🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook 11 Tai Tiếng hạ gục Công tước - Sarah Maclean full prc pdf epub [Tình Cảm] Ebooks Nhóm Zalo MƯỜI MỘT TAI TIẾNG HẠ GỤC CÔNG TƯỚC - Sarah MacLean - Eleven Scandals to Start to Win a Duke's Heart Người dịch: Mokona NXB liên kết: NXB Lao Động Số trang: 560 Khổ sách: 14.5 x 20.5 cm Giá bìa: 118.000 đồng Chủ dự án: Phi Phi Yên Vũ Chụp pic: SS ẩn danh Type: P1: Annabelle Tran P2: Emi Trịnh P3: Mèo Lang Thang P4: Ngọc Quế Trần P5: Linh Linh P6: Do Tam P7: Hana Lee Beta & Ebook: Annabelle Tran Giới thiệu Chương 1. Chương 2. Chương 3. Chương 4. Chương 5. Chương 6. Chương 7. Chương 8. Chương 9. Chương 10. Chương 11. Chương 12. Chương 13. Chương 14. Chương 15. Chương 16. Chương 17. Chương 18. Chương 19. Chương 20. Phần kết. Lời đề tặng Dành tặng Carrie, với tình yêu và sự biết ơn Cám ơn đã đưa tôi trở lại Base Camp. Un momento con una donna capricciosa vale undici anni di vita noisa. Khoảnh khắc đơn độc cùng với một người phụ nữ sôi nổi đáng giá mười một năm sống nhàm chán. (Tục ngữ Ý) Giới thiệu Hai tuần, mười bốn ngày, ba trăm ba mươi sáu giờ. Liệu thời gian đó có đủ chứng minh tình yêu vượt hẳn mọi thứ trong xã hội thượng lưu? Cô sống vì niềm đam mê… Táo bạo, bốc đồng và là một nam châm hút lấy rắc rối, Juliana Fiori không mang hình mẫu của một quý cô người Anh. Cô khước từ việc tuân theo những quy tắc của giới thượng lưu: nói ra suy nghĩ của bản thân, không quan tâm đến sự tán đồng của giới quý tộc và có thể vung ra một nắm đấm chuẩn xác đến bất ngờ. Bản tính hay gây tai tiếng khiến cô trở thành đề tài bàn tán ưa thích của người dân London… và là dạng phụ nữ mà Công tước Leighton muốn tránh xa. Anh bị ràng buộc bởi danh tiếng… Tai tiếng chính là thứ cuối cùng có chỗ đứng trong cuộc sống trật tự của Simon Pearson. Chàng Công tước Khinh người này đã quá tập trung giữ lấy tước hiệu chưa hoen ố cùng bí mật chưa bị hé lộ của mình. Nhưng vào một đêm khi anh khám phá ra Juliana đang trốn trong xe ngựa của mình – đe dọa đến tất cả những gì anh cố níu giữ – anh thề sẽ dạy cho quý cô xinh đẹp liều lĩnh này một bài học về những khuôn phép. Tuy nhiên, cô lại có một kế hoạch khác dành cho anh. Cô muốn một cuộc mặc cả – hai tuần để chứng minh rằng ngay cả một công tước vốn dĩ điềm tĩnh cũng không thể kháng cự lại đam mê. Ai sẽ là người dành lấy chiến thắng trong cuộc thách thức này? Là Juliana – khiến ngài công tước ngạo mạn phải đầu hàng và trao trái tim mình cho cô. Hay Simon – khiến người con gái bướng bỉnh kia nhận ra “Đôi khi tình yêu không đủ”? Câu trả lời sẽ có trong Mười một tai tiếng hạ gục công tước. Mười một tai tiếng – mười một thăng trầm cảm xúc – mười một thứ dẫn hai con người hoàn toàn đối lập tìm ra tình yêu đích thực đời mình. Chương 1. Những hàng cây chẳng là gì ngoài một tấm rèm che những vụ tai tiếng. Những quý cô tao nhã sẽ ở nguyên trong nhà sau khi màn đèm buông xuống. - Một luận thuyết trên chuyên đề “Nét tinh tế của những quý cô” Chúng tôi nghe nói lá cây không phải là thứ duy nhất rơi xuống trong những khu vườn... - Trang báo về những vụ tai tiếng Tháng Mười, 1823 Hồi tưởng tại, có bốn hành động mà Juliana Fiori đáng lẽ phải cân nhắc trong buổi tối hôm đó. Thứ nhất, có lẽ cô nên phớt lờ cơn bốc đồng rời khỏi buổi khiêu vũ mùa thu của chị dâu để đến khu vườn Dinh thự Ralston - nơi ít sự ngọt ngào giả tạo, mùi hương dễ chịu hơn và ánh sáng thì tệ hơn nhiều. Thứ hai, cô nên do dự khi cũng cơn bốc đồng đó đẩy cô tiến sâu hơn vào những lối đi tối tăm nằm ngoài ngôi nhà của anh trai. Thứ ba, cô hầu như chắc chắn nên quay trở lại nhà ngay khoảnh khắc tình cờ gặp ngài Grabeham đang say khướt, di loạng choạng như sắp ngã và nói oang oang những điều khiếm nhã. Nhưng, chắc chắn cô không nên đánh lão ta. Cho dù lão ta có kéo cô lại gần và phả hơi thở nóng toàn mùi rượu whiskey, hay việc đôi môi ướt át lạnh lẽo của lão ta vụng về tìm cách đi đến gò má cao của cô, hoặc chuyện lão ám chỉ rằng cô có thể thích chuyện đó giống mẹ cô. Bởi lẽ những quý cô không đánh người. Ít nhất, những quý cô người Anh không làm thế. Cô quan sát cái gã không có chút gì là một quý ông đó hét lên vì đau đớn, giật mạnh chỉếc khăn tay khỏi túi áo, lau mũi và khiến mảnh vải lanh trắng tinh khôi nhuốm một màu đỏ tươi. Cô bất động, lơ đãng lắc bàn tay để xua đi cơn đau nhói, nỗi khiếp sợ đang chi phối cô. Chuyện này chắc chắn sẽ lộ ra ngoài. Nó sẽ trở thành một "số báo". Việc lão ta xứng đáng nhận cú đấm đó không phải là vấn đề quan trọng. Cô phải làm gì cơ chứ? Cho phép lão ta đối xử thô bạo với mình trong khi chờ một vị cứu tinh lao từ lùm cây ra sao? Bất cứ người đàn ông nào có mặt trong khu vườn vào giờ này chắc chắn không phải là "vị cứu tinh" mà có khi còn tệ hơn thế. Nhưng cô vừa mới chứng minh những câu chuyện ngồi lê đôi mách đó là đúng. Cô chưa bao giờ là một trong số họ. Juliana ngước nhìn bức rèm tối tăm do những hàng cây tạo ra. Chỉ mới cách đây một lúc, tiếng xào xạc của những tán cây cao quá đầu này hứa hẹn cho cô khoảng thời gian thoát khỏi sự gò bó của bữa tiệc. Bây giờ âm thanh đó như chế nhạo cô - tiếng xì xào bàn tán sẽ vang vọng bên trong những căn phòng khiêu vũ khắp London bất cứ khi nào cô đi qua. "Cô dám đánh ta!" Tiếng hét của gã đàn ông to béo là tổng hợp của giọng mũi gào rú và bị xúc phạm. Cô nhấc bàn tay đau nhói lên và gạt lọn tóc rơi trên gò má. "Cứ đến gần tôi một lần nữa xem, ông sẽ còn nhận thêm thứ tương tự như thế." Lão ta không rời mắt khỏi cô khi quệt máu mũi. Cơn tức giận trong cái nhìn của lão không thể nhầm lẫn vào đâu được. Cô biết cơn tức giận đó. Biết nó mang ý nghĩa gì. Và khích lệ bản thân mạnh mẽ đối mặt với những gì sắp xảy ra. Dù sao thì cũng xảy ra rồi. "Cô sẽ hối tiếc vì điều này." Lão ta tiến một bước đầy vẻ hăm dọa về phía cô. "Ta sẽ khiến tất cả mọi người tin rằng cô đã nài xin ta làm điều đó. Ngay tại khu vườn của anh trai mình. Như một con đàn bà hư hỏng." Thái dương bắt đầu nhức nhối. Cô lùi lại một bước, lắc đầu. “Không,” cô nói, sự lưỡng lự ẩn chứa trong tông giọng đậm chất Ý - thứ mà cô vẫn đang hết sức cố gắng chế ngự. “Họ sẽ không tin lời ông đâu." Những từ đó nghe thật giả dối, thậm chí là đối với bản thân cô. Dĩ nhiên họ sẽ tin lão ta. Lão ta đã đọc được ý nghĩ đó và cười phá lên. "Cô không thể cho rằng họ sẽ tin cô. Chẳng hợp lý chút nào. Cô chỉ được tha thứ bởi vì anh trai cô là một Hầu tước. Cô không thể tin cậu ta sẽ nghe lời cô nói. Xét đến cùng, cô là, con gái của mẹ cô.” Con gái của mẹ cô. Những từ ngữ đó là một cú giáng mạnh mà chưa bao giờ cô thoát được. Cho dù cô đã cố gắng nhiều đến mấy. Cô hếch cằm, so ngang hai vai. "Họ sẽ không tin ông", cô lặp lại, duy trì giọng nói điềm tĩnh, "bởi vì họ sẽ không tin việc tôi có khả năng muốn một người như ông, Porco [1]." [[1]: Porco (Tiếng ý): Con heo.] Phải mất một lúc dịch từ tiếng Ý sang tiếng Anh, lão mới nghe ra đây là lời xúc phạm. Nhưng khi làm thế, từ "heo" cứ luẩn quẩn giữa họ trong cả hai thứ tiếng, Grabeham với tay, bàn tay nung núc thịt với những ngón tay như mẩu xúc xích của lão ta túm chặt lấy tay cô. Lão ta thấp hơn, nhưng lại có sức mạnh của một kẻ cục súc. Lão nắm chặt cổ tay cô, những ngón tay siết mạnh, hứa hẹn một vết bầm tím sẽ xuất hiện ở nơi đó. Juliana cố gắng giật mạnh tay ra, làn da dồn xoắn và bỏng rát. Cô rít lên đau đớn và hành động theo bản năng, cảm tạ Đấng tối cao về việc đã học hỏi cách đánh nhau từ những cậu nhóc ven bờ sông Veronese. Cô nâng gối. Thực hiện một cú thúc dữ dội và chuẩn xác. Grabeham gào lên, nới lỏng nắm tay đủ để tay cô thoát ra. Và Juliana làm việc duy nhất có thế nghĩ đến. Đó là chạy. Nhấc chiếc váy xanh lục sáng lung linh lên, cô lao xuyên qua khu vườn, tránh ánh sáng tỏa ra từ căn phòng khiêu vũ rộng lớn của Dinh thự Ralston, biết rằng việc bị nhìn thấy khi chạy khỏi bóng đêm sẽ nguy hiểm ngang ngửa với việc bị cái lão Grabeham ghê tởm đó bắt lại... kẻ đã hồi phục với tốc độ đáng lo ngại. Cô có thể nghe thấy tiếng lão ta ì ạch lết đi phía sau xuyên qua một bờ giậu đầy gai, ráng sức thở hổn hển. Âm thanh đó tiến nhanh về phía cô. Juliana chạy xuyên qua cánh cổng phụ của khu vườn dẫn vào trại nuôi ngựa tiếp giáp với Dinh thự Ralston, nơi đoàn xe ngựa đang đậu một hàng dài chờ những quý ngài cùng các phu nhân để đưa họ trở về nhà. Cô giẫm phải thứ gì đó sắc nhọn và vấp chân, ngã trên nền đá cuội lát đường, lòng bàn tay trần bị cào xước khi gắng đứng dậy. Cô nguyền rủa cái quyết định cởi bỏ đôi găng tay lúc ở trong phòng khiêu vũ - dù có giả tạo hay không, lớp da mềm mại đó có thể sẽ tiết kiệm cho cô vài giọt máu rơi ra trong buổi tối hôm nay. Cánh cửa sắt khép lại phía sau, cô do dự trong tích tắc, chắc chắn rằng tiếng ồn sẽ thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Cô liếc nhanh về phía những người đánh xe ngựa đang tụ tập mải mê với trò gieo xí ngầu ở cuối con hẻm, họ không nhận thấy và cũng không có hứng thú với cô. Quay đầu nhìn lại, cô thấy thân hình đồ sộ của Grabeham đã lù lù ngay trước cánh cổng. Lão ta là một con bò đực đang tấn công tấm áo choàng đỏ, cô chỉ có vài giây trước khi bản thân bị nó húc phải. Những cỗ xe ngựa là hy vọng duy nhất. Với một lời thì thầm khẽ khàng và êm dịu bằng tiếng Ý, cô cúi người lướt đi bên dưới cái đầu to lớn của hai con ngựa đen tuyền và nhanh chóng đi rón rén dọc theo hàng dài những cỗ xe. Nghe thấy tiếng cánh cổng rít lên ken két khi được mở ra rồi đóng lại, cô bất động, lắng nghe âm thanh cho biết kẻ đi săn đang tiến gần đến con mồi. Không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì khi tim đập thình thịch thế này. Cô lẳng lặng mở cánh cửa của một trong những cỗ xe ngựa to lớn, rướn người lên và trèo vào xe mà không cần sự trợ giúp của bục nâng. Cô nghe thấy một tiếng xoạc khi chiếc váy vướng vào cạnh sắc và phớt lờ cơn đau nhói thất vọng khi giật chiếc váy lại và với tay đến cửa, khép nó nhẹ nhàng hết mức có thể. Chiếc váy sa tanh màu xanh lá liễu đó là món quà của anh trai cô - phù hợp với sự căm ghét mà cô dành cho những bộ váy nhợt nhạt mang vẻ đoan trang của những quý cô chưa kết hôn trong giới thượng lưu. Và giờ nó đã bị hủy hoại. Cô ngồi cứng đờ trên sàn bên trong xe ngựa, đầu gối áp vào ngực và để bóng tối ôm chặt lấy mình. Buộc hơi thở hoảng sợ trở lại bình thường, cô dỏng tai lắng nghe thứ gì đó, bất cứ thứ gì xuyên qua sự thinh lặng nghẹt thở này. Juliana cưỡng lại sự thôi thúc di chuyển, sợ rằng điều đó có thể kéo sự chú ý tới nơi ẩn nấp của mình. “Tego, tegis, tegit,” Juliana thì thầm, giai điệu Latin êm ái giúp cô tập trung suy nghĩ. “Tégimus, tegitis, tegnnt.” Một cái bóng mờ nhạt lướt qua phía trên, che đi ánh đèn lờ mờ tạo nên những vệt sáng lốm đốm trên thành cỗ xe được bọc nệm căng phồng. Juliana bất động một lát trước khi tựa lưng vào góc xe ngựa, cố khiến bản thân càng nhỏ bé càng tốt nhưng đó là một thử thách khi cân nhắc đến chiều cao hiếm có của cô. Cô chờ đợi, tuyệt vọng, và khi ánh sáng trở lại, cô nuốt xuống rồi nhắm chặt hai mắt, thở ra một cách từ từ. Bằng tiếng Anh, bây giờ. “Tôi trốn. Bạn trốn. Cô ấy trốn..." Cô nín thở khi vài tiếng quát của đàn ông phá vỡ sự yên tĩnh đó, cầu nguyện mong họ đi ngang qua nơi ẩn nấp của mình vì ít nhất một lần để cô lại trong sự thanh bình, cỗ xe rung lên duới chuyển động của người đánh xe lúc ông ta trườn vào ghế, cô biết những lời cầu nguyện sẽ không được đáp lại. Quá nhiều cho việc ẩn nấp. Cô nguyền rủa lần nữa, một trong những tính ngữ đa dạng của tiếng bản xứ, và cân nhắc những lựa chọn. Grabeham có thể ở ngay bên ngoài. Dù là con gái của một lái buôn người Ý, và mới ở London chỉ trong vòng vài tháng, cô biết rằng không thể đến lối chính vào nhà anh trai trong một cỗ xe thuộc về người chỉ có Chúa mới biết mà không gây ra một vụ tai tiếng mang tầm vóc thiên anh hùng ca. Quyết định đã có, cô với đến tay nắm cửa và di chuyển người, tích góp lòng can đảm để trốn thoát - quăng người ra khỏi xe, đáp xuống nền đá cuội lát đường và chạy vào nơi tăm tối gần nhất. Nhưng sau đó, cỗ xe ngựa bắt đầu di chuyển. Và trốn thoát không còn là lựa chọn. Trong chốc lát, cô xem xét đến việc mở cửa và bằng cách nào cũng được, nhảy ra khỏi