“Thất chủng vũ khí”, bảy tiểu thuyết vừa, hợp thành bộ, là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Cổ Long. Bảy loại vũ khí, bảy nhân vật chính, bảy câu chuyện hoàn toàn khác nhau, bảy phong cách viết nhanh, chậm, gấp gáp, thong thả, mềm mại, cứng rắn… “Thất chủng vũ khí” đến là khác nhau, song đều đặc sắc tột độ…
Chúng là bảy loại vũ khí tinh diệu tuyệt luân trên giang hồ.
Loại vũ khí thứ nhất, hình thức là Trường Sinh kiếm, song phải chăng là tiếng cười?
Điều gì đã khiến Hà Đông Xích Phát, Hà Tây Bạch Mã, Thái Hành Nhất Đao, Châu đại thiếu gia của Vạn Kim Đường đất Tô Châu cùng với Công Tôn đường chủ của Thanh Long hội, những kẻ hung bá một phương trên giang hồ bỗng dưng tụ tập lại một chỗ? Kẻ nào dám cả gan cướp đi thứ mà những kẻ kiêu hùng ấy đang giành giật ngay chính trước mũi chúng, giữa bao cạm bẫy trùng trùng?
Trên đời này chỉ có một người như vậy. Bạch Ngọc Kinh. Trường Sinh kiếm Bạch Ngọc Kinh.
Loại vũ khí thứ hai, hình thức là Khổng Tước linh, song phải chăng là lòng tin?
Ám khí trong thiên hạ có cả thảy ba trăm sáu mươi loại, nhưng thành công nhất, đáng sợ nhất, chắc chắn chỉ có thể là Khổng Tước linh.
Tương truyền, Khổng Tước linh mỗi khi bắn ra đều đẹp lộng lẫy như thể chim công xoè cánh, huy hoàng chói lọi, để rồi khi nạn nhân của nó vẫn còn đang chấn động trước vẻ đẹp lộng lẫy ấy, hồn đã lìa khỏi xác lúc nào chẳng hay!
Một món ám khí được cả võ lâm coi như thần thánh, vậy mà lại bị chính chủ nhân của nó xem thường! Chính vì coi thường Khổng Tước linh, Thiếu trang chủ của Khổng Tước sơn trang Thu Phong Ngô đã thay tên đổi họ, gia nhập Thanh Long hội làm sát thủ, để rồi nhận ra mình đã lầm. Nhận ra rằng mình đã không hiểu giá trị thực sự của Khổng Tước linh. Đồng thời, cũng nhận ra rằng, có thứ còn mạnh hơn cả Khổng Tước linh…
Loại vũ khí thứ ba, hình thức là Bích Ngọc đao, song phải chăng là sự thành thật?
Trung Nguyên đại hiệp Đoàn Phi Hùng sai con trai là Đoàn Ngọc mang thanh bảo đao gia truyền Bích Ngọc Thất Tinh đao đến chúc thọ bằng hữu Châu nhị gia ở Giang Nam, đồng thời cầu hôn với con gái lão.
Gã thiếu niên Đoàn Ngọc mới lần đầu xuất đạo giang hồ, vậy mà đã phạm vào cả bảy điều cấm kỵ cha gã dặn trước khi lên đường, chẳng những thế, gã còn vướng vào rắc rối với ả nữ tặc Hoa Dạ Lai, rơi vào âm mưu của Thanh Long hội, đến nỗi mất cả Bích Ngọc đao gia truyền.
Gã sẽ làm gì để giải quyết đống rắc rối do chính sự nông nổi và táo gan của mình gây ra?
Loại vũ khí thứ tư, hình thức là Đa Tình hoàn, song phải chăng là thù hận?
Song Hoàn môn chủ Thịnh Bá Thiên dựa vào một cặp Đa Tình hoàn tung hoành thiên hạ, dựng nên cơ nghiệp mấy chục năm. Mỗi lần giết một đối thủ, lão đều khắc một vạch lên Đa Tình hoàn. Nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Song Hoàn môn đã bị Thiên Hương đường chủ Cát Đình Hương huỷ diệt, Đa Tình hoàn cũng lọt vào tay họ Cát. Song Hoàn môn hưng thịnh một thời, giờ đã tan biến như mây khói, chỉ còn lại một cặp ngân hoàn… cùng với… thù hận!
Bản thân thù hận chính là một thứ vũ khí, hơn nữa còn là loại đáng sợ nhất, khủng khiếp nhất!
Loại vũ khí thứ năm, hình thức là Ly Biệt câu, song phải chăng là không rời?
Câu là loại binh khí đứng hàng thứ bảy trong Thập bát ban binh khí, vậy còn Ly Biệt câu? Ly Biệt câu là thứ vũ khí quái dị, không phải là câu mà cũng chẳng phải là kiếm. Ly Biệt câu là thứ vũ khí nguy hiểm, là hung thần mang lại tai hoạ cho chủ nhân nó, mang lại sự chết chóc và tàn phế cho đối thủ của nó. Ly Biệt câu chạm phải thứ gì, là thứ đó phải chia tách. Nếu lưỡi câu móc vào tay, thì bàn tay phải chia lìa cánh tay, móc vào chân, thì cẳng chân sẽ phải lìa xa thân người.
Vũ khí tàn độc là thế, vậy mà có người vẫn buộc phải sử dụng nó vì không muốn xa lìa người mình yêu thương nhất.
Ly biệt, ly biệt chỉ vì muốn được gặp lại nhau.
