấy khi đến đây sao? Cái nhà máy phân bón lớn chết tiệt đó.‖ ―Nếu ông đang nói đến cái toà nhà mà tôi có thể nhìn thấy từ cửa sổ xe lửa…‖ ―Ừ, nó đó. Ủy viên hội đồng thị trấn Roy Hurston đang quản lý cái nhà máy đó, nhƣng cái thằng ranh con chết tiệt đó đã sa thải khoảng 500 công nhân nửa năm trƣớc – đơn phƣơng, chỉ vì hắn đã mua một cái máy mới!‖ 60 Chương II – Dòng Dõi ―Sa thải ƣ? Nhƣng còn những ngƣời công nhân thì sao chứ…?‖ Huey hỏi với giọng nghiêm nghị. Ông chủ quán thẳng thừng lắc vai. ―Đấy, chẳng còn tập đoàn công nghiệp nào khác trong thị trấn này nữa. Thật tồi tệ. Khi họ sắp tự treo cổ mình hay trở thành tội phạm, Ngài Ashwell xuất hiện và cứu họ.‖ ―Cứu họ ƣ…?‖ ―Đó gọi là ‗khởi tố tập thể‘. Ngài ấy kích động báo chí và đã làm vụ đó trở nên ầm ĩ. Có vẻ ngài ấy còn đƣợc chống lƣng bởi giới quý tộc và nhà giàu ở kinh đô. Nhờ thế, cái thằng ranh Hurston bị chỉ trích gay gắt ở toà. Mọi ngƣời vô cùng sung sƣớng khi ngài ấy thắng vụ kiện ở phiên toà sơ thẩm.‖ ―Tôi hiểu rồi.‖ Huey gật đầu. Ashwell đáng gọi là một ngƣời hùng. ―Và giờ những cựu công nhân đó muốn trả thù cho ông ta…?‖ ―Họ hình nhƣ định lên núi để lùng sục cùng những thợ săn và cựu binh tụ tập ở gần đây. Vài ngƣời trong đó muốn làm giàu bằng cách bắt sống con quái vật… Tôi đã tƣởng rằng anh cũng thuộc đám ngƣời đó. Ý tôi là, anh cũng từng là lính, đúng không?‖ ―Không… tôi chỉ là một phi công.‖ Huey lắc đầu và mỉm cƣời. Ông chủ quán nhìn Huey kinh ngạc. ―Hừm… Nếu anh không nhắm đến con quái thú, vậy thì sao anh lại đến thị trấn này…?‖ Huey hơi gồng cứng má và gật đầu. ―À… tôi có một cuộc hẹn với một ngƣời quen của ngƣời quen. Chỗ bánh mì này, tôi mang theo, đƣợc chứ?‖ ―Ƣ, ừ…?‖ 61 Dantalian no Shoka I Huey vội vã cuốn vài miếng bánh mì nƣớng trong giấy dầu và bƣớc đi. Ngƣời chủ quán nhìn anh chăm chú đầy ngờ vực trong một lúc. Huey giả vờ không nhận thấy và bƣớc nhanh trở về bàn mình. Dalian đã đứng đó đón anh với vẻ mặt cay nghiệt, trên tay ôm một hũ đƣờng. ―Chậm quá! Anh phải mất bao lâu để lấy vài miếng bánh mì hả, đồ vịt tồ?‖ Ngay trƣớc khi Huey có thể ngồi xuống, Dalian đã bắt đầu nhiếc móc anh. Huey làm ra vẻ mệt mỏi và nói, ―…đi thôi, Dalian.‖ Cô bé ngƣớc lên, kinh ngạc, và đƣa đôi tay đầy những giáp bảo vệ ra. ―Anh nói cái gì thế? Tôi giờ sẽ ăn mấy cái bánh mì nƣớng này. Nhanh lên đƣa chúng đây.‖ ―Gia đình của ngƣời quen cô có vẻ không đƣợc yêu mến lắm trong thị trấn này… nếu ngƣời khác biết điểm đến của chúng ta là nhà của gia đình Hurston, họ sẽ gây đủ thứ chuyện ầm ĩ đấy.‖ Nói vậy, Huey bắt đầu thu xếp hành lý của họ. Thấy thế, Dalian hoảng hốt. Trong lúc vội vã đứng dậy, cô với tay ra và nói, ―Ế Huey, sao anh cất bánh mì đi? Tôi chƣa bỏ đƣờng lên chúng mà. Huey!‖ ―Ngoài ra tốt hơn chúng ta không nên tìm một cỗ xe ở gần đây. Không còn cách nào khác… Chúng ta sẽ phải đi bộ một chút.