🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook 365 Truyện Kể Hằng Đêm Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn Lời nói đầu Thế giới đa sắc màu, huyền ảo, hấp dẫn trong truyện kể luôn là lựa chọn lí tưởng cho các bạn nhỏ trước giờ đi ngủ. Không chỉ là món ăn tinh thần bổ dưỡng, là cầu nối êm ái đưa các bé vào giấc ngủ ngon, mỗi câu chuyện còn ẩn chứa những ý vị sâu xa về cuộc sống, về tình người, nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ. 365 truyện kể hằng đêm là bộ truyện thiếu nhi được phân chia chủ đề theo các mùa trong năm: xuân, hạ, thu, đông. Ở mỗi tập truyện, các bạn nhỏ sẽ được chìm đắm trong thế giới li kì của Truyện kể xứ thần tiên; thu nhận được nhiều điều bổ ích, lí thú trong phần Truyện kể tri thức; học được nhiều điều hay lẽ phải qua những Câu chuyện về thói quen tốt và đức tính tốt; mở mang tầm hiểu biết qua Truyện kể danh nhân; thả hồn bay bổng trong mỗi Truyện kể dân gian. Lời lẽ mộc mạc, hình ảnh minh họa sống động, 365 truyện kể hằng đêm sẽ là món ăn tinh thần bổ dưỡng, chắp cánh cho mỗi giấc mơ hằng đêm của bé. Hãy cùng mở ra và khám phá những câu chuyện kể ý nghĩa, để mỗi ngày vui của các bạn nhỏ được khép lại bằng không gian đẹp đẽ của 365 truyện kể hằng đêm, để những ước mơ được bay cao, bay xa! BAN BIÊN TẬP https://thuviensach.vn VỊT CON XẤU XÍ (Lược dịch) Trong một khu rừng nọ, có một cô Vịt mẹ đang ấp trứng, hồi hộp mong chờ đến ngày được gặp mặt những đứa con yêu quý của mình. Cuối cùng ngày đó cũng đến, từng quả trứng nở ra, những chú vịt con xinh xắn và đáng yêu lần lượt nhảy ra ngoài, kêu “Cạc cạc”, Vịt mẹ vui lắm. Nhưng vẫn còn một quả trứng lớn nhất ở trong ổ vẫn chưa nở, thế là nó lại nằm xuống ấp tiếp. Bác Vịt già đi ngang qua, hỏi Vịt mẹ: “Này, cô đang làm gì ở đấy thế? Con của cô đã nở hết chưa?” Vịt mẹ nói: “Vẫn còn một trứng chưa nở chị ạ.” Bác Vịt già bèn đi tới xem quả trứng và nói: “Quả trứng to thế này, chắc chắn không phải là trứng của cô đâu. Không chừng lại là trứng Gà tây đấy!” Vịt mẹ nghe lời bác Vịt già nói thì đâm bán tin bán nghi. Bác Vịt già lại nói: “Tốt nhất là cô cứ mặc kệ nó, mau đi dạy lũ con của mình bơi lội đi!” “Không! Tôi nhất định phải ở đây.” Nói xong, Vịt mẹ lại nằm xuống cái ổ của mình. Vài ngày trôi qua, quả trứng cuối cùng cũng nở. “Con Vịt này vừa to vừa xấu quá đi mất!” Vịt mẹ nhìn đứa con của mình rồi thốt lên: “Chẳng lẽ nó đúng là con của chị Gà tây?” Vịt mẹ bắt đầu nghi ngờ. https://thuviensach.vn Ngày hôm sau, Vịt mẹ dẫn các con của mình đến bờ ao. Vịt mẹ nhảy xuống ao trước rồi các chú Vịt con lần lượt theo sau, chú Vịt con xấu xí cũng theo các anh chị nhảy xuống ao và bơi lội. Vịt mẹ nhìn thấy thế, nghĩ bụng: “Tốt quá rồi, nó biết bơi kìa, vậy là không phải con của chị Gà tây!” Tuy nhiên, một việc không mong muốn lại xảy ra, đó là các anh chị thấy Vịt con xấu xí quá nên suốt ngày chế giễu nó, gọi nó là “Vịt con xấu xí”. Vịt con luôn bị anh chị bắt nạt, cứ nhìn thấy nó ở đâu là chúng lại đuổi đánh, mổ nó tới tấp, ngay cả cô bé chủ nhà thường cho vịt ăn nhìn thấy Vịt con xấu xí cũng đá nó sang một bên chỉ vì nó xấu xí quá. Chú Vịt con tội nghiệp chỉ còn cách trốn vào trong góc tường, khóc tấm tức một mình. Một ngày nọ, nó quyết định bỏ nhà ra đi. Trời tối, nó đến một đầm lầy, dưới đầm có rất nhiều Vịt trời đang bơi lội. Vịt con vừa đói vừa mệt, nằm xuống bãi cỏ ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, các chú Vịt trời phát hiện ra Vịt con, chúng bay đến chào hỏi người bạn mới. Vịt con liền kể cho chúng nghe câu chuyện của mình. Chú Vịt đầu đàn tỏ vẻ thông cảm, nói: “Bạn rất xấu xí, nhưng chúng tôi không quan tâm đến chuyện đó đâu, bạn có thể ở cùng với chúng tôi.” Thế là Vịt con xấu xí ở lại đầm lầy với đàn Vịt trời mấy ngày. Một hôm, khi Vịt con xấu xí đang bơi lội với các bạn Vịt trời thì có hai chú chim Nhạn bay ngang qua, bỗng nhiên, có https://thuviensach.vn tiếng “Pằng pằng” vang lên, hai chú Nhạn rơi xuống bụi lau sậy, hóa ra là chúng bị trúng đạn của thợ săn. Vịt con xấu xí sợ quá, khóc òa lên, nó không dám ở lại đây nữa. Thế là nó chào các bạn Vịt trời và lại bắt đầu quãng đường lưu lạc của mình. Chập tối, nó nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ, trong nhà chỉ có một bà lão sống cùng với một chú Mèo con và một chị Gà mái. “Bà ơi, cháu có thể ở lại nhà bà không ạ?” Vịt con xấu xí mạnh dạn hỏi. Mắt bà lão rất kém nên bà cứ tưởng đó là một con Gà mái béo, bà nghĩ bụng: “Trời ạ, cuối cùng mình cũng có trứng để ăn rồi.” Vì vậy, bà lão vui mừng nói: “Tất nhiên là được!” Thế nhưng, ba tuần đã trôi qua mà nó vẫn chưa đẻ được quả trứng nào. Vịt con xấu xí đành phải rời khỏi nhà bà lão. Lần này, nó đi đến một hồ nước. Khi mặt trời vừa mới ló rạng, có một bầy Thiên nga xinh đẹp từ khu rừng nhỏ gần đó bay đến. Vịt con thốt lên: “Trời! Đây là chim gì thế nhỉ? Đẹp quá! Mình chưa bao giờ được nhìn thấy loài chim nào đẹp đến thế.” Nó thầm nghĩ: Nếu một ngày nào đó, mình cũng trở nên xinh đẹp như thế thì thật là tuyệt biết bao! Một lúc sau, bầy Thiên nga bay đi mất. https://thuviensach.vn Không bao lâu sau, mùa đông đã tới, nước trong hồ lạnh cắt da cắt thịt, Vịt con chỉ còn cách bơi qua bơi lại liên tục để không bị lạnh cóng. Một hôm, nó tìm thấy một đống cỏ khô và trốn ở trong đó suốt cả mùa đông. Cuối cùng, mùa xuân cũng tới, những tia nắng ấm áp chiếu rọi xuống mặt đất, những chú chim Sơn ca bắt đầu cất tiếng hót líu lo chào mùa xuân. Bấy giờ, Vịt con xấu xí lại nhìn thấy có ba chú chim Thiên nga bay tới, nó mừng rỡ dang đôi cánh và đập thật mạnh xuống đất, bỗng nhiên, nó cảm thấy đôi cánh của mình khỏe hơn lúc trước rất nhiều. Thế nhưng những chú Thiên nga đã bay xa lắm rồi, nó không đuổi kịp được, chỉ biết nhìn theo và thầm nghĩ: “Nếu mình cũng xinh đẹp như họ thì thật là tốt biết bao!” Nghĩ đến đấy, nó lại cúi đầu ủ rũ và đi xuống hồ, bỗng nhiên, nó nhìn thấy trên mặt nước hiện lên hình ảnh một chú Thiên nga trắng vô cùng xinh đẹp. Đúng vậy! Đó chính là chú Thiên nga trắng mà nó hằng ngưỡng mộ. Những cô cậu bé đứng chơi bên hồ đều chỉ vào nó và khen: “Nhìn kìa! Chú Thiên nga trắng mới đẹp làm sao!” Vịt con xấu xí kinh ngạc thốt lên: “Trời! Thì ra mình không phải là một chú Vịt con xấu xí mà chính là Thiên nga xinh đẹp!” https://thuviensach.vn Hans Christian Andersen Trò chuyện cùng bé Lúc đầu, Vịt con rất xấu xí nên không ai yêu quý. Nhưng khi trưởng thành, chú Vịt con xấu xí lại biến thành một chú chim Thiên nga xinh đẹp. Khi đánh giá một con người, chúng ta không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài của người ấy, cũng không nên dựa vào những gì mình nhìn thấy trước mắt. Vì rất có thể bây giờ họ chính là chú Vịt con xấu xí, nhưng sau này sẽ trở thành Thiên nga trắng xinh đẹp. https://thuviensach.vn NÀNG CÔNG CHÚA VÀ HẠT ĐẬU (Lược dịch) Ngày xửa ngày xưa, có một chàng Hoàng tử ở một vương quốc nọ luôn ao ước lấy được một nàng công chúa phải ra công chúa về làm vợ, nhưng chàng đã tìm kiếm rất lâu mà vẫn chưa gặp được nàng công chúa hoàn thiện hoàn mĩ đó. Rất nhiều cô gái tự nhận mình là công chúa đến yết kiến Hoàng tử, nhưng chàng không có cách nào để phân biệt ai là công chúa thật, ai là công chúa giả. Vì thế mà Hoàng tử trở nên cau có, ủ ê, chàng mong muốn tìm được một nàng công chúa thật sự biết bao nhiêu. Một buổi tối nọ, trời nổi cơn giông, sấm chớp ầm ầm, mưa to như trút nước. Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên, khi thị vệ ra mở cửa thì nhìn thấy một cô gái đang đứng trên bậc thềm, nàng nói mình chính là một nàng công chúa thực sự. Thế nhưng, bộ quần áo rách rưới, ướt như chuột lột vì mưa của nàng làm cho nàng tiều tụy quá thể. Nước mưa thấm ướt mái tóc, quần áo và cả đôi giày của nàng, những giọt nước không ngừng rỏ tí tách xuống mặt đất. Mọi người trong vương quốc không tin đó là một nàng công chúa thật sự. https://thuviensach.vn Đúng lúc đó, Hoàng hậu nói: “Cứ cho cô gái ấy vào, ta đã có cách để biết cô ấy là công chúa thật hay công chúa giả rồi.” Sau đó, Hoàng hậu đi vào phòng ngủ, sai người hầu dọn sạch giường, đặt một hạt đậu trên mặt giường và sai người hầu xếp hai mươi tấm đệm lên giường, che lấp hạt đậu. Tiếp theo, Hoàng hậu lại sai người trải hai mươi tấm ga trải giường bằng nhung lên trên những tấm đệm. “Tối nay nàng hãy ngủ trên chiếc giường này nhé.” Hoàng hậu nói. Sáng hôm sau, Hoàng hậu hỏi cô gái rằng tối qua nàng ngủ có ngon không. “A, không ngon một chút nào ạ!” Cô gái đáp, “Suốt đêm, con gần như không thể chợp mắt được. Hình như ở dưới giường của con có một vật gì đó rất cứng, khiến toàn thân con đau nhức đến nỗi không thể ngủ được!” “Bây giờ mọi người đã thấy cả rồi nhé, đây mới đúng là một nàng công chúa thực thụ!” Hoàng hậu nói. “Vì cho dù đã nằm trên hai mươi tấm nệm và hai mươi tấm ga trải giường bằng nhung, nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu nhỏ ở dưới giường.” Hoàng tử nghe Hoàng hậu nói đây chính là một nàng công chúa thực sự thì vô cùng vui mừng, nhanh chóng cử hành hôn lễ với nàng và họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Hans Christian Andersen https://thuviensach.vn Trò chuyện cùng bé Cô gái ăn vận rách rưới trong đêm mưa gió có phải là một nàng công chúa thực sự hay không? Trong rất nhiều trường hợp, chúng ta không thể phân biệt được thật giả và thường bị hình thức bên ngoài đánh lừa. Vậy thì chúng ta lại càng cần phải suy nghĩ, tìm ra một kế sách thật là hay thì mới có thể tìm được câu trả lời đúng nhất! https://thuviensach.vn XENA VÀ BINA (Lược dịch) Xena là một cô gái rất xinh đẹp và lương thiện, nàng có một người em gái cùng cha khác mẹ tên là Bina. Dì ghẻ và Bina thường xuyên ức hiếp Xena, nàng không thể chịu được sự ngược đãi của hai mẹ con dì ghẻ nên đã bỏ nhà ra đi. Trên đường đi, nhìn thấy một hốc cây rất to, nàng liền chui vào hốc cây đó và đến được Vương quốc Mèo. Ở đó có rất nhiều loài mèo sinh sống, lớn có, nhỏ cũng có, trong đó, có một con mèo lớn tuổi nhất thường được gọi là Ông Mèo già. Vì Xena là một cô gái rất hiền lành và tốt bụng nên tất cả cư dân ở Vương quốc mèo đều rất yêu quý nàng và mời nàng ở lại Vương quốc. Hàng ngày, nàng tận tình chăm sóc những chú mèo trong Vương quốc và còn hát cho chúng nghe. Thời gian cứ thế trôi qua, mọi người đều rất vui