xe. Nhưng Juliana chưa liều lĩnh đến thế. Cô chưa muốn chết. Cô chỉ muốn mặt đất nứt ra và nuốt chửng lấy mình, cả cỗ xe này nữa, toàn bộ. Yêu cầu đó quá nhiều sao? Đánh giá phía bên trong cỗ xe, cô nhận ra, tốt nhất là quay trở về ngồi trên sàn và chờ cho đến khi xe ngựa dừng lại. Một khi nó đã dừng lại, cô sẽ thoát ra qua cánh cửa xa nhất và liều lĩnh hy vọng rằng, không ai ở đây nhìn thấy mình. Chắc chắn phải có điều gì đó tốt đẹp cho cô trong tối hôm nay. Chắc chắn cô có vài phút để trốn thoát trước khi giới quý tộc tuôn xuống những bậc thang. Lúc cỗ xe chờ tới và dừng lại, cô hít một hơi thật sâu. Nâng người lên... với đến tay nắm cửa... sẵn sàng nhảy. Nhưng trước khi cô có thể thoát, cánh cửa phía đối diện đã mở ra, mang theo làn không khí lùa mạnh vào trong. Ánh mắt cô hướng nhanh đến người đàn ông đang đứng ngay phía ngoài cửa xe. Ôi, không. Ánh đèn ngay phía trước Dinh thự Ralston chiếu sáng từ phía sau khiến gương mặt của anh bị khuất bóng, nhưng cô không thể bỏ lỡ cái cách mà ánh đèn ấm áp chiếu rọi mái tóc quăn vàng óng, biến anh thành một thiên thần đen tối - người bị ném ra khỏi Thiên đàng, từ chối quay lại với hào quang chói lọi của mình. Cô cảm thấy một sự thay đổi tinh tế trong anh, sự căng ra hầu như khó nhận thấy nơi bả vai rộng và cô biết rằng mình đã từng được khám phá nó. Juliana hiểu mình nên cảm tạ sự thận trọng lúc anh kéo cánh cửa ra, loại bỏ bất cứ khoảng trống khiến những người khác có thể nhìn thấy cô, nhưng khi anh bước lên xe một cách dễ dàng, không cần sự trợ giúp của người hầu hay bục nâng, sự biết ơn rời xa khỏi những gì cô đang cảm nhận. Hoảng sợ là cảm xúc chính xác nhất. Cô nuốt nghẹn xuống, suy nghĩ duy nhất gào thét trong tâm trí. Cô đáng lẽ nên nắm lấy những cơ hội cùng với Grabeham. Tại thời điểm đặc biệt như thế, chắc chắn không có ai trên thế giới này cô ít muốn đối mặt hơn Công tước Leighton với những quy tắc bất di bất dịch, một người không thể chịu đựng nổi. Rõ ràng, thế giới này đang hợp sức chống lại cô. Cánh cửa đóng lại phía sau với tiếng "cách" nhẹ nhàng, và họ ở một mình với nhau. Sự liều lĩnh dấy lên, thúc đẩy cô di chuyển, và Juliana bò đến cánh cửa gần nhất, háo hức cho cuộc chạy trốn. Những ngón tay sờ soạng tìm tay nắm cửa. "Tôi sẽ không làm thế nếu tôi là cô." Những từ ngữ thờ ơ, bình tĩnh đó giày vò cô khi chúng xuyên ngang qua bóng tối. Đã có thời gian anh không hề xa cách với cô như thế. Trước khi cô thề không bao giờ nói chuyện với anh lần nữa. Cô nhanh chóng hít thở đều đặn, quyết không để anh nắm quyền kiểm soát. "Tôi cảm tạ lời đề nghị đó của ngài, thưa Đức ngài. Nhưng xin hãy thứ lỗi nếu tôi không làm theo." Cô siết chặt lấy nắm cửa, lờ đi cơn đau nhói nơi bàn tay đang đè trên nền gỗ và dịch chuyển người để mở chốt. Anh di chuyển như tia chớp, nghiêng nguời qua và giữ cánh cửa khép lại mà không cần nỗ lực mấy. "Nó không phải là lời khuyên đâu.” Anh gõ vào nóc xe lần thứ hai, kiên quyết và không hề do dự. Xe ngựa di chuyển ngay lập tức, như thể mong muốn của anh điều khiển hướng đi cho nó, Juliana nguyền rủa tất cả những người đánh xe được đào tạo bài bản lúc cô ngã về phía sau, chân vướng vào tà váy, khiến lớp vải sa lanh rách toạc thêm. Cô co rúm lại khi nghe thấy âm thanh đó, tất-cả-đều-quá-lớn trong sự yên tĩnh nặng nề này. Juliana luồn lòng bàn tay bấn xuống lớp vải xanh nhạt đáng yêu kia. "Váy của tôi rách rồi.” Cô thích thú với ngụ ý rằng anh là người đã gây ra điều đó. Anh không cần biết bộ váy đã bị hủy hoại từ trước khi cô chui vào xe ngựa. “Đúng như thế. Nào, tôi có thể nghĩ ra vài cách bất kỳ để cô có thể tránh được một bi kịch như thế trong buổi tối nay đấy.” Lời nói đó không mang chút ăn năn nào. “Ngài biết mà, tôi có quá ít lựa chọn." Ngay lập tức, cô thấy căm ghét bản thân vì đã nói lớn điều đó ra. Đặc biệt là với anh. Anh nghiêng đầu về phía cô ngay khi một ngọn đèn đường bên ngoài hắt ánh sáng bàng bạc xuyên qua cửa sổ xe, khiến anh trở nên hoàn toàn nổi bật. Cô cố gắng không chú ý đến anh. Cố gắng không chú ý từng inch mang dấu hiệu về dòng dõi danh giá vượt trội, về lịch sử quý tộc của gia đình anh - mũi thẳn g dài mang nét quý tộc, chiếc cằm vuông hoàn hảo, xương gò má cao đáng lẽ phải khiến anh trông có vẻ nữ tính, nhưng dường như điều đó chỉ làm cho anh thêm phần điển trai. Cô thấy bản thân có chút giận dỗi. Người đàn ông này có phần xương gò má thật lạ. Nhưng cô chưa từng biết bất cứ ai quá điển trai đến thế. "Đúng", anh hơi kéo dài giọng. "Tôi có thể hình dung, thật khó nỗ lực để sống xứng đáng với danh tiếng như của cô." Ánh sáng đã biến mất, thay vào đó là sự chua chát trong lời nói của anh. Cô cũng chưa bao giờ biết bất cứ ai thực sự đần độn như thế. Juliana cảm tạ cái góc mờ tối của cỗ xe khi chùn lại trước lời nói bóng gió của anh. Cô đã quen với những lời lăng mạ, sự suy đoán thiếu hiểu biết cho rằn g cô là con gái của một lái buôn người Ý và Nữ hầu tước sa đọa người Anh, người đã bỏ rơi chồng cùng hai dứa con trai... rồi thoát khỏi giới thuợng lưu London. Điều cuối cùng là hành động duy nhất của mẹ khiến Juliana có chút khâm phục. Cô muốn nói với tất cả bọn họ nơi họ có thể đặt vào những quy tắc dành cho dòng dõi quý tộc. Bắt đầu với Công tước Leighton. Kẻ tồi tệ nhất trong số đó. Nhưng ban đầu anh không như thế. Cô gạt suy nghĩ đó sang một bên. “Tôi muốn ngài hãy cho dừng xe và để tôi đi.” “Tôi cho rằng, đây không phải là những gì cô đã lên kế hoạch sao?” Cô dừng lại. “Tôi đã... lên kế hoạch?” “Thôi nào, quý cô Fiori. Cô nghĩ rằng tôi không biết trò chơi nhỏ mà cô đang thực hiện sao? Cô, bị phát hiện ở trong cỗ xe ngựa trống của tôi - một nơi hoàn hảo cho việc hẹn hò bí mật - tại ngôi nhà tổ tiên của anh trai cô, suốt sự kiện đáng tham dự nhất trong mấy tuần gần đây?” Hai mắt cô mở to. “Anh nghĩ rằng tôi...” "Không, tôi biết cô đang cố gắng bẫy tôi vào hôn nhân. Và kế hoạch nhỏ của cô, thứ mà tôi cho rằng anh trai cô không biết đến việc cân nhắc xem nó ngu xuẩn như thế nào, có thể đã thành công với một gã kém cỏi có tước vị thấp hơn. Nhưng tôi khẳng định với cô, nó sẽ không có hiệu quả với tôi. Tôi là một Công tước. Trong trận chiến thanh danh với cô, tôi chắc chắn sẽ giành chiến thắng, Thực tế, tôi sẽ để cô tự huỷ hoại bản thân hoàn toàn bằng việc quay trở lại Dinh thự Ralson nếu như lúc này đây không may tôi lại mắc nợ anh trai cô. Cô xứng đáng nhận sự trừng phạt vì trò khôi hài nhỏ này.” Giọng nói bình tĩnh và không hề nao núng, như thể trước đây anh đã thực hiện buổi nói chuyện đặc biệc này không biết bao nhiêu lần và cô không là gì ngoài sự phiền phức chẳng đáng bận tâm – một con ruồi trong cái bát sứ tẻ nhạt không thích hợp sử dụng, hay bất cứ thứ gì mà những kẻ hợm hĩnh thuộc dòng dõi quý tộc Anh tiêu hủy với những thìa súp. Tất cả sự kiêu ngạo, tự cao tự đại đó... Cơn thịnh nộ cháy bùng lên, Juliana nghến răng. "Nếu biết đây là xe ngựa của ngài, tôi sẽ tránh xa nó bằng bất cứ giá nào.” "Thật đáng kinh ngạc, vậy thì bằng cách này hay cách khác, cô lại bở lỡ mất cái dấu ấn Công tước thật lớn nằm phía ngoài cửa kìa.” Người đàn ông này có thể khiến người khác tức điên lên mà. “Thực sự, nó đáng kinh ngạc đấy, bởi vì tôi chắc chắn dấu ấn bên ngoài xe ngựa sánh ngang với tính tự phụ của ngài về mặt kích thước! Tôi đảm bảo với ngài, thưa Đức ngài,” cô thốt ra lời nói kính cẩn như nó là một tính ngữ, “Nếu như đang săn lùng một người chồng, tôi sẽ tìm ai đó khiến người ta quý mến hơn là người có tước vị để làm cảnh và một nhận thức sai lầm về tầm quan trọng của nó.” Cô nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của mình, nhưng lại không thể ngăn những từ đó tuôn ra khỏi miệng, "Ngài quá ấn tượng với tước hiệu và địa vị của mình, thật là một phép màu khi ngài không cho thêu từ 'Công tước' bằng chỉ bạc lên tất cả áo choàng của mình. Qua cách mà ngài cư xử, người ta sẽ nghĩ rằng ngài thật sự đã làm điều gì đó để giành lấy sự kính trọng mà những kẻ ngu ngốc người Anh ban cho, thay vì được tạo ra một cách ngẫu nhiên, tại thời điểm chính xác và theo tôi hình đung, một người đàn ông phù hợp sẽ cư xử như tất cả những người đàn ông khác. Không một chút mưu mẹo." Cô ngừng lại, tiếng tim đập thình thịch vang lớn trong tai khi những từ ngữ đó quanh quẩn giữa họ, sự nặng nề vang vọng trong màn đêm. Senza finezza [2]. Chỉ sau đó cô mới nhận ra rằng, một vài chỗ trong tràng chỉ trích kia, cô đã chuyển sang nói bằng tiếng Ý. [2. Sena finezza (Tiếng Ý): Không chút khéo léo.] Cô chỉ hy vọng anh không hiểu. Bầu không khí yên lặng căng thẳng kéo dài, một sự trống rỗng nhàm chán to lớn đe dọa vẻ ôn hòa của cô. Và sau đó, xe ngựa dừng lại. Họ ngồi đó trong chốc lát mà dường như vô tận, anh tĩnh lặng như một tảng đá, cô tự hỏi không biết họ có thể ngồi trong xe suốt đời hay không trước khi nghe thấy tiếng cọ xát của vải vóc. Anh mở cửa và đẩy nó rộng ra. Cô bắt đầu nghe thấy giọng nói của anh, nhỏ, trầm và quen thuộc hơn những gì đã mong đợi rất nhiều. "Ra khỏi xe." Anh nói bằng tiếng Ý. Một cách hoàn hảo. Cô nuốt xuống. Tốt thôi. Cô không cần xin lỗi. Không cần làm thế sau tất cả những điều tồi tệ mà anh đã nói. Nếu như anh có ý định ném cô ra khỏi xe thì đành chịu thôi. Cô sẽ cuốc bộ về nhà. Một cách đầy kiêu hãnh. Có lẽ ai đó sẽ chỉ cho cô hướng đi chính xác. Cô nhanh chóng rời khỏi sàn xe và bước ra ngoài, quay lưng và hoàn toàn mong đợi việc nhìn thấy cánh cửa đu đưa đóng lại phía sau. Thay vào đó, anh theo cô bước ra, phớt lờ sự hiện diện của cô khi đi lên những bậc thang của ngôi nhà gần nhất. Cánh cửa mở ra trước khi anh bước tới bậc thang trên cùng. Thậm chí đến những cánh cửa, giống như tất cả những thứ khác, đều phải cúi đầu trước ý muốn của anh. Cô quan sát khi anh bước vào phòng chờ sáng trưng ở phía xa, một con chó lớn màu nâu đang ì ạch tiến tới chào đón với tình cảm chan chứa vui mừng. Thế đấy. Có quá nhiều học thuyết cho rằng những con vật có thể nhận biết ác quỷ. Cô cười điệu với suy nghĩ đó và hầu như ngay lập tức anh xoay nghiêng người, như thể cô đã nói quá lớn. Mớ tóc quăn vàng óng đã hơn một lần thêm vào sự nổi bật của một thiên thần, rồi anh cất tiếng nói, “Đi vào trong hoặc ở ngoài này, quý cô Fiori. Cô đang thử tính kiên nhẫn của tôi đó." Cô mở miệng để nói, nhưng anh đã khuất khỏi tầm nhìn. Vì thế cô lựa chọn con đường dễ dàng nhất. Hay ít nhất, con đường đó ít có khả năng là con đường kết thúc bằng sự hủy hoại của cô trên vỉa h è London vào lúc nửa đêm. Cô theo anh vào bên trong. Khi cánh cửa đóng lại phía sau và gã người hầu vội vã theo chủ nhân đến bất cứ nơi nào ông chủ đi đến, Juliana dừng lại ngay lối vào có ánh sáng rực rỡ, đánh giá phòng chờ rộng lớn bằng đá cẩm thạch và những tấm gương mạ vàng được treo trên tường chỉ phục vụ cho việc khiến không gian to lớn này dường như thêm khổng lồ. Có đến sáu cánh cửa dẫn đến lối này lối kia và một hành lang dài tối mù chạy sâu trong nhà. Con chó ngồi dưới chân cầu thang rộng lớn dẫn lên lầu trên, và duới cái nhìn chăm chú thinh lặng của nó, Juliana đột nhiên thấy bối rối khi nhận ra thực tế mình đang ở trong nhà của một người đàn ông. Không có người hộ tống. Ngoại trừ một chú chó. Kẻ đã tỏ ra là một người thẩm định danh tiếng kém cỏi. Chị Callie sẽ không tán thành. Chị dâu của cô đã đặc biệt cảnh báo cô nên tránh xa những tình huống thuộc dạng này. Chị ấy sợ những người đàn ông đó sẽ lợi dụng một cô gái trẻ người Ý thiếu hiểu biết về sự chỉ trích của những người Anh. "Tôi đã báo tin để Ralston đến đây đón cô về. Cô có thể chờ ở bên trong..." Cô ngước lên khi anh bất thình lình ngừng lại, và bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh, điều gì đó đã phủ lên nó, nếu như không biết cô có thể gọi đây là sự quan tâm. Tuy nhiên, cô biết rõ nó không phải thế. "Ở bên trong...?" cô nhắc lại, tự hỏi tại sao anh lại di chuyển về phía cô với tốc độ đáng báo động như thế. “Chúa ơi. Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?” *** “Ai đó đã tấn công cô.” Juliana ngắm nhìn Leighton đổ một lượng rượu scotch bằng hai ngón tay vào một chiếc cốc thủy tinh và đi đến chỗ cô. Cô đang ngồi vào một trong những cái ghế bọc da ngoại cỡ tại phòng làm việc của anh. Anh đưa ly rượu cho cô nhung cô lắc đầu. “Không, cảm ơn ngài.” "Cô nên uống nó. Cô sẽ lấy lại bình tĩnh." Cô ngước nhìn anh. "Tôi không cần sự bình tĩnh, thưa Đức ngài." Anh nheo mắt và cô từ chối né tránh hình tượng cao quý người Anh mà anh tạo ra, cao ráo và mạnh mẽ, với vẻ ngoài điển trai gần như không thể chịu nổi và biểu hiện hoàn toàn tự tin - như thể anh chưa bao giờ bị thách thức trong cuộc sống vậy. Chưa bao giờ, cho đến lúc này. “Cô phủ nhận việc có ai đó đã tấn công mình sao?” Cô luời nhác nhún một bên vai, vẫn yên lặng. Có thể nói gì đây? Cô có thể nói gì khiến anh không trở nên thù địch với mình? Với giọng điệu kiêu ngạo hống hách của mình, anh sẽ yêu cầu cô phải giống một quý cô hơn... cô phải quan tâm đến thanh danh của mình hơn... cô phải cư xử như một phụ nữ người Anh và bớt giống những phụ nữ Ý... sau đó, tất cả những điều ấy sẽ không xảy ra. Anh sẽ cư xử với cô giống như thế. Giống như những gì anh đã làm kể từ khoảnh khắc phát hiện ra chân tướng thật sự của cô. “Nó là vấn đề ư? Tôi chắc ngài sẽ cho rằng tôi đã dàn dựng toàn bộ buối tối nay để bẫy một người chồng. Hay thứ gì đó có mức độ lố bịch tương đương." Cô dụng ý nói ra lời đó để hạ bệ anh. Nhưng chúng không có hiệu quả. Thay vào đó, anh lạnh lùng nhìn cô thật lâu, quan sát gương mặt rồi đến hai cánh tay đầy vết xước của cô, bộ váy bị hủy hoại với hai chỗ rách, dính vết bẩn và máu từ hai lòng bàn tay sây sát. Một bên khóe miệng anh giật giật, cô hình dung nó gần như sự ghê tởm, và cô không thể kháng cự việc cất tiếng nói, "Một lần nữa, tôi lại chứng minh bản thân mình kém hơn vẻ ngoài đáng trọng của ngài, phải thế không?" Cô tự trách, ước gì mình không nói ra. Anh nhìn vào mắt cô. "Tôi không nói thế." "Ngài không cần phải nói." Khi anh đẩy ly rượu whiskey thì một tiếng gõ nhẹ phát ra từ cánh cửa để hé mở một bên. Không rời mắt khỏi cô, ngài Công tước quát lên, "Có chuyện gì?" "Tôi mang những thứ mà ngài yêu cầu, thưa Đức ngài." Một người hầu lê bước vào phòng, trên tay là chiếc khay nặng trĩu, bao gồm một cái chậu, băng gạc và vài lọ nhỏ. Anh ta đặt chúng lên một cái bàn thấp gần đó. "Đủ cả rồi.” Người hầu cúi đầu, một cách dứt khoát và khi anh ta đã rời đi thi Leighton đến chỗ chiếc khay. Cô nhìn anh nhấc cái khăn lanh, nhúng một góc vào trong chậu nước. “Ngài đã không cám ơn anh ta.” Anh bất ngờ liếc nhìn cô. “Chính xác là buổi tối nay đã không đặt sự cảm tạ vào tâm trí tôi." Cứng người bởi tông giọng của anh, cô có thể nghe thấy lời buộc tội trong đó. Thôi được. Cô cũng gặp khó khăn. "Tuy nhiên, anh ta đã phục vụ ngài." Cô tạm dừng. "Vệc cám ơn anh ta không khiến ngài bẩn thỉu đi dâu." Phải tốn vài giây trước khi ý của cô trở nên rõ ràng. “Thô lỗ chứ không phải bẩn thỉu [3]." [3. Juliana chưa rành tiếng Anh nên hay sai cách về dùng từ. Ở đây cô dùng từ ‘piggish’ nhưng đúng phải là từ ‘boorish’ - (ND).] Cô vẫy tay gạt đi. “Bất cứ thứ gì. Một người đàn ông khác ắt hẳn sẽ cám ơn anh ta," Anh đi về phía cô. "Ý cô là một người đàn ông tốt hơn?" Hai mắt cô mở to ngây thơ giả tạo. “Không đời nào. Xét đến cùng, ngài là một Công tước. Chắc không có ai tốt hơn ngài cả.” Lời nói đó là một cú đánh trúng đích. Và, sau những điều khủng khiếp đã nói với cô trong xe ngựa, anh xứng đáng nhận nó. “Một người phụ nữ khác sẽ nhận ra cô ta rõ ràng mắc nợ tôi và cần quan tâm đến lời nói của mình hơn." “Ý ngài là một người phụ nữ tốt hơn?” Anh không trả lời, thay vào đó ngồi vào ghế đối diện cô và chìa tay ra. “Đưa tay cô cho tôi." Thay vì dưa tay, cô nắm chặt chúng để gần ngực, thận trọng hỏi. “Tại sao?” "Chúng bị thâm tím và đang chảy máu. Vết sây sát cần được rửa sạch." Cô không muốn anh chạm vào mình. Cô không tin bản thân. "Chúng ổn cả." Anh nản chí và khẽ cất tiếng gầm gừ, âm thanh đó khiến cơn run rẩy xuyên qua người cô. "Những gì họ nói về người Ý quả không sai." Cô cứng người trước câu nói khô khốc kèm theo lời hứa cho sự lăng mạ kia. "Là chúng tôi vượt trội ở mọi phương diện?" "Là việc cô thừa nhận mình bị đánh bại không thể nào xảy ra." "Một đặc điểm khá phù hợp để phục vụ các Caesar [4]." [4. Danh hiệu của các hoàng đế La Mã t ừ Augustus đến Hadrian.] "Và Đế chế La Mã đã ở vào tình trạng như thế nào trong những ngày đó?" Giọng điệu trịch thượng, tùy tiện đó khiến cô muốn hét lên. Những tính ngữ. Bằng tiếng bản xứ của cô. Một người đàn ông không thể chịu đựng được. Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc, không ai sẵn lòng thoái lui cho đến khi anh cất tiếng nói. “Anh trai của cô sẽ có mặt ở đây bất cứ lúc nào, quý cô Fiori. Và anh ta sẽ giận tím người y như những vết xước kia mà không cần nhìn đến hai lòng bàn tay chảy máu của cô." Cô nheo mắt nhìn bàn tay của anh, rộng dài và sức mạnh tuôn trào. Dĩ nhiên anh đã đúng. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tay ra. “Nó sẽ đau.” Câu nói đó là lời cảnh báo duy nhất của cô trước khi anh nhẹ nhàng lướt ngón cái khắp lòng bàn tay cô, xem xét làn da bị thương, bây giờ vết máu đã khô cứng lại. Cô hít vào vì sự đụng chạm ấy. Anh liếc lên nhìn khi nghe thấy âm thanh đó. “Xin lỗi.” Cô không đáp lời, thay vào đó là xem xét bàn tay còn lại. Cô sẽ không để anh nhìn ra không phải cơn đau kia khiến mình thở hổn hển như thế. Dĩ nhiên cô đã mong chờ nó, phản ứng không thể bác bỏ cũng không được chào đón ấy xuất hiện hăm he đe dọa bất cứ khi nào cô thấy anh. Nó dậy sóng bất cứ lúc nào anh ở gần. Đó là sự ghê tởm. Cô chắc mẩm như vậy. Cô thậm chí sẽ không chấp nhận khả năng ngược lại. Cố gắng đánh giá tình huống, Juliana nhìn xuống nơi tay của họ gần như quấn lấy nhau. Căn phòng ngay lập tức trở nên nóng hơn. Hai tay của anh thật lớn và cô bị sững sờ bởi những ngón tay dài và móng tay được cắt gọn gàng, rải rác vài sợi lông vàng. Anh nhẹ nhàng lướt một ngón tay ngang qua vết thâm tím xuất hiện nơi cổ tay của cô. Juliana ngước lên và thấy anh đang nhìn trân trân vào nơi đó. "Cô sẽ nói cho tôi biết kẻ nào đã làm điều này với cô." Sự chắc chắn điềm tĩnh ẩn hiện trong lời nói đó, như thể cô sẽ làm theo mệnh lệnh của anh và anh sẽ là người xử lý tình huống. Nhưng Juliana biết rõ. Người đàn ông này không phải hiệp sĩ. Anh ta là một con rồng. Kẻ cầm đầu tất cả bọn chúng. "Nói tôi nghe nào, Đức ngài. Ngài tin rằng ý muốn của mình đều được đáp ứng sao?" Anh nhìn vào mắt cô, mắt tối lại vì bị chọc tức. "Cô sẽ nói cho tôi nghe, quý cô Fiori." "Không, tôi sẽ không làm thế." Cô hướng sự chú ý trở lại tay của họ. Juliana không thường xuyên cảm thấy mình nhỏ nhắn - cô gần như vượt hẳn tất cả phụ nữ và nhiều người đàn ông ở London - nhưng người đàn ông này khiến cô thấy mình nhỏ bé. Ngón cái của cô chỉ vừa lớn hơn ngón tay út của anh, nơi đang đeo chiếc nhẫn bằng vàng mã não có dấu ấn - thứ chứng minh tước vị của anh. Một vật gợi nhắc về vị trí của anh trong xã hội. Và việc anh tin địa vị của cô thấp hơn như thế nào. Cô hếch cằm trước ý nghĩ đó, tức giận, kiêu hãnh và tổn thương bùng lên thành cảm giác mãnh liệt và ngay chính xác thời điểm ấy, anh dùng mảnh khăn lanh ướt chạm vào làn da non nớt nơi lòng bàn tay của cô. Cô bị sao nhãng bởi cơn đau nhói, rít lên một câu nguyền rủa xấu xa bằng tiếng Ý. Anh không tạm dừng việc săn sóc khi nói. "Tôi không hề biết rằng hai con thú có thể cùng làm một việc." "Lời của ngài khiếm nhã đến khó nghe." Một bên lông mày vàng của anh nhướng lên vì câu nói đó. “Thật khá khó nghe nếu như cô chỉ cách tôi vài inch, quát tháo sự thiếu thoải mái của mình.” "Những quý cô không quát tháo." “Đó dường như là việc những quý cô người Ý làm. Đặc biệt khi họ đang được chăm sóc vết thương." Cô kháng cự lại việc mỉm cười. Anh đang khó chịu. Anh cúi đầu và tập trung vào công việc của mình, vò miếng vải lanh trong chậu nước sạch. Cô co rúm người khi miếng vải mát lạnh ấy đặt trên tay mình và anh do dự chốc lát trước khi tiếp tục việc rửa vết thương. Khoảng tạm dừng ngắn ngủi ấy khiến cô ngạc nhiên. Công tước Leighton không được biết đến bởi lòng trắc ẩn, anh nổi tiếng nhờ sự lãnh đạm ngạo mạn và cô đã ngạc nhiên khi anh hạ mình để làm nhiệm vụ lau sạch bụi bẩn khỏi tay cô - công việc đáng lý ra thuộc về một người hầu. "Tại sao ngài làm điều này?" Cô thốt ra lời đó ngay khi chiếc khăn chạm vào tạo nên cơn đau nhói. Anh không dừng lại. "Tôi đã nói với cô. Anh trai cô sẽ gặp khó khăn khi phải nói chuyện mà không khiến cô vấy máu khắp người. Và cả đồ đạc của tôi nữa." "Không." Cô lắc đầu. "Ý tôi là tại sao ngài lại làm công việc chùi rửa vết thương này? Ngài không có một nhóm người hầu chờ sẵn để thực hiện nhiệm vụ chẳng mấy thoải mái này sao?" "Dĩ nhiên là có." “Vậy sao ngài lại tự làm?" "Lời xầm xì của đám người hầu, quý cô Fiori à. Tôi muốn càng ít người biết việc cô ở đây, một mình, vào giờ này càng tốt." Với anh, cô chính là rắc rối. Không gì hơn. Sau khoảng thinh lặng thật dài, anh nhìn vào mắt cô. “Cô không đồng ý à?" Cô nhanh chóng hồi phục lại. "Không. Tôi chỉ đơn thuần bị sửng sốt khi một người đàn ông giàu có và xuất chúng như ngài lại có những người hầu thích ngồi lê đôi mách. Ai đó sẽ nghĩ rằng ngài đã tiên đoán ra cách tước đoạt hết khao khát xã hội hóa của họ chứ." Một bên miệng căng ra và anh lắc đầu. "Ngay cả khi tôi đang giúp cô, cô cũng tìm ra những cách xúc phạm tôi.” Cô đáp lời, tông giọng đứng đắn, lời nói chân thật. "Xin hãy thứ lỗi nếu tôi cảnh giác với thiện ý của ngài, thưa Đức ngài." Anh mím chặt môi và cầm lấy tay bên kia của cô, lặp lại những hành động của mình. Cả hai cùng quan sát việc anh chùi sạch vết máu khô lẫn bụi bẩn ra khỏi cổ tay cô, để lộ ra vùng thịt non hồng hào mà phải tốn vài ngày mới lành lại. Những chuyển động của anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát và sự vuốt ve của mảnh vải trên làn da trầy xước trở nên dễ chịu hơn khi anh lau rửa vết thương. Juliana ngắm nhìn một lọn tóc quăn vàng óng rơi xuống phủ nơi chân mày anh. Nét mặt của anh, luôn luôn như thế, nghiêm nghị và thản nhiên, giống như những bức tượng cẩm thạch trân quý của anh trai cô. Cô đắm chìm trong khao khát quen thuộc, một cảm giác đến bất cứ khi nào anh ở gần. Khao khát được phá vỡ vẻ bề ngoài đó. Cô chỉ thoáng thấy nó đúng một lần. Rồi sau đó, anh khám phá ra cô là ai - em gái người cùng mẹ khác cha với một trong những tên trác táng nổi tiếng nhất London, con gái hợp pháp của một Nữ hầu tước sa đọa và người chồng lái buôn của bà, được nuôi dạy ở một nơi cách xa London, cách xa lề thói, truyền thống và những quy tắc. Chúng trái ngược với tất cả những gì anh thể hiện. Đối nghịch với tất cả mọi thứ anh muốn có trong thế giới của mình. "Động cơ duy nhất của tôi là đưa cô trở về nguyên vẹn, với người anh trai thấu hiểu chuyến phiêu lưu nhỏ của cô tối nay." Anh ném cái khăn vào chậu nước giờ đã trở thành màu hồng và nhấc một trong những lọ nhỏ trên khay lên. Anh mở nó, hương chanh cùng hương thảo mộc thoảng ra, và với đến tay cô lần nữa. Lần này cô dễ dàng để anh nắm lấy tay. "Anh thật sự không mong tôi tin rằng anh quan tâm cho thanh danh của tôi đó chứ?" Leighton nhúng một đầu ngón tay vào lọ, tập trung vào những vết thương khi thoa thuốc mỡ lên da cô. Thuốc đánh lui cảm giác đau nhói thiêu đốt, để lại một vệt mát lạnh dễ chịu nơi những ngón tay của anh đã lướt qua. Kết quả sinh ra chính là ảo tưởng không thể cưỡng lại, sự đụng chạm của anh báo hiệu một khoái cảm êm dịu lan tràn trên da cô. Điều không thể có. Không gì cả. Cô ngăn tiếng thở dài trước khi khiến chính mình xấu hổ. Tuy nhiên anh đã nghe thấy. Chiếc lông mày màu vàng nhướng lên lần nữa, điều ấy khiến cô ước mình có thể cạo phắt nó đi. Cô giật tay ra. Anh không cố ngăn lại. “Không, quý cô Fiori Tôi không bận tâm đến thanh danh của cô.” Dĩ nhiên là không rồi. “Điều tôi quan tâm là thanh danh của mình." Nó ngụ ý rằng việc anh bị tìm thấy cùng với cô - có mối ràng buộc với cô - có thể nguy hại đến thanh danh của anh, có thể khiến nó còn tồi tệ hơn việc hai bàn tay cô trở nên sây sát trong tối nay. Cô hít một hơi thật sâu, bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đấu khẩu tiếp theo thì một giọng nói giận dữ cất lên nơi ngưỡng cửa. “Nếu không buông tay em gái tôi ra, Leighton, thanh danh cao quý kia ít nhất sẽ trở thành vấn đề của ngài đấy.” Chương 2. Có một lý do khiến những chiếc váy được may dài và dây buộc giày phức tạp. Một quý cô tao nhã không phô bày đôi chân của mình. Luôn luôn như thế. - Một luận thuết trên chuyên đề “Nét tinh tế của những quý cô”. Dường như những tên trác táng “hoàn lương” nhận thấy bổn phận làm anh là điều gì đó mang tính thử thách... - Trang báo về những vụ tai tiếng Tháng Mười, 1823 Việc Hầu tước Ralston sẽ giết anh hoàn toàn có thể xảy ra. Không phải anh đã gây ra tình trạng hiện tại của cô gài này. Không phải lỗi của anh, cô đã tự chui vào xe ngựa của anh sau trận chiến, từ những gì anh có thể suy đoán, là với một bụi rậm nhựa ruồi, những viên sỏi lát đường nơi chuồng ngựa của Ralston, cạnh xe ngựa của anh. Và một người đàn ông. Simon Pearson, Công tước đời thứ mười một của Leighton, lờ đi cơn tức giận không phù hợp bùng lên khi nghĩ đến những vết thâm tím quanh cổ tay của cô gái đó và dời sự chú ý của mình đến người anh trai đang tức giận của cô, người đang đi hiên ngang trong phòng làm việc của mình như một con thú bị giam cầm. Hầu tước dừng lại phía trước em gái và tìm thấy giọng nói của mình. "Vì Chúa, Juliana. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với em thế?” Lời nói đó sẽ khiến một người phụ nữ nhỏ bé hơn phải đỏ mặt. Nhưng Juliana không hề ngập ngừng nao núng. "Em ngã." "Em ngã?" “Vâng.” Cô tạm dừng. "Vài thứ khác nữa." Ralston nhìn lên trần nhà như thể đang khẩn cầu sự bình tĩnh. Simon nhận ra cảm xúc đó. Bản thân anh cũng có một cô em gái, người đã trao cho anh nhiều nỗi thất vọng. Vì cô em gái của Ralston khiến người khác phải tức điên hơn bất cứ phụ nữ nào. Và cũng xinh đẹp hơn. Anh cứng đờ vì ý nghĩ đó. Dĩ nhiên cô xinh đẹp. Đó là một thực tế nảy sinh, theo kinh nghiệm. Thậm chí trong bộ váy bị xé rách bẩn thỉu, cô vẫn khiến những người phụ nữ khác ở London phải cảm thấy xấu hổ. Cô là sự pha trộn đáng kinh ngạc giữa những nét thanh tú của người Anh - làn da trắng như sứ, đôi mắt xanh trong trẻo, mũi và cằm hoàn hảo - và nét đẹp kỳ lạ của người Ý, mái tóc đen nhánh hoang dại, đôi môi đầy đặn và những đường cong căng tràn nhựa sống có thể khiến một người đàn ông sẽ phải chết nếu không muốn để ý đến. Xét đến cùng, anh không phải một người chết. Anh chỉ đơn giản là không quan tâm. Một ký ức chợt hiện ra. Juliana trong vòng tay anh, nhón gót lên, ấn môi cô lên môi anh. Anh kháng cự lại hình ảnh đó. Cô táo bạo, xấc xược, bốc đồng, một nam châm hút lấy rắc rối và chính xác là loại phụ nữ anh muốn tránh xa. Vì thế, dĩ nhiên, cô đã chui vào xe ngựa của anh. Anh thở dài, kéo thẳng tay áo khoác ngoài và dời sự chú ý đến hoạt cảnh trước mặt. "Và tại sao hai cánh tay và gương mặt em lại bị sây sát như thế?” Ralston thúc giục. "Trông em cứ như đã chạy xuyên qua một bụi hồng!" Cô nghiêng đầu. "Có thể em đã làm thế cũng nên." "Có thể sao?" Ralston tiến một bước về phía cô, Juliana đứng đối mặt với anh trai. Nơi đây không dành cho một cô gái mang nụ cười điệu. Cô có một chiều cao khá khác thường so với một phụ nữ. Không phải ngày nào Simon cũng gặp được một phụ nữ mà anh không phải cúi người để trò chuyện. Đỉnh đầu của cô chạm tới mũi anh. “Thôi được, em là người khá lăng xăng, Gabriel à.” Có điều gì đó ẩn trong những từ ngữ này, vì thực tế nó khiến Simon bộc lộ hứng thú, kéo sự chú ý của họ về phía anh. Ralston xoay người nhìn. "Ồ, tôi sẽ không cười quá lớn như thế nếu tôi là ngài, Leighton. Tôi chớm có ý nghĩ thách đấu với ngài vì vai trò của ngài trong sự khôi hài của buổi tối nay đấy." Sự khó tín dấy lên. “Thách đấu với tôi? Tôi chẳng làm gì ngoài việc giữ cho cô gái này khỏi việc tự hủy hoại mình.” "Vậy có lẽ ngài muốn giải thích là làm thế nào khi tôi đến đây thì đã thấy cả hai người ở một mình trong phòng làm việc này, hai tay của con bé bị siết chặt một cách âu yếm trong tay của ngài?" Simon lập tức nhận ra những gì Ralston đang làm. Và anh không thích điều đó. "Cậu chỉ cần cho tôi biết cậu đang cố nói điều gì, Ralston?" "Chỉ những giấy phép đặc biệt mới đem đến ít sự tồi tệ thôi." Đôi mắt nheo lại khi nhìn Hầu tước, một người đàn ông anh hầu như không thể chịu đựng được trong một ngày tốt lành. Mà hôm nay chẳng thể gọi là một ngày tốt lành. "Tôi sẽ không kết hôn với cô gái này." "Không có cách nào khiến em kết hôn với anh ta!" cô hét lên cùng lúc. Thế đấy. Ít ra họ cũng cùng đồng ý về điều này. Chờ đã. Cô không muốn kết hôn với anh? Cô có thể tạo ra một cảnh tượng thực sự tồi tệ hơn. Vì Chúa, anh là một Công tước! Và cô là một vụ tai tiếng biết đi. Sự chú ý của Ralston đã quay trở lại với em gái. "Em sẽ kết hôn với người mà anh bảo nếu cứ tiếp tục giữ cách cư xử lố bịch này, em gái ạ." “Anh đã hứa...” cô bắt đầu nói. “À, đúng, khi anh lập lời hứa đó, anh không có thói quen đến gần những khu vườn.” Sự thiếu kiên nhẫn ẩn chứa trong giọng nói của Ralston. "Ai là kẻ đã làm điều này với em?" “Không ai cả.” Câu trả lời quá nhanh đó khiến cô cảm thấy khó chịu. Tại sao cô không tiết tộ danh tính kẻ đã xúc phạm mình chứ? Có lẽ cô không muốn thảo luận vấn đề riêng tư này với Simon, nhưng tại sao với anh trai cũng không? Vì sao cô không khiến sự trừng phạt được thực hiện? “Anh không phải là một kẻ ngốc, Juliana.” Ralston bắt đầu đi qua đi lại. “Tại sao em không nói cho anh biết?” “Tất cả những gì anh cần biết là em đã xử lý lão ta.” Cả hai người đàn ông đều bất động. Simon không thề kháng cự lại việc đưa ra câu hỏi. “Cô đã xử lý hắn thế nào?” Cô ngập ngừng ôm lấy cổ tay bị thâm tím theo cách khiến anh tự hỏi không biết có phải cô bị bong gân ở đó hay không. “Tôi đánh lão ta.” “Ở đâu?” Ralston thốt ra. “Ở trong vườn.” Hầu tước nhìn lên trần nhà và Simon cảm thấy thương hại anh ta. “Tôi tin anh trai cô đang hỏi cô đã đánh vào nơi nào trên người kẻ tấn công cô.” “Ồ. Ở ngay mũi.” cô tạm ngừng, một khoảng thinh lặng kéo theo và sau đó cô nói như một cách để tự bảo vệ mình. "Lão ta xứng đáng nhận điều đó!" “Tên khốn khiếp đó đáng bị thế,” Ralston đồng ý. “Bây giờ hãy nói ra tên của hắn và anh sẽ kết liễu hắn ta.” “Không.” "Juliana. Cú đánh của một người phụ nữ gần như không đủ trừng phạt cho việc hắn ta tấn công em." Cô nheo mắt nhìn anh trai, “Ồ, thật vậy sao? Vậy ra, anh Gabriel lượng máu đáng kể đó chỉ được xem xét là cú đánh của một người phụ nữ thôi sao.” Simon chớp mắt. "Cô làm mũi hắn ta chảy máu.” Một nụ cười tự mãn hiện trên gương mặt Juliana. “Đó không phải là tất cả những gì tôi đã làm.” Dĩ nhiên nó không phải thế. “Tôi do dự muốn hỏi...” Simon thúc giục. Cô nhìn anh rồi sau đó nhìn anh trai mình. Cô đang đỏ mặt sao? "Cô đã làm gì?” “Tôi... đã đánh lão ta... ở một nơi khác.” “Nơi nào?” “Ở...” cô ngập ngừng, miệng méo đi khi tìm kiếm từ để nói rồi sao đó từ bỏ. “Inguine [5] của lão ta.” [5. Inguine (Tiếng Ý): Háng.] Nếu anh không hiểu rõ tiếng Ý thì hành động cô xoay tròn tay sẽ khiến người ta cho rằng thảo luận vấn đề này với một phụ nữ trẻ được giáo dục tốt là điều hoàn toàn không thích hợp. “Ôi, Chúa ơi." Lời nói của Ralston không biết mang ý cầu nguyện hay báng bổ. Rõ ràng người phụ nữ này là một đấu sĩ. "Lão ta gọi em là một cái bánh nướng nhân ngọt!" Cô tuyên bố, một cách tự vệ. Và tạm ngừng. "Chờ chút. Điều đó không đúng." "A tart [6]?” [6. Juliana dùng từ ‘pia’ nhưng cô muốn nói đến từ ‘tart’. Trong tiếng Anh ‘tart’ vừa có nghĩa là một người phụ nữ hư hỏng vừa có nghĩa bánh nhân hoa quả.] “Đúng! Đúng là từ đó." Cô nhận ra bàn tay của anh trai đang siết lại thành nắm đấm rồi quay sang nhìn Simon. "Tôi thấy đó không phải là một lời khen." Anh không thể không nghe thấy tiếng gầm thét trong tai. Anh muốn tự tay đấm gã đó. "Không. Đó không phải là lời khen." Cô nghĩ trong chốc lát. “Vậy lão ta xứng đáng với những gì đã nhận, phải thế không?” "Leighton," Ralston đã tìm lại được giọng nói của mình. "Ở đây có nơi nào để em gái tôi có thể ngồi chờ trong khi hai chúng ta nói chuyện không?" Những hồi chuông cảnh báo vang lên, lớn và chói tai. Simon đứng đậy, tự buộc bản thân phải bình tĩnh. “Dĩ nhiên là có." "Cả hai người sẽ thảo luận về chuyện của em." Juliana bỗng thốt ra. Người phụ nữ này có từng giữ lấy suy nghĩ nào cho riêng bản thân hay chưa? "Đúng thế." Ralston tuyên bố. "Em muốn ở lại đây." “Anh chắc em sẽ muốn thế.” "Gabriel..." cô bắt đầu, với chất giọng dịu dàng mà Simon chỉ nghe thấy khi người ta dùng với những con ngựa chưa được thuần và những bệnh nhân tâm thần. “Đừng đẩy may mắn của mình đi, em gái à.” Cô ngập ngừng và Simon thấy khó tin khi nhìn cô cân nhắc hành động tiếp theo. Cuối cùng, cô nhìn anh, đôi mắt xanh rực rỡ vì bực tức mà bừng sáng. "Đức ngài? Ngài sẽ lưu tôi lại nơi nào trong khi ngài và anh trai tôi bàn công việc của nhũng người đàn ông?" Thật đáng kinh ngạc. Cô có thể kháng cự mọi lúc. Anh đến cửa, ra hiệu cho cô bước vào hành lang. Theo cô ra ngoài, anh chỉ vào cánh cửa nằm ngay phía đối diện. "Hãy vào thư viện. Cô có thể khiến bản thân cảm thấy thoải mái khi ở đó." "Mmm." Một âm thanh lãnh đạm và không vừa lòng thốt ra. Simon kìm lại nụ cười, không thể cưỡng lại việc châm chọc cô lần cuối. "Và tôi có thể nói mình vui khi thấy cô sẵn lòng thừa nhận mình thua cuộc được không?" Cô xoay người nhìn anh và tiến lại gần hơn, ngực cô gần như chạm vào ngực anh. Bầu không khí giữa họ trở nên nặng nề và anh ngửi thấy mùi hương của cô - hương lý chua đỏ và húng quế. Nó cũng là hương thơm mà cách đây nhiều tháng anh đã chú ý đến, trước khi khám phá ra danh tính thật sự của cô. Trước khi tất cả mọi thứ thay đổi. Anh kháng cự lại cơn bốc đồng nhìn vào vùng da lộ ra bên trên mép của bộ váy màu xanh thắm, thay vào đó anh bước lùi lại. Cô gái này đã hoàn toàn thiếu nhận thức về phép tắc. "Tôi có thể thừa nhận trong trận đấu này mình thua, thưa Đức Ngài. Nhưng tôi chưa bao giờ thua trong một cuộc chiến.” Anh nhìn cô đi ngang qua phòng chờ và bước vào thư viện, khép cửa lại phía sau và anh lắc đầu. Juliana Fiori là một thảm họa đang chực chờ xảy ra. Việc cô sống sót cùng với giới thượng lưu trong nửa năm là một phép màu. Và việc họ sống sót cùng với cô trong nửa năm cũng là một phép màu. "Con bé đã hạ gục hắn với đầu gối đưa lên..." Ralston nói khi Simon quay trở lại phòng làm việc. "Dường như là thế," anh đáp lại, đóng chặt cửa, như thể có thể ngăn chặn người phụ nữ rắc rối ngoài kia. "Tôi sẽ phải làm cái quái gì với con bé đây?" Simon chớp mắt lần nữa. Ralston và anh hầu như không thể chịu đựng được nhau. Nếu như anh và em trai sinh đôi của Hầu tuớc không phải là bạn thì chẳng ai trong họ sẽ nói chuyện với người kia. Ralston là một con lừa. Hắn thực sự không phải đang hỏi ý kiến của mình đó chứ? "Ôi, vì Chúa, Leighton, việc này thật khoa trương. Tôi biết tốt hơn nên xin lời khuyên của ngài. Đặc biệt là vấn đề về những cô em gái." Lời châm chọc đó không hề sai và Simon sẽ đề nghị chính xác nơi Ralston có thể đến để nhận vài lời khuyên. Hầu tước cười nói vui vẻ. "Tốt hơn nhiều rồi đó. Tôi đang trở nên lo âu bởi việc ngài trở thành một chủ nhà quá tử tế." Anh ta đi hiên ngang đến tủ búp phê và đổ một lượng chất lỏng màu hổ phách bằng ba ngón tay vào ly thủy tinh. Xoay người lại, anh ta nói, “Scotch chứ?” Simon quay trở lại ghế, nhận ra mình sẽ phải chịu đựng một buổi tối kéo dài. "Lời đề nghị hào phóng đó," anh nói một cách lãnh đạm. Ralston bước đến, trên tay cầm hai ly rượu và ngồi xuống. "Nào, bây giờ hãy nói về việc làm thế nào em gái tôi lại ở trong nhà ngài vào lúc nửa đêm." Simon hớp một ngụm rượu lớn, tận hưởng cảm giác thiêu đốt đang chảy xuống cổ họng. "Tôi đã nói với cậu. Em gái cậu ở trong xe ngựa của tôi khi tôi rời khỏi buổi khiêu vũ được tổ chức ở nhà cậu." “Vậy tại sao ngài không ngay lập tức báo cho tôi biết?” Trong số những câu hỏi được thốt ra, đây thật sự là một câu hỏi hay. Simon xoay ly rượu whiskey trong tay và suy nghĩ. Tại sao anh không đóng cửa xe lại và tìm Ralston? Cô gái đó tầm thường, không thích hợp và có tất cả những điều anh không thể chấp nhận hiện diện trong một người phụ nữ. Nhưng cô gái đó thật quyến rũ. Cô đã là thế ngay từ khoảnh khác đầu tiên anh nhìn thấy cô, trong hiệu sách đáng nguyền rủa đó, khi cô mua một quyển sách cho anh trai mình. Và sau đó họ gặp lại nhau một lần nữa tại buổi