‖ ―Ê! Anh đang làm gì thế? Buông tay tôi ra. Anh đang sờ soạng tôi ở chỗ nào thế? Thật thô bỉ!‖ Huey vác cô bé đang đá đấm và vùng vẫy, gần nhƣ một món hành lý, dƣới nách và rời quán. 62 Chương II – Dòng Dõi Nhìn hũ đƣờng để lại trên bàn với vẻ đau khổ, Dalian lẩm bẩm với giọng đẫm nƣớc mắt. ―Đƣờng…‖ 63 Dantalian no Shoka I 2 Tuy Nhà Hurston không nắm giữ chức tƣớc gì, họ vẫn là một gia tộc có tài sản và quyền lực tƣơng đƣơng giới công hầu. Họ sở hữu đất đai quanh thị trấn và thuê mƣớn nhiều tá điền. Nhiều ngƣời còn làm trong những cơ quan quan trọng của thị trấn, nhƣ quan toà hay thành viên hội đồng. Trang viên của họ là một biệt thự lớn trên đồi nhìn xuống thị trấn. Một khu vƣờn đƣợc chăm sóc kỹ lƣỡng với vô số những bông hoa đang đua nở và trong nông trại kề bên, những con ngựa đua đắt tiền đang hý vang. Ngoài ra chính toà nhà cũng đã gây ấn tƣợng mạnh về tài sản của gia tộc. Chỉ có một thứ duy nhất phá hỏng toàn cảnh này, chính là một nhóm khoảng 40 đến 50 ngƣời đang vây quanh cổng chính của biệt thự. Đó là những động thái phản đối việc sa thải nhân công nhân nhà máy. Nhìn họ chăm chú từ cửa sổ phòng khách, Huey nhấp môi tách trà đen với vẻ không thoải mái. Dalian đang ngồi trên tràng kỷ, say mê đọc những quyển sách mà cô tha hồ lấy từ một kệ sách trong biệt thự. Cô vẫn lạnh lùng nhƣ mọi khi, nhƣng có phần thích thú. Khi đƣợc đọc một cuốn sách hiếm, cô hầu nhƣ lúc nào cũng có tâm trạng tốt. ―Cảm ơn vì đã đợi.‖ Lúc tách trà của Huey vơi đi nửa, một thanh niên cao lớn mặc bộ vest thụng Mỹ đƣợc dẫn đƣờng bởi một quản gia tiến vào phòng. Tuổi anh ta khoảng hai lăm. Là một chàng trai trẻ không lớn hơn Huey là mấy. Thấy Huey đang nhìn lại mình, anh ta cố nặn một nụ cƣời xã giao. Nhƣng rồi ngay lập tức có vẻ ngạc nhiên và ngừng lại. 64 Chương II – Dòng Dõi Nhìn chăm chú vào Dalian đang im lặng đọc sách, anh ta hơi bối rối hỏi, ―Ơ... tiểu thƣ có phải là Hắc Độc Cơ?‖ ―......‖ Dalian cuối cùng cũng nhận ra sự tồn tại của anh ta và ngƣớc mặt lên. Chàng trai mỉm cƣời bẽn lẽn trong lúc cô bé nhăn mặt đề phòng. Nhƣng sự bối rối của anh ta cũng dễ lý giải. Đó là vì Dalian có vẻ đẹp tạo cho ta ấn tƣợng của một con búp bê. Hơn nữa chiếc váy của cô càng làm tăng thêm điều đó với vẻ huyền bí. Vải đƣợc trang trí với những dải đăng ten đen thẫm. Một chiếc váy phồng lên với nhiều tầng diềm xếp. Những đƣờng nét bên ngoài cô đƣợc bao bọc bởi những miếng giáp bảo hộ bằng kim loại trên mu bàn tay và một bộ giáp chân thô sơ. Vẻ ngoài của cô làm ta nhớ đến những bộ áo lễ của những hiệp sĩ thời trung cổ; một kiểu kết hợp kỳ lạ không biết nên gọi là váy hay là giáp nữa. Và cuối cùng, thay cho dải ruy băng, cô mặc một thứ nhƣ giáp ngực bằng kim loại cũ kỹ. Đó là một cái khóa lớn, đƣợc buộc vào cô với những sợi xích bạc. Cho