vẻ. Một hôm, Xena bỗng cảm thấy trong lòng không vui, thì ra là nàng nhớ nhà. Tuy dì ghẻ và Bina đối xử với nàng không tốt nhưng nàng vẫn muốn về nhà thăm họ. Ông Mèo già đồng ý cho Xena về nhà, lại còn chuẩn bị một gói quà cảm ơn nàng nữa. Ông Mèo già có một cái chum nước thần kì bằng vàng. Ông bảo Xena nhảy vào chum nước tắm, kì lạ thay, khi tắm xong, toàn thân nàng bỗng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Xena về đến nhà, nghe thấy tiếng gà trống gáy, nàng quay người lại nhìn, bỗng nhiên, trên đầu nàng xuất hiện một ngôi sao vàng lấp lánh. https://thuviensach.vn Lúc đó, có một chàng Hoàng tử đi ngang qua, nhìn thấy Xena xinh đẹp vô cùng nên đã ngỏ lời cầu hôn nàng. Xena đồng ý và họ quyết định vài ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ. Cô em gái Bina nhìn thấy chị mình may mắn nên cũng muốn thử vận may của bản thân xem thế nào. Cô ta cũng chui vào hốc cây nọ và đến Vương quốc Mèo. Thế nhưng, Bina xấu tính và lười biếng quá nên mọi người đều ghét cô ta. Cuối cùng, ông Mèo già tức giận quá, quẳng Bina vào một thùng dầu. Bina đen đủi bị dầu dính vào người, đi một bước lại trượt một bước, mãi mới về đến nhà. Trên đường đi, cô ta nghe thấy tiếng một con lừa kêu, quay người lại nhìn, bỗng nhiên trên đầu Bina mọc ra một cái đuôi lừa, không sao gỡ ra được. Ngày đón dâu đã tới, dì ghẻ ép Xena phải nhường áo cưới cho em mặc, sau đó, bà ta đội lên đầu Bina một tấm khăn bằng lụa đỏ, che cái đuôi lừa đi. Khi đoàn người rước dâu đi qua hốc cây dẫn vào Vương quốc Mèo, các chú mèo cất tiếng hát: Meo meo meo, hu hu hu, Mau kéo khăn lụa đỏ đội đầu, Hoàng tử ơi, chàng đã bị lừa, Người trong kiệu không phải cô dâu! Hoàng tử nghe thấy lũ mèo hát thế thì cảm thấy vô cùng kì lạ, bèn kéo chiếc khăn đội đầu của cô dâu ra, quả nhiên, đó chính là Bina với cái đuôi lừa trên đầu. Hoàng tử tức giận quay trở về nhà https://thuviensach.vn Xena, rút bảo kiếm yêu cầu mụ dì ghẻ giao Xena ra, mụ ta chỉ còn cách ngoan ngoãn làm theo lời chàng. Ngay sau đó, Hoàng tử và Xena tổ chức hôn lễ, ngôi sao trên đầu Xena sáng lấp lánh, khiến nàng lại càng trở nên xinh đẹp bội phần. Ông Mèo già cũng dẫn theo con cháu của mình đến tham dự hôn lễ. Mọi người cùng thưởng thức bữa tiệc linh đình, chúc phúc cho Hoàng tử và Xena. Truyện cổ Grim Trò chuyện cùng bé Tại sao các chú mèo lại rất yêu quý Xena mà không phải là Bina? Đó là vì Xena chăm chỉ, lương thiện và tốt bụng; ngược lại, Bina là một người xấu tính, ích kỉ và lười biếng nên mới bị mọi người ghét. Chính vì thế, chúng ta cũng phải rèn thói quen yêu lao động và lễ phép, chân thành với người khác, có như vậy thì mới được mọi người yêu quý. https://thuviensach.vn KÍNH LÚP CỦA CÁO CON Mấy hôm nay Hổ bị ốm nên nhờ Cáo cai quản giúp những động vật trong khu rừng. Cáo hí hửng ra mặt, nó thường xuyên đeo một cái kính lúp trước ngực và nghênh ngang đi lại trong rừng. Các động vật khác không biết kính lúp là cái gì nên cứ đi theo Cáo, đoán già đoán non mãi. Gà trống nói: “Tôi nghĩ đó chính là một sợi dây chuyền, Cáo đeo nó để chứng tỏ sự giàu có của mình ấy mà.” Thỏ trắng lại nói: “Tôi lại nghĩ đó là một cái thẻ bài, chắc là Cáo muốn ra oai đây mà.” Một hôm, Cáo ra ngoài thị sát tình hình khu rừng, nó lại đeo chiếc kính lúp vào cổ. Thần dân trong Vương quốc rừng sâu đều muốn nhân cơ hội này tìm hiểu xem thứ ở trên cổ Cáo rốt cuộc là cái gì. Thỏ trắng là người đầu tiên bị Cáo gọi tới, nó dùng kính lúp soi một lượt khắp người Thỏ trắng. Cuối cùng, Cáo nói với Thỏ trắng: “Cứ tưởng cậu sạch sẽ lắm, ai ngờ trên người lại có mấy cọng lông rối đây này. Thật đáng xấu hổ! Sao cậu không nhổ mấy sợi lông rối ấy đi cho rồi? Mau về nhà nhổ đi, sau đó viết báo cáo mang tới cho tôi xem!” Sau khi bị mắng một trận nên thân, Thỏ trắng mới biết vật ở trên cổ Cáo là một cái kính phóng đại, chuyên dùng để soi mói khuyết điểm của mọi người. Các loài vật khác biết chuyện xảy ra với https://thuviensach.vn Thỏ trắng thì đều cung kính tránh xa Cáo, không dám gây sự với nó. Một hôm, Vịt con nhìn thấy Cáo đang đi về phía mình, liền quay người chạy trốn. Không may, Cáo đã nhìn thấy nó và quát lên: “Đứng lại, mau qua đây!” Vịt con ngại ngùng bước đến gần Cáo. Cáo lại lấy kính lúp ra soi một lượt từ đầu đến chân Vịt con, bỗng nhiên nói: “Chẳng trách vì sao anh đi đường cứ lạch bà lạch bạch, nguyên nhân là do anh quá béo, từ nay về sau đừng có tham ăn nữa nhé!” Vịt con bị Cáo mắng cho một trận, tức giận ôm bụng bỏ đi. Khỉ con đứng trên cây, nhìn thấy Cáo mắng các bạn thì vô cùng tức giận. Nó chạy lại chỗ Cáo, nói: “Thưa người thay thế Đại vương tôn kính, tại sao ngài cứ dùng cái kính lúp đó để soi mọi người mà không soi lại chính mình vậy? Chẳng lẽ ngài không có một khuyết điểm gì hay sao? Mời ngài hãy dùng cái kính này để soi lại chính mình đi!” Cáo nghe thấy Khỉ con nói thế, liền tức giận nói: “Cậu dám hỗn láo với người thay mặt cho Đại vương sao? Ta sẽ dùng cái kính này soi cậu, mỗi ngày một trăm lần!” Khỉ con vốn dĩ chẳng sợ Cáo, nó liền cướp lấy cái kính trên cổ Cáo và ném mạnh xuống đất, cái kính vỡ tan, sau đó, Khỉ con nhún người, leo tót lên cành cây cao. Cáo tức giận chạy quanh gốc cây mấy vòng liền nhưng không tài nào leo lên được, nó chỉ còn cách nhặt lại mấy mảnh kính vỡ và lủi thủi bỏ về. Thỏ trắng, Vịt con và Gà trống đứng từ xa nhìn thấy Cáo đã bị trừng trị thích đáng thì vui mừng vỗ tay hoan hô. https://thuviensach.vn Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Cáo dùng kính lúp để làm gì? Khỉ con đã làm gì Cáo? Câu chuyện này muốn nhắc nhở chúng ta một điều: Không nên chỉ nhìn vào những khuyết điểm của người khác mà cũng nên nhận ra khuyết điểm của chính mình nữa, các bé phải dũng cảm thừa nhận nếu mìn h có khuyết điểm và có ý thức sửa chữa, như vậy thì mới được người khác tôn trọng bé nhé! https://thuviensach.vn CHÓ SÓI BIẾT VẪY ĐUÔI Một con Sói bị rơi xuống hố bẫy, hố sâu quá nên nó không sao thoát ra được. Đúng lúc đó, có một chú Dê đi tới, Sói vội nói với Dê: “Anh bạn thân mến ơi! Vì tình bạn giữa chúng ta, anh có thể giúp tôi không, hãy kéo tôi lên với!” Dê hỏi lại: “Anh là ai? Tại sao lại bị rơi xuống hố bẫy của thợ săn thế?” Sói làm bộ vừa thành thật vừa đáng thương, nói: “Tôi ư, anh không biết tôi hả? Tôi là một chú Chó vừa trung thành vừa tốt bụng đây mà. Để cứu một chú Gà con bị rơi xuống hố, tôi đã không tiếc hi sinh thân mình nhảy xuống đây, bây giờ thì không sao leo lên được. Ôi! Thật là tội nghiệp cho tôi quá!” Dê nhìn Sói một hồi, bán tín bán nghi, nói: “Anh bạn thật sự là Chó sao? Tại sao trông anh lại giống Sói thế nhỉ?” Sói vội vàng nhắm mắt lại và nói: “Tôi là Chó săn mà, nên trông có chút giống Sói thôi. Tuy nhiên, anh bạn cứ yên tâm đi, tôi đích thực là một chú Chó. Tôi rất hiền và còn biết vẫy đuôi nữa cơ mà. Không tin thì anh cứ nhìn đây này, tôi sẽ vẫy đuôi cho anh xem.” Để chứng minh lời mình nói, Sói gắng sức vẫy vẫy cái đuôi cứng đờ của mình, khiến cho một mảng đất dưới hố rơi xuống. https://thuviensach.vn Dê sợ hãi lùi lại mấy bước và nói: “Anh có đúng là Chó săn không?” Sói ta nhẫn nhục nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi xin thề. Nhanh lên, nhanh lên! Vì tình bạn giữa chúng ta, anh chỉ cần giơ một chân xuống hố là tôi có thể leo lên rồi. Khi ra khỏi đây rồi, nhất định tôi sẽ trả ơn anh, tôi sẽ giúp anh bắt rận. Đúng vậy, tôi rất thích Dê, rất yêu quý loài Dê các anh.” Dê vẫn có vẻ do dự, nó lùi lại mấy bước và nói: “Không được, tôi phải kiểm tra cái đã!” Bấy giờ, Sói đã không thể chịu đựng được nữa rồi, nó tức giận há mồm, để lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn và gầm gừ: “Đồ ranh con này! Còn không mau lên hả, rốt cuộc thì mày muốn làm gì?” Dê bình tĩnh nhìn Sói và nói dõng dạc: “Không làm gì cả, vì anh là Sói mà. Tôi đã nhìn thấy răng của anh một lần rồi, vào mùa đông năm ngoái, anh đã cắn tôi một phát, suýt nữa thì tôi mất mạng. Bây giờ lại còn vẫy vẫy đuôi để lừa tôi nữa hả, tạm biệt nhé!” Nói xong, Dê bỏ đi thẳng. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Sói đã lừa Dê như thế nào? Dê đã làm cách nào để phá vỡ mưu kế của Sói? Các bạn nhỏ, nếu gặp người lạ thì chúng ta đừng vội tin những lời nói ngon ngọt của người đó, nhất định phải đề phòng nhé. Khi đi ra ngoài chơi, https://thuviensach.vn hãy nhớ theo sát bố mẹ, đừng chạy nhảy lung tung kẻo lạc nhé! https://thuviensach.vn CÔ BÉ LISA DŨNG CẢM Lisa là một cô bé rất thông minh, khéo tay và xinh xắn như một con búp bê nhỏ. Cô bé sống cùng với bố mẹ và bà nội trong một ngôi làng nhỏ dưới chân núi, cuộc sống rất vui vẻ và êm ấm. Một hôm, bố của Lisa bị Quốc vương bắt đi đánh trận, không may bị hi sinh ở chiến trường, tất cả mọi người đều rất đau lòng vì sự ra đi của ông. Từ đó, cô bé Lisa không muốn trưởng thành. Quả nhiên, kể từ ngày bố mất, cô bé Lisa không hề lớn thêm một chút nào. Sau đó, vì quá thương nhớ chồng và làm việc nặng nhọc mà mẹ của Lisa cũng lâm bệnh nặng, mọi gánh nặng cuộc sống đổ lên một mình bà nội. “Lisa, cháu hãy lớn nhanh lên để giúp bà làm việc nhà, thế thì tốt biết bao!” Bà nội thường thở dài và nói. Nghe thấy bà nội nói vậy, Lisa vội vàng xách một xô nước định tưới cây giúp bà, nhưng cô bé không sao nhấc xô nước lên được. Lúc đó, Lisa bắt đầu ao ước mình cao lớn hơn để có thể giúp bà nội làm việc. Thật kì lạ, cô bé vừa nghĩ như vậy thì bỗng nhiên thấy mình cao lớn hơn một chút. Bây giờ Lisa có thể xách xô nước một cách dễ dàng rồi. Không lâu sau, bà nội qua đời, tất cả công việc ở nhà đều do Lisa làm hết. Ngày nào cô bé cũng bận rộn vô cùng, cô bé lại mong mình cao lớn hơn một chút nữa. Khi từ bệnh viện trở về nhà, nhìn thấy con gái đã trở thành một thiếu nữ khỏe mạnh và xinh đẹp, mẹ của Lisa vô cùng phấn khởi. https://thuviensach.vn Một hôm, có một tên cướp tàn bạo tìm đến ngôi làng của Lisa, không ai dám chống lại hắn. Dân làng chỉ còn cách nộp tiền vàng và đồ đạc cho tên cướp, nhưng chỉ riêng Lisa không làm như thế. Cô bé đứng trước gương và nói: “Tôi muốn mình cao lớn hơn nữa, tôi muốn trở thành một người khổng lồ!” Dứt lời, quả nhiên cô bé đã trở nên cao lớn vô cùng, đầu của cô đã chạm đến trần nhà. Thế nhưng Lisa vẫn chưa chịu dừng lại, cô bé bước ra sân và nói tiếp: “Tôi muốn cao bằng ống khói kia.” Lạ kì làm sao, cô bé đã lớn lên và