Triển lãm Hoàng gia. Và cô đã để anh tin rằng... “Có lẽ cô sẽ nói cho ta biết tên của cô được chứ?” anh đã hỏi, háo hức không muốn để lạc mất cô lần nữa. Những tuần sau ngày họ gặp nhau ở hiệu sách dường như kéo dài vô tận. Cô đã cong môi, một cái bĩu môi hoàn hảo, và anh đã nhận thức được chiến thắng. "Ta sẽ giới thiệu trước. Tên ta là Simon." "Simon." Anh yêu âm thanh tên mình khi nó bật ra từ miệng cô, cái tên anh đã không dùng công khai trong những thập kỷ qua. “Và tên của cô, tiểu thư của tôi?” "Ồ, tôi nghĩ điều đó sẽ hủy hoại niềm vui này," cô tạm dừng, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng căn phòng. “Ngài không đồng ý với tôi sao, thưa Đức ngài?" Cô đã biết anh là một Công tước. Sau đó anh đáng lẽ phải nhận ra rằng điều đó không đúng. Nhưng thay vì thế, anh sững sờ. Lắc đầu, anh từ từ tiến lại gần, khiến cô vội chạy về sau để giữ khoảng cách và cuộc rượt đuổi đó đã mê hoặc anh. “Coi nào, điều dó không công bằng.” "Nó dường như hơn cả công bằng. Tôi chỉ là một thám tử cừ hơn ngài thôi. " Anh tạm dừng, cân nhắc lời nói của cô. “Dường như là thế. Có lẽ ta đơn giản nên đoán xem cô là ai?” Cô cười toe toét. “Ngài có thể tự nhiên.” “Cô là công chúa người Ý, sang đây cùng với anh trai mình trong một chuyến viếng thăm ngoại giao tại cung điện của nhà vua.” Cô đã nghiêng đầu, cùng một góc độ mà cô đã làm trong buổi tối nay khi trò chuyện với anh trai. "Có thể." “Hoặc là, con gái của một Bá tước xứ Veronese, đang trải qua mùa xuân ở đây, háo hức trải nghiệm mùa vũ hội truyền thuyết tại London." Sau đó cô đã cười lớn, âm thanh thật vui tươi. “Thật thất vọng khi ngài cho rằng cha tôi chỉ là một Bá tước. Tại sao không phải là một Công tước? Giống như ngài?” Anh đã mỉm cười. “Một Công tước, thế thì," anh nhẹ nhàng nói thêm. “Điều đó sẽ khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.” Cô đã để anh tin rằng mình hơn một người binh dân phiền hà. Dĩ nhiên, cô không phải thế. Đúng, anh đáng lẽ nên đi tìm Ralston ngay khoanh khắc nhìn thấy kẻ ngu ngốc bé nhỏ đó trên sàn xe ngựa, nép vào trong góc như thể cô là một người phụ nữ bé nhỏ hơn, như thể cô có thể lẩn trốn khỏi anh. “Nếu như tôi đi tìm cậu, cậu nghĩ sự việc sẽ diễn ra như thế nào?” “Ngay bây giờ con bé có thể đang ngủ trên giường của mình. Đó là điều ắt hẳn sẽ xảy ra.” Anh phớt lờ việc tưởng tượng ra dáng ngủ của cô, mái tóc đen nhánh hoang dã trải trên nền vải lanh trắng nhàu nhĩ, làn da màu kem lộ ra khỏi chiếc váy ngủ được xé thấp. Đó là nếu như cô mặc váy ngủ. Anh hắng giọng. "Và nếu cô ấy bước ra khỏi xe ngựa của tôi trong tầm nhìn của tất cả khách mời tại Dinh thự Ralston thì sao? Sau đó, chuyện gì sẽ xảy ra?" Ralston ngập ngừng, xem xét câu hỏi. "Tôi nghĩ con bé ắt hẳn đã bị hủy hoại. Và ngài sẽ phải chuẩn bị đón nhận cuộc sống hôn nhân hạnh phúc." Simon hớp một ngụm rượu nữa. “Vậy điều tôi làm có vẻ tốt hơn cho tất cả chúng ta.” Mắt Ralston tối lại. "Đây không phải là lần đầu tiên ngài công khai chống lại ý định kết hôn với em gái tôi, Leighton. Tôi bắt đầu thấy bực bội rồi đấy." "Em gái cậu và tôi sẽ không hợp đâu, Ralston. Và cậu biết điều đó.” “Ngài không thể điều khiển được con bé.” Môi Simon cong lên. Không có người đàn ông nào ở London có thể điều khiển người phụ nữ bé nhỏ đó. Ralston biết điều ấy. "Sẽ không ai muốn con bé. Con bé quá bạo dạn. Quá xấc xược. Hình ảnh trái ngược với những cô gái đạo đức người Anh." Anh ta tạm dừng và Simon tự hỏi có phải Hầu tước đang chờ anh phản đối hay không. Anh không có ý định làm điều đó. "Con bé nói ra bất cứ điều gì đến trong đầu vào bất cứ thời điểm nào nó xảy ra, không cân nhắc xem mình có thể trả lời ra sao. Con bé khiến những người đàn ông không ngờ tới phải chảy máu mũi.” Câu cuối cùng được nói ra với tiếng cười vui vẻ đến khó tin. "Ừ, có vé đúng, nghe giống như những gì gã đàn ông tối nay nhận được." "Vậy sao?" Ralston ngừng nói, và suy nghĩ trong một lúc lâu. "Không khó để tìm ra hắn ta. Không thể có nhiều quý tộc với đôi môi sưng vù đi loanh quanh đây.” “Thậm chí đi hơi khập khiễng vì vết thương kia.” Simon chế nhạo. Ralston lắc đầu. "Ngài nghĩ con bé học được phương cách đó ở đâu?" Từ những con sói mà cô rõ ràng được chúng nuôi lớn. “Tôi sẽ không bỏ thời gian để suy đoán đâu.” Bầu không khí thinh lặng hiện diện giữa họ và sau một lúc lâu, Ralston thở dài rồi đứng dậy. “Tôi không thích mắc nợ ngài.” Simon cười điệu trước lời thú nhận đó. Anh và Ralston chưa bao giờ chú ý đến nhau. "Xem như chúng ta không ai nợ ai.” Hầu tước gật đầu một lần nữa và hướng ra cửa. Khi đã ra đến đó, anh ta xoay người lại. "Thật may phải không, khi có một buổi họp đặc biệt được tổ chức vào mùa thu này? Để giữ tất cả chúng ta khỏi phải du ngoạn xuống miền quê?” Simon bắt gặp ánh mắt đầy hiểu biết của Ralston. Hầu tước không nói ra những gì cả hai đều biết – rằng Leighton có quyền chi một tờ chi phiếu khẩn cấp, có thể dễ dàng trì hoãn ngày bắt đầu buổi họp mùa xuân của Nghị viện. "Sự chuẩn bị sẵn sàng của quân đội là một vấn đề quan trọng," Simon nói với vẻ bình tĩnh có suy tính. "Đúng vậy," Ralston khoanh tay và tựa lưng vào cửa. "Và Nghị viện là nơi thoải mái để lảng tránh những cô em gái, không phải thế sao?" Simon nheo mắt lại. "Trước đây cậu chưa bao giờ cố kìm nén việc công kích tôi, Ralston à. Vì thế bây giờ không cần thiết bắt đầu làm điều đó đâu." "Tôi cho rằng mình không thể yêu cầu ngài giúp đỡ Juliana đúng không?" Simon bất động, lời yêu cầu đó như treo lơ lững giữa hai người. Đơn giản là nói không với hắn ta. “Loại giúp đỡ gì?" Không đúng, ngài phải nói “Không” chứ, Leighton. Ralston nhướng mày. "Tôi không yêu cầu ngài kết hôn với con bé đâu, Leighton. Thư giãn đi. Tôi cần thêm một người để mắt đến con bé. Ý của tôi là, con bé không thể đi vào vườn mà không bị những gã đàn ông chưa được xác định danh tính tấn công." Simon hướng ánh mắt điềm tĩnh ngang tầm với Ralston. “Dường như vũ trụ này đang trừng phạt cậu bằng cách cho cậu đối mặt với cô em gái tạo ra nhiều rắc rối giống như cậu từng làm.” "Tôi e rằng ngài có thể đúng." Sự thinh lặng đổ tràn trong c ă n phòng. "Ngài biết cái gì có thể xảy ra với con bé mà Leighton." Ngài đã sống với nó. Lời nói đó vẫn còn chưa nói ra, tuy nhiên Simon đã nghe thấy chúng. Nhưng câu trả lời là không. “Hãy thứ lỗi cho tôi nếu như tôi hoàn toàn không có hứng thú giúp cậu làm việc đó, Ralston.” Câu nói quá mức quen thuộc. “Đó cũng là đặc ân dành cho St. John,” Ralston đang đề cập đến cậu em sinh đôi tốt đẹp cùa mình. “Tôi có thể nhắc cho ngài nhớ rằng gia đình tôi đã tốn khá nhiều sức lực để chăm lo cho em gái ngài, Leighton à.” Đúng như vậy. Vụ bê bối đó đủ sức dời non lấp bể. Anh không thích sự yếu đuối rõ rệt này. Và nó sẽ chỉ tồi tệ hơn mà thôi. Trong một lúc lâu, Simon không thể thốt lên lời nào. Cuối cùng anh gật đầu đồng ý. “Công bằng đấy.” “Ngài có thể hình dung tôi ghét ý nghĩ nhờ vả ngài giúp đỡ nhiều đến mức nào, Công tước à, nhưng hãy nghĩ đến việc ngài sẽ thích thú nhiều như thế nào khi nhắc đi nhắc lại việc này trước mặt tôi trong phần đời còn lại của chúng ta.” "Phải thú nhận rằng tôi đang hy vọng mình không phải chạm mặt cậu trong khoảng thời gian rất dài nữa." Ralston cười. ''Ngài là một tên khốn nhẫn tâm." Ralston đi tới, đứng phía sau chiếc ghế mà anh ta đã bỏ trống. "Vậy, ngài đã sẵn sàng chưa? Khi nào tin đó được công bố?'' Simon không giả vờ hiểu lầm lời nói đó. Ralston và St. John là hai người duy nhất biết được những bí mật đen tối của Simon. Bí mật sẽ hủy hoại gia đình và danh tiếng của anh nếu bị hé lộ. Bí mật mà sớm hay muộn sẽ bị lộ ra thôi. Anh đã sẵn sàng đón nhận nó chưa? "Chưa phải lúc. Nhưng sớm thôi." Ralston nhìn anh với đôi mắt màu xanh dịu mát nhắc Simon nhớ đến đôi mắt của Juliana. “Ngài biết là anh em tôi sẽ đứng cạnh ngài mà.” Simon cười lần nữa, âm thanh không có chút hài hước. “Hãy thứ lỗi nếu tôi mang lại quá nhiều gánh nặng cho nhà Ralston.” Một bên khóe môi Ralston nhấc lên thành nụ cười. "Anh em tôi là một lũ pha tạp. Nhưng bọn tôi dùng sự gan lì để bù đắp lại." Simon xem xét đến người phụ nữ đang ở trong thư viện. “Tôi không nghi ngờ điều đó." "Tôi biết ngài đã lên kế hoạch kết hôn." Simon tạm dừng, nhấc ly rượu đưa lên môi, "Làm thế nào cậu biết được điều đó?" Ralston cười toe toét ranh mãnh. "Mọi vấn đề dường như có thể được giải quyết bởi một chuyến viếng thăm cha xứ. Đặc biệt với vấn đề rắc rối của ngài. Cô gái may mắn đó là ai thế?" Simon xem xét đến việc nói dối. Cân nhắc đến việc giả vờ như anh không lựa chọn cô ta. Tuy nhiên, mọi người sẽ sớm biết thôi. "Tiểu thư Penelope Marbury." Ralston huýt sáo. "Con gái của một Hầu tước đôi [7]. Danh tiếng không chút tì vết. Dòng dõi danh giá. Ba ngôi một thế của một cuộc hôn nhân đáng khao khát. Và kèm theo số tài sản không nhỏ. Sự lựa chọn xuất sắc đấy." [7. Người nắm giữ cùng lúc hai tước vị Hầu tước.] Dĩ nhiên Simon không suy nghĩ như thế nhưng anh đau đớn khi nghe nó được nói lớn ra. "Tôi không thích nghe cậu thảo luận về những giá trị của Nữ công tước tương lai như thể cô ấy là vật nuôi trao thưởng." Ralston cúi người. "Hãy nhận lời xin lỗi của tôi. Tôi đã có ấn tượng rằng ngài lựa chọn Nữ công tước tương lai như thể cô ta là vật nuôi trao thưởng." Toàn bộ buổi trò chuyện này đang làm anh cảm thấy thiếu thoải mái. Đó là sự thật. Anh kết hôn với tiểu thư Penelope chỉ vì địa vị không thể nào chê trách của cô ấy. "Xét đến cùng, không ai tin rằng ngài Công tước Leighton vĩ đại sẽ kết hôn vì tình yêu đâu." Anh không thích sự nhạo báng trong giọng nói của Ralston. Dĩ nhiên, Hầu tước luôn biết làm thế nào để chọc tức anh. Chuyện luôn xảy ra như thế kể từ khi họ còn là những đứa trẻ. Simon nhìn Ralston với ánh mắt lạnh lùng, sau đó đứng dậy, mong mỏi rời đi. "Tôi nghĩ mình sẽ đi tìm em gái của cậu, Ralston. Đã đến lúc cậu đưa em gái mình về nhà. Và tôi sẽ cảm kích nếu như trong tương lai, cậu có thể giữ những màn kịch của gia đình cậu tránh xa ngưỡng cửa nhà tôi, được chứ?" Những lời nói đó nghe thật hách dịch và đáng ghét, thậm chi là đối với chính anh. Ralston đứng thẳng, chậm rãi vươn hết chiều cao, hầu như ngang bằng với Leighton. "Tôi chắc chắn sẽ cố gắng. Xét đến cùng, nhiều màn kịch của chính gia đình ngài đang đe dọa đổ sụp xuống đấy, không phải sao?" Chẳng có điều gì về Ralston khiến Simon thích thú cả. Anh sẽ nhớ rõ điều đó. Anh rời khỏi phòng làm việc và hướng đến thư viện, mở cửa với nhiều lực hơn mức cần thiết và bước vào phòng. Cô đang ngủ ngồi trong ghế của anh. Cùng với con chó của anh. Chiếc ghế cô chọn là một thứ anh đã tốn công sức lẫn thời gian để làm cho nó đạt tới mức hoàn toàn thoải mái. Quản gia đã cho nhồi lại nệm không biết bao nhiêu lần. Simon cho rằng, một phần vì anh xem chất liệu mềm mại bị sờn kia là một trong những thuộc tính tốt nhất của chiếc ghế. Anh đứng đó ngắm nhìn hình dáng cô lúc ngủ, gò má bị sây sát tựa vào lớp vải thêu chỉ vàng của ghế. Cô đã cởi giày, cuộn chân lại bên dưới váy và Simon lắc đầu trước hành vi đó. Những quý cô khắp London sẽ không dám đi chân trần ở những nơi riêng tư trong nhà của họ, chứ đừng nói đến việc thoải mái chợp mắt trong thư viện của một Công tước. Anh trộm nhìn cô trong một lát, thưởng thức việc cô ngồi vừa khít trong ghế của anh. Nó là một chiếc ghế lớn hơn những cái thông thường, được làm theo chỉ định của anh cách đây mười lăm năm, trong khi anh đã mệt mỏi với việc cuộn người vào những chiếc ghế quá bé mà mẹ anh tuyên bố là ‘đỉnh cao của thời trang’, anh đã quyết định, khi bản thân là Công tước, anh có quyền tiêu một khoản tài sản cho chiếc ghế phù hợp với cơ thể của mình. Nó đủ rộng để khiến anh ngồi một cách thoải mái, với một khoảng trống để đặt chồng giấy tờ, hay trường hợp lúc này, cho một con chó đang tìm kiếm một cơ thể ấm áp. Nó là một con chó lai màu nâu đã tìm đường đến phòng ngủ trong ngôi nhà nơi miền quê của em gái anh vào một ngày mùa đông, giờ nó chu du cùng với Simon và biến bất cứ nơi nào có ngài Công tước thành nhà của mình. Con chó này đặc biệt yèu thích thư viện, với ba lò sưởi, đồ đạc đầy đủ và nó rõ ràng đã làm quen với người bạn mới. Leopold đang cuộn chặt người thành một quả cầu nhỏ, đầu đặt trên