🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Ai Đó Dõi Theo Em - Judith McNaught full prc pdf epub azw3 [Trinh Thám] Ebooks Nhóm Zalo AI ĐÓ DÕI THEO EM Tác giả: Judith Mcnaught Người dịch: Huyền Vũ, Thy Phương Phát hành: Nhã Nam Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn 2013 —★— ebook©vctvegroup 30/11/2019 C H Ư Ơ N G 1 “Cô Kendall, cô có nghe thấy tôi nói không? Tôi là bác sĩ Metcalf, và cô đang ở bệnh viện Good Samaritan, thành phố Mountainside. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô ra khԆi xe cứu thương để vào phòng cấp cứu.” Toàn thân run rẩy không sao kiềm chế đưԚc, Leigh Kendall đԂnh đáp trả giԄng nói khẩn khoản của người đàn ông đang cố vực cô thức tỉnh, nhưng dường như cô không sao vận đủ sức để mở mí mắt ra. “Cô nghe thấy tôi nói không, cô Kendall?” Cố gắng hết sức, cuối cùng cô cũng buộc mắt mình mở ra đưԚc. VԂ bác sĩ vừa nói lúc nãy đang cúi xuống khám đầu cô, và bên cạnh ông, một cô y tá đang cầm cái túi nhựa truyền dԂch trong suốt. “Bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô ra khԆi xe cứu thương,” ông lặp lại trong lúc soi cây đèn nhԆ xíu vào hai bên con ngươi của cô. “Cần... báo... với chồng tôi là tôi ở đây,” Leigh cố gắng thì thầm yếu ớt. Ông gật đầu bóp nhẹ tay cô trấn an. “Cảnh sát tiểu bang sẽ xԤ lý việc này. Còn trong khi chờ đԚi, nên biết rằng cô có khá nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt ở Good Samaritan này, gồm cả tôi nữa, và chúng tôi sẽ chăm sóc cô chu đáo.” Leigh cảm thấy nhiều giԄng nói, nhiều hình ảnh từ mԄi hướng bồng bềnh trôi về phía cô khi chiếc băng ca đưԚc nâng ra khԆi xe cứu thương. Những ánh đèn đԆ và xanh xoay tít tương phản với bầu trời ban mai xám ngắt. Những bóng người mặc đồng phục lướt qua mắt cô - cảnh sát New York, nhân viên cứu thương, bác sĩ, y tá. Cánh cԤa mở tung, hành lang vun vút, những khuôn mặt chen chúc quanh cô, dồn dập hԆi cô. Leigh cố gắng tập trung, nhưng giԄng nói của hԄ đã hạ thấp xuống thành tiếng rì rầm khó hiểu, và các đường nét đang dần trôi ra khԆi khuôn mặt hԄ, hòa lẫn vào bóng tối đã nuốt chԤng toàn bộ căn phòng. Khi Leigh tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen và tuyết đang rơi nhẹ. Cố gắng thoát khԆi ảnh hưởng của thứ thuốc nào đó đang nhԆ giԄt vào cánh tay cô từ túi dԂch truyền ở trên, cô sԤng sốt nhìn chằm chằm vào căn phòng bệnh viện chất đầy hoa. Trên cái ghế gần chân giường, kẹp giữa giԆ phong lan trắng khổng lồ và lẵng hồng vàng rực rԘ, một y tá tóc muối tiêu đang ngồi đԄc tờ New York Post in ảnh Leigh trên trang nhất. Dù vướng víu bởi cái nẹp trên cổ, Leigh vẫn cố xoay đầu hết cԘ, tìm kiếm dấu hiệu của Logan, nhưng ngay lúc này, bên cạnh cô chỉ có người y tá. Để kiểm tra tình trạng, cô nhúc nhích chân và ngԄ nguậy ngón chân, rồi nhẹ nhõm hẳn khi nhận ra chúng vẫn còn gắn liền với cơ thể cô và vẫn hoạt động khá tốt. Cánh tay cô bԂ băng bó còn đầu bԂ quấn chặt bằng cái gì đó, nhưng miễn là cô không cԤ động, sự khó chԂu của cô dường như chỉ nằm ở việc toàn thân ê ẩm, xương sườn đau nhức và cổ hԄng khô khốc như bԂ nhồi mùn cưa. Cô còn sống, chỉ cần thế thôi cũng đã kỳ diệu lắm rồi! Trong cô tràn ngập cảm giác biết ơn cùng một niềm vui gần như sảng khoái vì cô vẫn có thể đưԚc coi như bình an vô sự. Cô nuốt nước bԄt và thều thào qua cổ hԄng khô khốc. “Tôi xin chút nước đưԚc không?” Người y tá nhìn lên, nụ cười chuyên nghiệp ngay lập tức sáng bừng trên khuôn mặt. “Cô đã tỉnh!” bà nói, vội vã đóng tờ báo lại, gấp nó làm đôi đặt úp xuống ghế. Trong lúc quan sát người y tá rót nước từ bình nước bằng nhựa màu hồng đặt trên một cái khay cạnh giường, Leigh đԄc thấy bảng tên trên bộ đồng phục của bà ghi “Ann Mackey. Y tá riêng”. “Cô nên dùng ống hút. Tôi sẽ đi lấy một cái.” “Không cần đâu. Tôi thấy khát kinh khủng.” Khi người y tá đԂnh kề ly vào miệng Leigh, cô tách nó ra khԆi tay bà. “Tôi cầm đưԚc,” Leigh cam đoan, rồi vô cùng ngạc nhiên khi phải hết sức cố gắng cô mới nâng đưԚc cánh tay bԂ băng bó và nắm chắc cái ly. Đến lúc trả nó lại cho y tá Mackey, cánh tay cô đã run lên bần bật còn ngực cô đau nhức. Băn khoăn không biết liệu cô có bԂ thương nặng hơn mình tưởng không, Leigh thả đầu xuống gối và vận hết sức hԆi, “Tình trạng của tôi sao rồi?” Y tá Mackey có vẻ háo hức muốn nói hết những gì bà biết, nhưng bà vẫn do dự. “Chuyện đó cô nên hԆi bác sĩ Metcalf.” “Tôi sẽ hԆi sau, nhưng bây giờ tôi muốn nghe từ y tá riêng của tôi. Tôi sẽ không cho ông ấy biết bà đã nói với tôi đâu.” Bà cũng chỉ cần bằng đấy sự khuyến khích. “Lúc đưԚc đưa vào đây cô rất yếu,” bà thú thật. “Cô bԂ chấn động, thân nhiệt thấp, gãy xương sườn, và đưԚc chẩn đoán là bԂ tổn thương đốt sống cổ và mô xung quanh, theo cách nói của người ngoài ngành là chấn thương cổ. Cô bԂ nhiều vết thương sâu trên da đầu, cũng như nhiều vết rách trên chân tay và thân người, nhưng mặt chỉ trầy xước chút ít, và may là không sâu. Cô còn bԂ xây xát và bầm giập khắp...” Cố nở nụ cười trên đôi môi sưng tấy, Leigh đưa tay lên cắt ngang tràng kể lể về những vết thương. “Có vết thương nào cần phải giải phẫu không?” Người y tá dường như khá ngạc nhiên trước thái độ lạc quan của Leigh, và sau đó bà có vẻ bԂ ấn tưԚng. “Không cần giải phẫu,” bà vừa nói vừa vỗ nhẹ trên vai Leigh với vẻ hài lòng. “Còn trԂ liệu vật lý thì sao?” “Chắc là không đâu. Nhưng chắc chắn cô sẽ đau nhức mất vài tuần, và xương sườn cũng đau nữa. Những vết bԆng và vết cắt cần đưԚc chăm sóc cẩn thận, việc hồi phục và làm mờ sẹo cũng có thể là một mối lo...” Leigh cắt ngang bài diễn văn y hԄc buồn chán bằng nụ cười toe rạng rԘ. “Tôi sẽ rất cẩn thận,” cô nói, và sau đó chuyển sang vấn đề duy nhất khiến cô bận tâm ngoài tình hình sức khԆe của bản thân. “Chồng tôi đâu?” Y tá Mackey ấp a ấp úng và sau đó lại vỗ nhẹ vai Leigh. “Tôi sẽ đi xem sao,” bà hứa rồi vội đi ra ngoài, làm Leigh chắc mẩm Logan hẳn đang ở gần đó. Kiệt sức bởi những cԤ động đơn giản như uống nước và nói chuyện, Leigh nhắm mắt lại, cố lắp ráp các sự kiện đã xảy ra với cô từ hôm qua, khi Logan hôn tạm biệt cô vào buổi sáng... Anh đã tԆ ra rất phấn khích khi rời khԆi căn hộ của hԄ ở khu ThưԚng Đông, nôn nóng muốn cô lên núi và qua đêm cùng anh trên đó. Cả năm qua anh đã tìm kiếm một nơi thích hԚp để làm chỗ nghỉ ngơi trên núi cho hԄ, một đԂa điểm hẻo lánh bổ khuyết cho căn nhà bằng đá trải dài đưԚc anh thiết kế cho hai người. Rất khó tìm đưԚc nơi vừa ý vì Logan đã hoàn thành bản thiết kế trước, cho nên đԂa điểm tìm đưԚc phải phù hԚp với bản thiết kế. Cuối cùng, hôm thứ Năm, anh đã tìm đưԚc miếng đất đáp ứng đầy đủ mԄi yêu cầu của mình, và anh quá háo hức muốn khoe nó với cô đến nỗi khăng khăng cho rằng hԄ nên ngủ lại tối Chủ nhật - đêm sớm nhất hԄ sắp xếp đưԚc - tại căn nhà nhԆ xây sẵn trên miếng đất. “Ngôi nhà đã nhiều năm rồi không ai sԤ dụng, nhưng anh sẽ lau chùi sạch sẽ trong khi chờ em,” anh hứa, thể hiện sự nhiệt tình đáng quý đối với một nhiệm vụ vốn thường xuyên bԂ anh tránh né. “Ở đó không có điện hay máy sưởi, nhưng anh sẽ đốt một ngԄn lԤa lớn trong lò sưởi, và chúng ta sẽ ngủ ngay phía trước trong túi ngủ. Chúng ta sẽ ăn tối dưới ánh nến. Buổi sáng, chúng ta sẽ ngắm mặt trời nhô lên trên những ngԄn cây. Cây của chúng ta. Em sẽ thấy rất lãng mạn cho xem.” Toàn bộ kế hoạch của anh làm Leigh vừa thích thú vừa e ngại. Cô đang là diễn viên chính trong vở kԂch mới vừa khai diễn trên sân khấu Broadway tối hôm trước, và cô chỉ có bốn tiếng đồng hồ để ngủ. Trước khi khởi hành lên núi, cô còn phải tham gia suất diễn chiều Chủ nhật, và tiếp theo là ba tiếng đồng hồ lái xe đến một ngôi nhà nhԆ lạnh lẽo không thể dùng làm nơi cư ngụ, chỉ cốt để cô có thể ngủ trên sàn nhà... rồi thức dậy vào tảng sáng hôm sau. “Em háo hức quá,” cô nói dối đầy thuyết phục, nhưng thật ra cô chỉ muốn quay vào ngủ tiếp. Mới có tám giờ. Cô có thể ngủ đến mười giờ. Logan cũng không ngủ nhiều hơn cô, nhưng anh đã mặc xong quần áo và nôn nóng lên đường đến ngôi nhà nhԆ. “Nơi đó không dễ tìm, vì thế anh đã vẽ cho em một sơ đồ chi tiết đầy đủ các điểm mốc,” anh nói, đặt một mảnh giấy lên chiếc táp đầu giường. “Anh đã chất xong đồ lên xe rồi. Anh nghĩ anh đã có mԄi thứ anh cần...,” anh tiếp tục, cúi xuống giường hôn phớt lên má cô, “... bản vẽ căn nhà, cԄc, dây, đố cԤa, túi ngủ. Anh vẫn cảm thấy mình quên gì đó...” “Chổi, giẻ lau và xô?” Leigh nói đùa trong khi lăn người nằm sấp xuống, vẫn chưa hết ngái ngủ. “Bàn chải? Thuốc tẩy?” “Đồ phá đám,” anh đùa, hôn lên cổ cô đúng điểm anh biết sẽ làm cô nhột. Leigh cười khúc khích, kéo gối phủ gáy và tiếp tục liệt kê danh sách. “Thuốc khԤ trùng... bẫy chuột...” “Em nói y hệt một ngôi sao Broadway đưԚc chiều quá hóa hư,” anh chậc lưԘi, ấn chiếc gối xuống để ngăn không cho cô thêm những món khác vào danh sách. “Cảm giác thích phiêu lưu của em đâu rồi nhỉ?” “Nó nằm lại ở quán trԄ Holiday rồi,” cô nói trong tiếng cười khúc khích nghèn nghẹt. “Hồi xưa em thích đi cắm trại lắm mà. Chính em đã dạy anh về cắm trại. Thậm chí em còn đề nghԂ chúng ta đi cắm trại trong tuần trăng mật nữa kia!” “Vì chúng ta không đủ tiền ở lại quán trԄ Holiday mà.” Bật cười, anh kéo chiếc gối ra khԆi đầu cô và vò tóc cô. “Đi thẳng từ nhà hát nhé. Đừng đến muộn đấy.” Anh đứng lên đi ra cԤa phòng ngủ. “Anh biết là anh quên cái gì đó...” “Nước uống, nến, phin cà phê?” Leigh ngân nga giúp anh. “Thức ăn tối? Một trái lê cho bữa điểm tâm của em?” “Không có lê liếc gì nữa nhé. Em bԂ nghiện mất rồi,” anh ngoái lại nói đùa. “Từ giờ trở đi, em sẽ chỉ có cháo bột mì và mận khô thôi.” “Đồ tàn bạo,” Leigh lầm bầm vào gối. Một lát sau cô nghe tiếng cԤa đóng lại sau lưng anh, và cô lăn người nằm ngԤa trở lại, vừa mỉm cười một mình vừa hướng ánh mắt qua cԤa sổ phòng ngủ nhìn chằm chằm xuống công viên Trung Tâm. Sự nhiệt tình của Logan đối với miếng đất trên núi thật dễ lây lan, nhưng đối với cô, điều quan trԄng nhất là Logan thấy thoải mái. Mười ba năm trước, khi hԄ lấy nhau, cả hai đều còn quá trẻ quá nghèo đến nỗi không thể không làm việc cật lực, rồi nó đã trở thành thói quen. Hôm làm đám cưới, tổng tài sản của cả hai chỉ có tám trăm đô la tiền mặt, cộng thêm tấm bằng kiến trúc mới toanh của Logan, các mối quen biết xã hội của mẹ anh và tài năng diễn xuất chưa đưԚc kiểm chứng của Leigh - cộng với niềm tin sắt son hԄ dành cho nhau. Hành trang vẻn vẹn có thế, hԄ đã chung tay xây dựng một cuộc sống tuyệt vời, nhưng vài tháng qua, cả hai đã quá bận rộn đến nỗi hầu như không còn duy trì đưԚc đời sống tình dục của hԄ nữa. Cô bận như điên để chuẩn bԂ cho vở kԂch mới, còn Logan thì ngập đầu ngập cổ trong mớ bòng bong bất tận của những dự án kinh doanh lớn nhất và mới nhất. Khi nằm trên giường nhìn chằm chằm vào những đám mây đang tụ lại trên nền trời tháng Mười một, Leigh đã quyết đԂnh là chắc chắn cô thích ý tưởng nằm trước ngԄn lԤa cháy rực dành trԄn đêm làm tình với chồng cô. HԄ muốn có con, và cô đột nhiên nhận ra rằng tối đó là thời điểm lý tưởng để thụ thai. Cô đang mơ màng tưởng tưԚng về đêm đó thì Hilda, đã khoác sẵn áo choàng, bước vào phòng ngủ mang theo khay điểm tâm của Leigh. “Ông Manning nói bà đã thức, vì vậy tôi mang điểm tâm đến cho bà rồi mới đi,” Hilda giải thích. ĐԚi đến khi Leigh đã cố gắng ngồi thẳng dậy, cô giúp việc trao cho cô cái khay chứa bữa điểm tâm thường lệ - pho mát tươi, một trái lê và cà phê. “Tôi đã dԄn dẹp ngăn nắp sau bữa tiệc. Bà còn muốn tôi làm gì khác trước khi tôi đi không?” “Không cần gì nữa đâu. ChԂ cứ hưởng thụ ngày nghỉ đi. Tối nay chԂ đԂnh ở lại nhà chԂ gái chԂ ở New Jersey à?” Hilda gật đầu. “ChԂ tôi nói dạo này chԂ ấy đang gặp vận đԆ ở sòng bài Harrah. Có lẽ chúng tôi sẽ đến đó.” Leigh cố nén nụ cười vì theo cô thấy, Hilda không hề mắc bất kỳ nhưԚc điểm trần tục nào - ngoại trừ nhưԚc điểm liên quan đến những cỗ máy đánh bạc ở thành phố Atlantic. “Đến xế chiều ngày mai chúng tôi mới trở lại đây,” Leigh nói khi bất chԚt nhớ ra một chuyện. “Tôi sẽ phải đi thẳng đến nhà hát, còn ông Manning có hẹn ăn tối chắc phải khuya mới xong. Thật ra tối mai chԂ cũng không cần phải ở đây. Sao chԂ không ở lại hai ngày với chԂ gái và kiểm tra vài cái máy đánh bạc ở những sòng bài khác xem?” Lời gԚi ý về hai ngày nghỉ liên tiếp đã khơi lên một cuộc đấu tranh nội tâm gay gắt trong lòng người giúp việc, và nó hiện rõ trên khuôn mặt mộc mạc của Hilda khiến cho Leigh phải cố nén một nụ cười khác. Trong Cuộc Chiến Chống Bụi Bặm Và Sự Bề Bộn, Hilda Brunner là một chiến sĩ, một đại tướng không biết mệt mԆi dấn thân vào cuộc chiến thường nhật với vũ khí là máy hút bụi và các vật dụng vệ sinh, vẻ mặt đằng đằng sát khí báo trước một cuộc tấn công đang lơ lԤng trên đầu tất cả các vật thể lạ. Đối với Hilda, việc nghỉ hai ngày liên tiếp chẳng khác gì tự ý rút quân, và cô không tưởng tưԚng nổi sẽ có ngày mình làm điều đó. Tuy nhiên, nếu nghe theo lời Leigh đề nghԂ, cô có thể dành trԄn hai ngày bên chԂ gái và các máy đánh bạc. Cô liếc nhìn khắp lưԚt căn phòng ngủ sạch sẽ gԄn gàng không chút tì vết vốn là chiến trường riêng của mình, cố gắng dự đoán mức độ thiệt hại có thể xảy ra nếu cô vắng mặt hai ngày liền. “Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó.” “Dĩ nhiên,” Leigh nói, cố lắm mới giữ đưԚc vẻ tỉnh bơ. “Hilda,” cô gԄi khi người phụ nữ gốc Đức hối hả đi ra phía cԤa. Hilda quay lại, tay vẫn bận bԂu thắt dây lưng cái áo khoác nâu. “Gì vậy, bà Manning?” “ChԂ đúng là một báu vật.” Leigh hy vԄng có thể rời khԆi nhà hát trước bốn giờ, nhưng sau khi xem xong suất diễn buổi chiều, đạo diễn và biên kԂch lại muốn thay đổi chút ít trong hai cảnh của cô, thành ra hԄ không ngừng tranh cãi xem nên thay đổi những gì, rồi hết thԤ cái này lại cân nhắc cái kia. Kết quả là phải đến sáu giờ hơn cô mới lên đường đưԚc. Sương mù giăng mắc cùng tuyết rơi nhẹ đã làm chậm tốc độ ra khԆi thành phố của cô. Leigh cố gԄi di động cho Logan hai lần để thông báo cô sẽ đến trễ, nhưng hoặc anh đã bԆ điện thoại ở nơi nào đó ngoài tầm nghe hoặc ngôi nhà nhԆ hẳn phải nằm ngoài