cao bằng cái ống khói trên nóc nhà. Lisa nói với mẹ: “Mẹ ơi, con phải đi trừng trị tên cướp đây.” Tên cướp vừa nhìn thấy người khổng lồ đã vội vàng bỏ chạy. Nhưng Lisa chỉ cần bước hai bước là đã có thể đuổi kịp và bắt lấy hắn. Cô bé liền nhấc hắn lên và trói vào tháp chuông đồng hồ. Người dân trong làng đều vỗ tay khen ngợi Lisa dũng cảm khiến cô bé cảm thấy rất vui. Nhưng một lúc sau, cô bé lại buồn bã nói: “Cháu trở nên cao lớn thế này rồi, biết làm thế nào để trở lại bình thường bây giờ?” Đúng lúc đó, một điều kì diệu đã xảy ra. Mỗi khi Lisa bước thêm một bước, cơ thể của cô bé lại nhỏ đi một chút, cứ thế, chẳng mấy chốc cô bé đã trở lại hình dáng trước đây. Lisa vui mừng lắm. Từ đó về sau, cô bé luôn là người giữ gìn sự bình yên cho ngôi làng, mọi người đều gọi cô bé là “Lisa dũng cảm.” Sưu tầm Trò chuyện cùng bé https://thuviensach.vn Lisa đã dùng cách nào để trừng trị tên cướp? Lisa đúng là một cô bé anh hùng, đúng không nào? Cô bé đã giúp bà nội làm việc nhà, giúp dân làng đuổi tên cướp và vì thế mà được mọi người yêu quý. Chúng ta hãy cùng học theo tấm gương của cô bé Lisa! Luôn chăm chỉ, ngoan ngoãn và dũng cảm bé nhé! https://thuviensach.vn CHÚ SƯ TỬ TỐT BỤNG Ngày xửa ngày xưa, trong khu rừng nọ có rất nhiều loài vật cùng nhau sinh sống vui vẻ và hòa bình. Một hôm, có một con Sư tử đến khu rừng, trên đầu nó là những sợi tóc dài màu vàng ánh kim sáng lấp lánh, trông thật là oai phong! Sư tử rất muốn kết bạn với các cư dân trong khu rừng. Một hôm, nó gặp một chú Nai con và nói với Nai: “Nai con ơi, chúng ta kết bạn được không?” Nai con sợ quá, toàn thân run như cầy sấy, nói: “Tôi… tôi… không dám…” rồi co cẳng chạy biến. Sư tử rất thất vọng, nó nhìn thấy một chú Khỉ con đang đu cây, liền hỏi: “Khỉ con ơi, bạn có thể làm bạn với tôi không?” Khỉ con gãi đầu nói: “Làm bạn với Sư tử thì khác gì tự tìm đến chỗ chết chứ?” Sư tử vội vàng nói: “Tôi là một chú Sư tử tốt bụng, tôi không làm hại các động vật nhỏ hơn mình đâu.” Khỉ con lè lưỡi ra nói: “Tôi không tin lời của anh đâu!” Nói xong, nó biến mất sau các tán lá. Tất cả các loài vật trong khu rừng đều không muốn kết bạn với Sư tử, nó chỉ còn cách đi lững thững một mình trong rừng và cảm thấy vô cùng cô đơn. Một hôm, trong khu rừng vang vọng tiếng kêu cứu: “Cứu tôi với, cháy, cháy!” Sư tử chạy tới xem, úi chà, hóa ra là nhà của Thỏ mẹ bị cháy, các động vật khác đang ra sức dập lửa, nhưng ngọn lửa vẫn cứ bốc lên ngùn ngụt, không sao dập tắt được. Thỏ mẹ khóc nức nở, nói: “Con của tôi vẫn còn ở trong nhà!” Sư tử nghe thấy thế, liền giội một chậu nước lên người mình và lao vào đám lửa cháy, khói đen nghi ngút, những lưỡi lửa liếm vào người và lông tóc của nó bỏng rát, nhưng Sư tử vẫn cắn răng chịu nóng, xuyên qua làn khói dày đặc, ôm Thỏ con trong lòng và lao ra https://thuviensach.vn ngoài. Thỏ con đã được cứu, nhưng mái tóc vàng ánh kim của Sư tử đã bị cháy hết cả, nó biến thành một con Sư tử đầu trọc, trông rất xấu xí! Các loài vật trong khu rừng đều rất cảm động, Khỉ con nói: “Đúng là một chú Sư tử tốt bụng, chúng ta đã trách nhầm bạn ấy rồi.” Thỏ mẹ cũng nói: “Sư tử thật dũng cảm, tôi phải cảm ơn bạn ấy mới được!” Nai con nói: “Chúng ta hãy làm một bộ tóc giả thật đẹp và tặng cho Sư tử đi.” Tất cả đều đồng ý. Thế là chúng cắn răng chịu đau, mỗi con nhổ một sợi lông dài và đẹp nhất của mình ra rồi nhờ một bác thợ may làm một bộ tóc giả nhiều màu tặng cho Sư tử. Các loài vật mang tóc giả đến nhà Sư tử, Sư tử cảm động và vui lắm. Khỉ con nói: “Sư tử, xin lỗi nhé, bạn đúng là một chú Sư tử tốt bụng, đây là bộ tóc giả mà chúng tôi tặng bạn!” Sư tử vui vẻ đội bộ tóc giả lên đầu, nhìn rất giống một bông hoa ngũ sắc sặc sỡ, Sư tử trở nên đẹp hơn trước rất nhiều! Các bạn cùng vui vẻ nói: “Oa, Sư tử đẹp quá, oai phong quá, hoan nghênh bạn đến với khu rừng này, hãy làm bạn với chúng tôi nhé!” Sư tử gật đầu, cười khúc khích. Sưu tầm https://thuviensach.vn Trò chuyện cùng bé Tại sao Sư tử có thể trở thành bạn của những động vật trong khu rừng? Câu chuyện này muốn nói với chúng ta một điều: Muốn có được lòng tin của người khác thì bắt buộc phải dùng hành động thực tế để chứng minh thành ý của mình. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta cũng phải đối xử với mọi người một cách chân thành thì mới có thể nhận được lòng tin và sự yêu quý của họ. https://thuviensach.vn HOA NGŨ SẮC THẦN KÌ Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé tên là Trân Trân. Cô bé thường ngắm nhìn chú mèo con nhà hàng xóm chơi đùa vui vẻ, nhưng thực ra cô bé lại chưa biết niềm vui là gì. Một hôm, mẹ sai Trân Trân ra phố mua một ít bánh mì, Trân Trân vui vẻ nghe lời mẹ. Trên đường từ tiệm bánh về nhà, Trân Trân gặp phải một con chó săn hung dữ, nó cướp hết cả bánh mì của cô bé. Trân Trân sợ về nhà sẽ bị mẹ mắng nên ngồi bệt xuống vệ đường và òa khóc nức nở. Bỗng nhiên, một bà lão đi đến trước mặt Trân Trân, tặng cho cô bé một bông hoa ngũ sắc và nói: “Bông hoa ngũ sắc thần kì này sẽ giúp cháu thực hiện năm điều ước, cháu hãy sử dụng nó thật hợp lí nhé, khi đó cháu sẽ có được hạnh phúc và niềm vui.” Cô bé cẩn thận đón nhận bông hoa. Trước tiên, Trân Trân ngắt cánh hoa màu tím, tung lên cao và nói: “Cánh hoa tím, hãy mang bánh mì trả lại cho ta.” Vừa dứt lời, quả nhiên túi bánh mì đã quay trở về nằm trong tay Trân Trân, cô bé vui mừng quay về nhà. Đang đi thì Trân Trân nghe thấy có tiếng khóc thút thít, thì ra là một chú Vịt con bị lạc đường. Vịt con nói: “Tôi không tìm thấy đường về nhà, bạn có thể giúp tôi được không?” Trân Trân liền ngắt một cánh hoa và nói: “Cánh hoa đỏ, hãy đưa chú Vịt con đáng thương này về với mẹ của bạn ấy.” Trong nháy mắt đã không thấy Vịt con đâu nữa. https://thuviensach.vn Trân Trân tiếp tục đi, cô bé nhìn thấy một đám trẻ con đang tranh nhau một con búp bê vải, thế là cô bé lại ngắt tiếp một cánh hoa và nói: “Cánh hoa vàng, hãy cho mỗi bạn nhỏ một thứ đồ chơi thật đẹp.” Chớp mắt, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều đồ chơi, nào là ô tô, nào là bộ ghép hình, búp bê hoạt hình… Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của các bạn nhỏ, Trân Trân cũng cảm thấy rất vui. Mùa đông năm đó, trời đổ mưa tuyết rất dày, cây hòe trong sân nhà bị tuyết đè nặng cong cả cành lá, Trân Trân nhìn thấy cảnh tượng đó thì vô cùng đau lòng. Cô bé liền ngắt tiếp một cánh hoa và ước: “Cánh hoa xanh, hãy làm tuyết trên cây hòe biến mất để cứu lấy cây.” Trân Trân vừa dứt lời, lớp tuyết phủ trên cây hòe bỗng nhiên tan thành nước và chảy xuống, cành cây dần dần vươn lên cao. Những cành cây lay động theo làn gió như muốn nói “Cảm ơn!” với Trân Trân. Một hôm khác, Trân Trân lại nhìn thấy một cậu bé chống nạng đi qua cửa nhà mình, cô bé thấy rất thương bạn nhỏ đó. Cô bé ngắt nốt cánh hoa cuối cùng và nói: “Cánh hoa hồng, xin hãy chữa khỏi đôi chân cho cậu bé kia.” Khác với những lần trước, cánh hoa tỏa sáng lấp lánh trong tay Trân Trân, phát ra năm màu khác nhau thật là đẹp! Trân Trân và cậu bé kia cùng reo lên thích thú, Trân Trân phát hiện chân của cậu bé đã hoàn toàn bình phục, cậu bé còn có thể nhảy cao hơn cả Trân Trân nữa. Trân Trân mừng rỡ chạy đến ôm lấy cậu bé và nói: “Thì ra giúp đỡ người khác chính là niềm vui!” Phóng tác từ truyện “Hoa bảy cánh thần kì “của nhà văn Valentin Kataev https://thuviensach.vn Trò chuyện cùng bé Sau khi được tặng bông hoa ngũ sắc, Trân Trân đã sử dụng nó như thế nào? Nếu các bé cũng có một bông hoa ngũ sắc thì các bé sẽ làm gì? Giúp đỡ người khác chính là một đức tính tốt. Khi người khác gặp khó khăn, nếu chân thành giúp đỡ họ thì nhất định chúng ta sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui vẻ. https://thuviensach.vn NGƯỜI BẠN BÍ ẨN Khi Thỏ con còn rất nhỏ, một năm nọ, vào mùa xuân, cây cối tươi tốt, Thỏ mẹ dẫn Thỏ con đến sườn núi chơi, Thỏ mẹ còn tự tay gieo một hạt giống cây xuống đất. “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại gieo hạt cây này xuống đất?” Thỏ con hỏi. “Khi lớn lên, cây có thể giúp chúng ta cản bớt gió bão và cát bụi, hút các loại khí thải độc hại, cây rất là tài giỏi con ạ!” Thỏ mẹ đáp. “Cây giỏi quá, để con tưới nước cho cây, hãy mau lớn nhanh lên cây nhé!” Thỏ con cười híp mắt và nói. Không lâu sau, gia đình nhà Thỏ chuyển xuống sinh sống dưới chân núi, Thỏ con ngày một lớn lên trong sự thương yêu, chăm sóc của Thỏ mẹ. Một buổi sáng nọ, Thỏ con nhảy chân sáo đến sườn núi chơi. Trời nắng như thiêu như đốt, Thỏ con mệt quá, bèn ngồi xuống một tảng đá để nghỉ. Đúng lúc đó, một cây to bên đường cất tiếng nói: “Thỏ con, mau đến đây ngồi đi, tôi sẽ che nắng cho bạn!” Thế rồi, Cây vươn tán lá ra, giống như một cái ô màu xanh lục, che ánh mặt trời chói chang. Thỏ con chạy tới, vui vẻ nói: “Cảm ơn bạn!” “Thật ra, chính tôi phải cảm ơn bạn mới đúng!” Cây vẫy những cành lá nhỏ, thì thầm vẻ bí mật, “Bạn thử đoán xem tôi là ai?” Thỏ con nhảy quanh gốc cây, nhưng nó không sao biết được đó là ai. https://thuviensach.vn “Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?” Thỏ con hỏi. “Tất nhiên là gặp rồi, khi bạn còn rất nhỏ ấy.” Cây cười khúc khích. “Tôi chính là hạt giống mà mẹ của bạn đã gieo xuống đất đấy!” Cuối cùng cây cũng chịu nói ra đáp án, “Tôi luôn muốn nói lời cảm ơn hai mẹ con bạn!” “Ái chà, bạn lớn nhanh thật đấy!” Thỏ con mừng rỡ, vòng hai tay ôm lấy thân cây. “Buồn quá, buồn quá.” Cây vươn những cành lá nhỏ ra, cù vào người Thỏ con, Thỏ con cười ngặt nghẽo. Tiếng cười của nó vang vọng cả khu rừng, chưa bao giờ nó được cười thoải mái thế này! Cây nói với Thỏ con: “Bây giờ tôi đã lớn rồi, các bạn của tôi cũng đã lớn. Chúng tôi không chỉ có thể che nắng che mưa cho mọi người, mà còn có thể chắn được bão cát nữa đấy!” “Chẳng trách dạo này không khí trong khu rừng càng ngày càng trong lành và dễ chịu, thì ra đó chính là công lao của các bạn!” Thỏ con vui vẻ nói. Nó vỗ tay hoan hô và khen Cây: “Các bạn giỏi quá!” https://thuviensach.vn Một lát sau, Cây và Thỏ con còn cùng nhau chơi trò trốn tìm. Mãi đến khi trời tối, Thỏ con mới bịn rịn chia tay bạn để về nhà. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Hai mẹ con bạn Thỏ trồng một hạt cây xuống đất, không lâu sau, hạt cây đã lớn thành một cây to, có thể che nắng cho Thỏ con, lại có thể chơi trốn tìm với nó nữa. Thỏ con không chỉ là trồng một cái cây mà chính là "trồng" một người bạn cho mình nữa. Các bé có muốn có một người bạn giống như thế không? Vậy thì chúng ta hãy mau trồng một cái cây nhé! https://thuviensach.vn ỐC SÊN GIÀNH “GIẢI ĐẶC BIỆT” Cứ ba năm một lần, trong khu rừng lại tổ chức một cuộc thi chạy, cuộc thi năm nay đã là lần thứ bảy rồi đấy. Các động vật trong khu rừng đều tham gia thi chạy nên không khí cạnh tranh rất sôi nổi. Trọng tài Gấu chó đứng ở vạch đích, hướng mắt ra xa ngóng chờ thí sinh dẫn đầu - Báo Phi Châu. Bỗng nhiên, có một tiếng nói yếu ớt vang lên dưới chân Gấu chó: “Ngài trọng tài, ngài trọng tài, tôi về rồi! Tôi về đến đích rồi!” Gấu chó nhìn xuống, hóa ra là một chú Ốc sên, Gấu chó ngạc nhiên nói: “Ồ, sao lại có thể như vậy nhỉ? Ốc sên mà lại về đích trước Báo hay sao! Anh… anh không gian lận đấy chứ?” “Tôi không gian lận!” Ốc sên ấm ức nói, “Tôi luôn ở trên đường đua mà!” Trọng tài chính Đà điểu nghe thấy tiếng ồn ào, liền chạy lên xem xét tình hình. Nó nhìn Ốc sên và nói: “Anh là một chú Ốc sên đã có tuổi, chắc sẽ không nói dối. Tôi hỏi anh, có đúng là anh đã chạy từ vạch xuất phát đến đích không?” “Đúng như vậy!” Ốc sên trả lời, “Lúc bắt đầu chạy, tôi và Rùa bị tụt lại phía sau, Rùa tức giận rủ tôi đi về nhà cho xong, nhưng tôi nghĩ dù thế nào cũng phải chạy tới đích mới được, thế là không quản ngại nắng mưa bão tố, bao nhiêu gian khổ…” “Đợi đã, đợi đã!” Đà điểu càng nghe lại càng thấy khó hiểu, “Anh đã chạy bao nhiêu lâu rồi?” “Tính thời gian là việc của trọng tài chứ. https://thuviensach.vn Tôi chỉ nhớ khi bắt đầu chạy, tôi vẫn còn trẻ lắm, tôi đã trải qua ba mùa hè và ba mùa đông trên đường đua rồi.” “Trời ạ!” Trọng tài Đà điểu thốt lên kinh ngạc, “Nói như vậy nghĩa là anh đã chạy suốt ba năm rồi cơ à! Lần anh tham gia là cuộc thi chạy lần thứ sáu đúng không?” “Chẳng lẽ đây không phải là cuộc thi chạy marathon lần thứ sáu hay sao?” “Không, đây là lần thứ bảy rồi!” Gấu chó nói, “Cuộc thi lần thứ sáu đã kết thúc từ ba năm trước rồi. Rất tiếc, chúng tôi không thể tính thành tích cho anh được.” “Không, đây là một trường hợp rất đặc biệt!” Trọng tài chính Đà điểu nói, “Theo tôi, anh chàng Ốc sên này chính là thí sinh xuất sắc nhất trong lịch sử các cuộc thi của chúng ta từ trước tới nay. Có ai có thể kiên trì chạy tới đích như anh ta hay không? Huống hồ, bản thân việc Ốc sên có thể chạy đến cuối đường đua cũng là một kì tích rồi! Tôi đề nghị trao cho Ốc sên giải đặc biệt.” Khi Ốc sên nhận giải thưởng, Gấu chó thì thầm nói với nó: “Anh phải chịu thiệt thòi rồi. Để giành được giải thưởng lần này, anh đã phải tiêu tốn gần hết thời gian của cả đời mình.” “Không, cuộc đời của tôi rất hạnh phúc và trọn vẹn!” Ốc Sên tự hào nói, “Vì tôi đã chiến thắng tất cả khó khăn và gian khổ. Mỗi khi khắc phục được một khó khăn là tôi lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Còn việc nhận giải thưởng thì chỉ là thứ yếu mà thôi.” Sưu tầm Trò chuyện cùng bé https://thuviensach.vn Ốc sên đã mất tới ba năm để có thể hoàn thành đường đua của mình. Tinh thần kiên trì bền bỉ của Ốc sên rất đáng để chúng ta học tập! Các bé hãy học tập Ốc sên nhé, luôn kiên trì làm việc, không bỏ dở giữa chừng. https://thuviensach.vn CHÚ ỐC SÊN THÍCH ĐI DU LỊCH Dưới gốc cây ở một khu rừng nọ, có một chú Ốc sên sinh sống. Từ trước tới nay, Ốc sên chưa bao giờ đi xa cả nên nó không hề biết thế giới bên ngoài rộng lớn tới mức nào. Một hôm, Chuột chũi đi ngang qua nhà Ốc sên, Ốc sên liền hỏi: “Này anh bạn Chuột chũi, anh chạy nhanh thế thì nhất định phải biết rất nhiều chuyện xảy ra ngoài kia nhỉ.” Chuột chũi kêu “chít chít”, nói: “Thế giới bên ngoài rộng lớn lắm! Bạn đã bao giờ nghe nói đến núi Thái Sơn chưa? Núi Thái Sơn cao hơn năm nghìn thước, cây cối um tùm, khí hậu mát mẻ, có rất nhiều điều thú vị, còn có…” Chuột chũi thao thao bất tuyệt kể cho Ốc sên nghe về núi Thái Sơn. Thực ra, nó cũng chưa hề đến đó bao giờ, chỉ nghe người khác kể lại thế thôi. Ốc sên thấy Chuột chũi kể thế thì trong lòng rất háo hức. Nó không biết nên đi nơi nào trước, liền đến hỏi Ruồi - vốn là người đi nhiều hiểu rộng. “Nghe nói ở phía Đông có núi Thái Sơn, phong cảnh hữu tình, lại còn có thể ngắm cảnh mặt trời mọc nữa.” Ốc sên nói, “Anh Ruồi này, tôi định thực hiện một chuyến du lịch dài ngày, anh thấy có được không?” “Được, rất tốt!” Ruồi trả lời, “Tuy nhiên, từ đây tới chân núi Thái Sơn, dựa vào tốc độ bò của anh bây giờ thì cũng phải mất ít https://thuviensach.vn nhất là hơn hai nghìn năm, không biết anh có quyết tâm đến đó không?” “Hả?” Ốc sên kinh ngạc thốt lên, nó không ngờ núi Thái Sơn lại ở xa thế, cứ tưởng đi đến đó nhiều nhất cũng chỉ mất hai, ba ngày thôi. “Vậy tôi không muốn đi nữa đâu, tôi muốn đến cao nguyên một chuyến, ở đó đất đai màu mỡ, động thực vật phong phú, nhất định là rất đẹp.” “Thế cũng tốt,” Ruồi lại nói, “Tuy nhiên, đường từ đây đến cao nguyên không dễ đi đâu, anh phải lội qua mấy con sông lớn. Với tốc độ di chuyển của anh bây giờ thì ít nhất cũng phải mất ba nghìn năm!” Ốc sên nghe nói thế, rụt cả cổ vào. Nó nghĩ bụng: Từ thời tổ tiên đến bố mình, làm gì có ai sống được lâu như thế cơ chứ? “Anh bạn, anh còn muốn đi nữa hay không?” Ruồi nhiệt tình hỏi. “Không đi nữa, không đi nữa!” Ốc sên buồn bã nói, “Nếu phải mất nhiều thời gian như thế thì tôi không thèm đi đâu cả. Haizz!” Sau khi Ruồi bay đi, Ốc sên lười biếng nằm lăn ra bãi cỏ. Mấy chú Kiến đi ngang qua, cười khúc khích, chế nhạo Ốc sên là cả thèm chóng chán. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé https://thuviensach.vn Nếu các bé là Ốc sên thì có cả thèm chóng chán giống nó không? Trước khi làm bất kì việc gì, chúng ta đều phải tự tin vào bản thân. Huống hồ, những chuyện chưa thử làm thì sao biết được là có thành công hay không? Chỉ cần cố gắng làm thử thì nhất định sẽ có được thành quả các bé nhé! https://thuviensach.vn CÂU CHUYỆN CÁI MŨ Khu rừng nọ bị cháy, lại đang lúc gió to nên ngọn lửa bùng lên rất lớn, nhuộm đỏ rực cả một góc trời. Các loài động vật trong khu rừng hốt hoảng, lập tức chạy đi dập lửa. Người thì xách xô, người thì xách chậu, người múc nước, người tạt lửa, cuối cùng đám cháy cũng được dập tắt. Thế nhưng, trong lúc dập lửa, đầu của Gấu con bị bắt lửa, cháy mất mảng lông màu vàng nhạt trên đỉnh đầu, chỉ còn trơ lại những cọng lông ngắn ngủn và cứng ngắc. “Làm sao bây giờ, sao con dám đi gặp các thầy cô và bạn bè đây?” Gấu con buồn bã, khóc thút thít. Gấu mẹ bèn làm cho nó một cái mũ rơm và an ủi: “Con đừng buồn, đội cái mũ này lên sẽ không thấy xấu nữa. Vài ngày nữa, lớp lông mới mọc lên, sẽ lại đẹp ngay thôi.” Vì đầu bị thương nên Gấu con xin nghỉ học hai ngày. Trước khi nó đi học lại, thầy chủ nhiệm Hươu cao cổ đứng trước lớp trịnh trọng nói: “Từ ngày hôm nay, các con có thể đội những chiếc mũ rơm mà mình yêu thích đi học, hình dáng càng độc đáo càng tốt!” Ngày hôm sau, Gấu con đội mũ rơm đến trường, đến cổng trường, nó hơi do dự, chần chừ không muốn vào lớp. Nhưng khi https://thuviensach.vn nhìn qua cửa sổ lớp học thì Gấu con thấy các bạn đều đội mũ rơm đến lớp. Đặc biệt nhất là Khỉ con, bạn ấy đang đội một cái mũ nhọn, chắc hẳn phải dài tới nửa mét, buồn cười quá đi mất. Gấu con không nhịn được, phì cười. Thời gian trôi qua, trên đầu Gấu con đã mọc ra một lớp lông mới, nó không cần phải đội mũ rơm để che đi cái đầu trọc lốc của mình nữa rồi. Kì lạ thay, ngày Gấu con để mũ rơm ở nhà cũng chính là ngày các bạn thôi không đội mũ nữa. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Các bé có biết vì sao khi Gấu con phải đội mũ rơm đi học thì các bạn ở lớp cũng đội mũ không? Đó chính là sự quan tâm của các bạn dành cho Gấu con. Chúng ta phải học cách quan tâm tới người khác, khi người khác nhận được sự quan tâm của chúng ta thì cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc đấy. https://thuviensach.vn TUYỆT CHIÊU CỦA CHUỘT Mèo Hoa bắt chuột rất giỏi, ngày nào nó cũng bắt được một vài con chuột. Nhìn thấy cư dân của mình sắp bị mèo bắt ăn thịt hết, Quốc vương Chuột cảm thấy rất lo lắng. Nó gọi những con chuột còn lại trong bầy đến và mở một cuộc họp khẩn cấp. Quốc vương Chuột nói: “Ai có cách gì hay để trừng trị tên Mèo Hoa - kẻ thù của chúng ta không? Nếu có, ta sẽ trọng thưởng người đó.” Một chú Chuột nhắt đứng lên nói: “Thần có cách ạ, bảo đảm sau này Mèo Hoa không thể bắt được chúng ta nữa.” “Mau nói ta nghe!” Quốc vương Chuột mừng rỡ, vội vàng đi xuống chỗ Chuột nhắt. Chuột nhắt nói: “Nhưng mà cần phải có tiền ạ.” “Mất tiền cũng được, mau nói đi!” “Chúng ta hãy tặng cho Mèo Hoa một cái tivi.” Diệu kế của Chuột nhắt khiến Quốc vương Chuột và cả đàn Chuột ngây người ra, không hiểu gì cả. “Tặng Mèo Hoa một cái tivi ư? Tại sao?” “Mèo Hoa là kẻ thù không đội trời chung với chúng ta, sao phải mất tiền mua quà cho nó?” Cả đàn chuột xôn xao bàn tán. “Quốc vương, hãy nghe thần nói ạ, chuyện là thế này…” Chuột nhắt thầm thì điều gì đó vào tai Quốc vương, Quốc vương nghe xong liền gật đầu đồng ý. Ngày hôm sau, Mèo Hoa nhận được một món quà rất lớn, nó mở hộp quà ra, thì ra là một cái tivi màu, còn kèm theo một quyển sách hướng dẫn sử dụng nữa. Trong sách có viết: Một, ban ngày không xem, tối mới được xem; hai, hãy xem cho thật thoải https://thuviensach.vn mái, xem càng nhiều càng tốt; ba, khi xem tivi, ngồi càng gần tivi càng tốt. Nhận được món quà giá trị thế này, Mèo Hoa rất vui. Sách hướng dẫn viết thế nào, nó bèn làm y như thế. Các tiết mục trên tivi thật là đặc sắc và đa dạng, Mèo Hoa xem đến mê mẩn cả người, mấy ngày liền không nghỉ. Khi mệt, nó nằm lăn ra ngủ giữa ban ngày, đói thì lại lục cá trong tủ lạnh ăn vụng. Một thời gian sau, chủ nhà bực tức nói: “Mèo Hoa ơi là Mèo Hoa, tại sao mày lại biến thành một con mèo lười như thế này nhỉ? Không chịu bắt chuột, lại còn ăn vụng cá của ta nữa. Mấy hôm nay, chuột đã ăn gần hết trứng gà trong nhà, còn cắn thủng cả áo khoác của ta, lại còn tè cả vào giày của ta nữa.” Mèo Hoa nghe thấy ông chủ nói thế, trong lòng cũng có chút áy náy, nó quyết định không xem tivi nữa. Nhưng chưa được nửa ngày, nó đã thấy hối hận về quyết định của mình, nó tự nhủ, mỗi ngày chỉ xem một chút thôi, thời gian còn lại sẽ dành để bắt chuột, được con nào hay con đấy, như thế thì chúng sẽ không dám phá phách nữa. Đến tối, Mèo Hoa nhìn thấy một con chuột chạy ngang qua mặt mình nhưng nó lại không nhìn rõ là con chuột đó chạy đi đâu. “Ối! Mắt của mình tại sao lại mờ thế này nhỉ?” Bấy giờ, Chuột nhắt mới lên tiếng: “Con mèo ngốc ơi, ngươi bị lừa rồi! Để xem ngươi còn có thể bắt được bọn ta hay không?” Mèo Hoa tức giận lao về phía có tiếng chuột kêu, không ngờ con chuột nhắt có thể dễ dàng chạy trốn mất. Vì không nhìn rõ nên mấy lần Mèo Hoa đều vồ trượt. https://thuviensach.vn Từ đó về sau, Mèo Hoa không thể bắt chuột được nữa. Ngay cả con chuột nhát gan nhất cũng nhơn nhơn chế giễu Mèo Hoa. Mèo Hoa vô cùng hối hận! Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Các bạn nhỏ có biết lũ chuột tặng cho Mèo Hoa món quà gì không? Tại sao Mèo Hoa lại không bắt được chuột nhỉ? Thì ra là vì Mèo Hoa đã bị cận thị rồi, và nguyên nhân chính là do cái tivi đó. Các bé nhất định phải biết bảo vệ đôi mắt của mình, không được vì mải mê xem tivi mà quên cho mắt nghỉ ngơi nhé! https://thuviensach.vn MÈO VÀNG VÀO THÀNH PHỐ Trong vương quốc động vật, Sư tử Haker là Quốc vương. Một hôm, Quốc vương mở một cuộc họp khẩn cấp, nó nói với các thần dân của mình rằng: “Số lượng ô tô trong vương quốc chúng ta quá nhiều, khiến cho giao thông hỗn loạn hết cả, ý thức tham gia giao thông cũng rất kém dẫn đến tai nạn nhiều. Nghe nói tình hình trật tự giao thông trong thành phố của con người rất tốt, ta muốn phái một người tới đó học tập cách làm của con người xem sao.” Nghe thấy thông báo của Quốc vương, tất cả muông thú đều tranh nhau ứng cử. Chỉ có mỗi chú Mèo vàng Phiri là đang nằm sưởi nắng và ngủ thiếp đi. “Ta thấy Mèo vàng Phiri lười biếng quá, không chịu làm gì cả, hay là cử cậu ta vào thành phố để rèn luyện một phen.” Thông tấn xã Chuột nhắt gọi Mèo vàng dậy và nói: “Lần này anh được vào thành phố mở rộng tầm mắt rồi nhé.” Nghe thấy thế, Phiri lấy làm kiêu hãnh lắm. Hôm sau, Phiri sắp xếp hành lí và lên đường. Nó nói với mọi người: “Nhất định tôi sẽ chăm chỉ học tập!” Phiri lén nhảy lên một chiếc xe buýt, chiếc xe lắc lư, lắc lư, đến cuối ngày thì vào đến thành phố. Mèo vàng nhìn thấy trên đường có một cột đèn màu xanh, khi đèn bật, các phương tiện nối đuôi nhau đi rất trật tự, sau đó, đèn màu xanh lại chuyển thành màu đỏ, tất cả xe cộ liền dừng lại. Nó chầm chậm tiến lại gần cây đèn và nói: “Ủa? Đây là cái gì thế nhỉ? Lợi hại quá!” https://thuviensach.vn Mèo vàng quay người lại, bỗng nhiên nhìn thấy phía xa dường như có một chú Ngựa vằn đang nằm trên đường. Nó vội vàng hét lên: “Ngựa vằn, mau đi đi, nguy hiểm lắm!” nhưng Ngựa vằn không thèm chú ý đến nó. Phiri chạy lại xem, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là những vạch kẻ trên đường mà thôi. Mọi người nói với Mèo vàng rằng, chỉ cần đi qua đường trên vạch kẻ này thì sẽ không bị tai nạn, thật là kì diệu. Nó muốn nói cho Quốc vương nghe tất cả những gì mình biết, bèn vội vàng nhảy lên một chiếc ô tô để quay lại khu rừng. Các động vật nhìn thấy Mèo vàng trở về đều háo hức hỏi: “Trong thành phố chắc là náo nhiệt lắm nhỉ, xe cộ trong thành phố nhiều như thế, hẳn là giao thông phải rất hỗn loạn?” “Các bạn không biết đâu, giao thông trong thành phố rất trật tự.” Mèo vàng hùng hồn nói. Đúng lúc đó, Quốc vương Sư tử bước tới chỗ Mèo vàng và hỏi: “Ngươi đã học được những gì vậy?” Phiri nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Thần đã có một cách rất hay để cải tạo lại trật tự giao thông trong vương quốc chúng ta.” Quốc vương Sư tử vuốt râu và nghiêm nghị nói: “Vậy ngươi hãy mạnh dạn làm đi.” Hôm sau, Phiri đến chỗ có nhiều động vật và xe cộ qua lại nhất, bắt đầu điều khiển giao thông. Nó bảo Hươu cao cổ đứng bên vệ đường, bảo Khỉ con trèo lên đầu Hươu cao cổ, xếp chim Vàng anh và Vẹt xanh đứng dưới Khỉ con. Mọi người lái xe đi qua đây, nhìn thấy cái mông đỏ của Khỉ con sẽ phải dừng lại, nhìn thấy bộ lông Xanh của Vẹt là sẽ được đi, nếu nhìn thấy Vàng anh thì phải đi chậm lại. Cách này quả nhiên là rất hiệu quả, giao thông trong khu rừng không còn hỗn loạn như trước nữa mà ai nấy đều tuân thủ quy tắc, đi trên làn đường dành cho mình, không lấn sang làn khác. https://thuviensach.vn Mèo vàng đã giúp cả vương quốc giải quyết được một vấn đề khó nên mọi người đều yêu quý nó. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Các bạn nhỏ có biết “ba con mắt” trên đường là gì không? Đó chính là đèn báo giao thông đấy! Khi đi trên đường, chúng ta phải tuân thủ luật giao thông nhé! Đèn đỏ phải dừng lại, đèn xanh được đi, người đi bộ phải qua đường trên vạch kẻ. Các bé đã nhớ chưa nào? https://thuviensach.vn CHUYỆN LẠ TRONG RỪNG Tối hôm qua, trong khu rừng bỗng nhiên xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ: Cái đuôi sặc sỡ của chim Công bỗng nhiên không còn; Cú mèo thì có một bộ mặt giống hệt như Chuột đồng; bộ lông mềm mượt của Khỉ vàng bỗng nhiên trở nên đen đúa và cứng như lông Nhím, khiến cho Khỉ mẹ không nhận ra con mình. Khỉ con không có mẹ, không được bú sữa nên đói quá, khóc hu hu, tiếng khóc của nó thu hút tất cả các động vật trong khu rừng. Mọi người thấy chuyện kì lạ xảy ra, liền túm năm tụm ba lại bàn tán: “Công bị mất đuôi, đang ngồi khóc kia kìa!” “Nghe nói đêm qua, Cú mèo còn đi ăn trộm thóc đấy.” “Nhìn kìa, Khỉ con khóc trông tội nghiệp quá!” Vậy rốt cuộc thì cái đuôi của Công ở đâu? Đầu của Cú mèo và đuôi của Khỉ con là do ai tráo đổi? Mọi người nhìn nhau, không ai biết câu trả lời là gì. Lúc đó, Gấu trúc mẹ nói: “Hay là đi hỏi bác Voi đi, bác ấy vốn là người hiểu biết.” Vậy là các loài vật bèn đi tìm bác Voi, nhưng tìm mãi không thấy đâu cả. Chim Vàng anh bay tới, nói: “Đừng tìm nữa, đừng tìm nữa, cái vòi của bác Voi cũng bị mất rồi, bác ấy đang bận đi tìm vòi.” “Chuyện gì thế nhỉ?” Các loài vật lại càng lo lắng hơn. Cáo nói: “Hay là chúng ta đi nhờ trinh thám viên Chó săn vậy!” https://thuviensach.vn Chó săn chạy tới, dùng cái mũi thính nhạy đánh hơi, dùng cặp mắt tinh tường tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng, nó nói tất cả những việc này là do một cậu bé làm. Chó săn đi xe máy, lần theo dấu vết, cuối cùng, nó dừng lại trước một khu nhà nọ, ngửi thấy một mùi gì đó rất quen thuộc. Nó nhìn qua cửa sổ của từng ngôi nhà, bỗng nhiên, dừng lại trước cửa một ngôi nhà nọ. Nó nhìn thấy trong nhà có một cậu bé đang nằm trên sàn, bên cạnh cậu bé có rất nhiều sách vở bị vứt lung tung, có quyển còn bị xé nham nhở, Chó săn cảm thấy đau lòng thay cho những quyển sách đó. Cậu bé đó đang dán các trang giấy với nhau một cách lộn xộn. Ồ, đó chẳng phải là đuôi của Công hay sao, tại sao nó lại mọc trên người Thỏ nhỉ? Không xong rồi, cậu ta định dán mũi của Voi lên đầu Khỉ con kìa. “Không được dán lung tung, mau dừng tay!” Chó săn hét lên, nhảy từ cửa sổ vào nhà cậu bé. Cậu bé sợ quá, giật nảy mình. “Cậu dùng sách thế này đây hả? Thì ra những chuyện kì quái xảy ra trong rừng đều là do cậu làm cả. Đi! Vào rừng với tôi!” Cậu bé khóc òa lên và hứa là sẽ dán lại sách như cũ. Sau đó, cậu bé kia đã dán lại những quyển sách như cũ. Các động vật trong khu rừng đã trở lại hình dáng ban đầu của mình, chỉ có điều, trên người chúng đều có những vết cắt nhỏ chứ không còn phẳng phiu và đẹp đẽ như trước nữa. Tất cả đều hi vọng sau này sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện kì lạ như thế này nữa. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé https://thuviensach.vn Trong rừng đã xảy ra những chuyện kì lạ nào nhỉ? Chuyện gì đã xảy ra với cơ thể của các loài vật? Các động vật trong rừng đều không mong chuyện này sẽ tái diễn một lần nữa. Các bạn nhỏ có thể giúp chúng không nhỉ? Đúng rồi, thực ra chỉ cần chúng ta giữ gìn sách vở thật sạch sẽ và nguyên vẹn thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu. https://thuviensach.vn BÓ HOA ĐẶC BIỆT Vào mùa đông lạnh giá, bà nội của Chuột chũi bị ốm, phải nằm nghỉ trên giường. Bà nội nhìn ra bãi cỏ khô héo phía ngoài cửa sổ và nói: “Bà nhớ những bông hoa tươi trên bãi cỏ ngày nào quá!” Ba chú Chuột chũi con rất yêu quý bà, nghe thấy bà nội nói vậy, chúng hăm hở đi tìm hoa tươi cho bà nội. Nhưng bây giờ đang là giữa mùa đông, biết đi đâu để tìm hoa tươi đây? Chuột chũi con nghĩ mãi không ra. Chúng chụm đầu bàn bạc: “Phải làm gì bây giờ? Nếu không tìm được hoa tươi về cho bà thì bệnh của bà sẽ không khỏi được đâu!” Chú Chuột chũi lớn nhất giậm chân xuống đất nói. Chuột chũi út là người tham ăn nhất, đứng bên cạnh lò sưởi, nó vừa nghe ngóng hai anh nói chuyện, vừa thò tay ăn vụng ngô. Sơ ý, một hạt ngô rơi vào lò sưởi. “Đùng” một tiếng, ba chú Chuột chũi con giật nảy mình. https://thuviensach.vn Bỗng nhiên, Chuột chũi út chỉ vào lò sưởi và kinh ngạc reo lên: “Ha ha! Các anh nhìn kìa! Hoa! Em tìm thấy hoa rồi!” Ba anh em cùng hướng mắt về phía lò sưởi. A! Hạt ngô vừa nãy đã nở thành một bông hoa bỏng to ơi là to, lại còn có mùi thơm phức rất hấp dẫn nữa chứ! Ba chú Chuột chũi phấn khởi lắm. Sáng hôm sau, khi vừa mới thức dậy, bà nội đã ngửi thấy một mùi thơm lan tỏa trong phòng, thì ra là trên đầu giường của bà có một “bó hoa” rất to và rất đẹp! Ngày hôm đó, bà nội đã khỏi hẳn bệnh. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Bà nội của Chuột chũi có được nhìn thấy hoa khi bà ốm không? Bà đã nhìn thấy hoa gì? Các chú Chuột chũi thật hiếu thảo và biết nghe lời, đúng không nào? Các bé cũng phải học tập các bạn ấy nhé! Khi trong nhà có người thân bị ốm, chúng ta hãy chăm sóc cho họ thật là chu đáo nhé! https://thuviensach.vn GÀ TRỐNG CHOAI THÔNG MINH Một hôm, Gà Trống choai và Chó mực cùng nhau đi chơi ở ngoại ô. Cả hai vừa đi vừa chơi đùa thật là vui vẻ, không biết trời đã tối từ lúc nào rồi. Trống choai nói với Chó mực: “Anh Chó này, chúng ta mau tìm một chỗ nào đó để ngủ qua đêm đi, nếu gặp phải thú dữ ngoài này thì phiền phức lắm.” Chó mực nói: “Yên tâm đi Trống choai, tôi sẽ tìm được một nơi an toàn cho chúng ta.” Hai người đi đến một gốc cây to, Chó mực bảo Trống choai nhảy lên cành cây ngủ, còn mình thì nằm dưới hốc cây. Đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra, trời sáng, Trống choai thức dậy sớm hơn, gáy lên một tràng rộn rã. Tiếng gáy của nó vang vọng trong khu rừng yên tĩnh. Một con Cáo nghe thấy tiếng gáy của Gà Trống choai thì vô cùng hí hửng, nghĩ bụng: Bữa trưa đưa https://thuviensach.vn đến tận miệng rồi! Nhất định mình phải bắt được con gà này. Cáo chạy đến chỗ gốc cây và ngọt ngào nói với Trống choai: “Để có thể thưởng thức tiếng hát của bạn, tôi đã phải chạy từ một nơi rất xa tới đây, bạn có thể xuống đây hát thêm một bài cho tôi nghe không?” Trống choai thấy Cáo không có ý tốt bèn nói: “Tất nhiên là có thể rồi, nhưng mà tôi phải gọi bạn đồng hành của mình dậy đã, chúng tôi cùng hát cho anh nghe nhé.” Gà trống liền hướng xuống hốc cây, hét toáng lên: “Này, mau dậy đi, mau hát đi!” Lúc đó, Chó mực đang ngủ đột ngột bị đánh thức dậy, nhảy ra sủa inh ỏi. Cáo thấy tình hình có vẻ bất lợi bèn quay người bỏ chạy, không thấy tăm hơi đâu nữa. (Phỏng dịch theo truyện ngụ ngôn Êdốp) Trò chuyện cùng bé Gà Trống choai biết Cáo vô cùng sợ Chó mực nên rất bình tĩnh, vì thế đã đưa ra cách xử lí tình huống rất thông minh để thoát khỏi nguy hiểm. https://thuviensach.vn ẾCH MẸ MAY QUẦN ÁO Ếch mẹ ngồi bên bờ ao khóc thút thít, thì ra là những đứa con nhỏ của nó đã bị dòng nước cuốn đi mất rồi. Cóc mẹ nhìn thấy thế mới nói: “Cô Ếch à, đừng khóc nữa, phải giữ gìn sức khỏe của mình nữa đấy.” Nói xong, Cóc mẹ bỗng chỉ ra phía xa và nói: “Nhìn kìa, mau nhìn kìa!” Ếch mẹ nhìn theo hướng ngón tay của Cóc mẹ. A! Nó nhìn thấy còn một chú Nòng nọc may mắn vẫn chưa bị nước cuốn đi, đang bơi ở cạnh một cành cây nhỏ. Ếch mẹ vô cùng mừng rỡ, liền nhảy xuống nước, ôm lấy đứa con bé bỏng của mình. Kể từ hôm đó, Nòng nọc trở thành động lực sống của Ếch mẹ, nó được mẹ yêu quý vô cùng. Thời tiết đầu mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, Ếch mẹ sợ con mình bị ốm nên quyết định may cho Nòng nọc một bộ quần áo. Ngày hôm đó, Ếch mẹ đến tiệm vải chọn một miếng vải màu xanh lá cây nhạt, trở về nhà, nó đo cơ thể của Nòng nọc một cách cẩn thận và tự mình cắt vải, may quần áo cho con. Ếch mẹ phải mất nửa tháng mới may xong bộ quần áo đó. Nó vui vẻ gọi con đến và bảo Nòng nọc ướm thử quần áo lên người. Nhưng Nòng nọc không sao chui vào được bộ quần áo đó, nó lo lắng nói với mẹ: “Mẹ ơi, hai cái chân của con biết xỏ vào đâu bây giờ?” Ếch mẹ nhìn lại, trời, bộ https://thuviensach.vn quần áo mới bị thiếu mất hai ống quần. Thì ra, nửa tháng trước, khi Ếch mẹ đo quần áo cho con, Nòng nọc mới chỉ có cái đầu tròn và cái đuôi dài, còn bây giờ, nó đã mọc thêm hai cái chân rồi. Ếch mẹ an ủi con: “Con à, đừng sốt ruột, mẹ sẽ may cho con một cái quần thật vừa vặn.” Thế rồi Ếch mẹ lại đến tiệm vải, mua thêm một miếng vải nữa, đo lại người và đặc biệt là chú ý đôi chân của Nòng nọc. Sau đó, nó bắt đầu may quần cho con, nửa tháng sau, quần của Nòng nọc đã may xong. Ếch mẹ mãn nguyện nghĩ: Lần này thì chắc chắn con mình sẽ mặc vừa. Thế nhưng Nòng nọc lại không biết xỏ hai chân trước vào đâu cả. Thì ra, lần trước khi đo áo, hai chân trước của Nòng nọc vẫn chưa mọc. Ếch mẹ cười nói: “Con à, xem ra con cũng không cần đến quần áo mẹ may nữa rồi, chẳng phải con đã có một bộ quần áo xanh rất đẹp rồi sao?” Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Tại sao quần áo mà Ếch mẹ may cho Nòng nọc lại không vừa? Đó là vì cứ khoảng hai tuần, cơ thể của Nòng nọc lại có sự thay đổi, lần thứ nhất là mọc thêm hai chân sau, lần thứ hai là mọc thêm hai chân trước và rụng đuôi. Mà mỗi lần đo quần áo, Ếch mẹ lại chỉ đo theo hình https://thuviensach.vn dáng tạm thời của Nòng nọc nên tất nhiên là không vừa rồi! https://thuviensach.vn CÁO VÀ CÒ Một hôm, Cáo gửi cho Cò một tấm thiệp và mời Cò đến nhà mình ăn cơm. Tối hôm đó, Cò vui vẻ đến nhà Cáo. “A! Anh Cò, hoan nghênh, hoan nghênh! Xin mời vào!” Cáo đon đả mời Cò vào nhà. Sau đó, Cáo vào trong bếp, bưng thức ăn lên, thì ra đó là món súp được đựng trong một chiếc đĩa rất nông. “Tôi thích nhất là ăn súp đấy! Cảm ơn anh nhé!” Cò vui vẻ đón lấy đĩa súp. Thế nhưng, vì mỏ của Cò quá dài và nhọn nên cho dù có cố gắng đến mấy, nó cũng chỉ ngửi thấy mùi thơm của món súp chứ không ăn được một chút súp nào trên đĩa. Thế mà Cáo chỉ liếm vài cái đã hết sạch cả đĩa súp đầy. Cáo cười cười, hỏi Cò: “Sao thế anh Cò, anh thấy món súp này thế nào?” “Được lắm, anh Cáo, thì ra là anh cố tình chơi khăm tôi.” Cò tức giận bỏ về. Không lâu sau, Cò gửi cho Cáo một tấm thiệp và dặn nó: “Tối nay tôi mời anh ăn cơm, anh nhất định phải tới đấy nhé!” Cáo rất tham ăn, nghe thấy hai chữ “mời cơm” thì hí hửng nhận lời ngay. “Không biết Cò định chuẩn bị món gì để đãi mình nhỉ?” Cáo tự hỏi. Nó không hề nhớ chuyện xảy ra khi nó mời Cò đến ăn cơm lần trước. Tối hôm đó, Cáo vui vẻ đến nhà Cò. https://thuviensach.vn “Anh Cáo đấy à, hoan nghênh, hoan nghênh! Đừng khách sáo, cứ tự nhiên nhé!” Các bé có biết Cò đã chuẩn bị món ăn gì không? Thì ra chính là món súp được đựng trong hai chiếc bình cao cổ. “Cảm ơn!” Cáo thò miệng xuống cái bình, nhưng nó không sao ăn được món súp trong bình mà chỉ có thể ngửi mùi thơm tỏa ra từ trong đó. Còn Cò thì ung dung cho mỏ vào bình và ăn súp một cách ngon lành. Cáo rất đói bụng, nhưng nó lại không thể ăn được gì cả. (Phỏng dịch theo truyện ngụ ngôn Êdốp) Trò chuyện cùng bé Câu chuyện này muốn nhắc nhở chúng ta, đối với bạn bè phải chân thành. Nếu ta không tốt với bạn, bạn cũng sẽ đối với ta y như vậy. https://thuviensach.vn HÀNG XÓM CỦA GẤU CON Đằng sau nhà của Gấu con có một cái cây rất to, không biết từ lúc nào đã có một chú Chim bay đến làm tổ trên cái cây này. Gấu con nhìn thấy Chim, liền nghĩ bụng: “Mình có hàng xóm rồi, đúng là một việc đáng mừng!” Hôm sau, Gấu con đi tìm người bạn mới này thì thấy hàng xóm mới đang đậu trên cây, ngủ say sưa. Gấu con nghĩ: “Chắc là đêm qua bạn ấy không được ngủ, thôi cứ để cho bạn ấy ngủ vậy, ngày mai mình lại đến rủ bạn ấy đi chơi”. Hôm sau nữa, Gấu con lại vòng ra sau nhà và tìm người hàng xóm mới của mình, nhưng lần này nó cũng thấy bạn đang ngủ. Gấu con nghĩ: “Hàng xóm mới của mình đúng là rất thích ngủ”. Mấy ngày liền, người hàng xóm mới này đều ngủ cả ngày. “Chà, đúng là một kẻ lười biếng!” Gấu con không rủ hàng xóm mới đi chơi nữa mà đến ruộng ngô cạnh nhà để nhổ cỏ, bón phân. Gấu con rất thích ăn ngô nên năm nào cũng trồng một ruộng ngô rất lớn. Mùa thu tới, ruộng ngô của Gấu con cho rất nhiều bắp, ánh nắng chiếu vào từng hạt ngô sáng lấp lánh, thật là đẹp biết bao! Một hôm, Gấu con bỗng phát hiện ra bị mất mấy bắp ngô trong ruộng. “Không biết ai đã lấy trộm ngô của mình nhỉ?” Gấu con tức giận nói. Bỗng, nó nhìn thấy mấy dấu chân nhỏ li ti trên https://thuviensach.vn nền đất. “Ha, chắc chắn là bọn Chuột xấu xa đã lấy trộm ngô của mình rồi.” Vào mùa thu, bọn Chuột rất hay đến ruộng của mọi người để hái trộm lương thực. Lúa của Ngựa con, rau cải của Dê con và cả đậu của Nghé con đều bị bọn Chuột lấy trộm mất. Mèo con rất hay bắt Chuột giúp mọi người, nhưng chỉ có mình Mèo con thì không đủ sức ngăn chặn lũ chuột vì chúng rất đông. “Lại phải nhờ Mèo con đến bắt Chuột giúp mình vậy, lần nào cũng phải làm phiền bạn ấy, thật là ngại quá.” Gấu con gọi điện cho Mèo con, Mèo con đang bắt Chuột hộ Dê con, nói rằng ngày mai sẽ đến ruộng giúp Gấu con bắt Chuột. Mùa thu nào Mèo con cũng bận tối tăm mặt mũi như thế đấy. Đêm hôm đó, những tiếng “chít chít” phát ra từ ruộng ngô khiến Gấu con thức giấc. “Nhất định là bọn Chuột lại đến bẻ trộm ngô rồi, mình phải dạy cho chúng một bài học mới được!” Gấu con tức giận mở cửa ra. Nó nhìn thấy bọn chuột đang nối đuôi nhau khiêng những bắp ngô to ơi là to ra khỏi ruộng. Gấu con định xông ra thì nhìn thấy một vật gì đó lao từ trên không trung xuống nhanh như một mũi tên, chỉ trong nháy mắt, mũi tên đó đã bắt được thủ lĩnh của bọn Chuột. Những tên còn lại vội vàng vứt cả ngô đi, chạy bán sống bán chết. “Ai đã giúp mình bắt Chuột thế nhỉ?” Gấu con cảm thấy rất kì lạ. https://thuviensach.vn Hôm sau, Mèo con tới, Gấu con kể lại câu chuyện đêm hôm trước cho Mèo con nghe. Mèo con đi vòng quanh ruộng ngô của Gấu con, ngẩng lên thấy chú chim hôm trước vẫn đậu trên cành cây ngủ, liền hét vọng lên: “Xin chào anh Cú mèo!” Gấu con nói: “Bạn đừng gọi nữa, ngày nào cậu ta cũng ngủ nướng hết cả ngày, không để ý đến ai cả đâu.” “Ban ngày anh ấy phải ngủ để ban đêm còn có sức đi bắt Chuột chứ.” Mèo con cười nói, “Người giúp bạn bắt Chuột đêm qua chính là anh Cú mèo đấy.” Ồ, bây giờ Gấu con mới hiểu: Thì ra người hàng xóm mới của mình không hề lười biếng chút nào, ban ngày Cú mèo cần phải ngủ thì ban đêm mới có thể tỉnh táo để bắt Chuột. Có một người hàng xóm như vậy thật là tốt biết mấy! Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Mỗi một loài động vật lại có một thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi khác nhau. Ví dụ: Mèo con, Cú mèo và Chuột đều là những động vật hoạt động về đêm đấy. Các bé có biết con vật nào khác hoạt động vào ban đêm không? Hãy kể cho mọi người cùng nghe nhé. https://thuviensach.vn NHỮNG ĐỨA TRẺ LƯỜI BIẾNG Mùa đông lạnh giá đã đến, phải ở nhà một mình, Thỏ con cảm thấy rất buồn chán. “Đúng rồi, mình phải đi tìm bạn mới được.” Thế là Thỏ trắng ra khỏi nhà và đi tìm bạn chơi cùng. Nó đến nhà Gấu con - người bạn thân nhất. Nhìn thấy Gấu con đang ngủ, Thỏ con nghĩ bụng: “Gấu con lười thế nhỉ, mình đi tìm Rắn con chơi thôi.” Nói xong, nó lại chạy đến nhà của Rắn thì thấy Rắn cũng đang ngủ. Thỏ con lại đến nhà của Ếch con và thấy Ếch con cũng đang ngủ. Thế là, Thỏ con chỉ còn cách lủi thủi đi về nhà và nói với mẹ: “Con không bao giờ muốn chơi với các bạn ấy nữa.” Thỏ mẹ hỏi: “Tại sao vậy?” “Vì họ đều là những đứa trẻ lười biếng, tới giờ này mà vẫn còn ngủ nướng.” Thỏ mẹ xoa đầu của Thỏ con, nói: “Con trai ngốc nghếch của mẹ, không phải các bạn lười biếng đâu, mà là các bạn đang ngủ đông đấy. Khi ngủ đông, các bạn ấy giảm mức độ hoạt động xuống tối thiểu, thậm chí là có thể nhịn ăn đấy. Các bạn ấy đã tích trữ năng lượng trong cơ thể mình và từ từ sử dụng nó cho đến mùa xuân sang năm mới thức dậy và hoạt động trở lại.” Thỏ con chợt hiểu ra, nói: “Thì ra là vậy! Nhưng nếu vậy thì sẽ không còn ai chơi với con nữa rồi.” Thỏ mẹ nói: “Con có thể đi tìm Sơn dương và Ngựa con để chơi mà, các bạn ấy giống chúng ta, không ngủ đông đâu.” Thỏ con đã hiểu ra và háo hức chạy đi tìm các bạn, chúng chơi với nhau thật vui vẻ! Sưu tầm Trò chuyện cùng bé https://thuviensach.vn Gấu con, Rắn con và Ếch con có phải