dù vậy, chàng trai vẫn cúi chào thật lịch sự với cô bé mặc váy đen. ―Xin thứ lỗi cho sự khiếm nhã của tôi, tôi không ngờ đến một tiểu thƣ xinh đẹp đến thế…‖ Khóe môi Dalian giật giật khi nghe những lời anh ta nói. Nếu là một con mèo, cô giờ chắc đang kêu rừ rừ, hài lòng. Vì lý do nào đó Dalian liếc xéo Huey đắc thắng và nắm lấy tay áo anh. Rồi cô thấp giọng lẩm bẩm. 65 Dantalian no Shoka I ―Anh chàng lính mới này có tƣơng lai lắm. Anh phải bắt chƣớc anh ta một chút đi.‖ Huey kinh ngạc thở dài. ―Không phải đó chỉ là một lời khen xã… á…‖ Anh bị đá vào ống quyển bởi đôi giày kim loại của Dalian và nhăn mặt. Chàng trai nọ đang mỉm cƣời bẽn lẽn chứng kiến cuộc cãi lộn của họ. ―Cảm ơn mọi ngƣời đã đi một chặng đƣờng dài … Tôi rất nhẹ nhõm khi thấy mọi ngƣời đến đƣợc đây mà không gặp phải rắc rối gì.‖ Cuối cùng anh ta thu hết can đảm và nói. Rồi anh ta chuyển cái nhìn sang phía cổng chính của toà biệt thự. Những công nhân đang tụ tập trƣớc cổng vẫn giơ cao những tấm biển bên kia đƣờng và vẫn cất cao tiếng phản đối. Phải có gan lắm mới dám đi qua cái đám đông đầy đe dọa đó. ―À, bằng cách nào đó‖ Huey gật đầu với một nụ cƣời cay đắng. ―Nhƣng tôi thấy tội cho ngƣời đánh xe đã bị ném trứng thối.‖ ―Vậy cơ à…‖ Chàng trai thở dài. ―Tôi sẽ cho một ngƣời hầu đánh xe sau, xem nhƣ một lời tạ lỗi.‖ ―…cái đám đó có vẻ gồm toàn những công nhân bị sa thải bởi nhà máy, đúng không?‖ Huey thờ ơ hỏi. Chàng trai cúi đầu đau khổ. 66 Chương II – Dòng Dõi ―Vâng. Những hoạt động phản đối có giảm bớt sau phán quyết của toà tại phiên toà sơ thẩm, nhƣng từ mấy ngày gần đây nó lại trở thành nhƣ thế này… có phải ngài cũng đã biết về luật sƣ Ashwell?‖ ―Tôi có nghe nó trên đƣờng từ ông chủ một quán rƣợu chúng tôi ghé vào… một con quái thú đã tấn công ông ta?‖ ―À v-vâng… có vẻ những tin đồn nhƣ vậy đang lan truyền.‖ Giọng chàng trai run rẩy. ―Với cái chết của ngài luật sƣ, những phán quyết đó kể từ giờ cũng tan tành mây khói. Tôi nghĩ rằng đó cũng là nguyên nhân khiến cho những cựu công nhân đó nổi điên lên. Tôi chỉ hy vọng anh trai tôi sẽ nhận ra rằng họ cũng có cuộc sống và gia đình để bảo vệ.‖ ―Nhắc đến ‗anh trai‘, ý anh là…?‖ ―A, tôi quên nói đến. Tên tôi là Chez Hurston. Ngƣời đứng đầu nhà máy là anh trai tôi, Roy Hurston.‖ Một lần nữa với nụ cuời bẽn lẽn, chàng trai chìa tay phải ra. ―Tên tôi là Hugh Anthony Disward – anh có thể gọi tôi là Huey. Và cô ấy là Dalian.‖ Nói thế, Huey bắt tay anh ta. Rồi đột nhiên anh phát hiện một điều bất ngờ. Anh nhận ra rằng bàn tay của Chez rắn rỏi và đƣợc rèn luyện, dù anh ta trông rất nhút nhát. Thay vì giống bàn tay của con trai của một gia tộc giàu có, có vẻ nó giống của một xà ích hay ngƣời giữ ngựa hơn. ―Ơ… tôi nghe rằng ngài đến để gặp ông tôi… xin thứ lỗi cho sự khiếm nhã của tôi, nhƣng vì công việc gì vậy?