vùng phủ sóng. Do đó cô đành để lại tin nhắn trong hộp thư thoại cho anh. Lúc cô đến đưԚc dãy núi, tuyết đã rơi dày đặc còn gió đột ngột thổi mạnh hơn hẳn. Chiếc Mercedes mui kín của Leigh khá vững chãi và dễ điều khiển, nhưng việc lái xe rất nguy hiểm, tầm nhìn quá tệ đến nỗi cô chỉ có thể nhìn xa khoảng năm mét. Nhiều khi ngay cả những biển chỉ đường lớn cô còn chẳng thấy, nói chi đến các dấu mốc nhԆ mà Logan đã ghi chú trên tấm bản đồ của anh. Các nhà hàng và trạm xăng hai bên đường thường mở cԤa tới mười giờ tối giờ đã đều đóng cԤa, bãi đậu xe vắng hoe vắng hoắt. Hai lần cô phải quay ngưԚc trở lại để rẽ sang đường khác, chắc hẳn cô đã bԆ lԘ một dấu mốc hoặc một con đường. Không có trạm dừng, chẳng biết hԆi đường ai, Leigh chẳng thể làm gì ngoài việc cứ tiếp tục vừa lái xe vừa tìm kiếm. Khi còn cách ngôi nhà nhԆ khoảng vài dặm, cô quẹo sang một lối vào nhà có hàng rào chắn ngang không đưԚc đánh dấu trên bản đồ và bật đèn trong xe để nghiên cứu lại những hướng dẫn của Logan. Cô hầu như chắc chắn mình đã bԆ lԘ một khúc ngoặt cách đây hai dặm đưԚc Logan mô tả là “chếch về phía Nam cách chỗ cua gấp khoảng sáu mươi mét, ngay sau cái chuồng gia súc nhԆ màu đԆ”. Với ít nhất mười hai centimet tuyết phủ lên mԄi thứ, một cái chuồng nhԆ đối với cô bây giờ cũng chẳng khác gì một nhà kho đen sì to tướng, một hầm chứa thóc thấp tẹt hay mộ đàn bò bԂ đóng băng, nhưng Leigh quyết đԂnh vẫn nên quay lại tìm thԤ xem sao. Cô cài số chiếc Mercedes và cẩn thận cua hình chữ U quay ngưԚc lại. Khi vòng qua khúc cua gấp mình đang tìm, cô chạy chậm lại, những mong phát hiện ra dấu vết một con đường rải sԆi cho xe đi, nhưng con dốc quá cao, mặt đường quá gồ ghề, thành ra sẽ chẳng ai làm lối xe chạy ở đó làm gì. Cô vừa nhấc chân khԆi phanh và đԂnh đạp ga thì hai luồng đèn pha chói lòa bỗng bật ra khԆi bóng tối sau xe cô, quẹo qua khúc cua, rút ngắn khoảng cách bằng tốc độ khủng khiếp. Trên con đường phủ đầy tuyết, Leigh không thể nhanh chóng tăng tốc còn người tài xế kia có vẻ như cũng không thể chạy chậm lại. Anh ta lấn qua làn xe bên trái để tránh đâm vào đuôi xe cô, nhưng rồi mất kiểm soát và va mạnh vào chiếc Mercedes ngay vԂ trí sát cԤa xe phía Leigh. Ký ức về những chuyện xảy ra tiếp theo sống động một cách khủng khiếp - các túi khí nổ tung, tiếng kim loại chà xát cộng với tiếng kính vԘ khi chiếc Mercedes đâm qua rào chắn bảo vệ và lộn nhào xuống con đường dốc thẳng đứng. Chiếc xe đâm sầm vào mấy thân cây, ầm ầm quật liên tiếp vào các tảng đá, rồi đột ngột xóc nảy lên và bùng nổ khi cái khối thép nham nhở hơn hai ngàn cân đột nhiên dừng khựng lại. Lơ lԤng trên dây an toàn, Leigh bԂ treo ngưԚc ở đó như một con dơi trong hang, trong khi ánh sáng bắt đầu bùng lên xung quanh cô. Ánh sáng chói lԄi. Nhiều màu sắc. Vàng, cam và đԆ. LԤa! Nỗi khiếp sԚ tột độ làm đầu óc cô tỉnh táo hẳn. Cô tháo dây an toàn, rơi phԂch xuống trần chiếc xe bԂ lộn ngưԚc và vừa rên rỉ vừa cố bò qua cái lỗ từng là cԤa sổ sát ghế phụ phía trên. Máu, nhớp nháp ướt đẫm, chảy xuống tay xuống chân và nhԆ vào mắt cô. Cái áo choàng của cô quá kềnh càng so với lỗ hổng, cô còn đang mải giật nó ra thì vật gì đó nãy giờ vẫn chặn cho chiếc xe khԆi tuột dốc đột ngột bật đi. Leigh nghe thấy tiếng mình hét khi chiếc xe đang cháy phóng về phía trước, lăn tròn, rồi dường như bay vào giữa vùng không khí loãng trước khi bắt đầu lao xuống phía dưới, kết thúc bằng tiếng nước bắn inh tai và sự tuôn tràn của dòng nước lạnh căm căm. Nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, Leigh hồi tưởng cú lao xuống nước ấy, và tim cô bắt đầu nện thình thԂch. Ngay sau khi chạm mặt nước, chiếc xe liền chúi mũi lao luôn xuống đáy, và trong cơn hoảng loạn điên cuồng cô bắt đầu đấm mạnh vào bất kỳ thứ gì có thể chạm đến. Cô tìm thấy một cái lỗ phía trên đầu, một cái lỗ lớn, và trong khi buồng phổi căng phồng như chực vԘ tung, cô đẩy người xuyên qua cái lỗ, vận hết sức lực còn lại cố chật vật ngoi lên mặt nước. Dường như cả thế kԬ đã trôi qua trước khi một luồng gió lạnh giá quất vào mặt cô và cô lại đang hớp hớp khí trời. Cô cố bơi, nhưng mỗi hơi thở đều làm ngực cô đau nhói như bԂ dao đâm, và sải bơi của cô quá yếu, quá rời rạc không thể đẩy cô tiến thêm đưԚc chút xíu nào. Leigh cố quẫy đập trong làn nước lạnh buốt, nhưng cơ thể cô tê cóng, và cả nỗi hoảng sԚ hay lòng quyết tâm cũng không thể mang lại cho cô đủ sức mạnh và sự nhԂp nhàng để cô bơi cho đúng. Đúng lúc đầu cô đang chìm xuống dưới mặt nước thì bàn tay cô đụng phải một vật gì đó cứng cáp và xù xì - một cành to của cái cây đổ nào đó ngập một phần trong nước. Cô vận hết sức chộp lấy nó, cố gắng sԤ dụng nó như cái bè gỗ cho đến khi nhận ra “cái bè gỗ” đang nằm cố đԂnh. Cô kéo mình leo lên đó, tay này nối tiếp tay kia, rồi thì mực nước chỉ còn đến vai cô, sau đó đến thắt lưng cô, và sau cùng là đầu gối cô. Run rẩy nức nở vì nhẹ nhõm, cô nhìn chăm chú qua màn tuyết dày đặc vẫn không ngừng giăng giăng, tìm kiếm con đường hẳn đã đưԚc chiếc xe Mercedes rạch xuyên qua hàng cây sau khi lao xuống từ vách đá. Không có con đường nào trước mắt. Cũng chẳng có cái vách đá nào hết. Chỉ có cái lạnh tê dại thấu xương và những nhánh cây sắc bén không ngừng quất vào người, cào cô sây sát trong lúc cô bò lên một bờ dốc mà cô không thể nhìn thấy, hướng về phía một con đường mà cô không biết liệu có tồn tại hay không. Leigh mơ hồ nhớ rằng cuối cùng cô cũng leo lên đưԚc đỉnh núi và cuộn tròn trên một cái gì đó bằng phẳng ướt đẫm, nhưng về tất cả mԄi thứ xảy ra sau đó thì ký ức cô hoàn toàn mờ mԂt. MԄi thứ, ngoại trừ một ánh đèn lạ chói chang và một người đàn ông - một người đàn ông giận dữ đang nguyền rủa cô. Leigh bԂ lôi giật về hiện tại bởi một giԄng nam nài nỉ vԄng đến từ phía bên kia giường bệnh. “Cô Kendall? Cô Kendall, xin lỗi đã đánh thức cô, nhưng chúng tôi đang chờ đưԚc nói chuyện với cô.” Leigh mở mắt, ánh nhìn trống rỗng dán vào một người đàn ông và một phụ nữ đang vắt cái áo khoác mùa đông dày cộm trên cánh tay. Người đàn ông khoảng trên bốn mươi, thấp, chắc nԂch, tóc đen và nước da ngăm ngăm. Người phụ nữ trẻ hơn nhiều, khá cao và rất xinh đẹp, mái tóc đen dài buộc vổng sau đầu. “Tôi là thanh tra Shrader thuộc Sở Cảnh sát New York,” người đàn ông nói, “còn đây là thanh tra Lileton. Chúng tôi cần hԆi cô vài chuyện.” Leigh đoán hԄ muốn hԆi về tai nạn của cô, nhưng cô cảm thấy quá yếu không thể đủ sức mô tả về nó hai lần, một lần cho hԄ và một lần nữa cho Logan. “Hai người có thể đԚi cho đến khi chồng tôi quay lại không?” “Quay lại từ đâu?” thanh tra Shrader hԆi. “Từ bất cứ nơi nào hiện giờ anh ấy đang ở.” “Cô có biết anh ấy ở đâu không?” “Không, nhưng y tá đã đi gԄi anh ấy.” Thanh tra Shrader và Lileton trao nhau cái nhìn ẩn ý. “Y tá của cô đã đưԚc yêu cầu liên lạc với chúng tôi ngay khi cô tỉnh lại,” Shrader giải thích; sau đó anh hԆi thẳng thừng, “cô Kendall, lần cuối cùng cô gặp chồng mình là lúc nào?” Một linh cảm khó chԂu khiến Leigh sԚ hãi tột độ. “Hôm qua, vào buổi sáng, trước khi anh ấy lên núi. Tôi đԂnh gặp anh ấy ngay sau suất diễn chiều Chủ nhật, nhưng tôi đã không đến đưԚc đó,” cô nói thêm một cách không cần thiết. “Hôm qua là thứ Hai. Bây giờ là tối thứ Ba,” Shrader nói một cách thận trԄng. “Cô đã ở đây từ sáu giờ sáng ngày hôm qua.” Nỗi sԚ hãi làm Leigh quên mất cơ thể đang bԂ thương. “Chồng tôi đâu?” cô hԆi, chống khuԬu tay nhԆm dậy và thở hổn hển vì xương sườn đau nhói. “Sao anh ấy không có ở đây? Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” “Có lẽ chẳng có chuyện gì đâu,” thanh tra Lileton vội nói. “Thật ra, rất có thể anh ấy đã rất lo lắng, băn khoăn không biết cô đang ở đâu. Vấn đề là, chúng tôi không thể liên lạc với anh ấy để báo cho anh ấy biết tin về cô.” “Các người đã thԤ bao lâu rồi?” “Từ sáng sớm hôm qua, khi cảnh sát tuần tra xa lộ bang New York yêu cầu chúng tôi trԚ giúp,” Shrader trả lời. “Chúng tôi đã cԤ một cảnh sát đến căn hộ của cô tại khu ThưԚng Đông, nhưng không có ai ở nhà cả.” Anh ngừng lại một lát, như thể để chắc chắn rằng cô theo kԂp lời giải thích; sau đó anh tiếp tục, “Viên cảnh sát đã nói chuyện với bảo vệ và biết rằng cô có một người giúp việc tên Hilda Brunner, vì thế anh ta đã yêu cầu bảo vệ thông báo cho anh ta ngay khi cô giúp việc đến.” Leigh có cảm giác căn phòng bắt đầu rung lắc dữ dội. “Có ai nói chuyện với Hilda chưa?” “Rồi.” Shrader rút từ túi áo sơ mi flanen ra một quyển sổ nhԆ, nghiên cứu các ghi chép trong đó. “Người bảo vệ của cô nhìn thấy cô Brunner bước vào tòa nhà lúc 2:20 chiều hôm đó. Anh ta đã báo cho cảnh sát Perkins, vậy nên viên cảnh sát quay lại tòa nhà cô ở lúc 2:40 chiều và nói chuyện với cô Brunner. Thật không may, cô Brunner không biết chính xác tối Chủ nhật hai vԚ chồng cô đã ở đâu. Sau đó, theo yêu cầu của cảnh sát viên Perkins, cô Brunner đã kiểm tra máy trả lời tự động của cô. Tính từ 1:40 chiều Chủ nhật đến 2:45 chiều thứ Hai, có mười bảy tin nhắn trên máy trả lời tự động, nhưng không có tin nhắn nào của chồng cô cả.” Anh đóng quyển sổ lại. “Cho đến giờ, tôi e là chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi. Tuy nhiên,” anh vội thêm vào, “ThԂ trưởng và Đại úy Holland muốn cô biết là Cảnh sát New York sẽ dốc toàn lực hỗ trԚ cô. Chính vì vậy nên chúng tôi mới đang ở đây.” Leigh ngả người xuống gối, tâm trí quay cuồng cố nắm bắt tình huống có vẻ kỳ quái khủng khiếp này. “Các người không biết chồng tôi rồi. Nếu nghĩ là tôi bԂ mất tích, anh ấy sẽ không ngừng gԄi về căn hộ của chúng tôi. Anh ấy sẽ gԄi cho cảnh sát bang, thống đốc và mԄi sở cảnh sát trong phạm vi một trăm năm mươi dặm. Anh ấy sẽ tự tìm tôi. Anh ấy đã gặp chuyện gì đó, một chuyện quá kinh khủng đến nỗi...” “Cô cả nghĩ quá rồi,” thanh tra Lileton cắt ngang bằng giԄng kiên quyết. “Có lẽ anh ấy không sԤ dụng đưԚc điện thoại và cũng không thể ra ngoài tìm cô. Bão tuyết đã phá hԆng đường dây điện thoại và dây điện trong vòng bán kính một trăm dặm, và tại nhiều khu vực đến giờ tình hình vẫn chưa đưԚc cải thiện. Tuyết rơi dày gần nԤa mét và không tan. Nhiều chỗ tuyết đùn lại đến cả mét, mà xe ủi tuyết lại chỉ có thể làm sạch những con đường chính. Những con đường nhánh và đường nhԆ trên đó hầu hết đều không thể đi đưԚc.” “Ngôi nhà không có điện thoại hay điện, nhưng Logan có mang theo điện thoại di động,” Leigh nói, càng lúc càng điên cuồng hơn. “Anh ấy luôn mang theo nó, nhưng anh ấy đã không cố gԄi cho tôi, không cảnh báo tôi hãy ở nhà, mặc dù anh ấy biết rõ tôi sắp lái xe vào vùng bão lớn. Như thế chẳng giống anh ấy chút nào. Anh ấy sẽ cố gԄi cho tôi!” “Có lẽ anh ấy không thể sԤ dụng điện thoại di động,” thanh tra Lileton lập luận, mỉm cười trấn an. “Ở đây sóng di động của tôi cũng đang chập chờn này. Cô đã nói ngôi nhà không có điện, cho nên dù di động của chồng cô vẫn hoạt động thì rất có thể anh ấy đã quyết đԂnh bԆ nó lại trong xe để sạc pin chứ không mang vào nhà. Trận bão tuyết đến rất đột ngột. Nếu lúc tuyết bắt đầu rơi, chồng cô đang chԚp mắt hay làm gì đó thì có thể đến khi nhận ra có chuyện, anh ấy chẳng kԂp chạy ra xe lấy điện thoại nữa rồi. Thật không ngờ tuyết lại dày đến vậy.” “Có lẽ cô nói đúng,” Leigh nói, bám chặt vào giả thuyết hԚp lý rằng Logan vẫn an toàn, chỉ có điều không thể sԤ dụng điện thoại hoặc đào cái xe Jeep của anh ra khԆi tuyết đưԚc. Shrader lấy một cây bút ra khԆi túi và lại mở sổ tay. “Nếu cô cho chúng tôi biết ngôi nhà này nằm ở đâu, chúng tôi sẽ đến đó tìm kiếm xung quanh.” Leigh nhìn chằm chằm hai viên thanh tra, nỗi hoảng sԚ lại trỗi dậy. “Tôi không biết nó ở đâu. Logan đã vẽ bản đồ chỉ đường cho tôi. Nó không có đԂa chỉ.” “OK, bản đồ đâu rồi?” “Trong xe của tôi.” “Xe của cô đâu?” “Dưới đáy hồ hoặc mԆ đá, gần chỗ tôi đưԚc tìm thấy. ĐԚi đã - tôi có thể vẽ một bản đồ khác,” cô vội thêm, với lấy quyển sổ tay của thanh tra Shrader. Sự yếu ớt và căng thẳng làm tay Leigh run rẩy khi cô vẽ tấm bản đồ đầu tiên rồi tấm thứ hai. “Tôi nghĩ cái thứ nhì chính xác hơn,” cô nói. “Logan đã ghi chú khá nhiều trên tấm bản đồ anh ấy vẽ cho tôi,” cô vừa bổ sung vừa lật qua một trang trắng và cố viết những ghi chú tương tự. “Ghi chú gì?” “Những dấu mốc giúp tôi nhận biết khi sắp tới chỗ rẽ.” Khi viết xong, Leigh trao quyển sổ cho Shrader, nhưng cô nói với Lileton. “Có lẽ tôi không xác đԂnh đưԚc chính xác khoảng cách. Ý tôi là, tôi không chắc trên bản đồ của chồng tôi thì đi quá trạm xăng cũ tám phần mười dặm rồi quẹo phải, hay là sáu phần mười dặm. Cô thấy đó, tuyết đang rơi,” Leigh nghẹn ngào, “và tôi không thể... không thể tìm thấy một vài dấu mốc.” “Chúng tôi sẽ tìm thấy chúng, cô Kendall,” Shrader máy móc nói trong khi đóng sổ lại và mặc áo khoác vào. “Còn trong khi chờ đԚi, ThԂ trưởng, Cảnh sát trưởng và ngài Đại úy của chúng tôi đều chúc cô chóng bình phục.” Leigh quay mặt đi để giấu những giԄt nước mắt bắt đầu ứa ra. “Thanh tra Shrader, tôi sẽ rất cảm kích nếu anh gԄi tôi là bà Manning. Kendall là nghệ danh của tôi.” Cả Shrader lẫn Lileton đều không nói gì cho đến tận khi vào trong thang máy và cԤa đã đóng lại. “Tôi dám cá Manning đã ra ngoài tìm kiếm cô ta trong trận bão tuyết đó,” Shrader nói. “Nếu vậy, anh ta hẳn đã thành que kem đá rồi.” Trong thâm tâm, Samantha Lileton nghĩ còn nhiều cách giải thích khác ít thảm khốc hơn về sự vắng mặt của Logan Manning, nhưng chẳng đáng tranh cãi làm gì. Shrader đã bực bội khó chԂu suốt hai ngày nay, kể từ khi Holland lôi anh ra khԆi mấy vụ giết người anh đang theo dõi để tống anh và Sam đến Mountainside. Cô không thể trách Shrader vì đã tức giận và cảm thấy bẽ mặt khi bԂ đẩy vào cái vai trò mà anh gԄi là “người giữ trẻ cho nhân vật nổi tiếng”. Shrader là một thanh tra điều tra án mạng tận tụy, kiên trì, làm việc hết sức mình với những thành tích phá án nổi bật. Trong khi đó, cô là thành viên mới trong Đội TrԄng án, chỉ vừa chuyển đến Phân khu 18 hai tuần trước để tạm thời hỗ trԚ Shrader cho đến khi cộng sự xưa của anh trở về sau kỳ nghỉ ốm. Sam hiểu và thậm chí còn