Loại vũ khí thứ sáu, hình thức là Bá Vương thương, song phải chăng là dũng khí?
Bá Vương thương, là cây thương độc nhất vô nhị trên giang hồ, dài một trượng ba thước bảy thốn ba phân, nặng bảy mươi ba cân bảy lạng ba tiền, toàn thân đều bằng thép ròng. Chủ nhân của nó, tổng tiêu đầu Đại Vương tiêu cục, Vương Vạn Vũ cũng được công nhận là cao thủ thương pháp bậc nhất võ lâm, vậy mà lại chết không minh bạch bởi một cây thương tầm thường…
Vương đại tiểu thư, mang theo cây Bá Vương thương gia truyền, hành tẩu giang hồ, liên tục thách đấu với các cao thủ thương pháp, hòng tìm ra được hung thủ đã sát hại cha mình.
Vận mệnh đã sắp xếp cho hai kẻ lập trường đối nghịch là cường đạo Đinh Hỷ cùng tổng tiêu đầu Đặng Định Hầu gặp nhau hòng vạch trần bí mật về một vụ cướp tiêu bí ẩn, để rồi cùng bị cuốn vào một trận phong ba không ai có thể tưởng tượng được. Bí mật bao trùm bí mật. Có ai ngờ việc điều tra vụ cướp tiêu lại dẫn đến một loạt những bí ẩn khác, mà khởi nguồn là cái chết của Bá Vương Thương Vương Vạn Vũ…
Loại vũ khí thứ bảy là gì? Không có! Nhưng phải chăng không có vũ khí tức là có vũ khí, có vũ khí tức là không có vũ khí?
“Hôm nay cũng không thể nói là một ngày đặc biệt lắm. Nhưng lại là một ngày may mắn đối với Tiểu Mã. Ít nhất là một ngày may mắn trong vòng ba tháng nay. Bởi vì hôm nay y chỉ đánh nhau có ba lần. Chỉ dính có một nhát đao. Không những vậy, đến bây giờ còn chưa uống say.”
Tiểu Mã phẫn nộ, gã lãng tử ấy chỉ có một nắm quyền mà tung hoành ngang dọc khắp chốn, từng đấm vỡ mũi không biết bao nhiêu cao thủ trên giang hồ. Nhưng lần này, y mắc phải một rắc rối rất lớn, chẳng những vướng bẫy tình, mà còn phải đưa theo cả một đoàn người toàn đàn bà và người bệnh băng qua Lang Sơn, vùng đất hung hiểm nhất võ lâm. Y sẽ phải đối mặt với Lang Vương, một kẻ mà, nếu thích, có thể chinh phục cả giang hồ…
Bộ Thất Chủng Vũ Khí gồm có:
Tiểu Mã phẫn nộ
Mười một tháng chín. Hai ngày sau tết Trùng Dương.
Trời đẹp.
Hôm nay cũng không thể nói là một ngày đặc biệt lắm. Nhưng lại là một ngày rất may mắn cho Tiểu Mã. Ít nhất là một ngày may mắn trong vòng ba tháng nay.
Bởi vì hôm nay y chỉ đánh lộn có ba lần. Chỉ ăn phải có một nhát đao. Không những vậy, đến bây giờ còn chưa bị uống say.
Bây giờ đêm đã khuya, y vẫn còn đang đi bộ ngay ngắn chững chạc trên đường cái, đó cũng là một kỳ tích lắm rồi.
Đa số người uống rượu nhiều như y, ăn phải một nhát đao như vậy, chuyện duy nhất còn làm được, là nằm lăn ra chờ chết.
Nhát đao ấy cũng không thể nói là nặng cho lắm, có điều chém xuống một cái trụ bằng đá mập mạp cho gãy làm đôi cũng không phải là chuyện khó khăn. Nhát đao ấy cũng không thể nói là nhanh cho lắm, có điều muốn chém một con ruồi đang bay qua bay lại chung quanh thân y cũng rất dễ dàng thôi.
Nếu để ba tháng sau đó, cỡ nhát đao đó dù có năm ba cây đồng thời nhắm vào người y chém vào, ít nhất y cũng đoạt được một hai cây, đá văng một hai cây, còn thừa lại chụp lấy bẻ gãy hết cả làm đôi.
Hôm nay y bị chém một nhát đao, không phải vì y né không khỏi, cũng không phải y đã say.
Y bị chém một nhát là vì y muốn nếm thử xem, Ngũ Hổ Đoạn Môn đao của Bành Lão Hổ chém xuống người mình sẽ có mùi vị thế nào.
Mùi vị này dĩ nhiên là không dễ chịu, cho dến bây giờ, vết thương vẫn còn chảy máu.
Một cây đao bằng thép ròng nặng bốn mươi ba cân, chém vào bất cứ chỗ nào trong người, chẳng có ai đi vui sướng cho được.
Bởi vì Bành Lão Hổ hiện giờ đã nằm lăn ra mặt đất không động đậy. Bởi vì lúc đao chém lên người y, đại khái y cũng tạm thời quên đi được nỗi thống khổ trong lòng.
Y đang muốn hành hạ chính mình, ngược đãi chính mình, bởi vì y muốn ráng sức quên đi nỗi thống khổ.
Y không sợ chết, trời sập xuống đầu, y cũng chẳng thèm để ý.
…
Mời các bạn đón đọc Thất Chủng Vũ Khí 7: Quyền Đầu của tác giả Cổ Long.