‖ Chez không nhận ra sự ngạc nhiên của Huey và hỏi có vẻ miễn cƣỡng. 67 Dantalian no Shoka I Không phải Huey mà là Dalian trả lời. ―Bọn ta đến để đƣa một quyển sách. Quyển Ma Thƣ cổ bọn ta đƣợc tổ tiên anh giao phó.‖ ―Ma Thƣ…?‖ Chez nghiêng đầu. Dalian nhìn anh ta lạnh lùng. ―Ta nghe rằng nó đƣợc xem nhƣ là ấn tín của ngƣời đứng đầu gia tộc.‖ ―Vậy à? … Tôi hiểu rồi. Vậy là ông nội…‖ Chez lẩm bẩm, nhƣ hiểu ra điều gì đó. Ngay lúc đó, tiếng bƣớc chân dữ dội vang lên từ hành lang và cửa phòng khách mở tung ra. 68 Chương II – Dòng Dõi 3 ―Chez…! Chez có ở đây không?!‖ Một ngƣời đàn ông trông rất nghiêm nghị với đôi mắt sắc lẹm bƣớc vào phòng khách. Anh ta nhìn quanh phòng một cách ngạo mạn và rõ ràng không hài lòng khi nhận ra Huey và Dalian. ―Anh‖ Chez rên rỉ yếu ớt. Huey và Dalian im lặng so sánh hai ngƣời họ bằng mắt. Rõ ràng là ngƣời đàn ông, mà Chez gọi ―Anh‖, có vẻ là uỷ viên hội đồng thị trấn Roy Hurston. Anh ta khoảng gần ba mƣơi tuổi. Có thể xếp anh ta vào dạng công chức trẻ. Chỉ già hơn Chez khoảng 4, 5 tuổi. Tuy nhiên, ấn tƣợng của hai anh em rất khác nhau. Vẻ ngoài của ngƣời em có vẻ yếu ớt, nhƣng lịch sự và hoà nhã, trong khi ngƣời anh tràn đầy tự tin và ngạo mạn. Một mặt nào đó, mối quan hệ giữa họ khá rõ ràng. ―Cái lũ bên ngoài biệt thự kia là sao? Không phải anh đã bảo em đuổi hết cái đám tiện dân đó rồi à?‖ Roy quở trách không chút kiềm chế em trai mình ngay trƣớc mặt Huey và Dalian. Chez lúng búng. ―Nhƣng nhìn xem, anh à. Họ đâu có cố làm gì hại chúng ta. Họ chỉ muốn tìm một công việc và vì thế muốn thảo luận vấn đề đó một lần nữa với anh. Thế nên làm ơn…‖ ―Thế thì sao?‖ 69 Dantalian no Shoka I Roy hỏi lại với giọng cay độc. ―Đừng chọc cƣời anh. Chẳng có việc gì phải thảo luận với đám hạ lƣu đó. Quả là lãng phí thời gian.‖ ―…không phải vì cái thái độ phiến diện đó của anh khiến họ nổi loạn vậy sao?‖ ―Đừng có ngớ ngẩn. Em định bảo anh phải cúi đầu trƣớc cái bọn hạ lƣu ngoài đó?‖ ―Thật nhảm nhí‖ Roy lẩm bẩm đế thêm nhƣ thể muốn nhổ toẹt ra. ―Từ đầu, chẳng phải vì thiếu năng lực mà chúng mất việc sao? Tại sao anh, Roy Hurston này, phải chịu trách nhiệm vì điều đó? Nghe này Chez, năng lực của con ngƣời chúng ta không nhƣ nhau. Những ngƣời giỏi hơn phải có vai trò xứng đáng với khả năng của mình và bọn bất tài không đƣợc phép cản trở họ.‖ ―Cho dù là vậy, đột ngột sa thải họ là quá đáng! Không phải họ đã cống hiến rất nhiều cho nhà máy rồi sao?‖ Chez tuyệt vọng cố thuyết phục anh trai mình. Nhƣng Roy nhìn anh chằm chằm đầy khinh miệt. ―Dù bọn bất tài có cố gắng đến đâu, chúng không thể thắng đƣợc một ngƣời có năng lực thật sự. Không phải em, hơn những kẻ khác, phải biết rõ điều đó sao, Chez?‖ Ngƣời em gục đầu xuống bất lực trƣớc những lời nhạo báng của anh trai. Chez cúi đầu khổ sở, nhƣng Roy chẳng thèm quan tâm và hỏi anh ta một cách thô lỗ. ―Ngoài ra… mấy kẻ đó là ai?