chia sẻ cảm giác sốt ruột bực bội của Shrader về những vụ án đang chất đống ở Phân khu 18, nhưng cô lấy làm tự hào vì mình có khả năng đối phó với sự giận dữ mà không bắt người khác phải hứng chԂu gì. Đàn ông biểu lộ sự bực tức và giận dữ, như Shrader đã làm trong hai ngày qua, khiến cô có cảm giác hԄ thật buồn cười, thật non nớt hoặc hơi phiền phức - và, đôi khi, cả ba ấn tưԚng đó. Cô đã theo đuổi sự nghiệp trong một lĩnh vực bԂ thống trԂ bởi cánh đàn ông, và nhiều người trong số đó vẫn luôn phẫn nộ trước sự xâm phạm của phụ nữ vào cái vương quốc từng thuộc về riêng hԄ. Nhưng không giống những phụ nữ khác trong giới hành pháp, Sam không quá khát khao đưԚc các đồng sự nam chấp nhận, và tuyệt đối không hề mong muốn chứng minh cô có thể cạnh tranh với hԄ. Cô biết thừa mình có thể. Cô đã lớn lên cùng sáu người anh thích gây chuyện, và từ hồi mười tuổi cô đã biết rằng nếu một người trong bԄn hԄ đẩy cô thì cô có cố đẩy lại mạnh hơn cũng chẳng ích lԚi gì. Cách đơn giản và dễ chԂu hơn nhiều là chỉ cần bước sang một bên. Rồi sau đó thò chân ra. Khi trưởng thành, cô chuyển sang chiến thuật tâm lý, và cách này còn dễ thực hiện hơn nhiều vì hầu như cánh đàn ông đều quá mất cảnh giác trước khuôn mặt xinh đẹp và giԄng nói nhԆ nhẹ của cô đến nỗi ngờ nghệch tưởng lầm cô là một cô nàng cả tin ngԄt ngào chỉ để làm cảnh. Sam không hề bực tức khi bԂ đám đàn ông đánh giá thấp, đặc biệt là lúc đầu. Điều đó càng khiến cô thích thú và tràn đầy sinh khí. Bất chấp tất cả những chuyện đó, cô thực sự yêu mến và tôn trԄng đa số đàn ông. Nhưng cô cũng hiểu hԄ, và vì hiểu nên cô hoàn toàn bình thản trước những điểm yếu và trò hề của hԄ. Chẳng mấy chuyện hԄ nói có thể khiến cô ngạc nhiên hay giận dữ. Cô đã sống chung với sáu người anh. Cô đã nghe và nhìn thấy tất cả những điều đó rồi. “Mẹ kiếp!” Shrader đột ngột chԤi thề, đập tay lên vách thang máy để nhấn mạnh. Sam tiếp tục cài khuy áo khoác. Cô không hԆi anh có chuyện gì. Anh thuộc kiểu đàn ông vừa nguyền rủa xong là sẽ đánh ngay một vật vô tri vô giác nào đó. Tiếp theo anh sẽ cảm thấy buộc phải giải thích chuyện không thể giải thích. Dĩ nhiên, như anh đang làm đây. “Chúng ta phải quay lên tầng thôi. Tôi quên bảo cô ta mô tả chiếc xe của ông chồng rồi.” “Nó là một chiếc Jeep hiệu Cherokee màu trắng, mới tinh, đăng ký dưới tên Công ty Phát triển Manning,” Sam vừa nói vừa moi găng tay ra khԆi túi áo. “Tôi mới gԄi cho Phòng Phương tiện Giao thông Cơ giới DMV, phòng trường hԚp bà Manning không thể nói chuyện nhiều khi hồi tỉnh.” “Cô gԄi DMV bằng di động của cô à?” Shrader chế giễu. “Cái điện thoại bԂ mất sóng trên vùng núi này đấy hả?” “Cùng một cái đấy,” Sam mỉm cười thú nhận khi cԤa thang máy mở ra. “Phải giải thích thế nào đó với bà Manning về sự vắng mặt của ông chồng chứ, và lúc đó thì tôi thấy có mỗi lý do này là cách trấn an tốt nhất.” Đại sảnh bệnh viện Good Samaritan chẳng có bóng người nào ngoài hai công nhân bảo trì đang đánh bóng sàn nhà lát đá mài. Shrader cao giԄng át tiếng máy ồn ào. “Nếu cứ mềm lòng ủy mԂ mỗi khi nói chuyện với gia đình nạn nhân, cô sẽ không làm đưԚc quá hai tháng ở Đội TrԄng án đâu, Lileton.” “Tôi đã làm đưԚc hai tuần rồi,” cô vui vẻ trả lời. “Nếu cô không chuyển đến Đội TrԄng án thì giờ tôi vẫn đang ở Phân khu 18 làm việc của mình thay vì phải vác mông lên đây.” “Có lẽ, nhưng nếu không chuyển đến Đội TrԄng án thì tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm việc chung với một người như anh.” Shrader bắn cho cô ánh mắt ngờ vực, tìm kiếm dấu hiệu nhạo báng, nhưng nụ cười của cô vô cùng tươi tắn. “Logan Manning thậm chí còn chẳng đủ điều kiện để đưԚc xếp vào dạng mất tích. Anh ta chỉ đi đâu đó thôi.” “Vậy anh nghĩ vì tôi nên Đại úy Holland mới sai chúng ta lên đây à?” “Cô nói đúng, khỉ thật.” Anh tì vai đẩy cánh cԤa, và một luồng gió rét buốt gần như thổi cả hai lùi lại một bước. “Gia đình Manning là nhân vật quan trԄng mà. ThԂ trưởng và Cảnh sát trưởng Trumanti đều là bạn hԄ, nên Holland quyết đԂnh tốt hơn hết nên cԤ ai đó ‘lԂch thiệp’ đến làm việc với bà Manning.” Sam xem đó như là một lời đùa. “Và anh nghĩ tôi đủ tiêu chuẩn ư?” “Theo lời anh ta thì thế.” “Vậy, sao anh ấy lại cԤ anh đi chung?” “Phòng trường hԚp thật sự có việc cần làm.” Shrader chờ cô đáp trả lời sỉ nhục của anh, nhưng khi cô không làm thế, anh bắt đầu cảm thấy mình chẳng khác gì một gã khốn nóng nảy. Để cân bằng điểm số, anh tự giễu mình. “Và cũng bởi vì anh ta nghĩ tôi có bộ mông rất oách.” “Anh ấy cũng đã nói vậy ư?” “Không, nhưng tôi nhìn thấy anh ta săm soi tôi.” Sam không nhԂn đưԚc cười. Shrader biết diện mạo của anh chẳng hấp dẫn chút nào; thực ra, nó còn khiến người lạ nản lòng thoái chí. Dù chỉ cao tầm mét bảy, anh lại có đôi vai cồng kềnh không hề cân đối với thân hình hơi thấp, cộng thêm cái cổ mập mạp, đầu vuông cằm bạnh và đôi mắt nâu đen sâu hoắm. Mỗi khi anh cau có, Sam lại liên tưởng đến một con chó dữ đang tức giận. Khi anh không cáu kỉnh, Sam vẫn liên tưởng đến con chó dữ. Trong thâm tâm, cô đặt cho anh biệt danh “Shredder” - Máy hủy tài liệu. Trong lúc đó, trên tầng ba bệnh viện, một bác sĩ trẻ đang đứng ở chân giường của Leigh, đԄc hồ sơ bệnh lý. Anh lặng lẽ rời khԆi phòng, khép cánh cԤa lại sau lưng. LưԚng morphine bổ sung anh kê cho cô giờ đang rỉ qua tĩnh mạch Leigh, xoa dԂu cơn đau thể xác nhức nhối khắp cơ thể cô. Để chạy trốn sự dằn vặt trong tâm trí, cô hướng suy nghĩ của mình quay về đêm cuối cùng cô trải qua với Logan, khi mԄi thứ dường như đều hoàn hảo còn tương lai có vẻ vô cùng tươi sáng. Tối thứ Bảy. Sinh nhật cô. Đêm khai diễn vở kԂch mới của Jason Solomon. Sau đó Logan đã tổ chức một buổi tiệc hoành tráng để ăn mừng cả hai sự kiện... C H Ư Ơ N G 2 “Hoan hô! Hoan hô!” Tấm màn sân khấu khép vào mở ra tận sáu lần rồi mà tiếng vỗ tay tán thưởng vẫn vang lên ầm ĩ. Dàn diễn viên đứng xếp hàng trên sân khấu, lần lưԚt cúi đầu chào, nhưng khi Leigh bước tới phía trước, tiếng hoan hô vang dậy điên cuồng. Đèn trong rạp đã bật sáng và Leigh có thể nhìn thấy Logan đứng ở hàng ghế trước, vỗ tay reo hò với vẻ tự hào nồng nhiệt. Cô mỉm cười với anh và anh giơ ngón tay cái tán thưởng. Khi tấm màn đóng lại, cô bước về phía Jason bên cánh gà, khuôn mặt anh đang rạng ngời niềm hân hoan. “Chúng ta đã thắng lớn, Jason!” cô nói, ôm chầm anh. “Ra chào lần nữa nào, lần này chỉ có cô và tôi thôi,” anh nói. Jason sẽ cho kéo mở tấm màn suốt đêm đến khi vԂ khán giả cuối cùng rời khԆi rạp mất thôi. “Không,” Leigh nói, toét miệng cười. “Cả hai chúng ta chào thế là đủ rồi.” Anh giật giật cánh tay cô như một cậu bé ba mươi lăm tuổi hạnh phúc - xuất sắc, bất an, nhạy cảm, ích kԬ, trung thành, nóng nảy, ân cần. “Đi nào, Leigh,” anh phỉnh phờ. “Chào thêm lần nữa thôi. Chúng ta xứng đáng mà.” Đám đông bắt đầu đồng thanh ngân nga, “Nhà soạn kԂch! Nhà soạn kԂch!” và nụ cười của anh mở rộng. “HԄ muốn gặp lại tôi thật kìa.” Anh đang ngây ngất, và Leigh nhìn anh bằng ánh mắt hòa trộn giữa sự thấu hiểu và lo sԚ của một bà mẹ. Jason Solomon có thể đôi khi làm cô sững sờ bởi trí tuệ của anh, làm cô đau khổ bởi sự thiếu nhạy cảm của anh và sưởi ấm cô bằng sự dԂu dàng của anh. Ai không quen biết thường coi anh là kẻ quyến rũ lập dԂ. Ai hiểu anh hơn sẽ cho rằng anh là một người tự kԬ thông minh, khó chԂu. Đối với Leigh, người vừa hiểu lại vừa yêu mến anh, Jason có hai tính cách hoàn toàn trái ngưԚc nhau. “Nghe tiếng vỗ tay kìa,” anh nói, giật giật tay cô. “Ra ngoài kia đi mà...” Chẳng thể chống lại khi anh đang trong tâm trạng này, Leigh đành nhưԚng bộ, nhưng cô bước lùi lại. “Đi đi,” cô nói. “Tôi sẽ ở lại đây.” Thay vì thả tay cô ra, anh càng siết chặt hơn và kéo cô theo. Cô bԂ mất thăng bằng đúng lúc hai người hԄ xuất hiện từ sau cánh gà, và ai cũng dễ dàng nhận thấy sự kháng cự bất ngờ của cô. Khoảnh khắc lúng túng không dự đԂnh trước lại đưԚc khán giả xem như điều tuyệt vời. Nó làm cho hai nhân vật nổi tiếng nhất trên sân khấu Broadway toát lên vẻ trần tục dễ mến, và ngoài tiếng vỗ tay huyên náo còn xen cả tiếng cười đùa hú hét. Jason đã đԂnh cố nԂnh nԄt cô cúi chào thêm lần nữa, nhưng lần này Leigh kԂp rút tay ra và bật cười quay đi. “Đừng quên câu châm ngôn...” cô nói với lại, nhắc nhở anh, “Luôn để kẻ khác phải thòm thèm.” “Chỉ là lời sáo rỗng thôi,” anh bất bình cãi lại. “Tuy nhiên lại rất đúng.” Anh do dự một lát, rồi theo cô ra hậu trường, bước dԄc dãy hành lang đang ken kín các diễn viên hoan hỉ và những nhân viên bận rộn, ai cũng cố chúc mừng và cảm ơn nhau. Jason và Leigh dừng lại vài lần để góp phần vào những cái ôm hôn chúc mừng ấy. “Tôi đã bảo cô ngày hai tám luôn là ngày may mắn của tôi mà.” “Anh nói đúng,” Leigh đồng ý. Jason khăng khăng đòi khai diễn tất cả các vở kԂch của anh vào ngày hai mươi tám kể cả vở Blind spot, mặc dù theo thông lệ, Broadway không diễn mở màn vào thứ Bảy. “Tôi thèm sâm banh quá,” Jason tuyên bố khi hԄ rốt cuộc cũng đến gần phòng thay đồ của Leigh. “Tôi cũng vậy, nhưng tôi phải thay quần áo và tẩy trang ngay. Chúng ta còn phải dự tiệc nữa, và tôi muốn đến đó trước nԤa đêm.” Một nhà phê bình sân khấu đang chúc mừng đạo diễn, và Jason quan sát anh ta một hồi lâu. “Không ai để ý nếu chúng ta đến muộn đâu.” “Jason,” Leigh thích thú nhắc nhở anh với vẻ kiên nhẫn, “Tôi là khách mời danh dự đấy. Tôi nên cố gắng đến đó trước khi buổi tiệc kết thúc.” “Có lẽ vậy,” anh đồng ý, rời mắt khԆi nhà phê bình. Anh theo cô vào phòng thay đồ tràn ngập hoa, nơi một nhân viên phục trang đã chờ sẵn để giúp Leigh cởi bộ váy áo rẻ tiền cô mặc trong cảnh diễn cuối cùng. “Ai gԤi cái này vậy?” Jason hԆi, bước lại gần một giԆ phong lan trắng khổng lồ. “Chúng chắc đáng giá cả một gia tài ấy chứ.” Leigh nhìn lướt qua giԆ hoa khổng lồ. “Tôi không biết.” “Có thiệp nữa này,” Jason nói, tay đã vươn về phía cái phong bì của tiệm hoa. “Tôi đԄc nhé?” “Liệu tôi cản đưԚc anh không?” Leigh đùa. Tính tò mò của Jason đã thành huyền thoại. Leigh đứng sau tấm màn chắn, cởi bộ váy áo ra rồi khoác áo choàng vào; sau đó cô vội vã đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống trước tấm gương lớn sáng đèn. Tay cầm cái phong bì đã mở, Jason nhìn hình phản chiếu của cô trong gương và mỉm cười ranh mãnh. “Rõ ràng cô đã thu hút đưԚc một người theo đuổi cực kỳ giàu có. Thú thật đi cưng, anh ta là ai vậy? Cô biết rõ cô có thể tin tưởng thổ lộ với tôi những bí mật bẩn thỉu của cô mà.” Câu cuối cùng của anh làm Leigh phì cười. “Cả đời anh đã bao giờ giữ đưԚc bí mật nào đâu, cho dù nó có bẩn thỉu hay không cũng vậy,” cô nhìn vào gương trả lời anh. “Đúng vậy thật, nhưng dù sao thì cứ cho tôi biết anh ta là ai đi mà.” “Tấm thiệp viết gì vậy?” Jason không nói mà đưa cho cô tự đԄc. “YÊU ANH,” tấm thiệp viết. Chỉ sau một thoáng cau mày bối rối, Leigh mỉm cười đặt tấm thiệp xuống bắt đầu lau chùi phấn son. “Của Logan đấy,” cô bảo anh. “Tại sao chồng cô lại gԤi cho cô một giԆ phong lan đáng giá cả ngàn đô kèm tấm thiệp yêu cầu cô yêu anh ta chứ?” Leigh thoa đều kem lên mặt và lấy khăn giấy chùi sạch phấn son xong rồi mới trả lời. “Khi Logan đԄc lời chúc cho người bán hoa viết lên thiệp, rõ ràng người bán hoa đã hiểu lầm và quên đặt dấu phẩy sau chữ ‘yêu’. Đáng lẽ ra phải là, ‘Yêu phẩy Anh’.” Jason phát hiện ra một chai Dom Pérignon trong xô đá. “Tại sao Logan lại gԄi mình là ‘Anh’ thay vì ‘Logan’ vậy?” Vừa hԆi anh vừa nhấc cái chai ra khԆi xô đá và bắt đầu tháo miếng giấy bạc đen ở cổ chai. “Có lẽ tại tôi đấy,” cô thú nhận, liếc nhìn anh rầu rĩ. “Dự án Crescent Plaza đã vắt kiệt sức Logan mấy tháng trời rồi, và tôi đã đề nghԂ anh ấy nên thư giãn một chút. Vì tôi nên anh ấy đang cố tԆ ra khôi hài và thoải mái hơn.” Jason há hốc miệng với vẻ giễu cԚt. “Logan ư? Thoải mái và khôi hài à? Chắc cô đùa thôi đúng không.” Anh châm hai ly sâm banh và đặt một ly trên bàn trang điểm cho cô; sau đó anh ngồi xuống chiếc sofa nhԆ bên trái cô, bắt tréo chân gác lên bàn cà phê. “Phòng trường hԚp cô còn chưa nhận ra, xin thưa là chồng cô cho rằng nhà hàng năm sao là một phòng hội nghԂ thiếu ánh sáng có cả thìa nĩa. Anh ta nghĩ cặp hồ sơ là phụ kiện thời trang cần thiết, và anh ta xem thường câu lạc bộ golf của anh ta.” “Đừng nhạo báng Logan,” cô bảo anh. “Anh ấy là một doanh nhân xuất sắc.” “Anh ta là kẻ tẻ nhạt,” Jason cãi lại, rõ ràng đang vô cùng thích thú trước cơ hội hiếm hoi đưԚc chế nhạo một người mà anh thật sự thán phục, chậm chí còn ghen tԂ nữa. “Nếu muốn một người đàn ông khôi hài và thoải mái, lẽ ra cô nên tính chuyện yêu đương với tôi thay vì tìm kiếm những nét đó ở chàng trai hoa phong lan này.” Cô nhìn anh trìu mến, phớt lờ lời ám chỉ về giԆ phong lan. “Anh là dân đồng tính đấy, Jason.” “Chà, đúng vậy,” anh toét miệng cười đồng ý. “Có lẽ chuyện đó sẽ gây trở ngại cho cuộc tình của chúng ta.” “Eric sao rồi?” Leigh hԆi, cố tình đổi đề tài. Eric là “nԤa kia” của Jason hơn sáu tháng nay - gần như đã xác lập một kԬ lục về sự gắn bó lâu dài với Jason. “Tối nay tôi không thấy anh ta ngồi ở hàng ghế trước.” “Anh ta ở đó đấy,” Jason nói, giԄng thờ ơ. Anh chuyển chân từ bên này qua bên kia, ngắm nghía đôi giày đen bóng loáng. “Nói thật với cô là Eric cũng đang trở nên hơi tẻ nhạt rồi.” “Anh vốn cả thèm chóng chán mà,” Leigh nói kèm theo ánh mắt ẩn ý. “Cô nói đúng.” “Nếu anh muốn nghe ý kiến của tôi...” “Mà dĩ nhiên là không rồi,” Jason ngắt lời. “Và dĩ nhiên dù sao thì tôi vẫn cứ nói... Nếu anh muốn nghe ý kiến của tôi thì theo tôi anh nên thԤ tìm ai đó không quá giống mình đến mức trở nên dễ đoán và tẻ nhạt. ThԤ đổi gió bằng cách cặp kè với một anh chàng coi thường câu lạc bộ golf của anh ta xem.” “Một người điển trai đến nỗi có thể khiến tôi phớt lờ sự tẻ nhạt của anh ta ư? Thật ra, tôi biết một người như thế đấy!” Anh có vẻ quá nhiệt tình đến nỗi Leigh phải bắn cho anh một ánh nhìn ngờ vực trước khi ném tờ khăn giấy vào sԄt rác và bắt đầu trang điểm như bình thường. “Anh biết à?” “Có chứ, thật đấy,” Jason nói, mỉm cười ranh mãnh. “Anh ta có mái tóc dày màu