đùi của Juliana. Cặp đùi mà Simon không nên chú ý đến. Simon sẽ lưu tâm tới con chó phản chủ này sau. Tuy nhiên, ngay bây giờ, anh phải đối phó với quý cô đây. "Leopold." Simon gọi con chó săn, vỗ một tay vào bắp đùi theo kỹ năng được huấn luyện khiến cho nó nhổm dậy sau vài giây. Giá như hành động đó cũng khiến cô gái kia đứng lên. Không, nếu có cách, anh sẽ không đánh thức cô quá dễ dàng như thế. Thay vào đó, anh sẽ từ từ đánh thức cô, với những cái vuốt ve nhẹ nhàng thật lâu dọc theo đôi chân tuyệt vời ấy... anh sẽ thu mình bên cạnh cô và vùi mặt vào mái tóc đen nhánh kia, hít lấy mùi hương của cô rồi rê mũi dọc theo phần góc cạnh đáng yêu nơi cằm, cho đến khi với tới đường cong nơi cái tai mềm mại của cô. Anh sẽ thì thầm tên cô, đánh thức cô bằng hơi thở thay vì âm thanh. Sau đó anh sẽ hoàn thành tất cả những gì cô đã bắt đầu vài tháng trước. Và anh sẽ khiến cô bật dậy theo một cách hoàn toàn khác. Anh nắm chặt tay đặt đọc theo thân để ngăn cơ thể không hành động theo trí tưởng tượng của mình. Simon không thể nuôi dưỡng thêm khao khát không chào đón mà anh cảm thấy ở người phụ nữ không thể chịu nổi này. Anh đơn giản phái nhớ rằng mình đang trong giai đoạn tìm kiếm Nữ công tước hoàn hảo. Juliana Fiori sẽ không bao giờ trở thành người đó. Cho dù cô có ngồi vừa khít trong chiếc ghế yêu thích của anh ra sao. Đã đến lúc đánh thức cô gái này. Và gửi cô về nhà. Chương 3. Phòng nghỉ dành cho những quý cô là nơi của những thiếu sót. Những quý cô tao nhã không cần nấn ná trong đấy. - Một luận thuyết trên chuyên đề “Nét tinh tế của những quý cô” Không có bất cứ nơi nào ở London hứng thú hơn ban công nằm ngoài phòng khiêu vũ... - Trang báo về những vụ tai tiếng Tháng Mười, 1823 “Mình nghĩ rằng mùa vũ hội của cậu đã kết thúc và chúng ta đã trải qua hết những buổi khiêu vũ rồi chứ!” Juliana đổ sụp trên ghế trường kỷ trong căn phòng nhỏ nằm ngoài phòng nghỉ của Dinh thự Weston và thở dài, cô với tay lấy giấy mời nằm dưới đôi dép lê mỏng. "Chúng ta sẽ thế,” bạn thân nhất của cô, Mariana, Nữ công tước mới của Rivington, nhấc chiếc váy xanh được thiết kế công phu và xem xét kỹ nơi viền váy rũ xuống. "Nhưng miễn là Nghị viện còn họp, những buổi khiêu vũ vẫn trở thành mốt thịnh hành. Mỗi bà chủ bữa tiệc đều muốn ngày hội mùa thu của mình mang ấn tượng hơn bữa tiệc trước. Cậu chỉ có thể tự khiển trách bản thân thôi." Mariana nói một cách gượng gạo. "Làm thế nào mình biết được chị Callie sẽ bắt đầu một cuộc cách mạng nhân danh mình chứ?" Phu nhân Calpurnia St. John, chị gái của Mariana và là chị dâu của Juliana, đã được giao sứ mệnh dàn xếp giới thiệu Juliana với giới thượng lưu London lúc cô đến đây vào mùa xuân. Khi mùa hè đến, Nữ hầu tước đã cam kết sẽ đạt được mục tiêu của mình. Một loạt những buổi khiêu vũ và hoạt động đã giữ Juliana trước con mắt của công chúng và khiến cho những bà chủ tiệc khác của giới thượng lưu sau mùa vũ hội đều nóng lòng kết thúc nó. Mục tiêu của Callie là một cuộc hôn nhân khôn ngoan. Đó cũng là mục tiêu sống còn của Juliana. Vẫy tay gọi người hầu gái trẻ, Mariana lôi một cái đê trong túi xách của mình và đưa nó cho cô bé đang cúi xuống để sửa lại chỗ rách. Bắt gặp ánh mắt của Juliana trong gương, cô ấy nói, "Cậu rất may mắn vì có thể trốn tránh bữa tiệc Phóng túng Sắc cam của Phu nhân Davis vào tuần trước đó." "Bà ấy thực sự không gọi nó như thế." "Bà ta đã làm thế! Cậu đáng lẽ nên nhìn thấy nơi đó, Juliana... nó là một sự bùng nổ màu sắc và chẳng đẹp đẽ gì. Tất cả mọi thứ đều có màu cam - quần áo... những loài hoa bài trí... những người hầu có bộ chế phục mới, vì Chúa... cả thức ăn nữa..." "Thức ăn?" Juliana nhăn mũi. Mariana gật đầu. "Nó thật kinh khủng. Tất cả đều có màu cà rốt. Một bữa tiệc phù hợp cho những con thỏ. Hãy biết ơn vì cậu không phải thưởng thức nó." Juliana tự hỏi phu nhân Davis - một người kỳ cựu đặc biệt ngoan cố trong giới thượng lưu - sẽ nghĩ gì nếu cô tham dự vào bữa tiệc đó, cả người đầy những vết sây sát từ chuyến phiêu lưu với ngài Grabeham cách đây một tuần. Cô khẽ mỉm cười với ý nghĩ đó và vén những lọn tóc quăn bị lỏng ra. “Mình nghĩ, giờ cậu đã là một Nữ công tước thì không phải đối mặt với những sự kiện như thế chứ?" "Mình cũng đã nghĩ thế. Nhưng Rivington lại nói khác. Hay chính xác hơn, Nữ công tước thừa kế nói với mình." Có ấy thở dài. “Nếu chưa bao giờ nhìn thấy sự phong phú như thế thì nó sẽ đến sớm thôi.” Juliana cười. “Đúng, việc trở thành một trong những người được săn lùng làm khách mời của năm ắt hẳn rất khó khăn, Mariana nhỉ. Cậu đang quay cuồng trong tình yêu với chàng Công tước trẻ điển trai và có tất cả những bữa tiệc linh đình phía trước.” Đôi mắt bạn cô sáng lấp lánh. "Ôi, đó là một thử thách nguy hiểm. Cứ chờ đi. Ngày nào đó cậu sẽ tự mình nhận ra thôi." Juliana nghi ngờ điều đó. Với biệt danh là Thiên thần Allendale [8]. Mariana nhanh chóng gặp gỡ và kết hôn với Công tước Rivington, ngay mùa vũ hội đầu tiên. Đấy đã trở thành chuyện được bàn tán của năm, một cuộc hôn nhân vì tình yêu diễn ra gần như ngay lập tức đã dẫn đến một đám cưới xa hoa và cơn lốc đính ước của những cặp đôi trẻ trong giới quý tộc. [8. Một ngôi làng lớn nằm ở phía tây Nortthumberland, nước Anh.] Mariana là dạng phụ nữ khiến người ta yêu mến. Tất cả mọi người đều muốn ở gần cô ấy và cô ấy chưa bao giờ thiếu bạn bè. Cô ấy là người bạn đầu tiên mà Juliana có khi ở London. Cả cô ấy và ngài Công tước đã tạo sự ưu tiên dành cho Juliana để giới thượng lưu biết rằng họ chấp nhận cô – bất chấp huyết thống của cô là gì. Vào buổi khiêu vũ đầu tiên của Juliana. Rivington đã mời cô nhảy điệu đầu tiên, ngay lập tức chứng tỏ cô được ngài Công tước đáng tôn kính chấp nhận. Không giống như vị Công tước khác mà cô đã gặp trong buổi tối đó. Đêm ấy, Leighton không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Không khi cô bắt gặp ánh mắt dịu dàng điềm tĩnh của anh từ bên kia phòng khiêu vũ, không khi cô đi qua anh để đến bàn bày biện thức ăn, không khi anh tình cờ gặp cô trong một căn phòng tách biệt khỏi phòng khiêu vũ. Sự thật chính xác không phải thế. Anh có biểu lộ cảm xúc. Chỉ là không như cô mong đợi. Anh đã giận dữ. “Tại sao cô không nói cho tôi biết cô là ai?” “Đó là vấn đề sao?” “Đúng thế.” “Vấn đề gì cơ chứ? Việc mẹ tôi là Nữ hầu tước Ralston sa đoạ ư? Hay việc cha tôi là một lái buôn làm việc chăm chỉ? Hay việc tôi không có tước vị?” ‘Tất cả những điều đó đều là vấn đề.” Cô đã được cảnh báo về anh - Công tước Khinh người, với địa vị được nhận thức sâu sắc trong xã hội, một người không có hứng thú với những kẻ được xem là thấp kém hơn mình. Anh được biết đến vì dáng vẻ lãnh đạm cùng thái độ luôn khinh miệt người khác. Cô đã nghe nói rằng anh lựa chọn người hầu dựa trên sự khôn khéo của họ, lựa chọn tình nhân dựa trên sự thiếu cảm xúc, và bạn bè - à, không có dấu hiệu cho thấy anh sẽ hạ mình vì một thứ quá tầm thường như tình bạn. Nhưng cho đến khi anh khám phá ra danh tính của cô, cô vẫn không hề tin vào lời đồn. Không cho đến khi cô cảm thấy sự khinh miệt chua chát của anh. Nó khiến cô đau đớn. Đau hơn lời chỉ trích của tất cả những người khác. Rồi cô đã hôn anh. Như một kẻ ngốc. Nhưng nó thật đặc biệt. Cho đến khi anh kéo mạnh người ra khiến cô đứng bất động trong sự xấu hổ. "Cô là mối đe dọa đối với bản thân cô và những người khác Cô nên trở về Ý. Nếu cô ở đây, bản năng của cô sẽ khiến chính cô bị hủy hoại hoàn toàn. Với tốc độ đáng kinh ngạc đấy." “Anh thích thú với điều ấy,” Juliana nói, sự buộc tội ẩn trong giọng nói, cô đang cố giữ nỗi đau cách xa mình. Anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng đầy chủ đích. “Dĩ nhiên tôi thích nó. Nhưng nếu cô đang ở vị trí là tình nhân của tôi cơ – và cô sẽ là một tình nhân giỏi...” Cô há hốc miệng và anh dừng lại trước khi hướng điểm đích như một con dao đâm vào ngực cô. “Cô sẽ làm tốt để nhớ rõ địa vị của mình.” Đó là khoảnh khắc cô quyết định ở lại London. Để chứng minh cho anh và tất cả những người xì xầm chỉ trích cô sau những chiếc quạt viền đăng ten rung rinh cùng cái liếc nhìn lãnh đạm biết rằng cô có nhiều thứ hơn những gì họ thấy. Cô lướt đầu ngón tay đến điểm hồng hào khó nhìn ra nơi thái dương – dấu vết không mong muốn vào cái đêm cô chui vào xe ngựa của Leighton, mang tất cả ký ức đau đớn của những tuần đầu ở London trở lại, lúc cô còn trẻ, cô độc và vẫn hy vọng mình có thể trở thành một trong số những quý tộc. Dĩ nhiên cô đáng lẽ nên biết điều ấy không thể xảy ra. Họ sẽ không bao giờ chấp nhận cô. Người hầu gái đã sửa xong đường viền cho chiếc váy của Mariana, Juliana ngắm nhìn bạn cô giũ váy và gửi đến người hầu những lời cảm ơn nhiệt tình. Xoay tròn người về phía Juliana, cô ấy nói, “Chúng ta sẽ vào chứ?” Juliana đột ngột rũ vai xuống. "Chúng ta phải làm thế sao?" Nữ công tước cười vui vẻ và họ bước trở vào căn phòng chính của gian nghỉ. “Tôi nghe nói cô ta đã bị phát hiện trong một vụ ôm ấp nóng bỏng tại khu vườn vào đêm vũ hội mùa thu của Ralston." Juliana bất động, ngay lập lức nhận ra giọng nói âm mũi cao vút của phu nhân Sparrow, một trong những kẻ ngồi lê đôi mách tồi tệ nhất trong giới thượng lưu. “Trong khu vườn của anh trai cô ta sao?” Tiếng thở hổn hển hoài nghi đã làm rõ việc Juliana là chủ đề buổi nói chuyện. Cô hướng mắt đến cơn giận dữ rõ ràng của Mariana, cô ấy dường như sẵn sàng lao vào phòng - và lao cả vào những kẻ trong đó. Juliana không thể để cô ấy làm thế. Cô đặt một tay lên cánh tay bạn mình, ngăn cô ấy lại và chờ đợi để lắng nghe. "Cô ta chỉ mang nửa dòng máu với Ralston." “Và tất cả chúng ta biết rằng thứ một nửa ấy là gì.” Tiếng cười hợp xướng nhấn mạnh lời nói châm chọc, với sự chính xác đau đớn. “Thật đáng kinh ngạc khi cô ta nhận được quá nhiều lời mời đến các sự kiện,” một người nói bằng giọng kéo dài. “Tối nay là một ví dụ... tôi đã nghĩ phu nhân Weston là một người sành sỏi trong việc đánh giá tính cách của người khác chứ.” Juliana cũng đã nghĩ như thế. "Thật khó khi mời quý ngài và phu nhân Ralston mà không gửi lời mời đến quý cô Fiori," một giọng nói mới chỉ ra. Tiếng khịt mũi chế nhạo nối tiếp sau đó. “Chẳng phải họ tốt đẹp gì hơn... với quá khứ tai tiếng của ngài Hầu tước và phu nhân - không đáng để chú ý đến. Tôi vẫn tự hỏi điều gì đã khiến cô ta giành được trái tim của ngài ấy.” "Và thậm chí đừng thảo luận đến ngài Nicholas, ngài ấy đã kết hôn với một kẻ vụng về nơi thôn quê. Mấy bà có thể tưởng tượng được không!" “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ những gì gia đình tồi tệ đó có thể làm với dòng dõi Anh tốt đẹp của mình. Rõ ràng mẹ của họ đã... để lại dấu vết của bà ta.” Lời nói cuối cùng phát ra cùng với tiếng cười the thé và cơn thịnh nộ của Juliana bắt đầu dâng cao. Một phần vì những mụ đàn bà độc ác cay nghiệt đó đã lăng mạ cô nhưng cơn thịnh nộ trở nên hoàn toàn khác khi họ xúc phạm đến gia đình cô. Những người mà cô yêu thương. “Tôi không hiểu vì sao Ralston không thu xếp chỗ ở cho em gái và gửi cô ta trở về Ý chứ.” Juliana cũng không hiểu. Kể từ khi tự ý đặt chân đến Dinh thự Ralston, cô đã nhiều lần mong chờ điều đó xảy ra. Anh trai của cô chưa từng đề cập đến. Nhưng cô vẫn gặp rắc rối trong việc tin rằng anh ấy không muốn cô đi. "Đừng nghe bọn họ," Mariana thì thầm. "Bọn họ là những mụ đàn bà kinh khủng, những kẻ sống để bị kinh tởm." “Điều chúng ta cần là người có năng lực nhận ra việc làm của cô ta quá tầm thường, và cô ta sẽ bị trục xuất khỏi giới thượng lưu mãi mãi thôi." "Điều đó sẽ không kéo dài đâu. Mọi người đều biết bọn Ý là những kẻ mất nhân cách mà." Juliana đã chịu đựng đủ rồi. Cô đẩy Mariana qua và bước vào phòng nghỉ, nơi ba người kia đang sửa sang bộ đồ hóa trang của họ trước một tấm gương lớn treo trên tường. Mỉm cười toe toét với những người phụ nữ đó, cô cảm thấy thích thú vì sự bất động của họ - sự kết hợp giữa sửng sốt và ngượng ngùng. Vẫn mỉm cười với câu nói đùa của mình chính là phu nhân Sparrow xinh đẹp và hoàn toàn hiểm độc, người đã kết hôn với một Tử tước giàu nứt đố đổ vách và có số tuổi gấp hai lần tuổi cô ta, lễ cưới đã diễn ra ba tháng trước ngày người đàn ông đó lìa đời, để lại cho cô ta số tài sản như cô ta mong muốn. Tử tước phu nhân