‖ Roy nhìn chằm chằm Huey và Dalian đầy ngờ vực. 70 Chương II – Dòng Dõi ―Họ là khách của chúng ta đó! Hai ngƣời bọn họ đến để gặp ông nội… Ngài Disward và Tiểu thƣ Dalian.‖ Chez nói với giọng quở trách. Một thoáng ngạc nhiên lƣớt qua mặt Roy. ―… Ngài Disward? Một ngƣời có họ với Wesley Disward ƣ?‖ ―Rất vui đƣợc gặp anh.‖ Huey mỉm cƣời khó chịu. Anh đứng lên và lịch sự chào anh ta. Khi nhận ra những vị khách từ trên trời rớt xuống này có liên hệ với một dòng dõi quý tộc, Roy đổi thái độ ngay lập tức. Anh ta tiến lại gần nhƣ thể họ thân thiết và mỉm cƣời giả lả. ―Chào mừng ngài, thƣa Ngài Disward! Tôi là Roy Hurston.‖ ―Tôi nghe rằng anh là một thành viên hội đồng thị trấn? Anh có vẻ là một ngƣời rất bận rộn!‖ Câu nói của Huey có pha chút châm biếm, nhƣng Roy gật đầu lia lịa. ―Ngài thấy đấy, gia tộc Hurston có vai vế trong thị trấn này. Nên chúng tôi phải đảm nhận những công việc danh giá.‖ Rồi anh ta quay sang em trai, ―Em có định dẫn họ đến phòng ông nội ngay sau đây không?‖ ―Vâng, em định...‖ Chez dịu giọng trả lời. ―Hiểu rồi. Anh sẽ đi cùng em.‖ Roy ngắt lời em trai mình. ―Không cần thiết...‖ Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lƣng Roy. 71 Dantalian no Shoka I Một ông lão đƣợc hộ tống bởi những ngƣời hầu tiến vào trên chiếc xe lăn với những bánh xe kim loại kêu cót két. Ông ta trông nhợt nhạt thê thảm. ―Việc đó... không cần thiết... Roy.‖ ―Ông?‖ Roy ngạc nhiên quay lại nhìn ông, trong lúc Chez vội vàng chạy lại chỗ ông lão. ―Ông... còn sức khỏe của ông thì sao? Làm ơn đừng quá gắng sức...‖ ―Ông khỏe mà Chez...‖ Ông lão nói với giọng khục khặc nhƣ một bánh xe rỉ sét. ―Thật khiếm nhã khi mời Độc Cơ đến nhà rồi lại cho vời tiểu thƣ đến tận giƣờng của ta...‖ Dalian bƣớc tới chỗ ông cụ. Cô tao nhã kéo thẳng ống tay áo chiếc váy đen tuyền, dừng lại và tuyên bố với khuôn mặt vô cảm nhƣ một con búp bê. Giọng nói cô có vẻ cô đơn thế nào đó. ―Ông đã già đi rồi… Phải không, Boyd Hurston?‖ Một nụ cƣời hiện lên trên khuôn mặt già cỗi của ông lão. Ông hôn lên bàn tay đƣợc che chắn bởi giáp bảo vệ của cô. ―Tiểu thƣ thì vẫn không thay đổi chút nào, Hắc Độc Cơ… Tôi thật sự rất biết ơn… là tiểu thƣ đã đến để ban tặng điều ƣớc của tôi.‖ Dalian lặng lẽ gật đầu. ―Dựa trên một thoả ƣớc cổ, ta đến để đƣa một cuốn sách. Cuốn Ma Thƣ bị phong ấn bởi tổ tiên ông vào thời xa xƣa… ‗Dòng Dõi Muôn Loài‘.‖ Nghe những lời cô bé mặc váy đen nói, cái nhìn của Roy trở nên dữ tợn. ―Ma Thƣ…? Ông nội, nó là cái…?‖ 72 Chương II – Dòng Dõi Ông lão khó khăn ngƣớc mặt lên và nhìn sang hai đứa cháu trai. ―Nó là một cuốn cổ thƣ… mỗi trƣởng tộc mới của nhà Hurston chỉ đƣợc phép đọc nó một lần duy nhất trong đời. Ấn tín của mỗi trƣởng tộc đƣơng nhiệm… gia tộc chúng ta.