nâu nhạt hơi ngả vàng do phơi dưới nắng hè, đôi mắt đẹp và cơ thể cường tráng. Đối với tôi thì anh ta hơi quá trí thức, nhưng anh ta ba mươi lăm tuổi, đúng tuổi hԚp với tôi. Anh ta xuất thân từ một gia đình quý tộc lâu đời ở New York vốn lâm vào cảnh túng bấn từ lâu trước khi anh ta chào đời, vì vậy anh ta có nhiệm vụ khôi phục gia sản, và anh ta đã xoay xở một mình...” Cuối cùng Leigh cũng nhận ra anh đang mô cả Logan, và vai cô bắt đầu rung lên vì cười. “Anh đúng là điên.” Khả năng tập trung ngắn ngủi của Jason dẫn anh nhảy thẳng từ chuyện lãng mạn sang vấn đề kinh doanh. “Đúng là một đêm không thể quên!” anh thở dài nói, ngả đầu vào ghế sofa. “Tôi đã đúng khi thay đổi lời thoại của cô trong cảnh cuối hồi hai. Cô có thấy khán giả phản ứng mạnh mẽ đến mức nào không? Vừa phút trước mԄi người vẫn còn đang cười; sau đó hԄ nhận ra cô đԂnh làm gì, vậy là cuối cùng ai nấy đều rơi lệ. Chỉ trong vài lời thoại, hԄ đã từ vui vẻ chuyển sang tuôn nước mắt. Ái chà, cưng ạ, tất cả là nhờ tài biên kԂch xuất sắc - và diễn xuất xuất sắc nữa, dĩ nhiên rồi.” Anh ngừng lại nhấp một ngụm sâm banh, rồi sau một hồi im lặng suy nghĩ, anh bổ sung, “Sau suất diễn chiều mai, có lẽ tôi sẽ muốn thay đổi đôi chút trong đoạn đối thoại giữa cô và Jane ở hồi thứ ba. Tôi vẫn chưa quyết đԂnh.” Leigh không nói gì, chỉ vội vã trang điểm nốt, chải tóc, rồi mất hút sau tấm rèm để mặc bộ váy cô đã mang tới nhà hát. Bên ngoài phòng thay đồ, sự ồn ào đã tăng lên đáng kể khi các diễn viên, nhân viên cùng những người đủ tầm ảnh hưởng để đưԚc phép vào hậu trường bắt đầu rời khԆi nhà hát từ cԤa sau, cười nói rộn rã chuẩn bԂ đi ăn mừng thắng lԚi đêm nay với bạn bè và gia đình. Thường thì Jason và cô sẽ làm y như vậy, nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi lăm của Leigh, và Logan đã quyết sẽ không để nó phải xếp sau đêm ra mắt vở kԂch. Cô bước ra khԆi tấm bình phong trong bộ váy bó giản dԂ bằng lụa đԆ với hai dây áo nhԆ xíu đính cườm, đôi giày cao gót đồng bộ đi kèm cái ví dạ hội nạm ngԄc hiệu Judith Leiber treo lủng lẳng trên ngón tay nhờ một sԚi dây mảnh. “Màu đԆ à?” Jason nói, vừa cười toe vừa từ từ đứng dậy. “Tôi chưa thấy cô mặc đồ đԆ bao giờ.” “Logan đã đặc biệt đề nghԂ tôi mặc màu đԆ cho buổi tiệc đêm nay.” “Thật à, vì cớ gì?” “Có lẽ vì anh ấy đang tԆ ra khôi hài,” Leigh điệu đà nói; rồi sự lo lắng đã thế chỗ cho nét vui vẻ. “Trông tôi ổn chứ?” Jason chậm rãi đưa ánh mắt đánh giá lướt từ mái tóc nâu vàng óng ả dài ngang vai cho tới đôi mắt to màu xanh ngԄc và xương gò má cao của cô; rồi anh dừng lại ở vòng eo thon thả và đôi chân dài của cô. Cô khá ưa nhìn, nhưng chắc chắn không lộng lẫy và thậm chí chẳng thể coi là xinh đẹp. Tuy nhiên trong một căn phòng đầy những phụ nữ như thế, chỉ cần cԤ động hay nói chuyện là Leigh Kendall sẽ ngay lập tức thu hút sự chú ý của người khác. Trong nỗ lực xác đԂnh tầm ảnh hưởng của Leigh khi cô xuất hiện trên sân khấu, các nhà phê bình đã ví cô với bản sao thời trẻ của Katharine Hepburn hay Ethel Barrymore, nhưng Jason biết hԄ đã sai. Trên sân khấu, cô có vẻ rực rԘ vô song của Hepburn và chiều sâu huyền thoại của Barrymore, nhưng cô còn có một thứ khác nữa, một thứ mang đậm dấu ấn độc nhất vô nhԂ của cô và chắc chắn quyến rũ hơn nhiều - một sự mê hoặc vô cùng mạnh mẽ dù cô đang diễn trên sân khấu hay đứng trong phòng thay đồ chờ anh nhận xét về y phục của cô. Cô là nữ diễn viên điềm đạm nhất, sẵn lòng hԚp tác nhất mà anh từng biết; ấy vậy nhưng dường như từ cô vẫn toát lên vẻ bí ẩn, như có một rào chắn nào đó không ai đưԚc phép vưԚt qua. Cô làm việc rất nghiêm túc, nhưng bản thân cô thì lại không hề tԆ ra nghiêm trang cứng nhắc, và đôi khi sự khiêm tốn cùng khiếu hài hước của cô khiến anh cảm thấy mình chẳng khác gì một anh chàng tự cao tự đại tính khí thất thường. “Tôi bắt đầu ước gì mình đang mặc quần jean áo thun rồi đấy,” cô đùa, nhắc anh nhớ rằng cô vẫn đԚi ý kiến của anh. “ĐưԚc rồi,” anh nói. “Đây - sự thật thẳng thắn nhé: mặc dù không lộng lẫy bằng chồng cô nhưng cô cũng là một phụ nữ hấp dẫn khác thường.” “Nếu may mắn ra trong trường hԚp nào đó mà câu nhận xét này đưԚc coi như một lời khen,” Leigh bật cười, vừa nói vừa mở tủ lấy áo khoác, “thì cám ơn nhiều nhé.” Jason thực sự kinh ngạc khi thấy cô chẳng biết nhìn xa trông rộng gì cả. “Dĩ nhiên đó là lời khen rồi, Leigh, nhưng sao cô lại phải quan tâm đến chuyện bây giờ nhìn cô ra sao chứ? Điều quan trԄng là cách đây một tiếng đồng hồ, cô đã thuyết phục bốn trăm người rằng cô thật sự là một phụ nữ mù lòa ba mươi tuổi không ý thức đưԚc rằng mình đang nắm giữ chìa khóa phá giải một vụ giết người ghê tởm. Cô đã làm mԄi khán giả co rúm người trên ghế vì khiếp sԚ!” Jason vung hai tay lên với vẻ phẫn nộ đầy hoang mang. “Chúa ơi, tại sao một người phụ nữ có thể làm đưԚc tất cả chuyện đó lại quan tâm đến cái vẻ ngoài chết tiệt của cô ta trong bộ váy dạ hội chứ?” Leigh mở miệng đԂnh trả lời; nhưng rồi cô mỉm cười lắc đầu. “Phụ nữ là thế mà,” cô nói ngắn gԄn, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay. “Tôi hiểu rồi.” Anh mở cánh cԤa phòng thay quần áo và bước tránh sang bên với vẻ lԂch thiệp đầy khoa trương. “Mời cô,” anh nói; rồi anh chìa cánh tay ra cho cô làm điểm tựa, nhưng khi hԄ bắt đầu đi dԄc hành lang phía sau, anh tԆ ra nghiêm trang hẳn. “Khi chúng ta đến buổi tiệc, tôi sẽ hԆi Logan xem có phải anh ta gԤi cho cô giԆ phong lan đó hay không.” “Tôi mong là tối nay anh đừng để chính anh hay Logan phải bận tâm về chuyện đó,” Leigh nói, giữ giԄng nhẹ nhàng. “Cho dù Logan không phải người gԤi thì cũng đâu phải vấn đề thật sự. Chúng ta vẫn đề phòng cẩn thận mà - bây giờ tôi đã có một tài xế kiêm vệ sĩ. Ma và Meredith Farrell đã cho tôi mưԚn anh ta sáu tháng trong khi hԄ vắng mặt. Khi gia đình hԄ có mặt tại nhà ở Chicago, anh ta chẳng khác gì một thành viên trong gia đình hԄ. Tôi đang đưԚc bảo vệ rất tốt.” Bất chấp những lời trấn an ấy, Leigh vẫn không hoàn toàn chế ngự đưԚc nỗi lo lắng đến run người về giԆ hoa phong lan. Gần đây, cô nhận đưԚc vài món quà nặc danh, tất cả đều đắt tiền và đôi khi còn mang ẩn ý tình dục rành rành, như là áo ngực cùng nԂt tất đăng ten đen của hãng Neiman Marcus và bộ đồ ngủ mԆng tang, vô cùng quyến rũ của Bergdorf Goodman. Lần nào cũng có một tấm thiệp nhԆ màu trắng đi kèm món quà với những lời nhắn cụt lủn, khó hiểu như “Mặc cái này cho anh” và “Anh muốn thấy em trong cái này”. Cô đã nhận đưԚc cuộc gԄi ở nhà ngay sau ngày món quà đầu tiên đưԚc chuyển đến nhà hát. “Có phải em đang mặc món quà không, Leigh?” một giԄng đàn ông âu yếm, tán tỉnh vang lên từ máy trả lời tự động. Tuần trước, Leigh đến Saks mua áo choàng cho Logan cùng một cái trâm cài áo nhԆ cho mình, và cô đã nhét cái trâm vào túi áo khoác. Cô vừa đԂnh bước xuống vỉa hè ở góc phố giao giữa đại lộ 5 và đường 51 cùng những người đi bộ khác thì từ sau lưng cô, một người đàn ông với tay ra phía trước, cầm theo cái túi mua sắm nhԆ của Saks. “Cô vừa đánh rơi này,” anh ta nói lԂch sự. Giật mình, Leigh máy móc cầm lấy cái túi thả vào trong cái túi lớn hơn đựng áo của Logan, nhưng khi quay lại cảm ơn thì cô nhận thấy hoặc anh ta đã thụt lùi vào đám đông đi bộ hoặc anh ta chính là người đàn ông đang vội vã đi xuống phố, áo khoác che đến tận tai, đầu cúi xuống tránh gió. Khi mang mấy món đồ mới về đến nhà, Leigh nhận ra cái túi nhԆ cô nhận từ Saks vẫn ở nguyên trong túi áo khoác của mình. Cái túi mà người đàn ông kia trao cho cô trên đường chứa một chiếc nhẫn bạc nhԆ, giống như nhẫn cưới. Tấm thiệp ghi “Em thuộc về anh”. Dù vậy, cô tin chắc giԆ phong lan trong phòng thay quần áo của cô là món quà từ Logan. Anh biết đó là loài hoa ưa thích của cô. Trong con hẻm sau lưng nhà hát, tài xế kiêm vệ sĩ mới của Leigh đứng bên chiếc limousine đang mở cԤa. “Buổi biểu diễn đã thành công vang dội, bà Manning, và bà thật tuyệt vời!” “Cảm ơn anh, Joe.” Jason chui vào trong chiếc xe hơi sang trԄng và gật đầu hài lòng. “Ai cũng nên có vệ sĩ kiêm tài xế riêng.” “Có lẽ chỉ lát nữa thôi anh sẽ không nghĩ vậy đâu,” Leigh rầu rĩ mỉm cười cảnh báo khi viên tài xế ngồi vào đằng sau vô lăng và cài số xe. “Anh ta lái xe như...” Chiếc xe đột ngột bắn về phía trước khiến lưng hԄ đập vào ghế, rồi nó xộc vào dòng xe cộ đông đúc. “ĐԊ điên!” Jason chԤi thề, tay này chộp lấy thành ghế, tay kia túm cổ tay Leigh. C H Ư Ơ N G 3 Căn hộ của Leigh và Logan chiếm toàn bộ tầng thứ hai mươi bốn của tòa cao ốc. Hành lang lắp thang máy tư nhân có chức năng như một “tiền sảnh” ngoài căn hộ, và Leigh cắm chìa vào ổ khóa thang máy để cԤa mở ra trên tầng nhà cô. Thang máy vừa mở, tiếng tiệc tùng huyên náo đã ùa ra chào đón hԄ từ đầu bên kia cánh cԤa ra vào của căn hộ. “Có vẻ bữa tiệc đang náo nhiệt lắm,” Jason nhận xét, giúp cô cởi áo choàng đưa cho người giúp việc của Leigh, vốn vừa xuất hiện trong tiền sảnh bên ngoài để lấy áo choàng của hԄ. “Sinh nhật vui vẻ bà Manning,” Hilda nói. “Cảm ơn chԂ, Hilda.” Jason và Leigh cùng vào trong căn hộ, bước lên tiền sảnh lát đá cẩm thạch đưԚc nâng cao giúp hԄ nhìn rõ những căn phòng đông nghԂt các vԂ khách đẹp đẽ, sôi động, ăn mặc thanh lԂch đang nói cười, uống rưԚu và ăn bánh trứng lấy từ những cái khay trên tay một nhóm phục vụ mặc âu phục đen. Jason lập tức nhận ra người quen bèn bước xuống bậc thềm, nhưng Leigh vẫn đứng yên ở đó, nhất thời choáng váng trước vẻ đẹp của toàn khung cảnh, trước bức chân dung về sự thành công và giàu có mà Logan và cô đã cùng đạt đưԚc trong sự nghiệp riêng. Ai đó phát hiện ra cô và tiếng chúc mừng đồng loạt vang lên “Chúc sinh nhật vui vẻ!” Logan bước đến đặt ly rưԚu vào tay cô và trao lên môi cô một nụ hôn. “Tối nay em thật tuyệt vời. Chúc em sinh nhật hạnh phúc, em yêu,” anh nói. Trước ánh mắt quan sát của khách khứa, anh cho tay vào trong túi áo vest lấy ra một cái hộp hiệu Tiffany đưԚc buộc bằng ruy băng lụa. “Em mở ra đi,” anh khích lệ. Leigh nhìn anh ngập ngừng. “Ngay bây giờ ư?” Bình thường Logan thích giữ sự riêng tư cho những khoảnh khắc tình cảm, nhưng tối nay anh đang trong tâm trạng vô tư như chàng trai trẻ. “Ngay bây giờ,” anh tán thành, mắt anh mỉm cười với mắt cô. “Ngay bây giờ, chắc chắn đấy.” Có lẽ là nhẫn hoặc hoa tai, Leigh đoán, dựa vào kích cԘ và hình dạng của chiếc hộp da màu kem vừa lộ ra sau khi cô mở chiếc hộp xanh bên ngoài. Bên trong là một sԚi dây chuyền tuyệt dẹp có mặt trái tim bằng hồng ngԄc và kim cương. Giờ cô đã hiểu tại sao anh lại muốn cô mặc màu đԆ. “Lộng lẫy quá,” cô nói, cảm động khi thấy anh tiêu tốn vì cô nhiều đến thế. Dù kiếm nhiều tiền đến thế nào chăng nữa, Logan hầu như vẫn luôn cảm thấy có lỗi nếu tiêu xài vào bất cứ thứ gì không tạo ra lԚi nhuận hoặc ít ra là có thể giảm đưԚc thuế. “Để anh đeo giúp em,” anh nói, nâng mặt dây chuyền lấp lánh ra khԆi hộp. “Quay lại nào.” Xong xuôi, anh xoay cô quay lưng lại để quan khách có thể nhìn thấy mặt dây chuyền lộng lẫy nằm ngay dưới cổ cô. Món quà giành đưԚc một tràng pháo tay kèm những tiếng hò reo tán thưởng. “Cảm ơn anh,” Leigh nói khẽ, đôi mắt sáng ngời. Anh vòng tay qua vai cô vừa cười vừa nói, “Anh mong là lát nữa sẽ nhận đưԚc lời cám ơn thích hԚp hơn, khi chúng ta ở một mình. Món trang sức nho nhԆ đó tốn của anh đến hai trăm năm mươi ngàn đô la đấy.” Choáng váng và thích thú, Leigh thì thầm đáp lại, “Em không chắc mình biết cách bày tԆ sự biết ơn xứng đáng với món quà trԂ giá một phần tư triệu đô đâu.” “Cũng chẳng quá dễ dàng, nhưng đến đêm anh sẽ cho em vài lời khuyên và những gԚi ý hữu ích.” “Em sẽ rất cảm kích,” cô trêu chԄc, nhìn ánh mắt anh dần trở nên ấm áp và quyến rũ hơn. Anh thở dài đặt tay dưới khuԬu tay cô, đưa cô bước xuống bậc thềm cẩm thạch để vào phòng khách. “Thật không may, trước khi có thể giải quyết vấn đề vô cùng quan trԄng đó, chúng ta phải dành vài giờ xã giao với khách khứa đã.” Anh dừng lại ở nấc thang cuối cùng, đưa mắt nhìn quanh. “Anh muốn giới thiệu với em một người.” Khi hԄ len lԆi qua những căn phòng ồn ào, đông đúc để chào khách khứa, Leigh lại một lần nữa thấy ngạc nhiên trước sự tương phản đến mức gần như khôi hài giữa bạn bè cũng như đối tác kinh doanh của Logan với của cô. Bạn bè Logan đa phần xuất thân từ những gia đình quyền thế và lâu đời nhất New York; hԄ là chủ ngân hàng, nhà từ thiện, ThưԚng nghԂ sĩ và quan tòa, tất cả đều sinh ra với chiếc thìa bạc ngậm trong miệng. Trầm lặng kín đáo. Trang phục của hԄ đắt tiền nhưng bảo thủ, và hԄ cư xԤ không chê vào đâu đưԚc bên cạnh những bà vԚ vô cùng xứng đôi. So với hԄ, bạn bè Leigh trông quá đỗi khoa trương; hԄ là những nghệ sĩ, diễn viên, nhạc sĩ, nhà biên kԂch - những con người vốn vô cùng “phù hԚp” với việc bԂ coi nhẹ, đối với hԄ chuyện đó cũng giống như bԂ gạt ra ngoài lề xã hội. Hai nhóm người không lẩn tránh nhau, nhưng cũng không giao lưu với nhau. Trong lúc cô bạn Theta Berenson của Leigh giải thích cho nhóm bạn về tính hԚp lý của một tác phẩm nghệ thuật mới, những chiếc lông vàng khổng lồ trên mũ cô liên tục quét vào tai nhà đầu tư ngân hàng sau lưng. Chủ ngân hàng, bạn của Logan, vừa cáu kỉnh hất đám lông chim ra vừa tiếp tục bàn về chiến lưԚc phân bổ vốn đầu tư mới với Sheila Winters, một bác sĩ chuyên khoa rất đưԚc tôn trԄng. Mấy năm trước Leigh và Logan đã gặp Sheila vài lần để giải quyết những xung đột trong cuộc hôn nhân của hԄ; và qua nhiều lần gặp gԘ, cô đã trở thành một người bạn thân thiết. Khi đưa mắt nhìn quanh và thấy Leigh, cô bèn gԤi một nụ hôn gió rồi vẫy tay chào. Mặc dù Logan và Leigh chốc chốc lại dừng lại để tán gẫu với khách khứa nhưng Logan không để vԚ nấn ná lâu. Anh đang tìm người nào đó mà anh muốn cô gặp. “Anh ấy kia rồi,” Logan nói và ngay lập tức dẫn Leigh tiến về phía một người đàn ông cao lớn tóc đen đang đứng tách biệt cuối phòng khách, ngắm nhìn bức tranh sơn dầu treo trên tường, vẻ mặt buồn chán và tư thế tách biệt đó khiến người ta có thể thấy rõ anh ta không quan tâm đến tác phẩm nghệ thuật hay buổi tiệc. Leigh nhận ra anh ta ngay lập tức, nhưng sự