đây đã được phu nhân Davis mời tới, vị phu nhân đó hình như vẫn chưa thoả thuê với buổi tiệc Phóng túng Sắc cam truyền thuyết kia. Bộ váy cô ta đang mặc chẳng đẹp đẽ gì, nó được chiết eo theo cách khiến người phụ nữ trở thành một quả bầu tròn vo hoàn toàn. Juliana không biết người phụ nữ trẻ đi cùng với họ. Dáng người mảnh mai và tóc vàng, với gương mặt tròn mộc mạc và đôi mắt mở to kinh ngạc, Juliana nhanh chóng tự hỏi làm thế nào con người bé nhỏ này lại ở cùng những kẻ thâm độc kia. Cô ta sẽ bị giết chết hoặc bị biến thành như họ. Nhưng đó không phải là vấn đề đối với Juliana. "Các phu nhân," cô nói, giữ giọng của mình nhẹ nhàng. "Một nhóm khôn ngoan ắt hẳn nên đảm bảo họ ở một mình, trước khi say sưa trò chuyện tuốt tuồn tuột quá nhiều thứ." Miệng của phu nhân Davis mở ra và khép lại gần giống như một con cá hồi trước khi quay đi. Người phụ nữ mộc mạc kia đỏ mặt, hai tay đặt phía trước siết chặt lại trong một điệu bộ có thể dễ dàng nhận ra đó là sự ân hận. Phu nhân Sparrow thì không. "Có lẽ bọn tôi hoàn toàn nhận thức được vị khách của mình," cô ta cười khinh bỉ. "Chúng tôi đơn giản là không lo ngại đến việc xúc phạm vị khách đó." Với sự tính toán thời gian hoàn hảo, Mariana rời khỏi phòng chờ và những phu nhân khác đồng loạt hít vào khi họ nhận ra sự hiện diện của Nữ công tước Rivington. “Vậy, thật đáng tiếc,” cô ấy nói, giọng rõ ràng và hống hách, hoàn toàn phù hợp với tước vị của mình. “Bởi tôi lại thấy mình bị xúc phạm quá nhiều.” Mariana lướt nhanh rời đi và Juliana kìm lại nụ cười trước sự trình diễn đầy rẫy uy quyền không chê vào đâu được của bạn. Hướng sự chú ý trở lại với nhóm ba người phụ nữ kia, cô tiến lại gần hơn, thích thú với việc họ di chuyển một cách thiếu thoải mái. Khi đến đủ gần để ngửi thấy hương nước hoa ngọt ngào giả tạo của họ, cô nói. "Đừng khó chịu như thế, các phu nhân. Không như chị dâu của mình, tôi không thấy mất lòng đâu." Cô tạm dừng, xoay đầu qua một bên, làm một màn kiểm tra bản thân trước khi nhét một lọn tóc rơi ra trở về vị trí của nó. Khi cô đã chắc chắn giữ được sự chú ý của họ, cô nói. "Các người đã đưa ra thách thức. Tôi sẽ thích thú đón nhận nó." Cô nín thở cho đến khi rời khỏi phòng nghỉ. Cơn tức giận, sự thất vọng và đau đớn tấn công Juliana đủ khiến cô choáng váng. Việc họ xì xầm bàn tán về cô đáng lẽ không khiến cô ngạc nhiên. Họ đã làm thế kể từ ngày cô đến London. Nhưng trước thời điểm này, cô đã đơn giản nghĩ rằng họ sẽ dừng lại. Nhưng không. Họ không làm thế. Đó là cuộc sống của cô. Cô đã chán ngán danh tiếng của mẹ, người thậm chí hai mươi lăm năm sau ngày rời bỏ chồng, Hầu tước Ralston và hai cậu con trai sinh đôi, chạy trốn cuộc sống quý tộc xa hoa để dến Lục địa, vẫn bị người khác đem ra nói xấu. Bà đã cập bến ở Ý, bị quyến rũ bởi cha của Juliana, một lái buôn làm việc chăm chỉ đã thề rằng trong cuộc sống của mình, ông chưa bao giờ muốn bất cứ điều hơn việc muốn có bà - một phụ nữ người Anh với mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ. Bà đã kết hôn với ông, quyết định mà Juliana đã nhận ra đó là một hành vi bốc đồng liều lĩnh thường có ở bà. Hành vi đã hăm he dậy sóng bên trong cô. Juliana nhăn mặt vì ý nghĩ đó. Khi cô cư xử một cách bốc đồng, đó là để tự bảo vệ bản thân. Mẹ cô từng là một quý tộc quyền thế với thiên hướng trẻ con cho những gì kịch tính. Thậm chí khi đã lớn, bà cũng không hề trưởng thành. Juliana cho rằng mình đáng lẽ nên biết ơn việc Hầu tước phu nhân đã bỏ rơi họ khi bà có cơ hội, hay nghĩ về những nỗi đau mà tất cả họ sẽ phải chịu đựng. Cha của Juliana đã cố gắng hết sức nuôi nấng con gái. Ông đã dạy cô buộc một nút thắt tuyệt vời, dạy cô cách phát hiện những hàng hóa kém chất lượng và mặc cả với những lái buôn tốt nhất cũng như tồi tệ nhất... nhưng ông chưa bao giờ chia sẻ hiểu biết quan trọng nhất của mình. Ông chưa bao giờ nói cho cô biết rằng cô có một gia đình. Cô chỉ được biết về hai người anh cùng mẹ khác cha được sinh ra bởi người mẹ cô hầu như không biết đến, sau khi cha đã qua đời - lúc cô khám phá ra tài sản của mình đã được ủy thác lại và một Hầu tước người Anh vô danh là người giám hộ cho cô. Trong những tuần đó, tất cả mọi thứ đã thay đổi. Nói một cách đơn giản, cô đã bị bỏ lại nơi ngưỡng cửa Dinh thự Ralston, với ba rương đồ và người hầu gái của mình. Gửi tất cả lời cám ơn đến một người mẹ không có tí bản năng mẫu tử nào. Việc người ta đặt nghi vấn về tính cách của con gái bà có phải là điều đáng ngạc nhiên hay không? Cô con gái đó chẳng phải cũng đặt nghi vấn về nó sao? Không. Cô không có bất cứ điểm nào giống mẹ mình. Cô chưa bao giờ cho họ lý do để nghĩ mình là ai. Ít nhất là không chủ đích. Nhưng đó dường như không phài là vấn đề. Những kẻ quý tộc lăng mạ cô, nhìn xuống với vẻ coi khinh và không thấy thứ gì khác ngoài gương mặt, vụ bê bối và danh tiếng của mẹ cô. Họ không quan tâm cô là ai. Họ chỉ quan tâm việc cô không giống họ. Và việc cô chỉ cho họ thấy cô thực sự không giống họ mới cám dỗ làm sao... những kẻ thiếu cảm xúc, nhàm chán và bất biến. C ô hít một hơi sâu để ổn định lại, nhìn bao quát phòng khiêu vũ rồi hướng mắt đến những cánh cửa lớn dẫn ra khu vườn bên ngoài. Ngay khi bắt đầu bước đi, cô biết mình đáng lẽ không nên hướng về nơi đó. Nhưng với tất cả những cảm xúc đang dâng trào bên trong, cô không thể tìm ra lý do để quan tâm đến những việc không nên làm. Mariana bước ra từ một nơi nào đó, đặt một bàn tay thanh tú đeo găng trên khuỷu tay Juliana. “Cậu ổn cả chứ?” "Mình ổn." Cô không nhìn bạn. Không thể nào đối mặt với cô ấy. "Họ thật kinh khủng." "Họ cũng nói đúng." Mariana định mở miệng nói gì đó nhưng Juliana tiếp tục bước đi, sự tập trung của cô đặt vào những cánh cửa Pháp rộng mở... sự cứu giúp mà chúng hứa hẹn. Nữ công tước trẻ nhanh chóng bắt kịp. "Họ không đúng." “Không sao?” Juliana quay sang phải nhìn bạn, ghi nhận đôi mắt màu xanh mở to khiến cô ấy trở thành một hình mẫu hoàn hảo cho nét nữ tính Anh. "Dĩ nhiên họ nói đúng. Mình không phải là một trong số họ. Mình không bao giờ được như thế." "Và tạ ơn Chúa vì điều đó," Mariana nói. "Đã có quá nhiều người giống họ ở quanh đây. Mình rất vui khi cuối cùng cũng gặp được một ai đó khác lạ trong cuộc sống." Juliana dừng lại bên mép sàn khiêu vũ, quay người đối mặt với bạn. "Cảm ơn. Cảm ơn cậu." Mặc dù đó không phải là sự thật. Mariana mỉm cười như thể tất cả đã ổn thỏa. "Cậu là người rất thú vị." "Này, tại sao cậu không đi tìm người chồng điển trai của cậu và khiêu vũ với anh ta đi. Cậu sẽ không thích việc thiên hạ khua môi múa mép về tình trạng hôn nhân của cậu đâu." "Cứ để họ làm thế." Juliana cong môi gượng cười. "Hãy nói như một Công tước phu nhân chứ." “Vị trí đó đi kèm với vài đặc quyền." Juliana gượng cười. "Đi tìm anh ta đi." Mariana nhăn mày lo lắng. “Cậu chắc là ổn cả chứ?” “Mình ổn cả. Mình chỉ ra đó để hít thở chút không khí trong lành. Cậu biết mình không thể chịu được hơi nóng trong những căn phòng như thế này mà.” "Cẩn thận đấy," Mariana nói cùng lúc hướng ánh mắt lo lắng về phía những cánh cửa. "Đừng để bị lạc.” "Mình sẽ để lại một cái bánh kem nhỏ làm dấu vết, được chứ?" “Nó không phải là ý kiến tồi đâu." "Tạm biệt. Mari." Sau đó Mariana rời đi, bộ váy màu xanh lung linh hầu như ngay lập tức bị đám đông nuốt chửng, như thể họ không thể chờ cô ấy cùng gia nhập. Họ sẽ không tiếp đón Juliana theo cách đó. Cô tưởng tượng đến việc đám đông tống khứ mình đi, như thể một quả ô liu được phun ra từ cầu Ponte Vecchio [9]. [9. Ponte Vecchio (Cầu Cũ) là một cầu bắc qua sông Arno ở Florence của Ý, được xây từ thời Trung cổ, nổi bật với các cửa hàng xây dọc theo cầu.] Ngoại trừ, việc này không đơn giản như chuyện rơi khỏi một cây cầu. Cũng không có gì an toàn. Juliana dành vài phút để ngắm nhìn những người khiêu vũ, hàng tá cặp đôi đang xoay vần và đắm mình vào điệu nhảy làng quê với giai điệu nhanh. Cô không thể kháng cự lại việc so sánh bản thân với những người phụ nữ đang xoay nhanh trước mặt, tất cả đều trong những bộ váy màu lợt đáng yêu, với cơ thể hoàn hảo và tính cách lãnh đạm. Họ là kết quả của sự giáo dục hoàn hảo của người Anh - được nuôi dạy và chăm bẵm như những cây nho, để chắc chắn trái ra đúng mùa và tạo nên những loại rượu nhạt nhẽo, chẳng có gì đáng chê trách. Cô chú ý đến cô gái hồi nãy đã rời khỏi phòng nghỉ và bước vào hàng dài những người khiêu vũ, nét ửng đỏ trên hai gò má khiến cô ta trông có sức sống hơn lúc ban đầu. Môi cô ta nhướng lên trên theo cách mà Juliana chỉ có thể cho rằng nó là một nụ cười được tập luyện trong thời gian dài - không quá rạng rỡ để mang vẻ hơi sốt sắng cũng không quá mờ nhạt để biểu lộ sự nhàm chán. Cô ta dường như là một trái nho tròn trĩnh, sẵn sàng chờ được hái. Sự chín mọng bổ sung cho mùa nho của nước Anh. Trái nho đi đến phía cuối hàng, cô ta và bạn cùng nhảy đi với nhau. Bạn cùng nhảy của cô ta là Công tước Leighton. Cả hai đang lắc lư và xoay tròn thẳng về phía cô, phía dưới hàng dài những người tham dự cuộc vui. Chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu Juliana. Họ không xứng đôi. Không chỉ đơn thuần ở dáng vả mà tất cả mọi thứ của họ đều chẳng phù hợp ngoại trừ mái tóc quá vàng tương tự nhau. Cô ta trông đơn điệu - gương mặt quá tròn, màu mắt xanh quá nhạt, đôi môi không hơn gì một hình vòng cung màu hồng hoàn hảo - và anh ta... thôi được... anh ta là Leighton. Dáng người của họ khác biệt quá nhiều - anh cao hơn mét tám trong khi cô ta thật nhỏ bé mỏng manh, chỉ vừa chạm đến ngực anh. Juliana đảo tròn mắt nhìn họ. Anh hầu như chắc chắn thích những người phụ nữ nhỏ bé như thế, và anh có thể di chuyển họ chỉ với cái bủng tay. Nhưng họ cũng không xứng trong những mặt khác. Trái nho thích khiêu vũ, nó thể hiện rõ ràng trong đôi mắt sáng lấp lánh khi cô ta bắt gặp ánh nhìn của những người phụ nữ khác trong hàng. Còn anh không mỉm cười khi khiêu vũ, dù thực tế anh rõ ràng biết những bước nhảy quay cuồng. Anh không thích thú. Dĩ nhiên, người đàn ông đó sẽ không thích thú với những điệu nhảy đồng quê. Anh ta cũng chẳng thích thú với bất cứ nơi nào. Thật đáng ngạc nhiên khi anh sẵn lòng hạ mình thực hiện một hành động bình thường như là khiêu vũ thế này. Khi cả hai tiến đến phía cuối cách Juliana chỉ một bước chân thì Leighton nhìn thấy cô. Ánh nhìn lướt nhanh qua, chỉ trong vài giây, nhưng khi cô bắt gặp đôi mắt màu nâu mật ong kia, nhận thức xoắn sâu bên trong. Đáng lẽ lúc này Juliana phải quen với cảm giác ấy, nhưng nó chưa bao giờ thất bại trong việc khiến cô kinh ngạc. Cô luôn hy vọng anh sẽ không ảnh hưởng tới mình. Ngày nào đấy, những khoảnh khắc quá khứ lướt nhanh kia sẽ chỉ còn là - quá khứ. Thay vào đó là lời nhắc nhở về việc cô không thuộc thế giới này. Cô xoay người rời khỏi nơi khiêu vũ, hướng về phía những cánh cửa kính rộng mở và màn đêm tăm tối với sự cấp bách vừa tìm thấy. Không chút do dự, cô len lỏi đi đến ban công bằng đá phía bên ngoài. Ngay khi rời khỏi phòng, cô biết mình không nên làm thế. Cô biết rằng anh trai và toàn bộ người dân London sẽ lấy hành động này mà xét đoán cô. Những ban công là nơi tiếp tay cho tội lỗi nảy sinh. Dĩ nhiên điều đó sẽ thật lố bịch. Một cách chắc chắn, sự tồi tệ không thể đến trong khoảnh khắc vụng trộm nơi ban công. Những khu vườn mới là nơi cô phải tránh xa. Tiết trời bên ngoài se se lạnh, không khí nhức buốt và dễ chịu. Cô ngước nhìn bầu trời tháng Mười quang đãng, hướng mắt dõi theo những ngôi sao bên trên. Ít nhất có thứ gì đó tương đồng. "Cô đáng lẽ không nên ở ngoài này." Cô không quay lại khi nghe thấy lời nói đó. Công tước đã tham gia cùng cô. Juliana hoàn toàn không thấy ngạc nhiên. "Tại sao không chứ?" "Bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra với cô." Cô nhún một bên vai. "Ở Ý, chúng tôi nói rằng những người phụ nữ có hàng tá mạng sống. Giống như những con con mèo của các ngài [10]." [10. Ý muốn ám chỉ rằng ở Ý, phụ nữ dẻo dai đầy sức sống nên có thể vượt qua những khó khăn để sống còn.] "Ở đây những con mèo chỉ có chín mạng [11]." [11. Theo truyền thuyết của nhiều miền văn hóa, những con mèo được xem là có nhiều mạng sống. Ở nhiều quốc gia, người ta cho rằng nó có chin mạng nhưng ở các nước như Ý, Đức, Hy Lạp