‖ ―Vậy điều đó có nghĩa… ông đã gọi họ đến đây bởi vì…‖ ―Hai cháu có lẽ nên biết điều này… nhƣng ông không sống... đƣợc bao lâu nữa. Đó là thứ gì đó… mà ông phải truyền lại cho trƣởng tộc mới trƣớc khi ông từ giã cõi đời…‖ Khi nói đến đó, ông lão bắt đầu ho dữ dội. Ông ho ra máu và chẳng có vẻ gì sẽ sớm ngừng. ―Ông nội…!‖ Chez vỗ nhẹ lƣng ông lão. Trong lúc đó, một ngƣời hầu rót nƣớc từ bình và đƣa cho ông. Ông lão nắm lấy chiếc cốc với những ngón tay run rẩy. ―Tối nay… hãy đến phòng ông trƣớc nửa đêm… ở đó… ông sẽ tiến hành nghi thức thừa kế… việc đó có tiện cho tiểu thƣ không… thƣa Độc Cơ?‖ Ông lão hỏi trong lúc thở một cách đau đớn. Dalian tuyên bố mà không hề đổi nét mặt. ―Ta đã nghe mong ƣớc của ông.‖ 73 Dantalian no Shoka I 4 Huey và Dalian quyết định dành thời gian còn lại trƣớc hoàng hôn ở trong khu vƣờn, vì phòng khách khá là ồn ào do những hoạt động phản đối. Khu vƣờn còn đẹp hơn nhiều so với khi nhìn từ đằng xa; vô số những đoá hoa hồng nở rộ bên trong những luống hoa đƣợc cắt tỉa cẩn thận. Tuy vậy, Dalian không thích thú gì trƣớc cảnh đẹp, mà thay vào đó ngồi xuống băng ghế trong một tán cây và tiếp tục im lặng đọc một cuốn sách dày. Huey cũng chẳng thèm để ý và, trong lúc ngáp dài, nhìn sang bãi cỏ nơi có một đài phun nƣớc. Chez hiện ra trên bãi cỏ. Anh ta đang lăn vòng trên cỏ và đùa giỡn với một lô cún con. Hình nhƣ anh ta đang thả những con chó săn nhỏ mà họ nuôi trong trại chó của biệt thự để chăm sóc cho chúng. ―Chó… tôi hiểu rồi, vậy là anh ta chăm sóc lũ chó…‖ Huey lẩm bẩm, nhìn Chez vui vẻ đùa giỡn với mấy con chó. Rõ ràng rằng, anh ta luôn chăm sóc chúng nhiệt tình. ―Nhà Hurston ban đầu kiếm đƣợc hầu hết gia sản từ việc gây giống chó săn. Ngay cả trại chó của Hoàng gia cũng mua lại một số giống đƣợc nuôi ở đây.‖ Dalian nói, hờ hững chẳng thèm ngƣớc khỏi cuốn sách. ―À à, tôi hiểu rồi… có khá là nhiều ngƣời thích chó, ngay cả trong dòng dõi quý tộc hay Hoàng gia. Tôi đoán là chó đƣợc nuôi dƣỡng bởi một nhà gây giống nổi tiếng thì đƣợc mua lại với giá cao không tƣởng tƣợng nổi.‖ Chez có vẻ nhận ra Huey đang liếc nhìn mình và vẫy tay ngƣợng ngùng. Rồi anh ta tiến lại tán cây cùng với bầy cún. Thấy thế, Dalian méo mặt. Cô bé đóng sách lại và núp đằng sau băng ghế. 74 Chương II – Dòng Dõi Bầy cún trật tự theo sau anh ta và, khi anh ta ngừng lại, chúng nằm xuống nhƣ thể hiểu ý anh. Một mối quan hệ tin cậy lẫn nhau đáng kinh ngạc. Ta có thể thấy đó không chỉ là kết quả của việc huấn luyện tốt; những con cún cũng quý mến anh ta. ―Chúng có vẻ rất quấn quít anh.‖ Huey nói đầy khâm phục. Chez bối rối lắc đầu trong lúc đỏ mặt. ―Đó là vì tôi đã chăm sóc chúng từ khi tôi còn nhỏ.‖ Những con chó săn đốm nhỏ trông giống thú nhồi bông và có vẻ cực kỳ thích đƣợc vuốt ve. Anh quỳ xuống lũ cún đang nhìn mình và vuốt lƣng chúng. ―Dalian, có muốn thử chạm vào chúng không? … Dalian?