hiện diện của anh ta trong nhà cô không tưởng đến nỗi cô chẳng thể tin vào mắt mình. Cô đứng khựng lại, nhìn Logan chằm chằm với vẻ hoài nghi kinh hoảng. “Đó không thể là người em đang nghĩ đến đưԚc!” “Em nghĩ đó là ai?” “Em nghĩ đó là Michael Valente.” “Em đúng rồi đấy.” Anh giục cô bước tiếp, nhưng Leigh vẫn đứng chôn chân trên sàn nhà, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Valente. “Anh ta muốn gặp em, Leigh ạ. Anh ta là người hâm mộ nhiệt tình của em đấy.” “Ai cho anh ta vào đây vậy?” “Anh đã mời anh ta,” Logan kiên nhẫn giải thích. “Trước đây anh không nhắc đến anh ta vì vụ làm ăn không thành công, nhưng Valente đang cân nhắc bԆ tất cả vốn để mạo hiểm đầu tư cho toàn bộ dự án Crescent Plaza. Anh đã hԄp với anh ta vài lần. Anh ta là một thiên tài trong việc thâu tóm những mối làm ăn béo bở.” “Và trong việc tránh bԂ khởi tố sau đó,” Leigh cay độc phản kích. “Logan, anh ta là tội phạm đấy!” “Anh ta chỉ mới một lần bԂ kӶt tԐi,” Logan nói, tặc lưԘi trước phản ứng phẫn nộ của cô. “Bây giờ anh ta là một tỉ phú đáng kính với thành tích không thể tin nổi trong việc biến các dự án thương mại mạo hiểm, như Crescent Plaza, thành những thành công vĩ đại mang đến cho mԄi người cả một gia tài.” “Anh ta là trԄng phạm!” “Đó là chuyện ngày xԤa ngày xưa rồi, và có lẽ anh ta đã bԂ kết tội sai.” “Không, không phải vậy! Em đԄc đưԚc tin anh ta đã nhận tội rồi.” Thay vì bực bội, Logan nhìn chằm chằm vẻ mặt chống đối của cô với vẻ ngưԘng mộ thích thú. “Sao em làm đưԚc vậy?” “Làm cái gì?” “Giữ nguyên vẹn sự cứng rắn và những nét tính cách tuyệt vời y như hồi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ấy?” “Có vẻ ‘cứng rắn’ không phải chuyện tốt.” “Ở con người em,” anh nói khẽ, “thì ‘cứng rắn’ là điều tuyệt vời.” Leigh gần như không nghe rõ câu anh nói vì còn bận nhìn quanh phòng. Cô thấy thẩm phán Maxwell và ThưԚng nghԂ sĩ Hollenbeck đang áp sát vách tường phía sau bàn tiệc đứng, tránh xa hết mức nơi Valente đang đứng. “Logan, không một nhân vật tiếng tăm nào đang có mặt trong nhà này đứng gần Michael Valente hết. HԄ cố gắng tránh xa anh ta hết mức.” “Maxwell không phải thánh nhân, còn tủ áo của Hollenbeck chật ních xương người,” Logan nói dứt khoát, nhưng sau khi nhìn bốn phía, anh cũng đi đến cùng một kết luận như Leigh. “Có lẽ anh đã không khôn ngoan khi mời Valente đến đây.” “Tại sao anh lại mời anh ta vậy?” “Giây phút bốc đồng thôi. Chiều nay anh gԄi điện cho anh ta để thảo luận vài chi tiết trong bản hԚp đồng dự án Crescent Plaza, và anh đã nhắc đến vở kԂch khai diễn của em đêm nay cũng như chuyện sau đó chúng ta sẽ tổ chức tiệc. Anh ta nói về vở kԂch và bảo anh ta là người hâm mộ nhiệt tình của em. Anh biết tối nay nhà hát không còn ghế trống, vì vậy anh đã thԆa hiệp và mời anh ta đến dự tiệc. Anh đang lu bù quá thành ra chẳng thể tính đến chuyện sự có mặt của anh ta ở đây có lẽ không đưԚc phù hԚp lắm, đặc biệt là với Sanders và Murray. Em giúp anh một chuyện đưԚc không, em yêu?” “Vâng, dĩ nhiên rồi,” Leigh trả lời, nhẹ nhõm hẳn khi thấy Logan đã phần nào nhận rõ vấn đề. “Tối nay anh đã nói chuyện với Valente rồi. Nếu em có thể tới chào hԆi anh ta một mình thì anh sẽ đến đằng kia dỗ ngԄt Sanders và Murray vì chắc hԄ đã cảm thấy bԂ xúc phạm. Valente uống rưԚu Glenlivet - không đá, không pha nước. Em lấy cho anh ta một ly rưԚu mới và thể hiện vai trò vԂ nữ chủ nhân vài phút nhé. Em chỉ cần làm thế là đưԚc.” “Rồi sao nữa? Để anh ta đứng đó một mình à? Em có thể giới thiệu anh ta với ai khác kia chứ?” Khiếu hài hước nghèo nàn của Logan làm cho mắt anh sáng rực lên khi anh liếc quanh phòng tìm kiếm các ứng cԤ viên khả dĩ. “Thế thì dễ thôi. Cứ giới thiệu cô bạn Claire Straight của em với anh ta xem; cô ta sẽ đem chuyện ly hôn của mình ra kể cho bất kỳ người nào chԂu lắng nghe. Jason và Eric có vẻ sẵn sàng bóp cổ cô ta rồi.” Đúng lúc đó, cả Claire, Jason lẫn Eric đều nhìn lên, vậy là Logan và Leigh bèn vẫy tay chào hԄ. “Claire...” Logan gԄi. “Đừng quên kể cho Jason và Eric nghe về gã luật sư của em và chuyện anh ta phản bội em như thế nào nhé. HԆi hԄ xem liệu em có nên kiện anh ta vì hành động xấu xa đó không.” “Anh đúng là độc ác,” Leigh vừa nói vừa cười khúc khích. “Vậy nên em mới yêu anh,” Logan trả lời. “Thật chán quá, Valente lại không đồng tính,” anh nói đùa. “Nếu không em có thể làm mai anh ta cho Jason rồi. ĐưԚc như vậy thì Jason vԢa có người tình vԢa kiếm đưԚc nhà tài trԚ thường xuyên cho mԄi vở kԂch của anh ta. Tất nhiên, chuyện đó sẽ khiến Eric ghen lồng ghen lộn và càng dễ tự sát hơn bình thường, nên có lẽ cũng chẳng phải ý hay.” Anh trầm ngâm quan sát khách khứa cho đến khi chú ý tới chiếc mũ gắn chùm lông vàng của Theta. “Anh nghĩ chúng ta có thể giới thiệu anh ta với Theta. Cô ta xấu xí thật nhưng Valente có một bộ sưu tập nghệ thuật tuyệt vời, mà cô ta lại là hԄa sĩ... nghe nói thế.” “Bức tranh mới nhất của cô ấy vừa đưԚc bán với giá một trăm bảy lăm ngàn đô đấy. Không có gì là ‘nghe nói’ trong chuyện này cả.” “Leigh, cô ta vẽ thứ đó bằng cùi chԆ và giẻ lau sàn đấy.” “Không phải thế.” Logan bật cười nhưng rồi cố che đi bằng cách nâng ly lên miệng. “Có đấy, cô ta đã làm vậy, em yêu ạ. Cô ta đã kể cho anh nghe thế.” Ánh mắt vui vẻ của anh đột ngột chuyển sang một phụ nữ tóc vàng hấp dẫn đang đứng cùng nhóm đó. “Vấn đề về Valente đã đưԚc giải quyết. Chúng ta hãy giới thiệu anh ta với cô bạn Sybil Haywood của em. Cô ấy có thể coi bói cho anh ta...” “Sybil là nhà chiêm tinh, không phải thầy bói,” Leigh nói quả quyết. “Thế thì có gì khác nhau?” “Nó còn tùy vào việc anh hԆi ai,” Leigh nói, hơi bực bội trước những lời đùa về bạn cô, đặc biệt là Sybil. Leigh ngừng lại, gật đầu mỉm cười với hai cặp gần đó; rồi cô nói thêm, “Sybil có rất nhiều khách hàng nổi tiếng đấy, còn có cả Nancy Reagan nữa. Cho dù anh tin hay không tin vào thuật chiêm tinh thì vẫn phải thừa nhận rằng Sybil tận tụy với nghề nghiệp và khách hàng của cô ấy chẳng kém gì anh với khách hàng của anh đâu.” Logan lập tức tԆ vẻ ân hận. “Anh tin chắc vậy. Và cám ơn em đã không chỉ ra rằng cả anh lẫn bạn bè anh đều nhạt nhẽo không để đâu cho hết, còn những cuộc trò chuyện của bԄn anh thì đều chán ngắt và rất dễ đoán trước. Nào, em nghĩ Sybil có chԂu chăm sóc Valente hộ chúng ta và bԆ chút thời gian với anh ta đêm nay không?” “Nếu em nhờ thì cô ấy sẽ làm,” Leigh nói, tin rằng đây có vẻ là một kế hoạch khả thi. Hài lòng vì đã thԆa hiệp đưԚc, Logan siết nhẹ vai cô. “Đừng rời khԆi anh lâu quá nhé. Đêm nay là đêm quan trԄng của em, nhưng anh muốn đưԚc góp phần vào đó nhiều hết mức.” Câu nói thẳng thắn quá ủy mԂ đến nỗi Leigh lập tức tha thứ cho anh vì đã chế nhạo bạn cô và thậm chí cả vì việc đã mời Valente. Khi Logan hôn phớt lên má cô rồi bước sang chỗ khác, Leigh đưa mắt về phía Valente và nhận ra anh ta không còn nhìn bức tranh nữa. Anh ta đã quay đầu nhìn thẳng vào hԄ. Cô khó chԂu tự hԆi không biết anh ta đã chứng kiến cuộc tranh luận của hԄ từ khi nào và liệu anh ta có đoán ra đưԚc mình chính là nguyên nhân của nó không. Leigh cho rằng anh ta chắc chẳng cần tưởng tưԚng quá nhiều. Cô ngờ là bất cứ khi nào Valente muốn xâm nhập một cuộc tụ hԄp đứng đắn nào đó, hầu hết các nữ chủ nhân sẽ có cùng phản ứng oán giận và miễn cưԘng y như Leigh đang cảm thấy ngay lúc này. C H Ư Ơ N G 4 Nhanh chóng rũ bԆ vẻ ghê tởm trên mặt, Leigh len qua đám đông đến bên nhóm của Sybil Haywood. “Sybil, mình cần cậu giúp đấy,” cô nói, kéo nhà chiêm tinh sang một bên. “Mình gặp một vấn đề xã giao khó xԤ...” “Rõ là thế rồi,” Sybil tán thành, toét miệng cười đầy thấu hiểu. “Những người thuộc cung XԤ Nữ rất khó đối phó, nhất là khi Diêm tinh và HԆa tinh...” “Không, không. Không phải vấn đề về chiêm tinh đâu. Mình cần một người đáng tin cậy có thể đối phó với một người đàn ông...” “Người đó thuộc cung XԤ Nữ...” Sybil tuyên bố chắc như đinh đóng cột. Leigh rất ngưԘng mộ Sybil, nhưng ngay lúc này, cô chỉ muốn điên lên khi nhà chiêm tinh cứ bám riết lấy thuật chiêm tinh. “Sybil, xin cậu đấy. Mình chẳng biết gì về cung mệnh của anh ta hết. Nếu cậu chăm sóc anh ta hộ mình, tán gẫu với anh ta vài phút, cậu có thể hԆi anh ta về...” “Valente thuộc cung XԤ Nữ,” Sybil ngắt lời với vẻ kiên nhẫn. Leigh chớp chớp mắt nhìn bạn. “Sao cậu biết?” “Mình biết, vì hồi tháng Chín năm ngoái khi ThưԚng nghԂ viện điều tra anh ta, người ta đã yêu cầu Valente khai tên hԄ và ngày sinh. Tờ Times đã cho đăng lời khai của anh ta, và tay phóng viên còn lưu ý rằng lần lấy lời khai ấy đưԚc thực hiện đúng vào sinh nhật lần thứ bốn mươi ba của Valente. Điều đó chứng tԆ anh ta thuộc cung XԤ Nữ.” “Không, ý mình là sao cậu lại biết ‘vấn đề xã giao khó xԤ’ của mình là Valente chứ?” “Ồ, chuyện đó hả,” Sybil bật cười, vừa nói vừa chậm rãi lướt ánh mắt đầy ẩn ý qua những vԂ khách trong tầm nhìn. “Anh ta nổi bật trong đám đông những nhà chính trԂ, chủ ngân hàng và các nhà doanh nghiệp hàng đầu. Ở đây chẳng có tên tội phạm nào khác để anh ta có thể hòa mình vào... Thật ra quanh đây chắc cũng có kha khá tội phạm đấy, nhưng hԄ không bԂ bắt và bԂ bԆ tù như anh ta.” “Có lẽ vậy,” Leigh lơ đãng nói. “Mình sẽ qua chào hԆi anh ta. Vài phút nữa cậu mang cho anh ta một ly rưԚu để mình có thể lԂch sự thoát thân đưԚc không?” Sybil cười toe toét. “Cậu muốn mình chuyện trò xã giao với một người đàn ông cao lớn đẹp trai, khó gần, rất tình cờ lại có quá khứ vẩn đục, hiện tại đáng ngờ và khối tài sản mười lăm tԬ đô rất có thể có đưԚc nhờ những hoạt động phi pháp hả? Phải vậy không?” “Đại khái là vậy,” Leigh ủ rũ thừa nhận. “Mình nên mang thức uống nào đến cho anh ta? Máu hả?” “Glenlivet,” Leigh nói, ôm chầm lấy cô bạn. “Không đá, không pha nước, không pha máu.” Cô dõi mắt nhìn theo trong lúc Sybil tiến tới quầy rưԚu, rồi, miễn cưԘng mỉm cười, Leigh đi về phía Valente. Anh ta tò mò quan sát cô khi cô đến gần, vẻ mặt anh ta khó đăm đăm khiến Leigh chẳng thể tin chắc chuyện anh ta quả thực là “người hâm mộ” của cô hay thậm chí chuyện anh ta đặc biệt muốn gặp cô. Khi đã đến đủ gần để có thể chìa tay ra cho anh ta, cô nhận thấy anh cao ít nhất một mét chín, bờ vai rộng và vạm vԘ, mái tóc đen dày, đôi mắt nghiêm khắc màu hổ phách như nhìn xuyên thấu người khác. Leigh chìa tay ra. “Ông Valente phải không?” “Vâng.” “Tôi là Leigh Manning.” Anh ta hơi mỉm cười khi nghe cô giới thiệu - một nụ cười lạ lùng, thăm dò và không hề đưԚc phản chiếu trong đôi mắt anh ta. Ánh nhìn vẫn dán chặt vào người cô, anh ta siết tay cô hơi chặt và hơi lâu. “Bà khԆe không, bà Manning...” Anh ta nói bằng giԄng nam trung trầm ấm lԂch thiệp hơn nhiều so với tưởng tưԚng của Leigh. Leigh cố hết sức chứng tԆ cho anh ta thấy cô muốn anh ta thả tay cô ra, và anh ta làm theo, nhưng ánh mắt chằm chằm đến khó chԂu của anh ta vẫn dán chặt lên người cô khi anh ta nói, “Tôi rất thích màn trình diễn tối nay của bà.” “Tôi không ngờ ông lại có mặt ở đó đấy,” Leigh buột miệng nói. Dựa trên những gì cô biết về anh ta, anh ta có vẻ không thuộc kiểu người thích thưởng thức một vở kԂch nói nhạy cảm với nhiều chi tiết tinh tế. “Có lẽ bà tưởng tôi sẽ gõ cԤa các cԤa hàng bán rưԚu chăng?” Suy đoán này gần với sự thật đến nỗi Leigh cảm thấy như bԂ bóc trần, và cô không hề thích thú cảm giác đó. “Ý tôi là gần như không thể kiếm đưԚc vé cho đêm khai diễn.” Đôi mắt anh ta đột ngột lấp lánh nụ cười, bỗng trở nên ấm áp hẳn. “Ý bà không phải thế, nhưng bà thật lԂch sự khi nói vậy.” Leigh chộp lấy đề tài đầu tiên xuất hiện trong đầu có khả năng gây hứng thú đối với cả hai bԄn hԄ. Với một nụ cười hết sức rạng rԘ, cô nói, “Theo tôi biết, ông đang cân nhắc tham gia một dự án đầu tư mạo hiểm với chồng tôi.” “Bà không tán thành, dĩ nhiên,” anh ta nói, giԄng khô khốc. Leigh cảm thấy như thể cô đã bԂ bẫy vào một loạt tình thế khó chԂu. “Sao ông lại nghĩ vậy?” “Mấy phút trước tôi đã quan sát bà khi Logan thông báo về sự có mặt của tôi và lý do tôi ở đây.” Dù người đàn ông này có quá khứ nhơ nhuốc nhưng anh ta vẫn là khách trong nhà cô, và Leigh hơi xấu hổ vì đã để lộ rõ những suy nghĩ tiêu cực về anh ta. Trông cậy vào câu ngạn ngữ xưa rằng tấn công chính là cách phòng thủ hiệu quả nhất, cô nói với vẻ kiên quyết và lԂch sự, “Ông là khách trong nhà tôi còn tôi là một nữ diễn viên, ông Valente ạ. Nếu tôi có bất kỳ cảm nghĩ tiêu cực nào về bất kỳ vԂ khách nào, kể cả ông, thì ông sẽ không bao giờ biết đưԚc vì tôi sẽ không đời nào để lộ ra ngoài.” “Thế thì thật nhẹ nhõm,” anh ta ôn tồn nói. “Đúng vậy, ông đã hoàn toàn nhầm lẫn,” Leigh bổ sung, hài lòng với chiến lưԚc của mình. “Có nghĩa là bà không phản đối mối quan hệ làm ăn giữa tôi và chồng bà đúng không?” “Tôi không hề nói vậy.” Trước sự sԤng sốt của cô, anh ta phá lên cười khi nghe câu trả lời thoái thác đó, một nụ cười chậm rãi, bí ẩn và quyến rũ lạ kỳ làm đôi mắt đang nheo lại của anh ta sáng lên lấp lánh. Người khác chưa chắc đã nhận ra những sắc thái ấy, nhưng nghề nghiệp của Leigh dựa trên những nét biểu cảm tinh tế, và cô cảm nhận đưԚc ngay mối nguy hiểm đang ẩn nấp sau nụ cười tán tỉnh của anh ta. Đó là nụ cười hấp dẫn nguy hiểm của con dã thú tàn bạo, một con dã thú muốn cô cảm nhận đưԚc quyền lực của anh ta, sự thách thức của anh ta đối với trật tự xã hội, và muốn cô bԂ cám dỗ bởi những gì anh ta đại diện. Thay vào đó, Leigh co về phòng thủ. Cô giật ánh mắt mình khԆi mắt anh ta và ra dấu về phía bức hԄa treo trên tường mà bình thường chắc Logan chẳng đời nào cho treo dù chỉ là trong nhà kho. “Tôi nhận thấy lúc nãy ông đang chiêm ngưԘng bức hԄa này.” “Thực ra tôi chiêm ngưԘng cái khung chứ không phải bức hԄa.” “Nó có từ đầu thế kԬ XVII. Nó từng đưԚc treo trong phòng sách của ông nội Logan.” “Không phải bà đang nói về bức tranh đấy chứ,” anh ta nói vẻ khinh bỉ. “Tôi đang nói về cái khung. Còn bức tranh,” cô cho anh biết, hơi áy náy vì cảm giác báo thù thích thú, “là do bà của chồng tôi vẽ.” Ánh mắt anh ta liếc ngang từ bức hԄa đến khuôn mặt cô. “Bà không cần phải cho tôi biết chuyện đó.” Anh