là những đứa trẻ lười biếng không? Không phải, chúng chỉ đang ngủ đông mà thôi. Rất nhiều loài động vật có thói quen ngủ đông. Đó là vì thời tiết mùa đông rất lạnh giá, thức ăn lại khan hiếm, nên trước khi mùa đông đến, những loài động vật đó phải ăn thật no, sau đó trốn dưới đất hoặc trong hốc cây, không hoạt động gì cả, như vậy thì năng lượng tiêu hao sẽ được giảm xuống mức thấp nhất, cho dù cả một mùa đông không ăn gì thì cũng không lo bị chết đói. https://thuviensach.vn LÁ RỤNG Sóc Ngân và Sóc Khôi là hai chú Sóc con sinh đôi. Chúng được sinh ra vào mùa xuân, trải qua mùa hè nóng nực, bây giờ chúng đang háo hức mong chờ mùa thu tới. Sóc con nghe mẹ nói rằng, khi nào lá cây rụng xuống tức là mùa thu đã tới. Sóc Ngân và Sóc Khôi hi vọng mùa thu sẽ tới thật là nhanh. Một buổi chiều nọ, hai chú Sóc đang chơi trên một cây bạch dương thì một chiếc lá bạch dương rụng xuống, rơi trúng vào đầu của Sóc Ngân, khiến nó giật nảy cả mình. Sóc Khôi vui mừng vỗ tay và hát: “Lá cây rơi rơi, lá cây rơi rơi, mùa thu tới rồi…” Chúng lập tức báo cho mẹ biết. Sóc mẹ cười, nói: “Mùa thu còn lâu mới tới, chiếc lá này tự rụng xuống đấy, chắc là do một chú chim nào đó đã đụng vào thôi.” Một thời gian dài trôi qua, một hôm, Sóc Ngân và Sóc Khôi đi thăm chú Đuôi to của mình. Chú Đuôi to sống ở một cây lê chua gần đó. Chú Đuôi to đang buông cái đuôi xù của mình ra và chăm chú cất những quả thông khô vào trong hốc cây. Sóc Ngân và Sóc Khôi nói: “Chú ơi, chú đang làm gì đấy ạ?” “Mùa thu đã tới rồi, chú phải dự trữ thức ăn cho mùa đông!” https://thuviensach.vn “Mùa thu đã tới rồi sao? Tại sao bọn cháu không biết nhỉ?” Hai chú Sóc con kinh ngạc thốt lên. “Hai cháu không thấy hay sao? Gió mùa thu thổi suốt đêm qua, lá trên cây cũng rụng nhiều thế cơ mà.” Chú Đuôi to chỉ vào cây lê chua và nói. Quả nhiên, lá của cây lê chua đã bị rụng mất gần một nửa rồi. Dưới gốc cây có rất nhiều lá rụng, khi Thỏ con đi qua thảm lá đó, dưới chân phát ra tiếng kêu “xào xạc” rất vui tai. “Nhưng sao cây của chúng cháu lại không rụng một cái lá nào nhỉ!” “Nhà các cháu ở cây nào?” “Cây thông ạ.” Sóc Ngân và Sóc Khôi trả lời. “Đúng rồi, thông là loài cây lá kim, cho dù là vào mùa thu hay mùa đông, nó đều không rụng lá. Còn bạch dương, lê chua là cây lá rộng, đa số những loại cây lá rộng đều bị rụng lá vào mùa thu.” Sóc Ngân và Sóc Khôi nhảy chân sáo về nhà, trên đường đi, chúng nhìn thấy rất nhiều lá cây khô bay xuống đất. Sóc Ngân và Sóc Khôi vui mừng cất tiếng hát: “Lá cây bay bay, lá cây bay bay, mùa hè qua rồi mùa thu lại tới, chúng ta dự trữ rất nhiều thức ăn, mùa đông sắp tới gõ cửa rồi!” Vậy là đã đến lúc hai chú Sóc con phải giúp mẹ tích trữ thức ăn cho mùa đông rồi. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé https://thuviensach.vn Không phải tất cả các loài cây đều bị rụng lá vào mùa thu. Căn cứ theo hình dạng của lá cây, chúng ta có thể phân thành cây lá kim và cây lá rộng (hay còn gọi là lá phiến). Đa số các loài cây lá kim đều có lá cây màu xanh và không bị rụng vào mùa thu, chỉ có một số ít là bị rụng lá. Những loại cây như thông, vạn tuế mà chúng ta thường gặp vẫn giữ được màu xanh tươi, ngay cả trong mùa đông giá rét, đúng không nào? https://thuviensach.vn SÂU XANH CHƠI TRỐN TÌM Trên đồng cỏ, có một chú Sâu xanh với đôi mắt to tròn, những cái chân nhỏ nhắn, những sợi lông lưa thưa và cái bụng tròn căng, béo múp míp, trông mới đáng yêu làm sao. Khỉ con và Nhím con rất thích Sâu xanh, thường xuyên mang lá cây non đến cho Sâu xanh ăn. Sâu xanh rất thích chơi cùng với Khỉ con và Nhím con. Có lúc, chú Sâu xanh nghịch ngợm còn bò lên cả người của Khỉ con, dùng những chiếc chân nhỏ của mình cù vào bụng nó, khiến cho Khỉ con cười ngặt nghẽo. Sâu xanh cũng rất thích chơi với Nhím con, nhìn thấy bóng dáng những chú chim săn mồi bay đến là Sâu xanh liền trốn xuống dưới bụng của Nhím. Các bé đừng thấy Nhím con mặc chiếc áo toàn gai nhọn mà sợ nhé, thực ra, dưới bụng của nó rất mềm mại nhẵn nhụi, Sâu xanh trốn ở dưới đó vừa an toàn lại vừa ấm áp. Có khi, nó còn ngủ một giấc rất say sưa ấy chứ. Hôm nay, Khỉ con đi hái đào, còn Nhím con đi hái táo, chỉ còn Sâu xanh chơi một mình trên bãi cỏ. Đúng lúc đó, có một chú Gà con vừa đi dạo trên đồng cỏ vừa hát. Gà con rất thích bắt sâu để ăn, Sâu xanh nhìn thấy Gà con bèn lập tức trốn đi, nhưng nó đã bị Gà con phát hiện rồi. Gà con hí hửng reo lên: “Chú Sâu non đáng yêu https://thuviensach.vn quá, xinh xắn quá, mình không nỡ ăn thịt nó tí nào cả, mình sẽ nuôi nó trong một cái hộp để chơi với nó.” Thế là Gà con liền bắt Sâu xanh và cẩn thận mang nó về nhà. Về tới nhà, Gà con tìm được một cái hộp rất to và cho Sâu xanh vào trong hộp. Dưới đáy hộp vừa tối vừa thiếu không khí, Sâu xanh sợ hãi lắm, nó vừa khóc vừa gọi: “Khỉ con ơi, Nhím con ơi, mau đến cứu tôi với!” Nhưng tiếng gọi của Sâu xanh nhỏ quá, làm sao Khỉ con và Nhím con có thể nghe thấy được. Sâu xanh khóc mãi, khóc mãi, cho đến khi mệt quá, nằm xuống đáy hộp ngủ thiếp đi. Sâu xanh nằm mơ thấy dưới bụng mình có những sợi tơ rất đẹp và mềm mại. Sâu xanh liền quấn những sợi tơ đó xung quanh người mình, vừa làm, nó vừa vui vẻ tự nhủ: “Mình muốn chơi trò trốn tìm với Khỉ con và Nhím con.” Bỗng nhiên, Sâu xanh phát hiện ra mình đã mọc một đôi cánh rất to và đẹp, nó muốn bay lên, nhưng nắp hộp đã bị đóng chặt, liền lấy hết sức đập cánh vào nắp hộp giấy. Gà con nghe thấy tiếng động trong hộp thì cho rằng Sâu xanh đói rồi, liền mở hộp ra và nhét một lá rau vào, bỗng nhiên, nó thấy một chú Bướm xinh đẹp bay ra từ trong hộp. Gà con kinh ngạc nhìn chú Bướm đang bay lượn trên đầu mình và nghĩ: “Thì ra Sâu xanh có thể biến thành một chú Bướm xinh đẹp như vậy”. Ngày mai, mình phải đi bắt thêm thật nhiều sâu nữa, để chúng biến thành Bướm mới được. https://thuviensach.vn Lại nói về Khỉ con và Nhím con, sau khi đi hái quả, Khỉ con mang theo đào, Nhím con mang theo táo và rất nhiều lá táo, lá đào non cho Sâu xanh. “Sâu xanh ơi! Sâu xanh ơi!” Khỉ con và Nhím con cùng cất tiếng gọi, thế nhưng không thấy Sâu xanh trả lời. Sâu xanh đã đi đâu vậy nhỉ? Khỉ con và Nhím con lo lắng tìm kiếm khắp nơi. Đúng lúc đó, chúng nhìn thấy một chú Bướm vô cùng xinh đẹp không ngừng bay lượn xung quanh mình. Có lúc, Bướm đậu lên đầu của Khỉ con, dùng đôi cánh của mình vuốt ve bộ lông tơ của nó. Có lúc, chú Bướm lại nhẹ nhàng đậu lên chiếc áo đầy gai nhọn của Nhím con. Gà con nghe thấy tiếng gọi của Khỉ con và Nhím con thì cũng lật đật chạy tới. Khỉ con nói: “Gà con, có phải bạn ăn thịt Sâu xanh rồi không?” Nhím con cũng vội vàng hỏi: “Sâu xanh đáng yêu là thế, vậy mà bạn lại nỡ ăn thịt nó sao?” Gà con kêu “chiếp chiếp” mấy tiếng và nói: “Sâu xanh biến thành Bướm rồi, bạn ấy đang chơi trò trốn tìm với hai bạn đấy!” Bấy giờ, Khỉ con và Nhím con mới chú ý đến chú Bướm. “Ha ha, Bươm bướm mới đáng yêu làm sao, trò trốn tìm này mới vui làm sao!” Khỉ con và Nhím con nhìn chú Bướm đang bay lượn khắp nơi trên bãi cỏ, vui mừng thốt lên. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé https://thuviensach.vn Tại sao Gà con nhốt Sâu xanh ở trong hộp mà khi mở ra, đó lại là một chú Bướm vậy? Thì ra, sau một thời gian phát triển, Sâu xanh sẽ nhả tơ, quấn xung quanh người mình, tạo thành một cái kén. Một thời gian ngắn sau đó, khi Sâu xanh tỉnh dậy, nó đã trở thành một chú Bươm bướm, nó sẽ đục một cái lỗ trên cái kén nhỏ bé của mình và chui ra ngoài đấy. https://thuviensach.vn HAI NGƯỜI BẠN TỐT Một hôm, Cá Chình đang bơi lội một mình dưới đáy biển thì bỗng nhiên nhìn thấy một bông hoa rất đẹp ở trên một hòn đá phía xa, bông hoa đó có màu tím, màu xanh và cả màu vàng nữa, thật là đặc biệt. Thế là Cá Chình liền bơi đến chỗ bông hoa đó. “Chà, không ngờ dưới đáy biển mà cũng có hoa cúc này!” Nói xong, Cá Chình liền lại gần bông hoa và hít hà. Nhưng khi Cá Chình vừa chạm môi vào cánh hoa thì bỗng cảm thấy đau nhói. “Ui da, hoa cúc có độc!” Nó kêu lên và vội vàng rụt đầu lại. “Đồ ngốc, bạn nghĩ tôi là hoa à?” Bông hoa cúc cười nghiêng ngả. “Không phải là hoa cúc sao?” Cá Chình cảm thấy bối rối, “Vậy rốt cuộc thì bạn là ai?” “Tôi là Hải Quỳ, cũng là một động vật sống ở dưới biển.” “Bạn là động vật sao?” “Đúng là buồn cười, chẳng lẽ dưới biển chỉ có mỗi mình bạn là động vật hay sao?” Hải Quỳ nói. “Từ trước tới nay, chưa bao giờ tôi được nhìn thấy một động vật biển nào giống như bạn cả.” Cá Chình nói, “Tôi có thể bơi đấy, còn bạn thì sao?” “Ai bảo là tôi không biết bơi?” Cá Chình ngạc nhiên khi nhìn thấy Hải Quỳ rời khỏi vách đá và bò xuống biển. Cá Chình ngây người ra nhìn, hóa ra Hải Quỳ không sống trên vách đá mà trên vỏ của một con Ốc biển. Một chú Cua biển sống trong chiếc vỏ đó, chỉ thò một nửa người ra khỏi vỏ và chính nó là người đã cõng Hải Quỳ trèo lên và leo xuống vách núi đấy. https://thuviensach.vn Cá Chình vẫy đuôi, bơi về phía Cua biển và hỏi: “Bạn là ai vậy?” Cua biển mặc áo đỏ vui vẻ nói: “Tôi là bạn thân của Hải Quỳ.” “Đúng vậy, cậu ấy là bạn của tôi đấy.” “Hải Quỳ nói chen vào, “Để tôi giới thiệu nhé, tên của bạn ấy là Ốc mượn hồn.” “Cái tên này hay quá.” Cá Chình nói, “Nhưng tại sao bạn ấy lại chui vào vỏ Ốc thế?” “Điều này có gì lạ lùng cơ chứ?” Hải Quỳ nhanh nhảu giải thích, “Vì lưng bạn ấy không có lớp vỏ dày và cứng như những loài Cua khác nên để đi lại được thuận tiện hơn, bạn ấy phải cõng trên lưng nhà của mình đấy.” Hải Quỳ nhìn Cá Chình và nói thêm: “Tôi quên chưa nói cho bạn biết, nhà của Ốc mượn hồn không cần dùng tiền để mua đâu, thế nên người ta mới đặt cho bạn ấy một biệt danh là “nhà ở miễn phí” đấy.” Nói xong, cả ba cùng phá lên cười. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Dưới đáy biển có rất nhiều loài sinh vật kì lạ, có những loài hình dáng giống với thực vật, nhưng thực ra lại là động vật đấy. Thế giới dưới đáy biển sâu đúng là rất kì diệu, các bé hãy khám phá và tìm hiểu nhé, chắc chắn sẽ có rất nhiều phát hiện mới thú vị đấy. https://thuviensach.vn HẠT MẦM THẦN KÌ Hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng cả bố và mẹ đều phải đi làm nên An Đông phải ở nhà một mình. Trước khi đi, bố mẹ dặn: “Con ở nhà chơi ngoan nhé, đừng nghịch đồ đạc linh tinh, không cẩn thận là sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Cậu bé An Đông tinh nghịch chờ bố mẹ đi rồi, liền lấy chiếc kính viễn vọng thần kì ra để ngắm nhìn Trái đất xinh đẹp. Cậu bé muốn đi thăm thú một vòng Trái đất quá, thế là liền ngồi lên Phi thuyền Chuối tiêu mà bố mẹ hay dùng để đi công tác. An Đông lái Phi thuyền Chuối tiêu đến Trái đất, vì bấm nhầm nút nên Phi thuyền đỗ ngay xuống nóc nhà của cô bé Mỹ Tư. Lúc đó, Mỹ Tư đang ngồi vẽ cây táo, bỗng nhiên thấy ngôi nhà của mình khẽ rung chuyển. Cô bé chạy ra sân xem, hóa ra trên nóc nhà có một quả “chuối tiêu khổng lồ”, một cậu bé tí hon chỉ cao bằng nửa người của Mỹ Tư bước ra từ Phi thuyền Chuối tiêu. Cô bé giật nảy người, nói: “Ồ? Cậu là ai vậy?” An Đông thân thiện nói: “Tôi tên là An Đông, đến từ hành tinh khác. Bạn đừng sợ, tôi cũng là trẻ con như bạn thôi, tôi có thể vào nhà bạn chơi một lúc không?” Mỹ Tư ngây người một lúc, thấy An Đông có vẻ hiền lành và thân thiện nên đồng ý. An Đông vào nhà Mỹ Tư, nhìn thấy bức tranh cây táo do cô bé vẽ thì ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cây táo của bạn vẽ chỉ có quả táo thôi vậy?” Mỹ Tư chỉ vào cây táo ngoài sân và trả lời: “Cây táo thì tất nhiên là chỉ có quả táo thôi chứ, còn có thể cho quả gì khác được sao?” An Đông ngạc nhiên nói: “Cây táo nhà tôi có thể cho ra tất cả các loại quả, muốn https://thuviensach.vn ăn quả gì thì cây sẽ cho quả đó. Cây cối ở Trái đất thật kì lạ, chỉ có mỗi một loại quả thôi sao.” “Tôi dẫn bạn ra ngoài thăm thú nhé, thật ra, những loại cây mà bạn nói trên Trái đất cũng có. Hiện nay, nhờ vào khoa học kĩ thuật phát triển, rất nhiều loại rau củ và hoa quả có thể mọc trái mùa. Nhờ vậy mà chúng tôi thích ăn thứ gì là sẽ có ngay thứ đó.” Mỹ Tư dẫn An Đông ra vườn cây bên ngoài ngôi nhà. Suốt từ lúc đó, hai bạn nhỏ mải mê nói chuyện về những điểm khác nhau giữa cây cối ở Trái đất và cây cối ở hành tinh khác. Chập tối, An Đông và Mỹ Tư ngồi trên bãi cỏ nói chuyện, bỗng nhiên, Mỹ Tư kêu lên: “Phi thuyền của bạn đâu mất rồi?” “Phi thuyền đáp xuống trái đất sau ba phút sẽ tự động biến mất.” An Đông trả lời. “Vậy bạn sẽ về nhà bằng cách nào?” Mỹ Tư lo lắng hỏi. An Đông cười nói: “Đến mười hai giờ đêm, bố mẹ của tôi sẽ về nhà, họ không thấy tôi ở nhà nhất định sẽ đi tìm.” Vừa dứt lời, một phi thuyền có tên gọi là Phi thuyền Củ cải đáp xuống mặt đất, thì ra bố mẹ An Đông đến đón bạn ấy rồi. An Đông lấy ra năm hạt giống đưa cho Mỹ Tư và nói: “Đây là hạt giống cây và rau củ ở hành tinh của chúng tôi, tặng cho bạn đấy, hi vọng bạn cũng có thể hái được tất cả các loại rau quả mà mình thích trên một cây, giống như chúng tôi vậy.” Nói xong, An Đông cùng bố mẹ về nhà, Mỹ Tư trồng hạt giống cây xuống đất, nửa năm sau, quả nhiên, cô bé đã có thể hái tất cả các loại trái cây mà mình thích trên một cây, nào là táo, chuối, lê, dâu tây và cả quả cherry nữa… Một năm sau, khắp nơi trên Trái đất đều trồng loại cây một thân nhiều quả và một gốc nhiều rau như thế này. https://thuviensach.vn Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Các bạn nhỏ ơi, hạt giống mà An Đông tặng cho Mỹ Tư thật kì diệu đúng không nào? Hiện nay, các nhà khoa học đang nghiên cứu và vận dụng khoa học kĩ thuật tiên tiến vào sản xuất hoa quả và rau củ. Rất có thể khi lớn lên và trở thành nhà khoa học, các bạn có thể tạo ra loại hạt giống thần kì giống như trong câu chuyện này đấy! https://thuviensach.vn LỢN CON GIẢM BÉO Lợn con béo nhất trong số các con vật ở nông trại, chính vì thế mà nó hay bị các bạn trêu chọc nhất. Một hôm, Lợn con quyết định giảm béo bằng cách ăn kiêng. Đến bữa ăn, thấy Lợn con chỉ ngồi nhìn mà không ăn, Lừa con lo lắng hỏi: “Lợn con, sao bạn không ăn đi?” “Tớ muốn giảm béo.” Lợn con cố kìm nén cơn đói, trả lời. Tất cả các loài vật trong nông trại khi nghe tin Lợn con giảm béo đều bật cười và chế giễu nó. Từ ngày hôm đó, Lợn con thật sự không ăn bất kì thức ăn gì, mỗi ngày chỉ uống một chút nước lọc. “Các bạn cứ chờ mà xem, nhất định mình sẽ giảm được cân nặng.” Ngày nào Lợn con cũng soi gương và tự nhủ như vậy. “Nếu có thể nhanh chóng trở nên thon thả thì tốt quá.” Lợn con tự nhủ. Cho đến một hôm, Lợn con không còn sức để đi nữa, mới đi được có vài bước, nó đã ngã nhào xuống đất. “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Lợn con sẽ chết mất.” Các loài vật trong nông trại lo lắng thì thầm với nhau. Mèo con không muốn tình hình này tiếp diễn nữa, nó đã nghĩ ra một cách: “Bọn mình hãy đổi chiếc gương mà Lợn con vẫn thường soi thành một chiếc gương cầu lồi.” Tất cả đều đồng ý rằng đó là cách hay nhất. Chỉ có Lợn con là không biết chiếc gương của mình đã bị các bạn tráo đổi thành một chiếc gương cầu lồi. Hôm sau, Lợn con soi gương và tròn mắt thốt lên: “A, mình gầy thật rồi!” Nó https://thuviensach.vn mừng rỡ nhảy cẫng lên: “Mình phải gầy hơn nữa mới được!” Thế là nó lại tiếp tục chế độ ăn kiêng của mình, càng ngày nó càng trở nên gầy gò hơn. Một hôm, bác nông dân nhìn thấy Lợn con, liền nói: “Con lợn gầy thế này chẳng có ích gì cả, ngày mai mình mang bán quách đi cho xong.” Nghe thấy bác nông dân nói vậy, Lợn con rất lo lắng, không ăn kiêng nữa, nhìn thấy cái gì là nó liền ăn ngay cái đó. “Kì lạ quá, sao mình ăn nhiều thế mà trông vẫn gầy thế này nhỉ?” Lợn con đứng trước chiếc gương cầu lồi, chốc chốc lại thở dài. Một buổi tối nọ, nhân lúc Lợn con không chú ý, các bạn trong nông trại lại lén đổi chiếc gương cầu lồi thành chiếc gương cũ. Sáng hôm sau, chưa mở mắt, Lợn con đã vội vàng chạy đến chiếc gương, bụng nghĩ: “Lần này chắc là mình bị bán đi rồi”. Thế nhưng, Lợn con kinh ngạc thốt lên: “Oa, mình béo ra nhiều quá!” Nó không biết là chiếc gương đã được tráo đổi nên vui vẻ nhảy cẫng lên. Mấy hôm sau, bác nông dân lại đến nhà Lợn con, nhìn thấy nó đã béo lên, liền gật đầu cười và nói: “Con lợn này béo tốt quá, thôi không bán nữa vậy.” Từ đó về sau, mỗi ngày, Lợn con đều chén sạch suất ăn của mình và không bao giờ nghĩ đến chuyện giảm béo nữa. Sưu tầm https://thuviensach.vn Trò chuyện cùng bé Các bạn đã bao giờ soi thử chiếc gương “ma thuật” chưa? Đó chính là chiếc gương khiến chúng mình trở nên cao và gầy đấy, còn có loại thì biến chúng ta trở nên béo và lùn, có loại lại khiến chúng ta trở nên cong queo, gấp khúc nữa. Hiện tượng này dựa trên nguyên lí khúc xạ ánh sáng của gương. Các bé hãy nhờ bố mẹ dẫn đi xem những chiếc gương ma thuật nhé. https://thuviensach.vn ẾCH XANH TÌM BÁC SĨ Ếch mẹ tìm thấy một thung lũng có phong cảnh rất đẹp, liền đẻ trứng xuống con suối nhỏ trong thung lũng, chờ đến khi những quả trứng nở thành Nòng nọc, nó mới rời khỏi nơi đó. Cạnh dòng suối nơi những chú Nòng nọc đang sinh sống, không biết từ lúc nào bỗng mọc lên một dãy nhà, từ trong những ngôi nhà đó thường phát ra những âm thanh rất kì quái, lại còn thải nước đen xuống dòng suối trong vắt nữa. Nước thải bẩn khiến cho các chú Nòng nọc rất tức giận. Chúng muốn mình lớn thật nhanh, trở thành những chú Ếch con khỏe mạnh và nhảy ra khỏi dòng suối bị ô nhiễm đó. Vào một buổi tối mùa xuân ấm áp, những chú Nòng nọc đen đã trải qua sự biến đổi thần kì để thành những chú Ếch xanh đáng yêu. “Ộp oạp, vui quá, chúng ta có thể nhảy ra khỏi con suối này rồi!” Tất cả Ếch con đều rất vui mừng, chỉ có một chú không nhảy múa, cũng không ca hát mà ngồi bệt trên hòn đá giữa dòng nước. “Em làm sao thế? Sao lại buồn bã vậy?” Các chú Ếch con ngừng nhảy múa và hỏi chú Ếch con kia, nhưng không thấy chú ta nói gì cả. Cho đến khi trời sắp sáng, những tia nắng vàng đã lấp ló phía chân trời, các chú Ếch con mới phát hiện, thì ra chú Ếch nhỏ ngồi buồn một mình có tới năm cái chân. Chẳng phải Ếch chỉ có bốn chân thôi hay sao! Các anh chị em đều rất thương chú Ếch kém may mắn này và khuyên https://thuviensach.vn nó đi tìm một bác sĩ thật tài giỏi, nhờ bác sĩ chữa trị giúp để trở nên có bốn chân giống như các anh các chị. Chú Ếch năm chân nghe lời các anh chị và lên đường tìm bác sĩ. Ếch con đến một bãi cỏ, nhìn thấy những bụi Cỏ Bướm đang nhảy múa, nó liền hỏi: “Các chị xinh đẹp ơi, các chị có thể nói cho em biết phải đi đâu để tìm một bác sĩ giỏi không?” Cỏ Bướm dừng khiêu vũ, chỉnh lại nhụy hoa vừa bị gió cuốn tung lên và nói: “Các loài hoa cỏ chúng tôi khi bị bệnh thường đến tìm anh Bọ rùa, anh ta là một bác sĩ rất giỏi đấy.” Ếch con cảm ơn các chị Cỏ Bướm và vội vã chạy đi tìm bác sĩ Bọ rùa. Đến tận tối hôm đó, nó mới tìm thấy Bọ rùa đang làm việc trên một bông hoa Cúc chi. Bọ rùa nói với Ếch con rằng, nó chỉ có thể chữa bệnh cho các loại hoa cỏ, bắt sâu hại trên thân cây thôi, còn bệnh của Ếch con thì Bọ rùa không chữa được. Vậy là Ếch con lại tiếp tục đi tìm bác sĩ khác. “Anh Ké đầu ngựa ơi, anh có thể chỉ cho tôi chỗ nào có bác sĩ giỏi không?” Ếch con nhìn thấy hai anh Ké đầu ngựa khắp người mọc đầy gai dài, liền hỏi. Ké đầu ngựa vừa mới có một chuyến du lịch trên người của Thỏ con, chúng nghe Thỏ con nói trong rừng có một bác sĩ rất giỏi tên là Chim Gõ kiến, bèn nhiệt tình mách cho Ếch con. Thế là, chú Ếch con năm chân lại tiếp tục đi vào rừng. Rừng rộng quá, Ếch con phải mất mấy ngày mới tìm thấy cô Chim Gõ kiến sống trên một cây du cổ thụ. https://thuviensach.vn “Cô Chim Gõ kiến ơi, chào cô! Cô có thể chữa bệnh cho cháu được không ạ?” Ếch con nhảy lên nhảy xuống dưới gốc cây, lòng tràn đầy hi vọng. Chim Gõ kiến cúi xuống nhìn Ếch con và nói: “Đáng thương quá, nhưng cô chỉ biết trị bệnh cho cây thôi.” Nói xong, Chim Gõ kiến đục thân cây và bắt được một con sâu béo ú. Ếch con thất vọng, chỉ còn cách tiếp tục lên đường, nó đã đi qua rất nhiều nơi mà vẫn không tìm được một bác sĩ giỏi. Vừa mệt, vừa buồn, Ếch con ngồi bệt xuống gốc một cái cây nhỏ. “Ối, tại sao lại có một chú ếch năm chân thế này nhỉ?” Một chàng thanh niên đeo kính phát hiện ra Ếch con. Hóa ra, chàng thanh niên đeo kính đó chính là một nhà sinh vật học, chú mang Ếch con về phòng thí nghiệm của mình và làm phẫu thuật tách chân cho nó. Phẫu thuật thành công, chú Ếch con có năm chân giờ chỉ còn bốn chân thôi! Ếch con rất vui mừng, nó vội vã nhảy chân sáo đi tìm các anh chị của mình. Sưu tầm Trò chuyện cùng bé Thế giới tự nhiên thật kì diệu, có rất nhiều bác sĩ giỏi nhưng có bác sĩ chỉ có thể chữa bệnh cho các loài hoa, có bác sĩ chỉ có thể chữa bệnh cho các loài cây mà thôi. Chỉ có bác sĩ con người là tài giỏi nhất, ngoài chữa bệnh cho https://thuviensach.vn