và những nơi nói tiếng Tây Ban Nha thì mèo có bảy mạng.] Cô nghiêng đầu và mỉm cười qua vai. "Còn những người phụ nữ?" "Ít hơn thế. Việc cô ở một mình ngoài này thật không khôn ngoan." "Nó hoàn toàn khôn ngoan cho đến khi ngài đến." "Đó là nguyên nhân tại sao cô..." Giọng nói nhỏ hơn rồi mất hẳn. "Đó là nguyên nhân tôi luôn gặp rắc rối." "Đúng thế." "Vậy tại sao ngài ở đây, thưa Đức ngài, không phải ngài đang mạo hiểm thanh danh của mình bằng việc ở quá gần tôi đấy sao?" Cô xoay người, thấy anh đang đứng cách đó vài thước Anh và thoáng cười. "Thôi được. Tôi không cho rằng ngài có thể bị hủy hoại từ một khoảng cách như thế. Ngài an toàn." “Tôi đã hứa với anh trai của cô rằng tôi sẽ che chắn cho cô khỏi vụ bê bối.” Cô đã quá mệt mỏi với việc tất cả mọi người cho rằng cô vừa bước khỏi một vụ bê bối. Cô nheo mắt nhìn anh. "Ngài không thấy sự mỉa mai trong đó sao? Có một khoảng thời gian, ngài là mối đe doạ lớn nhất đối với thanh danh của tôi. Hay ngài không nhớ điều đó?” Những lời ấy thốt ra trước khi cô kịp ngăn chúng lại và trong bóng đêm, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng. “Đây không phải lúc cũng chẳng phải nơi để thảo luận những vấn đề như thế.” "Chưa bao giờ là lúc thích hợp, phải thế không?" Anh thay đổi chủ đề. “Cô thật may mắn khi tôi là người tìm thấy cô." “May mắn? Điều này sao?” Juliana bắt gặp ánh mắt của anh, tìm kiếm sự ấm áp mà cô đã từng một lần trông thấy. Nhưng cô không thấy gì ngoài ánh mắt quý tộc mạnh mẽ, không dao động. Làm thế nào mà giờ giờ đây anh lại trở nên quá khác biệt như thế. Cô quay trở lại nhìn bầu trời, cơn tức giận bùng lên. “Tôi nghĩ tốt nhất ngài nên rời đi.” “Tôi thì nghĩ tốt nhất cô nên quay lại buổi khiêu vũ.” "Tại sao chứ? Ngàt nghĩ rằng nếu tôi khiêu vũ, họ sẽ dang rộng vòng tay và chấp nhận tôi vào nhóm sao?” "Tôi nghĩ họ sẽ không bao giờ chấp nhận cô nếu cô không cố gắng." Cô quay đầu nhìn anh. "Ngài nghĩ tôi muốn họ chấp nhận mình." Anh nhìn cô một lúc lâu. "Tôi nghĩ cô sẽ muốn chúng tôi chấp nhận cô.” Chúng tôi. Cô so vai. "Tại sao tôi muốn làm thế? Các người là những kẻ cứng nhắc, chẳng sôi nổi, quan tâm nhiều đến khoảng cách phù hợp giữa bạn nhảy hơn là thế giới mà mấy người sống. Mấy người nghĩ những truyền thống, cách cư xử và quy tắc ngu ngốc làm cho cuộc sống của các người đáng khao khát. Không phải thế. Chúng biến các người thành những kẻ hợm hĩnh." "Cô là một đứa trẻ không biết rõ mình đang chơi trò gì." Những từ ngữ khiến người ta đau nhói. Nhưng cô sẽ không thể hiện cho anh biết điều đó. Cô bước lại gần anh hơn, xem xét mức độ kiên quyết của anh. Anh không di chuyển. "Ngài nghĩ tôi xem điều này như một trò chơi sao?" "Tôi nghĩ việc cô xem xét nó theo mặt khác không thể xảy ra. Nhìn cô xem. Toàn bộ giới thượng lưu chỉ đứng cách đây vài bước chân và cô ở đây, ngay đường tơ kẽ tóc bị huỷ hoại." Những lời nói đanh thép, nét mạnh mẽ trên gương mặt anh mờ bóng và thật đẹp dưới ánh trăng. “Tôi đã nói với ngài. Tôi không quan tâm họ nghĩ gì.” “Dĩ nhiên cô không quan tâm. Nếu có cô sẽ không ở lại đây. Cô ắt hẳn nên trở về Ý và không chạm mặt chúng tôi.” Sự tạm ngưng kéo dài. Anh đã sai. Cô không quan tâm họ nghĩ gì. Cô quan tâm anh nghĩ gì cơ. Và điều đó chỉ khiến cô thêm thất vọng. Cô xoay người lại để nhìn ra khu vườn, nắm chặt lấy tay vịn ban công bản rộng bằng đá và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô chạy vào bóng đêm. Cô sẽ tìm ra thôi. “Tôi tin là vết thuơng nơi hai bàn tay của cô đã lành lại.” Họ lại quay trở về việc cư xử lịch thiệp với nhau. Thản nhiên như thế. "Vâng. Cảm ơn ngài." Cô hít một hơi thật sâu. "Còn ngài dường như thích việc khiêu vũ." Anh xem lời tuyên bố đó như một nắm đấm. "Nó có thể vượt qua được." Cô khẽ mỉm cười. "Đáng ca ngợi biết bao, thưa Đức ngài." Cô tạm dừng. "Bạn nhảy của ngài dường như thích sự đồng hành của ngài đấy." "Tiểu thư Penelope là một người khiêu vũ xuất sắc." Trái nho đã có tên. "Đúng thế, tôi đã may mắn được gặp cô ấy trong buổi tối hôm nay. Tôi có thể nói với ngài rằng cô ấy không xuất sắc lắm trong việc lựa chọn bạn." "Tôi sẽ không để cô xúc phạm cô ấy." "Ngài sẽ không để tôi làm thế sao? Làm thế nào ngài lại ở vào vị trí là người ra lệnh cho tôi cơ chứ?" "Tôi hoàn toàn nghiêm túc. Tiểu thư Penelope sẽ trở thành cô dâu của tôi. Cô sẽ phải đối xử với cô ấy bằng sự kính trọng mà cô ấy đáng được nhận." Anh sẽ kết hôn với một tạo vật bình thường. Miệng cô há hốc kinh ngạc. "Ngài đã đính hôn sao?" "Vẫn chưa. Nhưng đó chỉ là vấn đề thủ tục thôi." Cô cho rằng việc anh kết hôn với một cô dâu nguời Anh hoàn hảo là điều hợp lý. Ngoại trừ chuyện đó dường như quá sai lầm. "Tôi phải thú nhận rằng mình chưa bao giờ nghe thấy bất cứ ai nói về cuộc hôn nhân của họ quá hững hờ đến thế." Anh khoanh tay ngăn sự lạnh lẽo, chiếc áo khoác bằng len màu đen lịch thiệp kéo căng làm nổi bật bả vai rộng. "Có gì để nói chứ? Chúng tôi khá phù hợp với nhau." Cô chớp mắt. "Khá phù hợp ư?" Anh gật đầu. "Đúng thế." "Nghe mới xúc động làm sao." Anh không tức giận trước lời nói mỉa mai của cô. "Đó là vần đề công việc. Một cuộc hôn nhân tốt đẹp của người Anh không có chỗ dành cho niềm đam mê." Nó là một trò đùa. Ắt hẳn thế. "Làm thế nào ngài lại mong đợi một cuộc sống không có đam mê chứ?" Anh khịt mũi và cô tự hỏi không biết anh có thể ngửi thấy mùi tự cao tự đại của mình hay không. "Cảm xúc được đánh giá cao." Cô khẽ cười. "Thế đấy, đó có thể là điều mang phong cách Anh nhất mà tôi từng được nghe." "Việc trở thành một người Anh là tồi tệ sao?" Cô chậm rãi mỉm cười. "Đó là lời của ngài, không phải của tôi." Cô nói tiếp, biết rằng mình đang chọc tức anh. “Tôi cá chúng ta đều cần sự đam mê. Ngài có thể cần đến một liều lượng lớn đam mê trong mọi khía cạnh của cuộc sống." Anh nhướng một bên mày. "Tôi cần nhận lời khuyên này từ cô sao?" Khi cô gật đầu, anh nói tiếp. "Vậy để tôi nói rõ ràng. Cô nghĩ cuộc sống của tôi đòi hỏi đam mê - thứ cám xúc đã đẩy cô đi vào khu vườn tăm tối, vào những cỗ xe ngựa xa lạ, nơi ban công và buộc cô mạo hiểm thanh danh của mình với tần suất đáng báo động kia sao." Cô hếch cằm. "Đúng vậy." "Điều đó có thể tác động đến cô, quý cô Fiori, nhưng tôi thì khác. Tôi có tước vị, có gia đình và thanh danh để bảo vệ. Đó là chưa đề cập đến thực tế là tôi hơn hẳn những khao khát thông thường... và cơ bản." Sự kiêu ngạo tỏa ra từ anh có thể khiến người ta nghẹt thở. "Anh là một Công tước," sự mỉa mai ẩn trong giọng cô. Anh phớt lờ. "Chính xác. Và cô là..." "Kẻ có địa vị kém hơn." Anh nhướng bên mày hoe vàng. "Đó là lời của cô, không phải của tôi." Cô thở gấp như thể vừa bị đánh. Anh xứng đáng bị hạ gục. Một thứ sẽ làm người đàn ông trở nên tốt hơn. Một thứ chỉ duy nhất một người phụ nữ có thể trao. Một thứ cô khao khát muốn trao cho anh. "Ngài... asino [12]." Môi anh mím lại thành một đường mỏng trước lời lăng mạ đó và cô giả vờ nhún gối xuống thấp. “Tôi xin lỗi, thưa Đức ngài, vì cách dùng tiếng bản xứ của mình." Cô ngước nhìn anh xuyên qua hàng mi đen. "Ngài vui lòng cho phép tôi được lặp lại nó bằng thứ tiếng Anh cao quý của ngài. Ngài là một con lừa." [12. Asino (Tiếng Ý) Con lừa, kẻ đần độn.] Anh nói xuyên qua kẽ răng. "Đứng lên." Cô làm thế, nén cơn giận khi anh với đến, những ngón tay ấn mạnh vào khuỷu tay, đưa cô trở lại phòng khiêu vũ. Anh nói tiếp, giọng nhỏ và giận dữ vang lên bên tai cô. "Cô nghĩ rằng niềm đam mê vĩ đại kia thể hiện bản thân cô tốt hơn chúng tôi, trong khi tất cả những gì nó thể hiện là sự ích kỷ của cô. Cô có một gia đình đang cố gắn g tích góp sự chấp thuận của xã hội dành cho cô nhưng đối với cô, chẳng có thứ gì là vấn đề ngoại trừ sự phấn khích của chính bản thân." Cô ghét anh. “Điều đó không đúng. Tôi rất quan tâm đến họ. Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì để..." Cô ngừng lại. Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây nguy hại đến họ. Những từ ngữ đó chính xác không phải là sự thật. Xét đến cùng, việc cô ở đây, nơi ban công tối tăm với anh, đã gây ra mối nguy hại rồi. Anh dường như hiểu được những suy nghĩ của cô. “Sự liều lĩnh sẽ hủy hoại cô... và có thể là cả họ. Nếu quan tâm đến người nhà, cô sẽ nỗ lực xử sự như một quý cô và không một..." Anh dừng lại trước khi lời lăng mạ đó được nói ra. Dù thế nào đi nữa thì cô đã nghe thấy nó. Sự bình tĩnh lắng sâu bên trong. Cô muốn người đàn ông tuyệt vời, kiêu ngạo này quỳ gối trước mặt mình. Nếu anh nghĩ rằng cô liều lĩnh, cô sẽ trở thành như thế. Chậm rãi, cô kéo cánh tay mình khỏi nắm tay của anh. "Ngài nghĩ mình là người vượt hẳn sự đam mê sao? Ngài nghĩ thế giới hoàn hảo của ngài không cần bất cứ thứ gì khác ngoài những quy tắc cứng nhắc và kinh nghiệm vô cảm sao?" Anh lùi lại một bước trước sự thách thức trong lời nói nhẹ nhàng của cô. "Tôi không nghĩ. Tôi biết điều đó." Cô gật đầu một lần nữa. "Được, vậy thì chứng minh nó đi.” Anh nhíu mày nhưng không nói gì. "Hãy để tôi cho ngài thấy ngay cả một Công tước băng giá cũng không thể sống mà thiếu sự nồng nhiệt." Anh không di chuyển. "Không.'' Cô cười và âm thanh quyến rũ đó thật xa lạ thậm chí đối với cô. “Ngài sợ ư?” "Tôi không có hứng thú." "Tôi nghi ngờ điều đó đấy." "Cô thực sự không nghĩ đến danh tiếng của mình sao?" "Nếu như ngài quan tâm đến thanh danh của mình, thưa Đức ngài, theo mọi nghĩa, hãy mang theo người giám sát." "Và nếu như tôi chống lại được cuộc sống huyên náo của cô?" "Vậy thì ngài hãy kết hôn với trái nho và mọi chuyện đều tốt đẹp." Anh chớp mắt. "Trái nho?" "Tiểu thư Penelope ấy." Sự tạm dừng kéo dài. "Nhưng... nếu như ngài không thể kháng cự..." Cô bước lại gần, hơi ấm của anh là cám dỗ trong bầu không khí tháng Mười mát mẻ này. "Thì sao?" anh hỏi, giọng nhỏ và không rõ ràng. Bây giờ cô đã nắm được anh. Cô sẽ khiến anh khuất phục. Và cả thế giới hoàn hảo của anh theo cùng. Cô mỉm cười. “Vậy thì thanh danh của ngài thực sự đang gặp nguy hiểm đấy." Anh im lặng, chỉ có chuyển động co giật duy nhất ở cằm. Sau một lúc, cô nghĩ anh có thể bỏ cô ở lại, lời đe dọa lờn vờn trong không khí mát lạnh. Và rồi anh nói. "Tôi sẽ cho cô hai tuần." Cô không có thời gian để ăn mừng chiến thắng. "Nhưng cô sẽ phải tìm hiểu bài học này, quý cô Fiori." Sự ngờ vực bùng lên. "Bài học nào?" "Thanh danh luôn giành chiến thắng." Chương 4. Thả bộ hay phi nước kiệu đều được. Những quý cô tao nhã không bao giờ cưỡi ngựa phi nước đại. - Một luận thuyết trên chuyên đề “Nét tinh tế của những quý cô” Giờ thời thượng [14] đến sớm hơn… [14. Là thời gian lý tưởng dành cho giới quý tộc cưỡi ngựa dạo quanh công viên Hyde Park, từ 8 giờ sáng đến trưa.] - Trang báo về những vụ tai tiếng Tháng Mười, 1823 Sáng hôm sau, Công tước Leighton thức dậy cùng ánh mặt trời. Anh rửa mặt, mặc chiếc áo vải lanh bảnh bao cùng quấn ống túm da hoẵng nhặn mịn, đi bốt cưỡi ngựa, thắt cà vạt và cho gọi chuẩn bị ngựa. Chưa đến mười lăm phút, anh băng ngang sảnh chờ lớn, nhận đôi găng cưỡi ngựa và roi da từ vị quản gia chu đáo tên Broggs rồi rời khỏi nhà. Hít thở không khí buổi sớm mát lạnh với hương thơm của mùa thu, Công tước trèo lên yên ngựa, như đã làm mỗi buổi sáng kể từ ngày nhận tước vị Công tước, cách đây mười lăm năm. Ở thành phố hay miền quê, mưa hay nắng, lạnh hay nóng, lễ nghi không được bỏ qua. Một tiếng sau bình minh, Hyde Park gần như vắng lặng - chỉ có vài người hứng thú với việc cưỡi ngựa mà không muốn bị bắt gặp, thậm chí có ít người hơn nữa hứng thú với việc rời khỏi nhà vào thời điểm sớm như thế này. Đó chính xác là lý do tại sao Leighton thích cưỡi ngựa lúc sáng sớm - sự yên tĩnh chỉ bị ngắt quãng bởi tiếng vó ngựa, bởi tiếng thở của ngựa hòa vào tiếng thở của chính anh khi họ chạy nước kiệu xuyên qua những con đường dài vắng vẻ mà chỉ vài giờ sau sẽ đầy ắp những con người vẫn còn ở thành phố, háo hức bàn tán về mấy chuyện phiếm mới nhất. Giới thượng lưu sẽ trao đổi thông tin. Trong một ngày đẹp trời thì Hyde Park là nơi lý tưởng cho việc trao đổi như thế. Chuyện gia đình anh trở thành đề tài bàn tán của ngày hôm đó sẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi. Leighton áp người vào ngựa, điều khiển nó tiến về phía trước, nhanh hơn, giống như anh có thể thoát khỏi những câu