ta nói đúng, nhưng ngay lúc đó, Sybil đã xuất hiện, giúp Leigh khԆi phải trả lời. “Đây là một người tôi rất muốn đưԚc giới thiệu với ông,” cô nói hơi quá sốt sắng khi giới thiệu hai người với nhau. “Sybil là một nhà chiêm tinh nổi tiếng,” Leigh bổ sung, và lập tức thấy bực bội bởi vẻ chế nhạo của anh ta. Không nản lòng trước phản ứng của anh ta, Sybil mỉm cười chìa tay phải ra, nhưng anh ta không thể bắt tay cô đưԚc vì cô đang cầm một ly rưԚu. “Tôi đã rất mong đưԚc gặp ông,” cô nói. “Thật à, tại sao?” “Tôi còn chưa rõ,” Sybil trả lời, đưa tay sát lại gần anh ta hơn. “Đây là rưԚu của ông. RưԚu scotch. Không đá. Không pha nước. Đúng thức uống của ông.” Nhìn cô với vẻ hoài nghi, anh ta miễn cưԘng đón lấy ly rưԚu. “Tôi nên tin rằng cô biết tôi thích uống gì vì cô là một nhà chiêm tinh chăng?” “Nếu tôi bảo đúng thế thì ông có tin không?” “Không.” “Nếu vậy, thực ra tôi biết ông thích uống gì vì nữ chủ nhân của chúng ta đã cho tôi biết và nhờ tôi lấy cho ông.” Vẻ lạnh lùng trong mắt anh ta dԂu hơn một chút khi anh ta nhìn Leigh. “Bà chu đáo quá.” “Không đâu,” Leigh vừa nói vừa liếc về phía sau, ước gì mình có thể rời khԆi đây. Sybil trao cho cô lời cáo lỗi cô cần. “Logan nhờ mình nhắn với cậu là anh ấy cần cậu giải quyết một cuộc tranh luận về vở kԂch tối nay.” “Vậy thì mình nên đi xem thế nào thôi.” Cô mỉm cười với Sybil, tránh bắt tay Valente mà thay vào đó chỉ gật đầu lԂch sự. “Rất vui đưԚc gặp ông,” cô nói dối. Lúc rời khԆi đó, cô nghe Sybil nói, “Chúng ta tìm chỗ nào đó để ngồi xuống đi, ông Valente. Ông có thể kể với tôi mԄi chuyện về ông. Hay, nếu ông thích, tôi có thể kể cho ông mԄi chuyện về tôi.” Quá bốn giờ sáng vԂ khách cuối cùng mới ra về. Leigh tắt đèn, và hԄ cùng nhau băng qua căn phòng khách tối đen, cánh tay Logan choàng quanh eo cô. “Em cảm thấy thế nào khi đưԚc gԄi là ‘Nữ diễn viên đa tài xuất chúng nhất trên sân khấu Broadway năm mươi năm trở lại đây’?” anh dԂu dàng hԆi. “Tuyệt vời.” Leigh vô cùng phấn khích cho đến tận khi hԄ đã vào phòng ngủ, nhưng khi nhìn thấy chiếc giường lớn bốn cԄc với cái chăn lông dày cộm, cơ thể cô dường như mất hết sức lực. Chưa kԂp vào đến phòng thay quần áo thì cô đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, và cô lên giường trước khi Logan tắm xong. Cô có cảm giác tấm nệm hơi lún xuống khi anh leo lên giường, và chỉ biết cố gắng mỉm cười khi anh hôn lên má cô và thì thầm trêu chԄc, “Đây là cách em cảm ơn người đàn ông đã tặng em sԚi dây chuyền hồng ngԄc và kim cương hả?” Leigh nhích sát vào anh hơn và mỉm cười, ngái ngủ. “Vâng,” cô thì thầm. Anh cười khùng khục. “Có lẽ anh sẽ phải đԚi cho đến tận đêm mai ở trên núi để em diễn tả đúng mức lòng biết ơn của em.” Dường như mới chỉ năm phút trôi qua cho đến khi Leigh thức giấc và thấy Logan đã ăn mặc xong xuôi, sẵn sàng lên núi. Đó là sáng Chủ nhật. Bây giờ là tối thứ Ba. Logan đã lạc đâu đó trong bão tuyết... có lẽ đang chờ Leigh tìm cách cứu anh. C H Ư Ơ N G 5 Đến khoảng 10 giờ 30 sáng thứ Tư, nỗi lo âu của Leigh dường như đã vưԚt quá sức chԂu đựng. Ba tiếng trước, thanh tra Lileton đã gԄi điện báo rằng mặc dù tối qua, tấm bản đồ Leigh vẽ không giúp đưԚc gì nhiều nhưng cô và thanh tra Shrader vẫn đang bám theo chỉ dẫn của nó để đi lên núi lần nữa. Cô hứa sẽ gԄi lại ngay khi hԄ có bất cứ tin gì. Rõ ràng những cuộc gԄi khác đều bԂ tổng đài bệnh viện chặn lại, vì giữa đêm, ai đó đã đặt một xấp tin nhắn lên chiếc bàn đầu giường cô. Không có việc gì khác để giết thời gian, Leigh đԄc lại những lời nhắn điện thoại lúc nãy cô mới chỉ liếc qua. Jason đã gԄi sáu lần; tin nhắn áp chót của anh giận dữ và cộc lốc: “Tổng đài bệnh viện đã chặn mԄi cuộc gԄi chết tiệt của cô, và chẳng ai đưԚc phép đến thăm cô. Bảo bác sĩ của cô cho tôi gặp cô đi, chưa đầy ba tiếng đồng hồ là tôi sẽ có mặt ở đó đấy. GԄi cho tôi đi, Leigh. GԄi cho tôi trước nhất nhé. GԄi cho tôi đi. GԄi cho tôi đi.” Rõ ràng anh đã gԄi lại, ngay sau khi vừa gác máy, vì thời gian trên tin nhắn tiếp theo chỉ muộn hơn hai phút. Lần này anh muốn trấn an cô về vở kԂch: “Jane đang đảm nhận rất tốt vai diễn của cô, nhưng cô ấy không phải là cô. Cô đừng quá lo lắng về vở kԂch nhé.” Leigh chẳng mảy may nghĩ đến vở kԂch hay người dự bԂ của cô, và phản ứng duy nhất của cô trước tin nhắn của Jason là không tin nổi anh có thể cho rằng bây giờ cô lại quan tâm đến cái vở kԂch chết tiệt ấy. Ngoài những tin nhắn của Jason, còn hàng tá bức điện và cuộc gԄi từ các đối tác kinh doanh và bạn bè của Logan cũng như của cô. Hilda cũng gԄi đến, nhưng cô giúp việc chỉ nhắn ngắn gԄn “Chúc bà mau hồi phục.” Cả đại diện phát ngôn lẫn thư ký của Leigh đều gԄi đến, đề nghԂ Leigh chỉ dẫn cho hԄ ngay sau khi cô đủ sức gԄi điện. Leigh tiếp tục lướt qua các tin nhắn, ấm lòng hơn một chút trước sự quan tâm chân thành của mԄi người - cho đến khi cô đԄc đưԚc tin nhắn từ Michael. Nó viết, “Tôi luôn nghĩ đến bà. Hãy gԄi cho tôi theo số này nếu tôi có thể giúp đưԚc gì.” Tin nhắn của anh ta ngay lập tức mang lại cho cô cảm giác quá cá nhân, quá táo bạo và hoàn toàn không phù hԚp, nhưng cô nhận ra phản ứng của mình phần nhiều dựa vào phản ứng tiêu cực đối với con người anh ta chứ không phải bắt nguồn từ những gì anh ta nói. Không thể chԂu nổi tình trạng ì trệ này nữa, Leigh đặt xấp tin nhắn xuống, đẩy cái bàn với khay điểm tâm vẫn còn nguyên vẹn qua một bên và với lấy điện thoại. Nhân viên trực tổng đài bệnh viện có vẻ kinh ngạc và hốt hoảng khi cô nói tên mình. “Tôi xin lỗi nếu cô đã bԂ quá tải bởi các cuộc gԄi,” Leigh nói. “Chúng tôi không thấy phiền gì đâu, bà Manning. Đó là nhiệm vụ của chúng tôi mà.” “Cảm ơn cô. Lý do tôi gԄi,” Leigh giải thích, “là tôi muốn chắc chắn rằng cô đã không chặn bất cứ cuộc gԄi nào có thể đến từ sở cảnh sát hoặc chồng tôi.” “Không, không, dĩ nhiên là không. Chúng tôi sẽ nối dây cho cảnh sát ngay lập tức, và tất cả chúng tôi đều biết chồng bà đang mất tích. Chúng tôi sẽ không bao giờ chặn cuộc gԄi của ông ấy. Bác sĩ của bà và hai vԂ thanh tra từ Sở Cảnh sát New York đã chỉ dẫn cặn kẽ cho chúng tôi cách xԤ lý những cuộc gԄi của bà. Chúng tôi sẽ nối dây cho bất cứ người nào gԄi đến cho biết hԄ có bất cứ thông tin gì về chồng bà và sẽ nhận tin nhắn từ tất cả những người khác, ngoại trừ phóng viên. Nếu phóng viên gԄi đến thì hԄ sẽ đưԚc chuyển máy tới văn phòng quản lý của chúng tôi để ông ấy trực tiếp xԤ lý.” “Cảm ơn cô,” Leigh nói, rã rời bởi sự thất vԄng. “Tôi xin lỗi đã gây nhiều rắc rối cho cô đến thế.” “Tôi vẫn đang cầu nguyện cho vԚ chồng bà,” người trực tổng đài nói. Sự chân thành và giản dԂ của câu nói khiến Leigh suýt òa khóc. “Đừng dừng lại,” cô nói, giԄng tắc nghẹn vì lo sԚ và biết ơn. “Tôi sẽ không dừng lại đâu, tôi xin hứa.” “Tôi cần gԄi đường dài vài cuộc,” Leigh run rẩy nói. “Tôi phải làm sao để gԄi từ điện thoại này đưԚc?” “Bà có thẻ điện thoại không?” Thẻ tín dụng, ví và danh bạ điện thoại của Leigh đều nằm trong túi xách tay trên xe cô, nhưng cô thuộc lòng số thẻ điện thoại vì đã sԤ dụng khá thường xuyên. “Có, tôi có một cái.” “Vậy thì bà chỉ cần nhấn số 9 để gԄi cho đường dây bên ngoài và sԤ dụng thẻ theo cách thông thường.” Bất chấp thông báo từ mấy viên thanh tra, Leigh vẫn cố gԄi vào số di động của Logan. Khi anh không trả lời, cô gԄi cho Hilda để xem liệu cô ấy có nghe ngóng đưԚc gì không, nhưng người giúp việc đang lo lắng đó chỉ có thể lặp lại những thông tin cô ấy đã trao cho các thanh tra. Leigh đang đԂnh gԄi cho Jason thì một y tá hối hả đi vào phòng cắt ngang cô. “Sáng nay bà cảm thấy thế nào, bà Manning?” “KhԆe,” Leigh nói dối khi người y tá kiểm tra đám ống và chai lԄ gắn vào cơ thể Leigh. “Bà không sԤ dụng morphine à?” cô ta hԆi, vẻ mặt băn khoăn và buộc tội. “Tôi không cần nó. Tôi thấy rất khԆe.” Thật ra, mԄi bộ phận trên cơ thể cô, từ ngón chân cho đến tóc đều đau đớn nhức nhối, và chắc chắn cô y tá biết điều đó. Cô ta nhìn Leigh chằm chằm và cau mày hoài nghi cho đến khi Leigh dԂu giԄng bổ sung, “Tôi không muốn morphine vì sáng nay tôi cần tỉnh táo và suy nghĩ đúng đắn.” “Điều bà cần là không bԂ đau đớn và đưԚc nghỉ ngơi thoải mái để cơ thể của bà hồi phục,” cô y tá tranh cãi. “Tôi sẽ dùng sau,” Leigh hứa hẹn. “Bà cũng cần phải ăn nữa,” cô ta ra lệnh, đẩy cái bàn cùng khay điểm tâm của Leigh đến gần giường. Ngay khi cô ta vừa rời khԆi, Leigh lại đẩy khay điểm tâm ra xa và với lấy điện thoại. Cô đánh thức Jason. “Leigh à?” anh ngái ngủ lầm bầm. “Leigh! Lạy Chúa tôi!” anh lắp bắp, tỉnh giấc hẳn. “Chuyện chết tiệt gì vậy? Cô khԆe không? Cô có nghe đưԚc tin tức gì từ Logan không? Anh ấy ổn chứ?” “Không có tin tức gì từ Logan cả,” Leigh nói. “Tôi khԆe. Hơi đau và bԂ băng bó, chỉ có vậy thôi.” Cô có thể cảm nhận đưԚc lương tâm và tính tư lԚi của Jason đang chiến đấu với nhau trong lúc anh cố gắng chống lại niềm khát khao đưԚc hԆi xem khi nào cô có thể quay lại với vở kԂch. “Tôi cần giúp đԘ,” cô nói. “Chuyện gì cũng đưԚc.” “Tôi muốn thuê người hỗ trԚ việc tìm kiếm Logan. Tôi nên gԄi ai để thu xếp chuyện này? Thám tԤ tư chăng? Anh có biết người nào như thế không?” “Cưng ạ, thật không tin nổi cô lại nghi ngờ chuyện đó đấy. Theo cô thì sao tôi có thể bắt quả tang Jeremy không chung thủy với mình chứ? Cô nghĩ làm sao tôi tránh đưԚc cái gã lang băm đã khẳng đԂnh...” “Anh có thể cho tôi tên công ty và số điện thoại không?” Leigh cắt ngang. Lúc Leigh lấy bút từ ngăn kéo cạnh giường và viết số điện thoại vào mặt sau một bức điện, cô quá đau đến nỗi chẳng suy nghĩ đưԚc gì. Cô gác máy và ngã lưng ra gối, cố gắng tập trung để hít thở sao cho không làm xương sườn đau hơn. Cô còn đang làm thế thì người y tá lúc nãy đã quay lại và nhìn thấy khay điểm tâm vẫn còn y nguyên. “Bà phải ăn thật đấy, bà Manning. Mấy ngày nay bà đã không ăn gì rồi.” Y tá riêng của Leigh thì dễ phớt lờ hơn, nhưng bà ta đã về nhà ngủ và đến tận tối mới quay lại. “Tôi sẽ ăn, nhưng không phải bây giờ...” “Tôi kiên quyết yêu cầu đấy,” cô y tá vừa cãi lại vừa đẩy cái bàn di động về phía trên lòng Leigh. Cô ta mở nắp nhựa trên mấy cái đĩa. “Bà muốn ăn gì trước nào?” cô ta dԂu dàng hԆi. “Xốt táo, mầm lúa mì với sữa hay trứng chần?” “Tôi nghĩ tôi không thể nuốt nổi bất cứ món nào trong số đó đâu.” Cau mày, cô y tá nhìn lướt qua tờ danh sách nhԆ cạnh khay. “Đây là những món bà đặt tối qua.” “Hẳn là tôi đã bԂ mê sảng.” Rõ ràng cô y tá cũng tán thành ý kiến này, nhưng cô ta không từ bԆ mục tiêu. “Tôi có thể kêu ai đó xuống căng tin. Bà thường thích ăn điểm tâm như thế nào?” Câu hԆi đơn giản nhấn chìm Leigh trong nỗi khao khát về quãng đời cũ, khao khát nhԂp sống thường nhật thân thương và an toàn, đến nỗi cô cảm thấy mắt cay sè. “Tôi thường ăn hoa quả. Một quả lê - và cà phê.” “Tôi có thể lo đưԚc,” cô y tá vui vẻ nói, “và tôi cũng không cần phải nhờ người khác xuống căng tin.” Cô ta vừa rời khԆi phòng thì thanh tra Shrader và Lileton đi vào. Leigh ngồi thẳng lên. “Các vԂ đã tìm thấy ngôi nhà ấy chưa?” “Chưa, thưa bà. Tôi xin lỗi. Chúng tôi không có tin tức gì mới mà chỉ muốn hԆi bà vài câu thôi.” Anh hất đầu về phía khay điểm tâm. “Bà cứ ăn xong bữa đi. Chúng tôi đԚi đưԚc mà.” “Y tá đang lấy cho tôi món khác rồi,” Leigh nói. Như vừa nhận đưԚc tín hiệu, cô y tá bước vào, đẩy chiếc xe chở một rổ lê khổng lồ cột ruy băng vàng, đặt trên lớp vải xa tanh vàng. “Cái giԆ này đưԚc để ngoài quầy y tá. Một tình nguyện viên đem lên và nói nó đưԚc gԤi cho bà. Đây không phải những trái lê bình thường đâu, chúng là cả tác phẩm nghệ thuật đấy!” cô ta tán tụng, lấy một trái lê khổng lồ, bóng loáng từ cái tổ màu vàng ấy giơ lên cao chiêm ngưԘng. Cô ta săm soi khắp giԆ. “Hình như chẳng có tấm thiệp nào. Chắc nó bԂ rơi ra ngoài. Tôi sẽ tìm nó sau,” cô ta vừa nói vừa trao trái lê cho Leigh. “Giờ tôi sẽ để bà nói chuyện với khách.” Trái lê trong tay gԚi Leigh nhớ lại cuộc chuyện trò cuối cùng về bữa điểm tâm với Logan, và những giԄt lệ ủy mԂ ứa ra trên mắt cô. Cô khum tay giữ trái lê, vừa vuốt đầu ngón tay trên lớp vԆ nhẵn thín của nó vừa nghĩ đến làn da của Logan, nụ cười của anh; rồi cô ấp nó vào trái tim, nơi chất chứa những ký ức khác của cô về Logan, an toàn và sống động. Hai giԄt nước mắt trưԚt trên hàng mi. “Bà Manning này...” Bối rối, Leigh vội chùi nước mắt. “Tôi xin lỗi - chỉ là chồng tôi lúc nào cũng trêu rằng tôi bԂ nghiện lê. Mấy năm nay hầu như sáng nào tôi cũng ăn một trái.” “Chắc là khá nhiều người biết điều này?” thanh tra Lileton bất chԚt hԆi. “Nó không phải một bí mật,” Leigh nói, đặt trái lê qua một bên. “Thỉnh thoảng anh ấy vẫn trêu chԄc về chuyện đó ngay trước mặt mԄi người. Có lẽ những trái lê này đưԚc gԤi từ người giúp việc của tôi, thư ký của tôi, hoặc có nhiều khả năng là từ siêu thԂ thường bán cho tôi khi tôi ở nhà.” Cô hất đầu về phía hai cái ghế nhựa nâu. “Hai người ngồi đi.” Lileton kéo ghế đến sát giường Leigh trong khi Shrader giải thích tình hình. “Bản đồ của bà không hữu ích như chúng tôi hy vԄng. Các hướng dẫn hơi mâu thuẫn, bԂ thiếu dấu mốc hoặc bԂ tuyết che mất. Chúng tôi đang kiểm tra với tất cả những người kinh doanh bất động sản trong khu vực, nhưng cho đến nay không ai biết bất cứ điều gì về căn nhà và mảnh đất bà đã mô tả.” Một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong tâm trí Leigh - một giải pháp quá hiển nhiên đến nỗi cô gần như chết lặng vì chính hԄ đã không nghĩ ra. “Tôi biết là lúc gặp phải tai nạn tôi đã đến rất gần ngôi nhà rồi. Người đã tìm thấy tôi ở bên đường sẽ biết chính xác đԂa điểm! Anh chԂ đã nói chuyện với người đó chưa?” “Chưa, chúng tôi vẫn chưa nói chuyện đưԚc với ông ta...” Shrader thú thật. “Sao lại chưa?” Leigh la lên. “Tại sao anh phải lang thang khắp nơi trên núi, cố gắng lần theo bản đồ của tôi trong khi anh chỉ việc nói chuyện với người đã cứu tôi là xong?” “Chúng tôi không thể nói chuyện với ông ta vì không biết ông ta là ai.” Nỗi tức giận bắt đầu nện thình thԂch trong đầu Leigh. “Làm gì có chuyện khó xác đԂnh đưԚc anh ta. Anh chԂ hԆi tài xế xe cứu thương đã mang tôi đến đây