‖ Huey quay lại trong lúc vẫn ôm một con cún trong tay và sững sốt. Cô bé mặc váy đen đang dấu mình sau một chiếc cột trong lùm cây và ló đầu ra đề phòng. Không chỉ thế, cô còn đƣa quyển sách dày cô đọc hồi nãy ra trƣớc mặt nhƣ một cái khiên. Huey hỏi với giọng hơi kinh ngạc, ―…cô đang làm cái gì ở đó thế, Dalian?‖ ―Đừng lo. Tôi chỉ đang quan tâm đến bông hoa này thôi.‖ Dalian nói với vẻ kiêu kỳ giả tạo, và gƣợng gạo quan sát luống hoa hồng trƣớc mặt. Rõ ràng là cô giả vờ một cách thiếu tự nhiên. Huey giờ trông nhƣ cố kìm để không cƣời lớn lên, ―Đừng bảo tôi là, cô sợ, chó?‖ ―Cái gì…?!‖ 75 Dantalian no Shoka I Đôi má mịn màng trắng trẻo của Dalian ửng đỏ. Rồi cô bé nói thêm với giọng không tự nhiên chẳng có âm điệu. ―A-anh nói cái gì? Sao tôi lại phải sợ mấy con thú hoang một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết. đúng không? Thật ng-ngu ngốc!‖ ―……‖ Huey không nói gì đứng lên trong lúc vẫn ôm con cún trong tay và từ từ tiến lại gần Dalian. Rồi anh đặt con chó xuống đất. Cái nhìn chằm chằm của Dalian có vẻ thu hút sự chú ý của con chó săn nhỏ, nên con cún vẫy đuôi mừng rỡ và chạy hết sức đến chỗ cô bé. ―Í da?!‖ Dalian hét lên eo éo và bởi vì cô bé sợ cứng đờ ngƣời ra, cô còn không thể chạy trốn nổi. ―Ê, mày đang làm gì thế đồ cầy? Dừng lại đi. Ta không có ngon lành đâu!‖ 76 Chương II – Dòng Dõi 77 Dantalian no Shoka I Cô bé mặc váy đen vấp chân té lăn quay và kết cuộc là bị quyển sách và con cún đè lên ngƣời trong lúc vung vẫy tay chân. Khuôn mặt Dalian xanh lè và méo xệch, nhƣng nhìn từ xa thì có vẻ nhƣ cô bé đang vui vẻ đùa giỡn. Vai Huey rung lên trong lúc cố gắng tuyệt vọng không phá lên cƣời, nhƣng Chez không thể ngó lơ cảnh này nên đến chỗ Dalian và kéo con cún ra. ―Xin thứ lỗi. Tiểu thƣ có sao không?‖ Chez quan tâm hỏi, nghe vậy Dalian gật đầu ngƣợng nghịu. ―Hà… hà… r-rồi anh sẽ biết tay tôi, Huey…‖ Cô bé nói thế trong lúc thở lấy hơi và nhìn anh đầy phẫn nộ. Rồi, cuối cùng thì, Huey không nhịn nổi nữa và bắt đầu cƣời lớn. ―X-xin lỗi… giờ tôi sẽ dẫn chúng đi dạo…‖ Sau khi anh ta cúi đầu xin lỗi nhiều lần, Chez dắt lũ chó đi mất. Tuy nhiên, có một ngƣời khác tiến lại thay thế anh ta, đó là Roy. Con trai trƣởng nhà Hurston nhìn em trai mình, ngƣời đang cƣời hồn nhiên với lũ chó vây quanh, đầy khinh bỉ. ―Hừ…! Tôi cho là thằng đó hết hy vọng rồi. Chơi đùa với chó ở cái tuổi của nó.‖ Anh ta nói với cái giọng đầy châm chích. Huey nhìn lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh ta, có vẻ ngạc nhiên. ―Anh không ủng hộ việc nuôi chó sao, Roy Hurston?‖ Roy nhún vai mỉm cƣời. ―Dĩ nhiên là tôi cũng ủng hộ. Nhƣng chỉ vì công việc thôi. Không cần thiết phải nuông chiều chúng. Ngoài ra còn cần phải thải loại ngay những con chó không thích hợp một cách không thƣơng tiếc. Thằng em trai ngu ngốc 78