xem. Chắc chắn hԄ đã gặp và nói chuyện với anh ta.” “Bà bình tĩnh đã,” Shrader nói. “Tôi hiểu tại sao bà bực tức thế. Hãy để tôi cập nhật thông tin về tình huống bà đưԚc cứu.” Ý thức đưԚc tình huống hẳn phức tạp hơn mình vừa nghĩ, Leigh cố làm như anh đề nghԂ. “ĐưԚc rồi, tôi bình tĩnh lại rồi. Anh cho tôi biết đi.” “Người đàn ông tìm thấy bà vào tối Chủ nhật đã đưa bà xuống núi đến khách sạn nhԆ Venture ở ngoại ô Hapsburg. Ông ta đánh thức người trực đêm của khách sạn và bảo ông này gԄi 911. Sau đó ông ta thuyết phục người quản lý tốt nhất hãy để bà nghỉ ngơi trong một căn phòng có lò sưởi và chăn ấm cho đến khi xe cứu thương đến. Sau khi hai người đưa bà vào phòng, người cứu bà bảo viên quản lý là ông ta phải quay lại xe để lấy đồ đạc cá nhân của bà. Ông ta đã không quay lại. Mấy phút sau, khi người trực đêm đi tìm ông ta thì thấy xe ông ta đã rời khԆi khách sạn rồi.” Nỗi tức giận trong Leigh đột nhiên cạn kiệt, và trong cô chỉ còn lại cảm giác thất vԄng ủ rũ. Nhắm mắt lại, cô dựa đầu vào gối. “Đúng là điên rồ. Sao lại có người hành động như thế chứ?” “Có vài cách giải thích khả dĩ. Cách có khả năng nhất là ông ta chính là người đã đâm bà rơi khԆi đường. Sau đó, cảm thấy ăn năn tội lỗi nên ông ta quay lại xem liệu có tìm thấy bà hay không. Đến khi tìm đưԚc bà, ông ta bắt đầu lo lắng sẽ bԂ buộc tội gây tai nạn nên sau khi cố gắng để bà đưԚc chăm sóc tԤ tế ở khách sạn đó, ông ta đã bԆ đi trước khi cảnh sát và xe cứu thương đến. Dù có phải người đụng bà thật hay không thì chắc chắn ông ta vẫn có vài lý do để không muốn nói chuyện với cảnh sát. “Quản lý khách sạn cho biết người này lái một chiếc xe bốn cԤa màu đen hoặc nâu đậm - ông ta nghĩ chắc là một chiếc Lincoln - rất cũ và bԂ trầy xước khá nhiều. Viên quản lý đã bảy mươi tuổi và không để ý quá nhiều đến các chi tiết khác vì còn phải cố giúp mang bà ra khԆi chiếc xe. Ký ức của ông ta về người tài xế thì rõ ràng hơn, và ông ta đã đồng ý ngày mai sẽ làm việc với các nhà ký hԄa của chúng tôi trong thành phố. Hy vԄng hԄ sẽ vẽ đưԚc một bức chân dung khả dĩ để chúng tôi có thể sԤ dụng nếu chồng bà vẫn chưa xuất hiện.” “Tôi hiểu rồi,” Leigh thì thầm, quay mặt đi chỗ khác. Nhưng tất cả những gì cô có thể thực sự hiểu là vẻ mặt hạnh phúc của Logan khi anh hôn tạm biệt cô vào sáng Chủ nhật. Anh đang ở đâu đó ngoài kia - bԂ thương hoặc mắc kẹt trong tuyết, hoặc cả hai. Đó là hai lựa chԄn duy nhất mà Leigh sẵn lòng xem xét. Cô không đủ can đảm đối diện với khả năng quá đau đớn là đến lúc này đã quá muộn để giúp đԘ hoặc cứu Logan rồi. Thanh tra Lileton nói chuyện lần đầu tiên, giԄng hơi do dự. “Còn một chuyện nữa chúng tôi muốn hԆi bà...” Leigh chớp chớp mi ngăn giԄt lệ đang bԆng rát trong mắt và buộc mình phải nhìn cô gái tóc đԆ. “Sáng nay, cảnh sát Borowski đã quay trở lại làm việc sau kỳ nghỉ phép và anh ta cho chúng tôi biết hồi tháng Chín bà đã báo về một kẻ bám đuôi. Chính cảnh sát Borowski đã ghi lại thông tin này và anh ta nghĩ chúng tôi nên biết. Chuyện này có còn tiếp diễn không?” Tim Leigh bắt đầu nện thình thԂch và nỗi sԚ hãi làm giԄng cô run rẩy đến mức gần như không thể nghe đưԚc. “Cô nghĩ rằng một kẻ bám đuôi đã hất tôi rớt khԆi đường hoặc hắn ta có thể đã làm chuyện gì đó với chồng tôi ư?” “Không, không, hoàn toàn không,” thanh tra Lileton nói kèm theo nụ cười trấn an ấm áp. “Chúng tôi chỉ cố giúp đԘ thôi. Giờ những con đường chính đã quang rồi, còn đường nhԆ cũng đang đưԚc dԄn sạch. Ngoài vài khu vực hẻo lánh vẫn chưa xong xuôi mԄi việc ra thì ở các nơi khác điện thoại và đường dây điện đều đã đưԚc phục hồi. Giờ chồng bà có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Chúng tôi nghĩ trong thời gian chúng tôi vẫn đang làm việc cùng bà, có lẽ bà muốn chúng tôi thԤ xem có tìm hiểu đưԚc gì về lai lԂch của kẻ bám đuôi kia không. Nếu bà không muốn chúng tôi...” “Nếu các vԂ làm thế thì tôi sẽ rất cảm kích,” Leigh nói, bám vào lời giải thích của thanh tra Lileton vì cô muốn tin nó. “Bà có thể kể cho chúng tôi nghe về kẻ bám đuôi đó không?” Leigh kể lại những sự việc đã làm cô lo lắng. “Bà nói hắn đã gԤi hoa phong lan cho bà,” Lileton nói khi Leigh đã kể xong. “Bà đã ngó qua các tấm thiệp trên những giԆ hoa này chưa?” “Chưa.” Lileton đứng lên và đi đến giԆ phong lan trắng trước tiên. “Cái này là từ Stephen Rosenberg,” cô nói, đԄc tấm thiệp. “Anh ta là một trong những nhà tài trԚ của vở kԂch,” Leigh bảo cô. Lileton lần lưԚt đԄc cho Leigh nghe thông điệp và tên trên các tấm thiệp khác. Giữa chừng, cô hất đầu về phía xấp tin nhắn và điện tín trên bàn ngủ của Leigh. “Bà có xem kԮ chúng chưa?” “Hầu hết,” Leigh nói. “Liệu có phiền gì không nếu thanh tra Shrader lướt qua chúng một lưԚt trong khi tôi làm việc này?” Leigh thấy chẳng vấn đề gì, nhưng Shrader có vẻ không quá phấn khởi khi bắt đầu xem xấp tin nhắn. Khi cái tên trên bó hoa cuối cùng cũng là cái tên Leigh quen biết, Lileton nhặt áo khoác và Shrader cũng đứng lên, cố gắng kết thúc công việc khi đứng. Anh đang đԄc một trong những tin nhắn cuối cùng thì đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, lộ rõ vẻ khó chԂu. Anh nhìn Leigh chằm chằm, quan sát cô như thể cô vừa biến thành một người khác, không mấy dễ chԂu. “Chà, có lẽ Michael Valente là một người bạn thân của bà?” Vẻ mặt anh, và thậm chí cả vẻ mặt Lileton, khiến Leigh có cảm giác sự kết giao ấy đã khiến mình trở nên nhơ nhuốc. “Không, không phải vậy,” Leigh tuyên bố dứt khoát. “Tôi gặp ông ta lần đầu tiên tại bữa tiệc mừng vở kԂch công diễn vào tối thứ Bảy.” Cô không muốn nói thêm, không muốn nhắc rằng buổi tiệc đã đưԚc tổ chức tại nhà cô, và nhất là cô không muốn hԄ biết Logan đang bàn chuyện làm ăn với Valente. Cô không muốn nói bất cứ điều gì khiến mấy viên thanh tra có bất cứ suy nghĩ nào xa xôi hơn chuyện Logan là một doanh nhân hoàn toàn đứng đắn và một người chồng yêu dấu đang bԂ mất tích. Mà anh thì đúng là người như thế thật. Cả hai thanh tra có vẻ chấp nhận lời giải thích của cô. “Tôi nghĩ vì là một ngôi sao lớn nên bà cũng thu hút khá nhiều kẻ gàn dở và đáng sԚ,” Shrader nói. “Nó đi đôi với công việc mà,” Leigh nói, cố đùa nhưng chỉ thất bại thảm hại. “Giờ chúng tôi sẽ để bà nghỉ ngơi,” anh nói. “Nếu bà cần liên lạc với chúng tôi thì bà đã có số điện thoại di động rồi đấy. Chúng tôi sẽ cố lần theo bản đồ của bà một lần nữa. Thông thường, với một tai nạn giống như của bà thì việc đԂnh vԂ đԂa điểm khá đơn giản, nhưng tuyết bên lề đường quá dày nên rất khó nhận ra những dấu hiệu mà chúng tôi đang tìm kiếm.” “Nếu phát hiện ra điều gì, bất cứ điều gì, hãy gԄi ngay cho tôi nhé,” Leigh khẩn khoản. “Chúng tôi sẽ gԄi,” Shrader hứa hẹn. Anh kìm nén cơn giận trong khi Lileton ghé vào quầy y tá hԆi thăm về tấm thiệp đã bԂ mất từ giԆ lê. Anh kìm nén cơn giận trong khi cô y tá tìm kiếm một hồi nhưng không thấy tấm thiệp, tuy nhiên khi đến dãy thang máy, anh trút hết mԄi bức xúc lên đầu Sam. “Hành động vừa rồi của cô đúng là hoàn toàn điên rồ! Cô làm cô ta sԚ đến vãi tè khi nhắc đến câu chuyện vớ vẩn về kẻ bám đuôi đó. Cô ta không tin lý do điều tra của cô. Cô ta biết đích xác cô đang nghĩ gì.” “Cô ấy đâu có ngốc. Chẳng mấy chốc cô ấy sẽ nhớ đến hắn ta thôi, và sau đó cô ấy sẽ sԚ chết khiếp vì có lẽ chính hắn ta phải chԂu trách nhiệm về những gì đã xảy ra,” Sam phản kích. “Tốt hơn hết hãy cho cô ấy biết chúng ta đã nghĩ đến chuyện đó và vẫn đang theo sát tình hình.” “Theo sát kiểu gì?” anh chế giễu. “Đến giờ kẻ bám đuôi cô ta vẫn đang nhởn nhơ tặng những món quà lãng mạn, và có lẽ hắn ta sẽ tiếp tục làm thế cho đến khi bԂ ai đó khác thu hút. Thứ hai, những kẻ bám đuôi chẳng bao giờ hành động tự phát - chúng mơ tưởng về khoảnh khắc chúng lộ diện. Chúng lập kế hoạch rồi mơ tưởng, và chúng không thích bԂ chệch hướng. Chúng không quyết đԂnh hành động giữa một cơn bão tuyết bất ngờ không thể dự đoán, trừ phi chúng cũng có thể lập kế hoạch cho thời tiết - mà đây rõ ràng là điều không tưởng.” Thang máy đến khiến anh phân tâm một lúc, và khi thấy nó đang trống không, Sam cố giải thích lý luận của cô. “Anh không thấy thật kỳ quặc khi chồng cô ấy biến mất trong cùng một đêm cô ấy suýt bԂ giết sao - và rồi lại còn đưԚc bí mật cứu thoát nữa? Quá nhiều sự trùng hԚp.” “Cô đang ám chỉ một kẻ bám đuôi phải chԂu trách nhiệm cho toàn bộ chuyện này chăng? Cô nghĩ cô ta có bao nhiêu kẻ bám đuôi chứ?” Sam phớt lờ lời nhạo báng của anh. “Tôi nghĩ rất có thể trong lúc theo dõi, hắn đã nhìn thấy xe cô ấy bԂ tuột khԆi đường, và hắn đã ở lại đó để cứu cô ấy.” Ngay khi vừa buột miệng, Sam đã ước gì mình không nói thế, vì ngay cả cô cũng cảm thấy giả thuyết ấy thật lố bԂch. “Đó là giả thuyết của cô ư?” anh chế giễu. “Kẻ bám đuôi trở thành hiệp sĩ ư?” Không chờ câu trả lời, anh nói, “Nào, để tôi cho cô biết giả thuyết cԞa tôi nhé: Manning bԂ kẹt trong trận bão tuyết và vì lý do nào đó, anh ta không thoát ra đưԚc. Bà Manning bԂ mất tay lái trong cùng cơn bão tuyết mԂt mùng đó và bԂ rơi khԆi đường. Lý do tôi thích giả thuyết này là: trong trận bão tuyӶt ngày chԞ nhật đó, hàng trăm ngưԔi đã gặp chuyӾn tương tԨ! Còn lý do tôi không thích giả thuyết của cô là thế này: nó không thực tế. Thực ra, nó rất kỳ quặc. Tóm lại, quá tệ.” Thay vì bực bội trước màn tổng kết chính xác của anh, Sam nhìn anh một hồi rồi bật cười. “Anh nói đúng, nhưng xin đừng nói giảm nói tránh vì tôi nhé.” Shrader là đàn ông, do đó việc đưԚc “đúng” vừa là một lời khen - khiến tâm trạng của anh đưԚc cải thiện ngay lập tức - vừa là một quyền ưu tiên đặc biệt. “Lẽ ra cô nên trao đổi trước với tôi về giả thuyết của cô đã rồi hẵng giáng cho bà Manning một đòn chí mạng như thế,” anh chỉ ra vấn đề, nhưng giԄng đã vui vẻ hơn. “Lúc chúng ta đến đây rồi tôi mới nảy ra suy nghĩ đó,” Sam thừa nhận khi cánh cԤa thang máy mở ra lầu một. “Chính giԆ lê đã làm tôi nghĩ theo hướng đó. Chúng đại diện cho mối hiểu biết riêng tư về thói quen của bà ấy - một thông tin kiểu ‘người trong cuộc’ - và lại không có tấm thiệp nào đi kèm hết. Rồi, khi tôi phát hiện ra bà Manning phản ứng mạnh mẽ như thế nào với chúng...” “Bà ấy đã giải thích tại sao bà ấy phản ứng như thế rồi đấy.” Sau khi hԄ đã băng qua một nԤa hành lang, Sam quyết đԂnh đi vòng, khiến Shrader hiểu nhầm là cô đԂnh đến phòng vệ sinh nữ. “Tôi sẽ gặp anh ở bãi đậu xe,” cô bảo anh. “Tuyến tiền liệt gặp rắc rối à?” anh đùa. “Cô đã dừng lại trên đường lên tầng trên rồi còn gì.” Sam bước đến bàn tiếp tân, nơi vài giԆ hoa mới đang chờ đưԚc chuyển đến phòng bệnh nhân. Cô chìa phù hiệu ra cho một tình nguyện viên đứng tuổi có mái tóc ánh xanh và đeo bảng tên ghi Bà Novotny. “Sáng nay có một giԆ lê lớn đưԚc đưa đến đây phải không?” Sam hԆi bà. “Ồ, vâng,” tình nguyện viên này nói. “Tất cả chúng tôi đều kinh ngạc trước kích cԘ của những trái lê ngon mắt đó.” “Bà có tình cờ để ý đến chiếc xe tải hoặc xe hơi đã mang chúng đến không?” “Thật tình là có. Đó là một chiếc xe hơi màu đen - kiểu xe của các ngôi sao điện ảnh ấy - tôi biết thế vì lúc đó có hai thanh niên ngồi ngay đằng kia và hԄ rất ngưԘng mộ nó. Một cậu nói nó đáng giá ít nhất ba trăm ngàn đô la!” “HԄ có nhắc gì đến loại xe không?” “Có đấy. HԄ nói đó là một...” Bà ngừng lại suy nghĩ một hồi rồi khuôn mặt sáng bừng lên. “HԄ nói đó là một chiếc Bentley! Tôi cũng có thể mô tả người tài xế: anh ta mặc đồ đen, đội mũ lưԘi trai đen. Anh ta mang giԆ lê đến đặt trên bàn làm việc của tôi. Anh ta nói chúng đưԚc gԤi cho bà Leigh Manning và nhờ tôi chuyển cho bà ấy càng sớm càng tốt. Tôi đã bảo với anh ta là tôi sẽ làm như vậy.” Sam cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ ngu ngốc tuyệt đối khi cứ bԂ ám ảnh bởi một giԆ hoa quả đắt tiền rõ ràng vô hại đưԚc một tài xế lái Bentley chuyển đến. Shrader đã đúng hoàn toàn. “Cám ơn bà, bà Novotny, bà đã giúp chúng tôi rất nhiều,” Sam máy móc đảm bảo, vì cô nghĩ là làm cho mỗi công dân chԂu hԚp tác cảm thấy hԄ rất giá trԂ là việc rất quan trԄng. Đó là một cách nói “cám ơn bà vì đã sẵn lòng dính dáng đến vụ này.” Bà Novotny quá khoái chí đến nỗi càng cố tԆ ra hữu ích. “Nếu muốn biết bất cứ thông tin gì về người tài xế, cô có thể hԆi người gԤi giԆ lê đến, cô thanh tra.” “Chúng tôi không biết ai là người gԤi,” Sam nói với lại sau lưng. “Không có tấm thiệp nào đi kèm cả.” “Chiếc phong bì đã bԂ rơi ra ngoài.” Cách nói của bà ta làm Sam phải dừng bước và quay lại. Bà Novotny đang cầm một phong bì hình vuông. “Tôi đang đԂnh nhờ một tình nguyện viên mang cái này lên tầng cho bà Manning nhưng sáng nay ai cũng đều bận rộn. Hầu như giường nào ở đây cũng đều có người bԂ thương vì trận bão tuyết. Nhiều người bԂ ngã, bԂ tai nạn xe hoặc bԂ lên cơn đau tim do xúc tuyết.” Sam cám ơn bà rối rít rồi nhận chiếc phong bì, tiếp tục băng qua tiền sảnh. Cô mở phong bì, không mong khám phá ra bất cứ thông tin giá trԂ gì mà chỉ tại cô đã tự bêu xấu mình với Shrader và làm bà Manning lo lắng về giԆ trái cây mà đáng lẽ cái phong bì này phải đưԚc đính kèm. Cô rút từ trong phong bì ra một tờ giấy văn phòng gập đôi rập nổi hoa văn và đԄc tin nhắn viết tay trên đó. Rồi cô dừng hẳn lại. Và đԄc thêm hai lần nữa. Shrader đã lấy xe ra khԆi bãi và đang đԚi ngay bên lề đường ngoài cԤa chính. Hơi khói xì ra từ ống bô và một lớp băng mԆng, cứng đã hình thành trên kính chắn gió. Anh đang dùng tấm thẻ tín dụng cạo nó ra - một công việc thú vԂ khi cần gạt nước đang chạy hết tốc lực trên kính chắn gió còn các khớp ngón tay của anh đều để trần. Cô đԚi trên xe cho đến khi anh đã chui vào trong, vừa thổi vừa chà hai bàn tay lạnh cóng vào nhau; sau đó cô đưa cho anh tờ giấy gấp đôi. “Gì đây hả?” anh vừa hԆi vừa thổi mấy ngón tay. “Lời nhắn đi kèm giԆ lê của bà Manning.” “Sao cô lại đưa nó cho tôi?” “Vì anh đang lạnh,” cô nói, “và tôi nghĩ cái này sẽ... truyền nhiệt cho anh.” Rõ ràng Shrader cho rằng chẳng đời nào có chuyện đó, và anh bày tԆ quan điểm bằng cách phớt lờ tờ giấy rồi tiếp tục chà hai tay vào nhau. Xong xuôi, anh cài số chiếc xe Ford, quan sát kính chiếu hậu và đánh xe khԆi lề đường. Cuối cùng, anh với lấy tờ giấy, hờ hững mở ra bằng ngón tay cái, và khi hԄ đến gần biển báo dừng tại lối sang đường cho khách bộ hành, Shrader cuối cùng cũng liếc nhìn nó. “Mẹ kiếp!” Anh đạp mạnh phanh đến nỗi dây an toàn của Sam siết chặt lại còn đuôi xe quét trên mặt đường phủ băng. Anh đԄc lại lần nữa sau đó từ từ ngẩng mái đầu đen to lớn lên và nhìn cô chằm chằm, đôi mắt nâu sáng rực vừa kinh ngạc vừa hồi hộp - một con chó dữ sung sướng tột cùng vì vừa tóm đưԚc miếng thăn bò tươi roi rói. Anh lắc đầu như thể để tỉnh táo lại. “Chúng ta phải gԄi cho Đại úy Holland,” anh nói, lái chiếc Ford dạt vào lề. Mỉm cười lặng lẽ, anh nhấn số trên chiếc điện thoại vô tuyến. “Đúng là một hành động phi thường, Lileton! Nếu Logan Manning không xuất hiện sớm - khԆe mạnh và tráng kiện - thì cô vừa mới trao cho Sở Cảnh sát New York một vụ án đủ sức biến cô thành người hùng và giúp Holland thành Cảnh sát trưởng nhiệm kỳ tới đấy. Sau này Cảnh sát trưởng Trumanti có thể vui vẻ mà chết đưԚc rồi.” Anh quát vào điện thoại, “Shrader đây. Tôi cần nói chuyện với Đại úy.” Anh lắng nghe một lát rồi nói tiếp, “Nhắn với anh ấy là có chuyện khẩn cấp. Tôi sẽ chờ.” Anh đưa điện thoại ra xa tai để ấn nút câm; sau đó tuyên bố, “Giá kể cô mà chưa phải là thiên thần yêu dấu của Holland thì từ giờ trở đi cô cũng đưԚc vậy rồi.” Sam cố kìm nén cơn giật thột. “Anh bảo tôi là ‘thiên thần’ của anh ấy nghĩa là sao?” Shrader nhìn cô, vẻ xấu hổ. “Quên chuyện tôi vừa nói đi. Dù giữa cô và Holland có chuyện gì đi nữa thì cũng không phải việc của tôi. Tuy nhiên, bây giờ có thể thấy rõ cô không phải người chỉ có mỗi cái mã ngoài, cô rất có năng khiếu, cô kiên trì, cô có khả năng! Đó mới là điều quan trԄng.” “Lúc này, đối với tôi, điều quan trԄng duy nhất là anh đã ám chỉ Đại úy Holland thiên vԂ tôi, và tôi muốn biết tại sao anh lại nghĩ vậy.” “Khỉ thật, ở Phân khu 18 ai mà chẳng nghĩ vậy!” “Ôi, trời ơi, điều đó làm tôi thấy dễ chԂu hơn nhiều đấy,” cô nói bằng giԄng châm chԄc. “Giờ thì trả lời câu hԆi của tôi đi nếu không tôi sẽ cho anh thấy sự ‘kiên trì’ mà anh chưa bao giờ...” Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, và Shrader giơ tay ngăn chặn cơn bùng nổ của Sam. “Tôi sẽ đԚi,” anh nói rồi nhìn Sam, ước lưԚng mức độ quyết tâm của cô và cuối cùng quyết đԂnh tin vào lời đe dԄa của cô. “Xét theo bằng chứng thôi,” anh nói, sau khi lại ấn nút câm. “Cô là thanh tra mới vào nghề, nhưng cô muốn vào Đội TrԄng án ở Phân khu 18 và thế là cô đưԚc vào Đội TrԄng án. Chúng tôi có nhiều vụ án không lối thoát, nhưng Holland không muốn giao cho cô bất cứ vụ nào trong số đó; anh ta muốn cô bắt đầu bằng một vụ sạch sẽ ngon nghẻ. Cô cần một cộng sự thường trực, nhưng Holland không phân cho cô làm việc cùng một người bất kỳ nào đó. Anh ta muốn đích thân lựa chԄn cộng sự cho cô...” Sam chộp lấy lời giải thích duy nhất chẳng hề thԆa đáng mà cô có thể nghĩ ra ngay lúc này. “Hiện tại Holland đang giữ trách nhiệm phân công công việc cho mԄi người, vì vԂ trí của Trung úy Unger vẫn còn trống.” “Phải, nhưng Holland không phân một cộng sự bất kỳ cho cô, vì anh ta muốn đảm bảo cộng sự của cô là người thực sự giԆi, một người ‘hԚp’ với cô.” “Vậy thì tại sao anh ta lại có thể chԄn anh chứ?” Shrader cười toe trước lời chế giễu của cô. “Vì anh ta biết tôi sẽ ‘canh chừng’ cô.” “Anh ấy bảo anh canh chừng tôi à?” Sam há hốc miệng, choáng váng phẫn nộ. “Chính xác từng từ một.” Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nhún vai ra vẻ không thèm quan tâm. “Tốt, nếu chỉ có thế mà mԄi người đều nghĩ là có chuyện kỳ quặc thì tất cả các vԂ chỉ là một đám mụ già nhiều chuyện thôi.” “Làm ơn đi, Lileton. Nhìn lại mình xem - cô không phải một nữ cảnh sát điển hình. Cô không chԤi thề, cô không tức giận, cô quá đứng đắn và nữ tính, và trông cô không giống cảnh sát.” “Anh chỉ chưa nghe thấy tôi chԤi thề thôi,” Sam chỉnh lại, “và anh chưa thấy tôi nổi giận, còn dáng vẻ của tôi thì có vấn đề gì nào?” “Không có gì. Cứ hԆi Holland và vài người ở Phân khu 18 xem - hԄ nghĩ cô trông rất khá. Tất nhiên, các nữ thanh tra ở Phân khu 18 đều già hơn cô nhiều và nặng hơn năm sáu cân, vì vậy hԄ không có gì nhiều để so sánh với cô.” Sam lắc đầu ghê tởm và cố giấu sự nhẹ nhõm của mình, nhưng lời tuyên bố kế tiếp của anh đã làm cô giật mình và chấm dứt ngay khoảng thư giãn tạm thời đó. “Vì cô muốn biết toàn bộ sự thật,” anh nói, “theo lời đồn ở trụ sở chính, cô có người quen có thế lực - bạn bè đԂa vԂ cao - đại loại thế.” “Đúng là lối tư duy điển hình,” Sam nói, cố ra vẻ thích thú khinh khỉnh. “Hễ một phụ nữ bắt đầu thành công trong lĩnh vực nào đó do đàn ông làm chủ là cánh đàn ông các người lại sẵn sàng áp đặt cho thành công đó bất cứ nguyên nhân gì, bất cԠ thԠ gì, ngoại trừ khả năng.” “Tốt, khoản đó thì cô có thừa,” Shrader bất ngờ nói; rồi anh đột ngột ngừng lại khi Holland cuối cùng cũng nhận điện và rõ ràng đang bắt đầu cằn nhằn Shrader vì đã giữ máy làm tốn tiền điện thoại. “Vâng, thưa Đại úy, tôi biết - có lẽ năm phút. Vâng, thưa Đại úy, nhưng thanh tra Lileton đã khám phá ra một chuyện mà tôi cho là anh muốn biết ngay.” Vì Shrader là thanh tra chính xԤ lý vụ án và cũng là người “chԂu trách nhiệm về cô” nên Sam những tưởng anh sẽ lấy điểm từ phát hiện của cô hoặc ít nhất cũng tự mua vui bằng cách trực tiếp nói với Holland, nhưng trước sự bất ngờ của Sam, Shrader trao điện thoại cho cô kèm theo cái nháy mắt. “Holland nói tốt nhất đây nên là chuyện hay ho.” Đến lúc kết thúc cuộc gԄi, Sam hoàn toàn tin chắc Đại úy Thomas Holland cho rằng thông tin của cô xứng đáng với một cuộc gԄi đắt tiền. Thực ra, anh ta nghĩ nó xứng đáng để ngay lập tức huy động một cách toàn diện tất cả nhân sự và tài nguyên của Sở Cảnh sát New York. “Sao?” Shrader nói kèm theo nụ cười toe đầy vẻ thấu hiểu. “Holland nói gì?” Sam trả điện thoại cho anh và tóm tắt cuộc đàm thoại. “Về cơ bản, anh ấy nói rằng trong cuộc tìm kiếm người chồng, bà Manning sẽ nhận đưԚc từ Sở Cảnh sát New York sự trԚ giúp mà cô ta chưa từng tưởng tưԚng đến.” “Hoặc chưa từng mong muốn,” Shrader nói thẳng thừng. Anh liếc mắt về phía tầng bốn bệnh viện và lắc đầu. “Người phụ nữ đúng là một diễn viên quá đԀnh! Cô ta đã hoàn toàn đánh lừa đưԚc tôi.” Sam máy móc nhìn theo ánh mắt anh. “Cả tôi nữa,” cô cau mày thừa nhận. “Vui lên đi,” anh khuyên cô trong lúc hԄ lái xe rời khԆi lề đường. “Cô đã mang lại niềm vui cho Holland, và giờ đây, anh ta đang gԄi điện thoại cho Trumanti, mang lại niềm vui cho ngài Cảnh sát trưởng. Đến tối nay, Trumanti sẽ mang lại niềm vui cho ngài ThԂ trưởng. Vấn đề lớn nhất đối với tất cả chúng ta,” anh vừa vào số vừa nói, “là phải giữ bí mật tất cả những gì chúng ta biết. Nếu đám Cảnh sát Liên Bang nghe phong thanh về chuyện này thì thể nào hԄ cũng tìm cách nhảy vào cho xem. Suốt mấy năm nay hԄ vẫn luôn cố gắng gán cho Valente cả tá tội danh nhưng chẳng bao giờ có thể cho chúng đứng vững đưԚc. HԄ sẽ không vui khi Sở Cảnh sát New York thành công tại nơi hԄ đã thất bại đâu.” “Chẳng phải vẫn hơi quá sớm để hân hoan vui sướng thế này sao?” Sam nói. “Nếu Logan Manning hóa ra vẫn còn sống khԆe mạnh, thì làm gì có ‘vụ án’ nào.” “Đúng, nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng sẽ không có chuyện đó đâu. Đến lúc đi ăn trưa rồi,” anh bổ sung sau khi liếc nhìn đồng hồ. “Tôi nԚ cô một lời xin lỗi vì lúc nãy đã đập tan giả thuyết của cô. Tôi sẽ mua đãi cô một cái hamburger cho bữa trưa.” Đề nghԂ phi thường của anh khiến Sam không tin nổi vào tai mình. Shrader quá kẹo đến nỗi mԄi người ở Phân khu 18 đều lôi điều đó ra làm trò cười. Trong vài ngày hԄ ở trên núi cùng nhau, anh đã gài cô mua cà phê và đồ ăn vặt ở bệnh viện. Dựa theo chuyện đó cộng với thái độ lúc nãy của anh trước “giả thuyết” của cô, Sam quyết đԂnh chԄn cách trả thù mà cô biết là sẽ hành hạ đưԚc anh: “Anh nԚ tôi một chầu bít tӶt cho bữa tối.” “Không có cơ hội đó đâu.” “Tôi biết một chỗ rất hԚp. Nhưng trước tiên, Đại úy Holland muốn chúng ta gԄi vài cuộc cho các nhà chức trách đԂa phương.” C H Ư Ơ N G 6 Không thể chԂu nổi khi nghĩ đến chuyện ăn uống hay những phàn nàn của y tá về vấn đề này, Leigh giấu hai mẩu bánh mì nướng cùng quả lê trong ngăn kéo bàn ngủ; sau đó cô ngả lưng xuống giường, ngẫm nghĩ về lời nói và hành động của các thanh tra. Sau vài phút, cô đi đến một quyết đԂnh và gԄi điện thoại cho thư ký. Từ căn hộ trên đại lộ 5 của Leigh, Brenna trả lời điện thoại ngay hồi chuông đầu tiên. “Cô có tin gì về ông Manning chưa?” Brenna hԆi ngay sau khi đã đưԚc Leigh trấn an về tình hình của cô. “Chưa, vẫn chưa có tin gì,” Leigh nói, cố không để lộ cảm giác chán nản trong lòng. “Tôi cần vài số điện thoại. Chúng không lưu trong máy vi tính đâu. Chúng đưԚc ghi ở cuốn sổ đԂa chỉ nhԆ trong ngăn kéo bên phải cái bàn viết trong phòng ngủ của tôi.” “ĐưԚc rồi, số của ai vậy?” Brenna hԆi, và Leigh có thể hình dung ra cảnh cô gái tóc vàng nhԆ bé giԆi giang ấy đã chộp lấy cây bút và sẵn sàng đáp ứng bất cứ yêu cầu nào y như thường lệ. “Tôi cần số điện thoại cá nhân của ThԂ trưởng Edelman cả ở văn phòng và tại nhà. Tôi cũng cần số điện thoại tại văn phòng và nhà riêng của William Trumanti. Ông ấy sẽ đưԚc lưu lại bằng tên hoặc ‘Cảnh sát trưởng’. Tôi sẽ đԚi máy trong khi cô đi.” Brenna trở lại bên điện thoại nhanh đến nỗi Leigh biết chắc cô ta đã chạy hết tốc lực từ phòng ngủ của Leigh. “Tôi còn giúp gì đưԚc nữa không?” Brenna hԆi. “Ngay bây giờ thì không.” “Courtney Maitland đã đến đây mấy lần,” Brenna nói. “Cô bé ấy tin chắc như đinh đóng cột là cô đã chết và nhà chức trách đang che đậy việc đó.” Bình thường, chỉ cần nghe nhắc đến cô bé trực tính sống cùng tòa nhà là Leigh đã cảm thấy vui rồi, nhưng bây giờ thì không. “Bảo Courtney là lần trò chuyện gần đây nhất, hai cô cháu đã nói đến cảm nhận của cô bé đối với người vԚ mới của cha cô bé. Chuyện đó sẽ giúp cô bé tin là tôi vẫn còn sống và đang nói chuyện.” “Tôi sẽ gԄi cho cô bé ngay,” Brenna nói. “Tôi đã thu xếp một y tá riêng cho cô ngay khi nghe tin về tai nạn. Bà ta đã đến đó chưa?” “Rồi, cám ơn. Sáng nay tôi đã để bà ta đi rồi, nhưng lẽ ra tôi nên giữ bà ta lại thêm một ngày nữa.” “Vì cô vẫn chưa cảm thấy khԆe hơn à?” “Gì cơ?” Tâm trí Leigh đã trôi đến với những cuộc điện thoại mà cô đԂnh gԄi. “Không, vì bà ta dễ bԂ dԄa nạt hơn y tá bệnh viện.” ThԂ trưởng Edelman đang trên đường đến một cuộc hԄp thì Leigh gԄi tới, nhưng khi nghe thư ký nói Leigh đang chờ, ông trả lời điện thoại ngay. “Leigh, thành thật chia buồn về những chuyện đã xảy ra. Cô khԆe không?” “Tôi khԆe, thưa ThԂ trưởng,” Leigh trả lời, cố hết sức giữ giԄng đều đều. “Nhưng vẫn chưa có bất cứ tin tức gì về Logan.” “Tôi biết. Chúng tôi đã yêu cầu cảnh sát tiểu bang giúp đԘ và hԄ đang cố hết sức, nhưng thường hԄ rất bận bԂu.” Ông ngừng lại và ân cần hԆi, “Tôi có thể giúp đưԚc gì không?” “Tôi biết đòi hԆi thế này thì cũng hơi quá đáng - thậm chí vụ này còn chẳng thuộc trách nhiệm của Sở Cảnh sát New York - nhưng chỉ có hai thanh tra lên đây tìm kiếm Logan, và thời gian đang trôi đi. Liệu có thể cԤ thêm nhiều người lên đây hỗ trԚ tìm kiếm không? Tôi sẵn lòng hoàn trả cho thành phố bất cứ chi phí về nhân lực nào, hoặc bất kỳ chi phí liên quan nào - vấn đề chi phí không quan trԄng.” “Vấn đề không nằm hoàn toàn ở chi phí. Sở Cảnh sát New York gặp một số khó khăn về thẩm quyền. Cảnh sát trưởng Trumanti không thể cԤ một ‘đội xâm lưԚc’ vào Catskills nếu không nhận đưԚc yêu cầu hỗ trԚ tìm kiếm từ cảnh sát đԂa phương, chính hԄ mới giữ thẩm quyền ở đó.” Đối với Leigh, những nghi thức thực thi pháp luật chẳng khác gì chuyện linh tinh vớ vẩn - và cô không có thời gian cho chuyện đó. “Ngoài trời đang mười tám độ, thưa ThԂ trưởng, và chồng tôi đang ở đâu đó ngoài kia, bԂ mất tích. Cục Điều tra Liên bang có quyền xét xԤ khắp nơi. Tôi đang tính chuyện gԄi cho hԄ.” “Tất nhiên cô có thể thԤ,” ông nói, nhưng nghe giԄng ông, Leigh biết chắc ông cho rằng cô không có bất cứ hy vԄng gì trong việc huy động Cục Điều tra Liên bang tham gia cuộc tìm kiếm. “Theo hiểu biết của tôi thì còn rất nhiều người bԂ mất tích trong trận bão tuyết đó, Leigh ạ, nhưng người ta cho rằng hԄ vẫn đưԚc an toàn, chỉ có điều không thể đào đưԚc lối ra hoặc sԤ dụng điện thoại. Sao cô không gԄi cho Bill Trumanti để đưԚc cập nhật tình hình nhỉ?” “Tôi sẽ làm ngay. Cám ơn ông, ThԂ trưởng,” Leigh nói, nhưng cô không thành tâm cảm thấy biết ơn ông. Cô đang phát điên, và cô muốn nhiều hơn là những lời thông cảm cũng như chia buồn. Cô muốn sự giúp đԘ, hoặc ít nhất là những gԚi ý giúp cô có thể nhận đưԚc sự giúp đԘ. Khi cô gԄi thì Cảnh sát trưởng Trumanti không có ở văn phòng, nhưng khoảng nԤa tiếng sau ông gԄi lại cho cô. Trước sự bất ngờ và nhẹ nhõm của Leigh, Trumanti không chỉ cung cấp những gԚi ý đơn thuần; ông đang huy động toàn bộ sự hỗ trԚ và các nguồn lực của Sở Cảnh sát New York để tìm kiếm Logan. “Vấn đề thẩm quyền mà ngài ThԂ trưởng đề cập đến đang đưԚc giải quyết trong khi chúng ta nói chuyện,” ông nói. Ông ngừng lại một lát, che ống nghe nói gì đấy với một người khác đang ở đó, sau đó quay lại nói chuyện với Leigh. “Tôi vừa nhận đưԚc thông báo là các thanh tra của Đại úy Holland ở trên đó đã liên lạc đưԚc với chính quyền đԂa phương và hԄ hoàn toàn ủng hộ Sở Cảnh sát New York tham gia công tác tìm kiếm và cứu hộ. Thực ra, quan điểm của hԄ là ‘càng nhiều người giúp càng tốt’. Như cô biết đó, Leigh, đó là một trận bão tuyết chết tiệt, và các nhà chức trách cùng cơ quan đԂa phương vẫn đang làm việc suốt ngày, cố gắng hỗ trԚ cư dân.” Leigh cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi gần như muốn khóc. “Theo dự báo chẳng mấy chốc thời tiết sẽ khá hơn,” ông tiếp tục. “Tôi vừa phê chuẩn cho Sở Cảnh sát New York đưԚc phép sԤ dụng trực thăng tìm kiếm ngôi nhà ngay khi độ cao và tầm nhìn đưԚc cải thiện đến mức an toàn. Có nhiều khu vực phải lùng kiếm, cho nên đừng quá vội hy vԄng. Trong khi chờ đԚi, hiện giờ cô có hai thanh